Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

22. End

"Chúng ta không làm nữa."

"Rất đau đớn."

Ngô Thế Huân nhìn một màn sinh ly tử biệt trước mắt, cảm giác dạ dày được nhồi đầy ứ thức ăn cho chó, no đến mức muốn sủa gâu gâu mấy tiếng luôn. Hắn đằng hắng vài tiếng, sau đó đặt tay lên vai hai người, bộ dáng bi thương đau khổ than thở.

"Em có một cách này, vẹn cả đôi đường. Hai vị đai nhân có muốn nghe không?"

Biên Bá Hiền cùng Phác Xán Liệt nhìn Ngô Thế Huân chăm chăm, phóng ra ánh mắt tràn ngập uy áp, khiến Ngô Thế Huân run rẩy cất lời.

"Thật ra cũng đơn giản, chờ đến khi anh Xán Liệt đã tận mệnh, linh hồn rời khỏi cơ thể. Em với Kim Chung Nhân sẽ đến thu hồn, lúc đó tách ba phần hồn ra dễ dàng hơn rất nhiều. Nếu anh Bá Hiền có thể hoàn thành chấp niệm cùng lúc thì càng tốt, không cần chịu đau đớn, ba phần hồn tự động tách rời. Nhưng mà, chờ cho đến khi mệnh tận, có thể mười năm, hai mươi năm, thậm chí cần tới tám mươi năm. Chấp niệm của Biên Bá Hiền cũng vậy, thực hiện thế nào, thực hiện ra sao, làm sao để hoàn thành, mất bao nhiêu thời gian. Hồn phách em và tên Chung Nhân kia không thể giữ lâu được. Nhiều nhất là bảy ngày, tức là hai người phải xem xét một chút."

"Vậy Biên đại gia thân mến, có thể cho hai người huynh đệ chúng tôi đây biết, chấp niệm của ngài chưa thực hiện được là gì không?"

Biên Bá Hiền có hơi im lặng, hai tay đan xoắn vào nhau, ngước lên nhìn Phác Xán Liệt, rồi lại cúi xuống nhìn đất. Ngô Thế Huân nhìn biểu cảm ngượng ngùng kia liền muốn nôn mửa. Thái độ của Biên Bá Hiền đại khái có thể chia ra làm hai loại, đối với Phác Xán Liệt và đối với những sinh vật không phải Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt không cần nghĩ cũng biết được là có liên quan tới mình. Hắn cũng không nói gì, chỉ im lặng chờ Biên Bá Hiền nói ra.

"Hy vọng... hy vọng... Phác Xán Liệt một đời vui vẻ, bình an."

Kỳ thực đây không phải chấp niệm Biên Bá Hiền hóa quỷ. Nhưng sau này khi mất đi ký ức, oán khí được tiêu trừ, Biên Bá Hiền đối với chấp niệm chỉ còn là bảo vệ một người nào đó sống trọn đời bình an, vui vẻ.

"Đã chờ đợi cả ngàn năm, trăm năm sắp tới này có là gì chứ."

Phác Xán Liệt vẫn tiếp tục im lặng, có thể ký ức không lưu giữ, nhưng bản năng linh hồn không thể thay đổi, hắn đối với Biên Bá Hiền thực sự có rung động. Phác Xán Liệt khẽ nắm hai tay Biên Bá Hiền đang rối rắm xoắn xuýt vào nhau, nhẹ nhàng mỉm cười nói với y.

"Được, anh cùng em chờ."

Ngô Thế Huân nhìn cảnh tượng trước mắt, những gì định nói ra lại nghẹn ứ. Hắn làm sao có thể nói, kỳ thực Biên Bá Hiền ngàn năm trước nhập quỷ sát hại vô số, nhất định sẽ bị giam dưới âm phủ, đày xuống mười hai tầng địa ngục trừng phạt trăm năm. Còn Phác Xán Liệt một đời không ân oán, chết đi rồi lại đầu thai, có thể vẫn phải chịu ít nhất một đời cô độc. Kỳ thực hắn có thể yêu một người khác, có thể ở bên một người khác không phải Biên Bá Hiền, nào ai biết được.

Nhưng Ngô Thế Huân cảm giác cho dù có cô độc, Phác Xán Liệt cũng sẽ không có ai khác.

Đúng vậy, ngàn năm cũng đã chờ đợi, trăm năm kia có tính là gì chứ.

_________________

Tám năm sau...

Phác Xán Liệt cầm tờ báo lên, lướt qua tiêu đề trang nhất, đôi con ngươi hơi sững lại.

Biên Bá Hiền cũng ngó đầu vào nhìn, chữ đọc được, chữ không. Dù sao tính ra y cũng là người già cả ngàn tuổi, trí nhớ cũng kém rồi, chữ rất khó học.

Trên báo viết, chủ tịch tập đoàn Biên thị treo cổ trong phòng riêng, để lại một bức di thư, kể lại việc mình đã đem sát hại con trai cùng anh trai mình ra sao. Tin tức này đã chiếm trên báo mấy tuần nay, đủ mọi loại thông tin bát quái nổ ra.

Phác Xán Liệt khẽ thở dài, đem thông tin vắn tắt kể cho Biên Bá Hiền. Y nghe xong cũng không để lộ thái độ gì mấy, chỉ khẽ nói một câu.

"Gieo gió ắt gặt bão. Con cháu có phúc hay có họa cũng là ở con cháu."

Phác Xán Liệt nghe xong liền cười ngặt nghẽo, nhìn Biên Bá Hiền mới mười bảy mười tám tuổi nói ra câu kia có chút khôi hài. Y khẽ lườm hắn một cái, thế nhưng cũng chẳng nói gì, tiếp tục ngồi đó hưởng thụ bữa sáng. Phác Xán Liệt đưa tay xoa đầu Biên Bá Hiền, ánh nắng chiếu vào phòng, trên bàn chỉ có một chiếc bóng đổ.

"Chỉ mong đầu thai chuyển kiếp, số phận tốt đẹp."

__________

Mười năm sau...

Ngô Thế Huân đang ngồi ở nhà, liền trông thấy một bóng đen xuất hiện. Kim Chung Nhân bản thu nhỏ ngồi trên bàn thờ nhà hắn cười toe, giọng nói lại không nhỏ theo chút nào.

"Người anh em, đi thôi. Chúng ta lại tìm được người kế tiếp rồi."

Ngô Thế Huân đang chơi game bỗng chốc khựng lại, tự dưng cảm thấy chán nản đến sợ. Cứ mỗi lần có người mới, là cả hai đều bận đến tối tăm mặt mũi, nào có thời gian rảnh rỗi chứ.

"Lần này là vị tổ tông nào vậy?"

Kim Chung Nhân đã quay trở về nguyên bản, nhìn Ngô Thế Huân hồn rời khỏi xác, y phục Bạch Vô Thường xuất hiện. Hắn ném cho đối phương một chiếc đèn Trụ Hồn, trên tay mình cũng cầm một cái, huyền huyền bí bí mà nói.

"Tổ tông của tổ tông luôn. Đi thôi."

Biên Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt sắc mặt nhợt nhạt trên giường, cảm xúc không rõ ràng. Thế nhưng Phác Xán Liệt lại vui vẻ, hắn bây giờ đến hô hấp cũng khó khăn, nhưng không hề cảm thấy đau đớn, tuyệt vọng.

Người sở hữu dương khí thịnh mệnh thường không thọ, tiếp xúc với quỷ khí lâu ngày lại càng tổn dương thọ. Mười tám năm này, Phác Xán Liệt thực sự không để ý đến tuổi tác, chỉ một mực đi trừ tà giải oán hận. Chờ đến khi ông nội ra đi thanh thản, hắn liền không chống đỡ nữa. Biên Bá Hiền có thể chờ, nhưng hắn không nỡ.

Ngô Thế Huân và Kim Chung Nhân đã xuất hiện ở góc nhà, đứng đó im lặng chờ hắn.

Bản thân Phác Xán Liệt cũng biết bản thân mình không còn nhiều thời gian, liền quay sang Biên Bá Hiền, nặng nhọc cất vài lời.

"Ở bên em một đời, là bình an."

"Đến cuối đời vẫn có thể thấy em, thực sự vui vẻ."

Biên Bá Hiền nắm chặt tay Phác Xán Liệt, không thể khóc, trong lòng lại càng đau đớn gấp bội. Y nhìn hắn từ từ nhắm mắt lại, hơi thở cứ như vậy nhạt dần, thân thể bỗng chốc cũng trở nên trong suốt dần.

Ngô Thế Huân đi tới, mở đèn ra khẽ hô một tiếng.

"Phác Xán Liệt."

Kim Chung Nhân cũng làm động tác tương tự, miệng lại hô.

"Biên Bá Hiền."

Hai linh hồn tự động chui vào đèn Trụ Hồn. Ngô Thế Huân đem U Tinh tách ra, tráo đổi cho hai người.

Thân ảnh đen trắng dần dần biến mất, đem hai linh hồn dây dưa ngàn năm một đời an nghỉ.

Chính văn hoàn.

______________

Câu chuyện nhỏ số 1:

Phác Xán Liệt vừa mới tỉnh lại, ký ức liền ùa về. Chưa kịp định thần đã thấy Ngô Thế Huân đưa cho mình bộ đồ, miệng gấp gáp thúc giục.

"Diêm Vương điện hạ, mau mau, mau đi mau đi, người yêu bé nhỏ của người bị đem đến điện xét xử rồi."

Hắn ngơ ngơ ngác ngác, không hiểu tại sao mình lại quay lại thành Diêm Vương rồi, cảm giác giống như đang mơ vậy. Bị người lôi kéo đến ghế ngồi, nhìn thấy Biên Bá Hiền đứng dưới, thân thể có hơi chật vật, Phác Xán Liệt nhịn được muốn xuống kéo người lên ôn nhu chăm sóc ngay lập tức.

Ngô Thế Huân liền đọc vị được vị Diêm Vương này, ngay lập tức ấn hắn ngồi xuống, nhắc nhở người nọ bình tĩnh.

Phác Xán Liệt đã tỉnh táo, lần này ngồi xuống im lặng. Hắn ngồi nghe mấy tên quan phủ đọc cáo trạng, rồi nghe tranh biện gì mà "giết hại người thường vô tội", rồi "bảo vệ người mình yêu", sau đó "giúp người trừ tà, giúp quỷ độ hóa" một chữ cũng không lọt vào tai.

Cho đến khi tất cả mọi người chờ phán xét, Phán Xán Liệt ngay lập tức mở lời.

"Biên Bá Hiền người này vốn lương thiện, trong sáng. Vướng quỷ nhập thân, kẻ gian hại chết người mình yêu, mới làm ra hành động như vậy. Xét về lý về tình đều cảm thấy có cái chưa thỏa đáng, mâu thuẫn. Bổn vương cảm thấy đem đi đầu thai thì không ổn, mang đi trừng phạt liền quá nặng nề."

"Ta thấy âm phủ bộn bề nhiều việc, sớ thư cần hồi âm còn chất đống. Như vậy, đem y làm văn thư, phế tấu chương cho ta đi. Các ngươi thấy sao?"

Có vị quan dường như cảm thấy không thỏa đáng, liền đứng ra khỏi hàng cất tiếng.

"Đại nhân, thần cảm thấy..."

Ngô Thế Huân ở bên cạnh liền nở nụ cười, chặn họng tên quan đó lại.

"Ngươi cảm thấy còn chuyện gì không thỏa đáng sao?"

Vị quan kia nhìn thấy nụ cười đe dọa kia, nào dám nói gì nữa, quỳ sụp người xuống.

"Diêm Vương đại nhân anh minh. Cách xử trí này khiến cho chúng thần nể phục, xin hãy nhận của chúng thần một lạy!"

Bên dưới đồng thanh hô vang.

"Diêm Vương đại nhân anh minh!"

Biên Bá Hiền, nghiễm nhiên trở thành thư ký tổng tài dưới địa phủ ~

Câu chuyện nhỏ số 2:

Biên Bá Hiền vừa phê tấu chương, vừa quay sang thắc mắc hỏi Phác Xán Liệt.

"Ở dưới này, chọn Diêm Vương thế nào nhỉ?"

Phác Xán Liệt nghe đến đây liền ho nhẹ, không được tự nhiên lật sách. Hắn chợt nhớ đến trăm năm trước cũng hỏi Ngô Thế Huân một câu tương tự.

Ngô Thế Huân đem một cuổn sổ đưa cho Phác Xán Liệt, bên trên ghi ba chữ to tướng "Sổ thi đua".

"Diêm Vương ấy à, hành hiệp trượng nghĩa, phân biệt rõ ràng thị phi, trắng đen. Cứ lấy số lượng quỷ có thể độ hóa làm đích, người nào đứng đầu, liền chọn người đấy."

Vì vậy Phác - chuyên gia trừ tà - Xán Liệt liền vinh dự trở thành Diêm Vương mà thôi ~

Toàn văn hoàn.

__________

Đôi lời:

Ngày mưa bão cũng đã viết xong một bộ fanfic. ^^ Vẫn là những lời quen thuộc khi mình hoàn thành một tác phẩm thôi.

Xin chân thành cảm ơn mọi bạn đọc đã đồng hành cùng mình và < Anh đẹp trai, mộ này không thể trộm! > cho đến cuối cùng. Xin chân thành cảm ơn mọi người đã dành tình yêu thương cho tác phẩm. Hy vọng mọi người có thể đưa ra nhận xét để mình tiếp tục cố gắng.

Dù mưa bão, nhưng hy vọng mọi người vẫn có một cuối tuần vui vẻ, và đọc fic thật vui nha.

Mình đang có một bộ shortfic dang dở là Liệt Hỏa và hai bộ longfic Dấu vân tay cùng Bằng lăng tím. Mình sẽ cố gắng hoàn thiện trong thời gian sớm nhất có thể ^^

Cảm ơn và yêu mọi người rất nhiều nha ~

Thân ái,
byeonshine.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com