19
Một tuần sống cùng Phác Xán Liệt, Bạch Hiền cũng dần tiếp thu được lối sống của anh. Cũng thấu hiểu cho Phác Xán Liệt hơn, nhìn anh liên tục bị lông của Cửu Cửu làm cho hắt xì hơi thì rất áy náy. Dù không nỡ nhưng vẫn mang nó đến trại nuôi dưỡng thú cưng bị lạc, dù gì ở đó nó có bạn, sẽ vui vẻ hơn
Bạch Hiền học được rất nhiều tính tốt, nào là ngăn nắp, đọc sách trước khi ngủ, hạn chế xem điện thoại, thức đêm hay ăn đồ ăn quá nhiều dầu mỡ. Còn có thói quen dậy sớm xuống công viên chạy bộ. Thay đổi khá nhiều nhưng đâu đó vẫn còn một số thói quen cậu không thể bỏ được
Trương Tư Nguyên trở về nước, lập tức tìm đến nhà Bạch Hiền nhưng chẳng thể tìm thấy cậu. Thử tra chìa khóa cửa thì vẫn như lần trước, không khớp. Sau đó liền gọi cho Bạch Hiền, hai người gặp nhau ở quán cafe gần trường. Ngồi chưa được bao lâu đã rời đi với sắc mặt cực kì khó coi. Sau đó trên đường thì tranh cãi dữ dội. Mấy năm trời bọn họ chơi chung, chưa bao giờ cãi nhau lớn như vậy
- Bạch Hiền, bảo cậu đến nhà tôi thì cậu không chịu. Còn Phác Xán Liệt cậu lại chịu. Anh ta với tôi rốt cuộc ai đáng tin hơn ?
- Vấn đề không phải ở chỗ đó, cậu hiểu không ?
- Hiểu ? Cậu muốn tôi hiểu thế nào ?
- Cậu....
- Biện Bạch Hiền, cậu với Phác Xán Liệt chưa quen biết nhau bao lâu, cậu đã đến nhà người ta ở ?
- Chỉ là tạm thời ! Sau này tìm được chỗ khác, sẽ rời đi
- Tạm thời ? Vậy sao nói cậu đến nhà tôi ở tạm, cậu lại không đồng ý ?
- Trương Tư Nguyên !
- Tôi nói nếu cậu thấy bất tiện, có thể đưa căn hộ trống kia cho cậu, cậu cũng không chịu
- Tôi không muốn !
- Tại sao lại không muốn ? Bộ điều kiện ở đó chưa đủ tốt sao ?
- Vấn đề là tôi không muốn người khác nói tôi lợi dụng cậu !
Trương Tư Nguyên dừng lại một chút nhìn cậu, ánh mắt cực kì khó đoán
- Biện Bạch Hiền, cậu biết tôi thích cậu nên mới như vậy, đúng không ?
Bạch Hiền im lặng, quay mặt sang hướng khác, tránh né câu hỏi của Trương Tư Nguyên. Trương Tư Nguyên chau mày, kéo Bạch Hiền lại đối diện mình
- Cậu đừng lảng đi như vậy
-.....
- Có phải hay không ?
- Ừ phải ! Vì tôi biết nên mới tránh cậu, được chưa ?
Bạch Hiền bực dọc vung tay ra, ánh mắt Trương Tư Nguyên nhìn cậu thoáng chút hụt hẫng rồi cười nhạt
- Là tôi không xứng với cậu sao ? Hay tại lý do khác ?
-....
- Bạch Hiền !
-....
- Được, đủ rồi, cậu không muốn trả lời tôi không ép
Trương Tư Nguyên dứt khoác quay lưng đi, bỏ lại mình cậu đứng giữa đường
Cảm giác này, nó cực kì khó chịu. Trương Tư Nguyên chưa bao giờ to tiếng với cậu, chưa bao giờ bỏ cậu lại một mình giữa đường như này. Vậy mà hôm nay.....
Nếu Trương Tư Nguyên là một người bình thường, có lẽ cậu sẽ thích cậu ta. Nhưng đáng tiếc là...*chậc*
Cậu bước đi như người vô hồn trở về. Nhưng không đi lên nhà mà đi đến công viên, ngồi thụp xuống ngay bụi cây to
Phác Xán Liệt ghét thuốc lá, Bạch Hiền mỗi lúc muốn hút liền đến chỗ này, ít người qua lại, ít ai để ý. Sau đó cậu sẽ đi mấy vòng công viên, rồi ghé vào cửa hàng tiện lợi ăn hay uống chút gì đó cho tản bớt đi mùi thuốc lá. Bao thuốc cũng được cậu giấu kĩ trong người
Bạch Hiền thuần phục lấy một điếu đưa lên miệng, dùng bật lửa châm lên, hút một hơi dài rồi phả ra làn khói trắng mờ ảo
Cậu liên tục hút một điếu, hai điếu rồi ba điếu
Nhớ lại lời Trương Tư Nguyên nói. Cậu ta hỏi cậu, là do cậu ta không xứng với cậu sao ? Ha...không phải, cậu mới là người không xứng. Cậu chẳng có gì cả, cũng chẳng tài giỏi
Trương Tư Nguyên đối với cậu rất tốt. Rung động không ? Có chứ ! Nhưng nếu chọn tiến thêm một bước nữa trên tình bạn, chắc chắn không thể bền lâu, sau này muốn quay trở lại làm bạn bè cũng chẳng thể. Do đó, Bạch Hiền từ rất lâu đã gạt bỏ cái tình cảm kia, chỉ còn lại duy nhất một thứ - tình bạn
Ba mẹ Trương Tư Nguyên thì không nói gì, nhưng họ hàng của cậu ta thì khác. Bọn họ đều cho rằng đeo bám, rất coi thường cậu. Hơn nữa, họ là người nhà, cậu chỉ là người dưng. Lỡ như có nói ra nói vào, ba mẹ của Trương Tư Nguyên vẫn là theo lời những người kia. Cậu không muốn mất thiện cảm trong mắt ba mẹ cậu ta. Bạch Hiền cũng nhiều lần muốn dứt khỏi Trương Tư Nguyên nhưng mỗi lần như vậy, nhìn Trương Tư Nguyên đứng ở cổng đợi mình suốt mấy giờ đồng hồ liền không cầm lòng được. Trớ trêu thật !
Tâm trạng không tốt nên hút càng nhiều. Cậu đạp nát những điếu thuốc dưới chân, đem hết sự bực tức trong lòng trút giận lên nó. Lần này, hai người...thật sự chẳng thể làm bạn nữa sao ?
- Bạch Hiền !
Tiếng gọi làm cậu luống cuống đánh rơi điếu thuốc trên tay, vội vàng đứng dậy xoay lại nơi phát ra giọng nói. Nhìn thấy Phác Xán Liệt, liền thay đổi biểu tình, gượng cười
- A Phác Xán Liệt, anh xuống đây làm gì ?
- Không phải cậu đi chơi cùng Trương Tư Nguyên sao ?
- À à...cậu ta...cậu ta có việc bận
- Thật sao ?
Ánh mắt anh hướng xuống phía dưới, Bạch Hiền vội đùa đống thuốc vào một góc. Nhưng Phác Xán Liệt rất nhanh mắt, liền tiến tới nhặt lên
- Hút thuốc ?
- Không có...không phải ! Không phải của tôi
- Không phải của cậu thì không cần lo lắng như vậy
- Tôi....
Phác Xán Liệt nghiêng người sát vào cậu, xộc vào mũi là mùi thuốc lá nồng nặc. Phác Xán Liệt ho khan vài tiếng, chau mày né xa ra
- Biện Bạch Hiền, muốn thủ tiêu tan vật thì thủ tiêu cho trót
- Nói cái gì vậy ? Tôi không hiểu - Cậu giả vờ đánh mắt sang phía khác
Phác Xán Liệt biết cậu cố tình, lắc đầu ngán ngẫm
- Đừng nói dối, bản thân làm thì nên thừa nhận đi
-.....
- Cậu làm như vậy đáng mặt đàn ông sao ?
- Ừ, là tôi đó, được chưa ?
Cậu liền cáu gắt mà nói to. Cứ nghĩ Phác Xán Liệt sẽ cáu lại với cậu nhưng anh ta lại rất bình thản, kéo một dây kẹo mút trong túi đưa cho cậu
- Hút thuốc có thể giải tỏa tâm trạng nhưng nó không tốt
Bạch Hiền ngạc nhiên nhìn anh. Sao anh biết tâm trạng cậu không tốt ?
- Thay vì hút thuốc thì ăn kẹo đi. Kẹo ngọt sẽ khiến cậu thấy tốt hơn
-....
- Cai thuốc lá đi, Bạch Hiền
- Tôi...
- Tôi biết rất khó để thay đổi, nhưng tôi sẽ giúp cậu, được không ?
- Tôi....sẽ thử
Phác Xán Liệt gật đầu, sau đó quay đi. Bạch Hiền chạy theo anh, thắc mắc hỏi
- Tại sao không mắng tôi như mấy lần khác ?
- Không phải cái gì cũng dùng lời lẽ nặng nề mới giải quyết được
- Anh không chán ghét sao ?
Phác Xán Liệt vuốt nhẹ tóc cậu, thản nhiên nói một câu
- Cậu vẫn có thể thay đổi mà, tại sao tôi phải chán ghét ?
Tay anh vuốt tóc cậu, tuy không phải là kiểu vuốt ve cưng chiều. Mà nó rất dịu dàng, cái hành động dịu dàng đó, ít ra an ủi được tâm trạng của cậu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com