Chương 34 (2)
Sở Tử Hạ đưa Tái Kiến đi thử máu trở về, cuộn tờ giấy kết quả DNA lại vỗ mặt Biên Bá Hiền vài cái.
"Cậu đúng là được việc, không bị đánh dấu mà cũng có thể sinh con." Sở Tử Hạ mở kết quả xét nghiệm, đối chứng với DNA của Phác Xán Liệt mà Tô Thanh cung cấp, Tái Kiến và hắn có quan hệ máu mủ 99.99%, "Nói cho cậu biết, trùng hợp tiếp nối trùng hợp, bệnh viện tra ra được tài liệu cậu sinh con ở Ý, vốn còn một đứa con gái nữa... Ha ha ha ha."
Sở Tử Hạ phát hiện báu vật, giọng cười càng thêm khoái trá. Hắn lái xe đưa Biên Bá Hiền tới căn nhà bỏ hoang ở vùng ngoại ô, tiếp tục trói cậu lại, ngồi xổm xuống nhìn cậu.
Biên Bá Hiền như một con rối, ánh mắt thất thần, nước mắt đọng ở khóe mắt cũng không đủ lực chảy xuống, cậu khép mở cánh môi, thanh âm đầy tuyệt vọng.
"Con của tôi đâu... Tôi van xin anh... trả con lại cho tôi..."
Sở Tử Hạ giả vờ thương cảm bóp mặt Biên Bá Hiền, trợn to hai mắt cười đùa.
"Con trai cậu hả... lấy máu xong thì chết rồi."
Con ngươi Biên Bá Hiền run lên, nước mắt rơi xuống, mấy giây sau bắt đầu điên loạn kêu gào, Sở Tử Hạ chán ghét bịt miệng cậu, thô bạo bóp cổ ép cậu ngẩng đầu, hưởng thụ nỗi thống khổ của cậu.
"Thằng điên, gạt cậu thôi, con trai cậu còn thở, chờ Phác Xán Liệt tới tôi sẽ đem nó ra cho nó nhận ba ruột."
Biên Bá Hiền điên cuồng giãy giụa, cậu không rõ người đàn ông này vì cái gì mà hết lần này đến lần khác giày vò mình, Sở Tử Hạ nhìn ra sự hoài nghi của cậu, hắn cúi đầu, ghé sát tai cậu giải thích.
"Tôi chỉ là chướng mắt Phác Xán Liệt, về phần tại sao lợi dụng cậu, muốn biết thì đi hỏi Tô Thanh."
Tô Thanh...
"Bất quá suy cho cùng có trách phải trách Phác Xán Liệt ấy, trách hắn hại tôi, trách hắn để lại cho cậu một đứa con." Sở Tử Hạ nắm tóc Biên Bá Hiền giật ra phía sau, trút hết lửa hận lên người cậu.
Biên Bá Hiền mặc Sở Tử Hạ chửi rủa, trong miệng chỉ thuật đi thuật lại một câu.
"Trả con... cho tao..."
Sở Tử Hạ đẩy đầu Biên Bá Hiền qua một bên, từ trong túi móc ra một khẩu súng.
"Đừng nóng vội, tôi đâu có nói không trả con cho cậu, chờ Phác Xán Liệt đến, chúng ta để hắn chọn."
Đang nói, tiếng bước chân nặng nề vang vọng trong khu nhà bỏ hoang, Phác Xán Liệt chạy lên lầu hai, nhìn thấy Biên Bá Hiền bị trói trên ghế đầu tóc rối tung, ánh mắt trống rỗng. Phác Xán Liệt hung tợn trừng mắt với Sở Tử Hạ, rất nhanh nhận ra hắn.
Đây là người mà hắn một mực điều tra tung tích, bởi tất cả tài liệu về chuyện cưỡng bức ở bờ sông năm đó đều có liên quan đến hắn.
"Vẫn khỏe chứ, Phác tứ thiếu."
Phác Xán Liệt tiến lên phía trước, còn chưa được hai bước, Sở Tử Hạ đã cầm súng nhắm vào cổ Biên Bá Hiền.
Phác Xán Liệt lập tức đứng yên, đưa hai tay lên ý bảo Sở Tử Hạ bình tĩnh, sau đó lại lùi về sau vài bước.
"Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần tao đã đem tới, mày thả người ra tao sẽ đưa cho mày." Phác Xán Liệt giơ túi hồ sơ trong tay, Sở Tử Hạ bán tín bán nghi.
Phác Xán Liệt nhìn xung quanh, không thấy Tái Kiến.
"Đứa bé đâu?"
Nghe nhắc tới con, Biên Bá Hiền liền có phản ứng, cậu mặc kệ họng súng của Sở Tử Hạ, quay đầu nhìn hắn. Sở Tử Hạ cười tà một tiếng, đi tới hóc kẹt trong góc tường bế Tái Kiến ra rồi hướng họng súng vào đầu Biên Bá Hiền.
Nhìn thấy con, linh hồn thất lạc của Biên Bá Hiền nhanh chóng tìm về, ánh mắt cậu theo sát Tái Kiến, phát hiện đầu ngón tay nhỏ có vết thương vì kim đâm, máu đã khô mà không được xử lý. Tái Kiến ở trong lòng Sở Tử Hạ khó chịu khóc lớn, Biên Bá Hiền tan nát cõi lòng, Phác Xán Liệt thấy thế vội lên tiếng.
"Hợp đồng ở đây, thả người lớn và đứa bé ra."
Sở Tự Hạ nhìn dáng vẻ lo lắng của Phác Xán Liệt, bật cười đắc ý. Bị Phác Xán Liệt và Vạn Hoa đạp dưới chân lâu như vậy, hôm nay cuối cùng cũng có thể xoay chuyển tình thế rồi. Hắn cười lớn nắm tóc Biên Bá Hiền, đưa họng súng hướng về phía Phác Xán Liệt, quơ xuống dưới vài cái.
"Quỳ xuống, dập đầu cầu xin tao."
Biên Bá Hiền thay đổi lực chú ý, nhìn Phác Xán Liệt ẩn nhẫn lửa giận siết chặt nắm tay, chậm rãi gập hai đầu gối.
Âm thanh đầu gối va chạm với nền xi măng vang lên, ánh trăng sáng xuyên qua khe hở rơi xuống người Phác Xán Liệt. Biên Bá Hiền từ đầu tới cuối chưa từng ngừng khóc, thấy hắn vì mình và con mà quỳ theo yêu cầu của Sở Tử Hạ, nước mắt cậu càng tuôn trào mãnh liệt hơn...
Sở Tử Hạ thỏa mãn tâm tình, lớn giọng cười kiêu ngạo, tay cầm súng run run, hướng phía Phác Xán Liệt tiếp tục vung vẩy.
"Mau! Dập đầu! Dập đầu cho tao!!"
Sở Tử Hạ hưng phấn đi tới đi lui, kích động thưởng thức bộ dạng Phác Xán Liệt chịu thua dưới chân mình, cơ thể hắn run cầm cập, hai tay không an phận, Biên Bá Hiền lúc này phát hiện dưới nền nhà có ít bột trắng.
"Đừng nghe hắn! Hắn hít thuốc phiện rồi!"
Biên Bá Hiền gào lên chọc cho Sở Tử Hạ chú ý, hắn giơ tay tát cậu thật mạnh, thấy Biên Bá Hiền bị đánh ra máu, Phác Xán Liệt nổi giận đứng lên, họng súng của Sở Tử Hạ nhanh chóng đặt ở huyệt thái dương Biên Bá Hiền, kéo chốt đạn. Động tác này uy hiếp được Phác Xán Liệt, hắn lại quỳ xuống.
"Con mẹ nó tao nói mày dập đầu!" Sở Tử Hạ hét từng chữ một, tròng trắng nổi tia máu đỏ tươi, hắn căm hận Phác Xán Liệt, mặc dù hiện tại Phác Xán Liệt quỳ trước mặt hắn, nhưng khí thế trên người đối phương vẫn làm hắn không mấy dễ chịu, hắn giữ chặt súng trong tay, tay còn lại ôm Tái Kiến, "Phải đợi tao giết một đứa mày mới bắt đầu đúng không?!"
So với lấy cổ phần công ty ra uy hiếp, Phác Xán Liệt sợ Sở Tử Hạ điên loạn làm liều hơn. Hắn hít thuốc phiện rồi, thần trí không được tỉnh táo, Phác Xán Liệt lo lắng súng trong tay hắn không có mắt, cắn răng ở trước mặt hắn dập đầu.
Thấy Phác Xán Liệt hạ mình chịu thua, Biên Bá Hiền nhắm chặt mắt không đành lòng nhìn nữa. Từ lúc cậu trở về, người đàn ông này luôn một mực hướng cậu nhận lỗi, một mực hướng cậu bộc bạch hết thảy yêu thương. Cậu đã từng mất đi quá nhiều, cậu không dám tin tưởng hắn lần nữa, nhưng vào giây phút hiện tại, cậu đối với hắn không một chút hoài nghi.
Người đàn ông này yêu cậu, cậu biết, cậu tin.
Chỉ tiếc thời gian chân chính nhận ra tâm ý lại không hề đúng lúc...
"Phác tứ thiếu đây không phải không ai bì nổi sao! Bây giờ trông mày có khác gì con chó quỳ dưới chân cầu xin tao không!"
Sở Tử Hạ đi tới gần Phác Xán Liệt, ngồi chồm hổm lấy túi hồ sơ hắn mang tới, ngón tay mới vừa chạm, Phác Xán Liệt rất nhanh siết chặt túi hồ sơ, cả hai bốn mắt nhìn nhau, hung hăng như sói dữ giành mồi.
"Thả người trước."
Sở Tử Hạ chán ghét sắc mặt hăm dọa của Phác Xán Liệt, hắn buông tay, cười như một tên biến thái.
"Được thôi, vậy mày chọn đi, người lớn và đứa nhỏ, mày muốn ai."
"Mày có ý gì?!"
"Cổ phần chỉ có một, cho nên cũng chỉ cứu được một đứa."
Phác Xán Liệt nghe xong liền nổi điên nắm cổ áo Sở Tử Hạ, hắn không chút hoang mang chĩa súng nhắm vào đầu người phía sau, thấy Phác Xán Liệt đau khổ lại không thể làm được gì, hắn nhịn không được cười thành tiếng.
"Tao cho mày một phút suy nghĩ, đứa nhỏ? Hay người mày yêu..."
"Rốt cuộc mày muốn làm gì, tao đã chuẩn bị thứ mày yêu cầu rồi, mày còn đòi hỏi gì nữa?!"
"Không có thời gian cho mày nói nhảm đâu, Phác tứ thiếu..." Sở Tử Hạ bế Tái Kiến, họng súng qua lại giữa đứa nhỏ và Biên Bá Hiền. Phác Xán Liệt liếc nhìn đồng hồ đeo tay, bảo Ngô Thế Huân báo cảnh sát, con mẹ nó tại sao còn chưa ai tới...
Kim giây tích tắc nhích lên từng chút, thần kinh Phác Xán Liệt vô cùng căng thẳng, chơi với tên nghiện cầm súng này thật không khác gì đi dây qua vách núi.
Phác Xán Liệt gấp gáp tính toán, đứa bé trong lòng Sở Tự Hạ, trước tiên cứ chọn Biên Bá Hiền rồi thừa dịp hắn không đề phòng tiến lên giành con.
Nghĩ vậy, Phác Xán Liệt ngẩng đầu đối diện ánh mắt Biên Bá Hiền.
"Tao chọn người lớn."
"Chọn tôi làm gì!! Cứu con đi!! Phải cứu con!!"
Trong kế hoạch của Phác Xán Liệt, chưa từng tính đến chuyện Biên Bá Hiền thống khổ gào thét thế này. Biên Bá Hiền thấy Phác Xán Liệt bắt đầu do dự, điên cuồng hướng hắn hô to:
"Là con! Là con của chúng ta! Tái Kiến là con của anh!! Mau cứu con đi!"
Thanh âm của Biên Bá Hiền đâm vào đại não Phác Xán Liệt, hắn sững sờ tại chỗ, cảm giác ù tai chẳng nghe được gì. Em ấy nói gì vậy? Con của mình? Mình và em ấy có con?
Thấy Biên Bá Hiền tự vạch trần thân phận đứa bé, Sở Tử Hạ tiến đến trước mặt Phác Xán Liệt vỗ tay, tiếp tục cho hắn thêm một nhát dao nữa.
"Phác Xán Liệt, mày quyết định cứu Biên Bá Hiền à? Mày mất đi một đứa con rồi, bây giờ lại định đánh mất thêm một đứa sao?"
Phác Xán Liệt giống như người vô hồn, hắn di chuyển ánh mắt sang Sở Tử Hạ, thanh âm khàn đặc đáng sợ.
"Cái gì... Mày nói cái gì?"
"Ấy quên mất, cậu ta vẫn chưa nói với mày nhỉ, chuyện ngày xưa cậu ta sinh đôi."
Dạ dày đột nhiên quặn thắt một trận, móng tay Phác Xán Liệt cào nền xi măng, không dám tin những gì mình vừa nghe được. Hắn đi lạc trong chính thế giới của mình, mờ mịt nhìn người phía trước, mà người đó không nhìn lại hắn, chỉ có nước mắt lã chã rơi...
"Làm... làm sao có thể..."
"Biết mày không tin." Sở Tử Hạ đem giấy xét nghiệm DNA ném vào mặt Phác Xán Liệt, sau đó mất nhân tính bóp mạnh khuôn mặt Tái Kiến. Tái Kiến bị đau oa oa khóc lớn, cảm thấy không an toàn nên bắt đầu phóng tin tức tố tự bảo vệ mình...
Mùi tùng hương yếu ớt lan xung quanh...
Phác Xán Liệt loạng choạng đứng dậy, ánh mắt trống rỗng...
Tái Kiến là con của hắn, tên khốn khiến Biên Bá Hiền mang thai mà không đánh dấu là hắn, cho nên cậu mới không kết hôn với Lâm Hạng Tây, cho nên đứa bé mới được đặt tên là "Tái Kiến"...
Cổ họng Phác Xán Liệt khô khốc, hắn mở túi hồ sơ, lấy hợp đồng chuyển nhượng cổ phần ra.
"Tao vẫn chưa ký tên, ký xong Vạn Hoa sẽ là của mày, tao..." Phác Xán Liệt kiên định đi theo kế hoạch, cắn răng nói, "Chọn người lớn."
"Phác Xán Liệt!! Là con của anh! Nó là con của anh! Anh không thể không cứu con! Không thể!!" Biên Bá Hiền kêu khóc đến khàn giọng, cậu không biết Phác Xán Liệt có tính toán của mình, cậu chỉ biết một đứa con gái đã chết ở trong lòng cậu, cậu không thể mất thêm một đứa con trai nữa!
Sở Tử Hạ cầm súng lui về phía sau, đặt Tái Kiến ngồi vào xe đẩy, sau đó nhìn chằm chằm Phác Xán Liệt. Trong lúc ký tên Phác Xán Liệt không rời mắt khỏi Sở Tử Hạ, thừa dịp toàn bộ lực chú ý của hắn đặt trên hợp đồng, Phác Xán Liệt đẩy bàn lao tới thúc vào bụng hắn một cái, đá súng trong tay hắn rơi ra.
Phác Xán Liệt kẹp chặt Sở Tử Hạ, không cho hắn chạm được khẩu súng. Tái Kiến ngồi trong xe khóc rống lên, dưới lầu Ngô Thế Huân cùng cảnh sát đã tới, còi xe cảnh sát khiến Sở Tử Hạ hoảng loạn, hắn cố sức vật Phác Xán Liệt ngã xuống rồi chạy tới góc tường nhặt súng lên.
Phác Xán Liệt ôm bụng đứng dậy, cảnh sát xông vào. Giữa tình thế bị bao vây, Sở Tử Hạ mặt mũi hung tợn, bởi vì sợ hãi mà kéo cơn nghiện nặng thêm, hắn run rẩy cầm súng chĩa vào người Phác Xán Liệt.
"Con mẹ nó mày muốn chết à!"
"Đoàng" một tiếng, tất cả mọi người đều giật mình, Phác Xán Liệt cũng hoảng hồn mở to mắt. Sở Tử Hạ không bắn trúng mục tiêu.
Biên Bá Hiền thở dốc, chưa kịp thả lỏng dây thần kinh thì chợt nghe thấy tiếng vật gì đó nứt ra ở phía trên. Viên đạn như là xuyên qua gì đó, khu nhà hoang mục nát khó tránh vừa chịu lực đã lung lay, ba bốn thanh xà ngang trên đầu Phác Xán Liệt và Tái Kiến gần đổ sụp. Tình hình nguy hiểm, Phác Xán Liệt không chút do dự nhào tới xe đẩy của Tái Kiến.
Biên Bá Hiền còn chưa kịp hô "Chạy mau", Phác Xán Liệt và Tái Kiến đã bị vùi dưới tầng gạch vỡ vụn, ở ngay trước mắt cậu.
Xung quanh hỗn loạn, cảnh sát xông lên khống chế tay chân Sở Tử Hạ đè hắn xuống đất, Ngô Thế Huân cởi trói giúp Biên Bá Hiền...
Bên tai cậu, mọi thứ đều không còn tiếng động.
"Bá Hiền! Biên Bá Hiền!!"
Đẩy Ngô Thế Huân ra, bỏ qua sợi dây thừng trên người, Biên Bá Hiền chạy đến đống đổ nát liều mạng đào bới, mảnh gạch nhọn cứa vào tay cậu, cậu vừa lật tung từng thứ một vừa gọi tên Phác Xán Liệt và Tái Kiến, nghe như một lời tiên đoán đáng sợ...
Phác Xán Liệt... Tái Kiến.... Tái Kiến... Phác Xán Liệt...
Cảnh sát cũng hợp lực dựng thanh xà ngang lên, rốt cuộc nhìn thấy Phác Xán Liệt ở bên dưới che chở cho đứa trẻ.
"Xán Liệt! Xán Liệt!!" Biên Bá Hiền đẩy cảnh sát ra nhào tới, xà ngang nện xuống người Phác Xán Liệt khiến nửa người hắn bị thương nghiêm trọng, từ trán đến cánh tay hầu như đều nhuộm thành màu đỏ, Tái Kiến được hắn bảo vệ, ngoại trừ trên mặt dính bụi thì hoàn toàn không có vết thương nào.
Phác Xán Liệt được đưa lên băng ca, máu từ thái dương chảy xuống, thậm chí trong lỗ tai cũng rót đầy chất lỏng màu đỏ. Biên Bá Hiền lảo đảo đuổi theo, nhưng lại không thể bỏ mặc Tái Kiến, mọi thứ trong đầu cậu như sắp nổ tung, cậu không biết mình tiếp theo phải làm gì, cuối cùng bác sĩ nhìn không nổi, mang theo cậu và đứa nhỏ cùng lên xe cứu thương.
Ca phẫu thuật kéo dài đằng đẵng, suốt hai ngày Biên Bá Hiền đứng ngồi không yên, không ăn không uống canh ở ngoài cửa. Lâm Hạng Tây nhận được tin, ngay đêm đó lập tức chạy tới bệnh viện hận không thể đánh chết chính mình. Trong ngoài bệnh viện hết sức hỗn loạn, ngay cả Phác Giang rất lâu không ra khỏi nhà cũng bắt Từ Huệ Hân đẩy xe lăn tới. Ai nấy đều mệt mỏi bồn chồn, thẳng đến khi ca phẫu thuật kết thúc, bác sĩ nói không còn gì lo ngại mọi người mới dám thở phào nhẹ nhõm.
"Phần thân bên phải của bệnh nhân bị thương nặng, cũng may tránh được vị trí quan trọng, có để lại biến chứng hay không sau khi phẫu thuật mới bắt đầu kiểm tra, hiện tại nặng nhất là cánh tay phải bị gãy xương."
Bác sĩ kiên nhẫn nói rõ tình hình, Phác Giang vốn rất tức giận, lại nhìn Biên Bá Hiền sắc mặt trắng bệch liên tục hỏi chuyện bác sĩ, không đành lòng mở miệng mắng cậu, hơn nữa cũng đã biết chuyện cậu sinh cho Phác gia đứa cháu đích tôn.
"Bác sĩ, tôi có thể vào với anh ấy không?" Biên Bá Hiền run rẩy hỏi, hai ngày không ngủ, sức khỏe cậu vô cùng suy yếu, đây là lần đầu tiên Lâm Hạng Tây thấy cậu đem con mình gác lại phía sau...
"Có thể, nhưng bệnh nhân mới vừa hồi phục ý thức, đừng nói chuyện nhiều."
"Được được... Tôi biết, tôi biết." Nghe bác sĩ cho phép, Biên Bá Hiền liền chạy vào phòng bệnh. Người trên giường hơi mở mắt, vẻ mặt có chút thống khổ, vậy nhưng vừa nhìn thấy cậu đi đến, hàng chân mày của hắn lập tức giãn ra, khóe miệng hơi cong lên. Biên Bá Hiền biết... đây là nụ cười tươi nhất mà Phác Xán Liệt có thể làm được lúc này...
Thấy Phác Xán Liệt cố gắng di chuyển cánh tay của mình từng chút một, Biên Bá Hiền chủ động đưa tay tới để hắn đỡ mất sức.
Phác Xán Liệt vuốt nhẹ ngón tay Biên Bá Hiền, nhìn vẻ mặt cậu buồn bã ảm đạm, muốn mở miệng an ủi cậu mà thân thể đau nhức không phát ra được tiếng nào.
"Đừng nói chuyện, anh nghỉ ngơi đi."
Phác Xán Liệt nhắm mắt lại, rõ ràng bị thương ở cánh tay, không hiểu vì sao bên tai cứ ù ù khiến lời Biên Bá Hiền nói nghe rất nhỏ.
Hắn muốn ôm lấy Biên Bá Hiền, muốn một lần nữa nói xin lỗi cậu, muốn dỗ dành nỗi đau cậu đã gánh lấy, còn muốn... nhìn con của mình và cậu... Quá nhiều lời muốn nói lại không thể phun ra, hắn cùng lắm chỉ có thể cố sức nắm chặt ngón tay cậu.
"Tái Kiến là con của anh... Còn nhớ có lần em chủ động chạy vào phòng anh không, chắc là khi đó..."
Thanh âm Biên Bá Hiền nhè nhẹ, phảng phất bên tai Phác Xán Liệt như đang kể một câu chuyện cổ tích.
"Là một đôi trai gái, Tái Kiến là anh hai, em gái tên là Tứ Nguyệt... Tứ Nguyệt..." Kể đến tên con gái mình, Biên Bá Hiền nghẹn ngào cúi đầu, cảm nhận được cái nắm tay của Phác Xán Liệt càng ngày càng siết chặt, cậu nhịn xuống thanh âm run rẩy, tiếp tục nói:
"Bé con rất dễ thương, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn, lông mi rất dài... Em ôm bé con, bé con nhẹ lắm, tay chân nhỏ xíu xiu... Bé con vô cùng ngoan ngoãn, nhưng mà con ngoan quá, em bảo con mở mắt nhìn em một chút, bé con vẫn muốn ngủ thôi..." Biên Bá Hiền thật sự không nhịn được nữa, nước mắt rơi xuống bài tay Phác Xán Liệt, hơi nóng chớp nhoáng truyền đến làm đau lòng người, "Em muốn anh nhìn thấy công chúa nhỏ của bọn mình, nhưng mà bé con ngay cả em cũng chưa nhìn kịp đã chạy đi rồi, em không bắt được con, con không chịu mở mắt... Em không có cách nào bắt con về được..."
Một giọt nước mắt rồi lại thêm một giọt rơi xuống bàn tay, Phác Xán Liệt muốn ôm Biên Bá Hiền vào lòng, thế nhưng hắn không nhấc người lên nổi. Ngoài cửa truyền đến tiếng tiếng em bé khóc, Kim Tuấn Miên hết cách dỗ Tái Kiến, quyết định bế vào phòng bệnh.
Biên Bá Hiền lau nước mắt tiếp nhận con, Tái Kiến mấy ngày nay bị làm cho hoảng sợ, bé con gục trên vai Biên Bá Hiền, ôm chặt cổ cậu.
Phác Xán Liệt nhìn Biên Bá Hiền và con, mắt chưa từng chớp lấy một cái.
Lướt qua vai của daddy, tiểu Tái Kiến nhìn Phác Xán Liệt.
"Ba ba... Ba ba..."
Tái Kiến chìa hai tay về phía Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền xoay người, Phác Xán Liệt ở trên giường bệnh cho dù rất đau cũng lộ ra nụ cười hạnh phúc không gì sánh được, mặc kệ tốn nhiều sức lực, hắn nhìn con của mình, ôn nhu đáp lại một tiếng đã để muộn ba năm...
"... Bảo bối."
—
Phác Giang không tiếc tiền bạc yêu cầu nhân viên y tế ưu tú nhất chăm sóc Phác Xán Liệt, sau hơn nửa tháng hắn đã dần hồi phục, có thể cử động đơn giản nhưng tay phải vẫn còn quấn thạch cao.
Sở Tử Hạ bị đưa vào đồn cảnh sát, xét tội giết người không thành, lãnh án tù chung thân.
Mặc dù Phác Giang tận lực ngăn chặn tin tức nhưng chuyện đổng sự Vạn Hoa bị thương vẫn lọt ra ngoài, dư luận xôn xao một trận, thậm chí không biết đào được tin tức từ đâu, mọi người bắt đầu bàn tán về chuyện Phác Xán Liệt có con ngoài giá thú.
Tin tức bay đầy trời, Tô Thanh đứng ngồi không yên, cậu không nghĩ tới Sở Tử Hạ làm hỏng chuyện đến mức này, hắn bị bắt, cậu chắc chắn sống không yên. Tính toán trong lòng không sớm thì muộn cũng sẽ bại lộ, Tô Thanh nhanh chóng thu dọn hành lý rời đi.
Bất quá chân trước chưa kịp chạy, chân sau đã bị Ngô Thế Huân chặn trước cửa nhà. Sau vụ bắt cóc Phác Xán Liệt tổn hao quá nhiều sinh lực, Ngô Thế Huân cũng muốn anh mình nghỉ ngơi, nhưng năm đó Biên Bá Hiền suýt chút nữa bị cưỡng bức, qua lời khai của Sở Tử Hạ, thứ cậu nghe được khiến cậu giận run người.
Vốn định xử lý xong xuôi mọi chuyện rồi mới nói cho Phác Xán Liệt biết, tuy nhiên vừa vặn hôm nay hắn xuất viện, còn chưa kịp mở miệng hắn đã chủ động muốn đến phòng giam gặp Sở Tử Hạ. Không biết bao giờ hắn trở về, chỉ biết sau khi hắn trở về chắc chắn không tha cho Tô Thanh.
Nhốt Tô Thanh trong căn biệt thự Phác Xán Liệt mua cho cậu ta, tìm người trông chừng, Ngô Thế Huân lái xe về nhà với tâm trạng thấp thỏm. Nhớ lại những gì đã nghe, chuyện năm đó là Sở Tử Hạ làm theo lời xúi giục... còn có... quan hệ của hắn và Tô Thanh... Ngô Thế Huân không dám tưởng tượng lúc Phác Xán Liệt biết chuyện sẽ phản ứng như thế nào...
Xe dừng ở lối đi bộ, Ngô Thế Huân siết chặt vô lăng, tim đập thình thịch...
...
Trong nhà giam lạnh lẽo tịch mịch, cách một tấm kính, Phác Xán Liệt và Sở Tử Hạ đối mặt nhau. Sau khi nghe chuyện cũ dài dòng, chờ Sở Tử Hạ đầu đuôi gốc ngọn nói tường tận mọi chuyện, quản giáo đưa hắn về phòng giam, còn Phác Xán Liệt... cứ vô hồn ngồi lặng ở phòng tra hỏi hơn hai giờ đồng hồ.
Thẳng đến khi trưởng trại giam ngượng ngùng giục đi, Phác Xán Liệt mới chịu đứng dậy.
A Bân ở bên ngoài chờ, thấy cậu chủ đi ra thì giật mình, cho là vết thương tái phát, nếu không tại sao sắc mặt lại trắng bệch như vậy.
Trên đường trở về Phác Xán Liệt không nói một câu, vào nhà cũng vậy.
Lúc này, Lâm Hạng Tây đột nhiên tới thăm, còn dẫn theo một người Phác Xán Liệt chưa từng gặp.
Người đó tự giới thiệu, nói cậu tên cậu là Mạnh Hòa.
Phác Xán Liệt đầu óc đang nặng nề, qua loa gật đầu chào Mạnh Hòa một cái. Hắn cho rằng người này không cần để ý, ai ngờ cậu lại không chút lưu tình kể cho hắn nghe chuyện Biên Bá Hiền đã đánh mất cái gì ba năm qua...
Biên Bá Hiền sinh hoạt thế nào, sống chen chúc ra sao trong khu tập thể với cái thai giấu diếm, chịu đựng người khác sỉ nhục kì thị, phải tiết kiệm từng đồng từng cắt, mỗi ngày đều giơ tay đếm ngược tới ngày sinh...
Có một số chuyện ngay cả Lâm Hạng Tây cũng không rõ, lúc nghe tới đoạn Biên Bá Hiền phát tình phải trốn trong nhà vệ sinh tự mình giải quyết, anh rốt cuộc không nhịn được nữa, vung nắm đấm vào mặt Phác Xán Liệt, mặc kệ tay hắn còn quấn thạch cao.
"Cậu biết Bá Hiền sinh con cực khổ thế nào không! Cậu biết không có alpha bên cạnh Bá Hiền sinh con cho cậu ra sao không!!" Bác sĩ nói Phác Xán Liệt mới hồi phục không được quá sức, nhưng Lâm Hạng Tây không quan tâm, anh đem chuyện ba năm qua vò thành một cục ném vào người hắn, như lấy dao đâm sâu vào da thịt, như cố sức xoáy một vòng moi sạch nội tạng của hắn ra.
"Năm đó tôi gọi cho cậu! Cậu còn thảnh thơi ở nhà nuôi tình nhân cơ mà!"
Thoáng chốc nhớ tới cuộc điện thoại bị Tô Thanh cắt đứt, cùng với những lời đã nghe từ Sở Tử Hạ... Phác Xán Liệt cảm thấy trên người mình từ đâu xuất hiện vô số ngọn núi lớn, đè hắn không cách nào nhúc nhích được.
Người hắn từng tín nhiệm, từng quý trọng, từng áy náy, trong nháy mắt biến thành người khiến toàn thân hắn đầy rẫy vết thương, mười năm thanh xuân, tình cảm chân thành, từng chút từng chút một bị băm nát.
Lúc Lâm Hạng Tây đánh hắn, hắn không hề tránh, hắn thậm chí còn mong muốn anh dùng lực nhiều hơn, đánh thật đau vào đầu hắn, rồi nói cho hắn biết đây không phải là thật.
Nhưng mãi đến khi tất cả đều rời đi, hắn một mình ngồi trong góc tường, sự thật vẫn chính là tàn nhẫn như vậy...
Cái giá phải trả cho tình yêu mà hắn từng theo đuổi thật buồn cười, tình yêu chân thành ư, giả dối... Hắn mải miết đuổi theo một tình yêu giả dối, còn nhẫn tâm ném người thật lòng yêu hắn ra xa, xa đến mức không thể kéo về được nữa.
Phụ lòng, lừa dối, mất con... Từng mảnh ghép sự thật cùng khoảng thời gian đã bỏ lỡ khiến Phác Xán Liệt khó thở, so với căm hận lập tức đi tìm người kia, hắn phát hiện dưới chân mình không còn chút khí lực, như bị hút sạch toàn bộ tín nhiệm đối với thế giới này, hắn sống lâu như vậy, thì ra đều là giả dối.
Tai hắn lại bắt đầu ù đi, Phác Xán Liệt bịt hai tai lại, cảm thấy đầu mình đau như búa bổ. Hắn nên đi đòi nợ trước? Hay nên đi xin lỗi trước... Nên đến đặt trước mộ con gái hắn một bó hoa, hay đến đưa Tái Kiến ra công viên chơi đùa... Hắn nên tìm Tô Thanh chất vấn? Hay nên tìm Bá Hiền để ôm cậu đây...
Hắn không tìm được câu trả lời, hắn không biết phải làm thế nào cả, hắn bỏ lỡ quá nhiều thứ, hiểu lầm quá nhiều chuyện, bị lừa quá nhiều điều... Hắn không dám nghĩ tiếp nữa.
Vốn tưởng rằng bởi vì mình không phân rõ tình cảm với Biên Bá Hiền nên mới trì hoãn mất ba năm, hiện tại xem ra không hề đơn giản như vậy. Biên Bá Hiền nói đúng, hắn căn bản không biết ba năm qua cậu phải trải qua những gì, phải mất đi thứ gì, hai chữ "xin lỗi" thật sự không đáng để nói...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com