21
- Em coi cái trường này là cái chợ à ?
....
- Thích đến thì đến, thích đi thì đi. Sao em không cút luôn đi !
- Thầy hơi quá lời rồi đó !
- Em lên giọng với ai ?
* Rầm * Thầy hiệu trưởng tức giận đập bàn một cái rõ to làm chủ nhiệm Giang bên cạnh cũng giật mình. Cô cũng muốn bênh vực cho học sinh của mình lắm, nhưng Biện Bạch Hiền hết lần này đến lần khác phạm lỗi, cô muốn bênh cũng bênh không nổi. Có khi còn gây hiềm khích với hiệu trưởng, công việc của cô cũng như chấm dứt tại đây nên chỉ dám đứng im một chỗ
- Tôi hỏi em lên giọng với ai ?
....
- Không trả lời ?
....
- Em có biết là mình đang vô lễ với người lớn không ?
....
- Mau đưa số điện thoại của phụ huynh cho tôi !
....
- Biện Bạch Hiền, em có nghe tôi nói gì không ? HẢ ??
Từ đầu đến cuối, Bạch Hiền đều không thèm trả lời khiến ông ta đã tức còn thêm tức
- Tôi không biết ba mẹ em dạy em thế nào mà để em hư hỏng đến như vậy. E...
- Thầy không được nhắc đến mẹ tôi !
- Thế nào ? Tôi còn hổ thẹn giùm mẹ em đấy !
- CÂM MIỆNG ĐI ! - Cậu tức giận quát lên
- HỖN LÁO !
Hiệu trưởng đứng bật dậy, giơ cao tay muốn đánh cậu thì Phác Xán Liệt từ bên ngoài chạy vào, kéo cậu ra sau lưng mình
Đứng ở bên ngoài, nghe tiếng quát lớn của Bạch Hiền trong này liền biết có chuyện không hay rồi
- Có chuyện gì thì từ từ nói đã, thầy không thể đánh cậu ấy
- Em...em....! Thằng nhóc hỗn xược này đúng là hết dạy dỗ nổi rồi !
Thầy hiệu trưởng chỉ tay vào Bạch Hiền, tức đến đỏ mặt, không nói nên lời
Phác Xán Liệt một bên quan sát nét mặt cậu. Bạch Hiền chỉ cúi đầu, cắn chặt môi đang cố kìm nén sự tức giận. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cậu, xoa xoa vài cái. Sau đó hướng hiệu trưởng, điềm tĩnh nói
- Mọi chuyện đều có thể dùng cách khác để giải quyết. Thầy không thể dùng những từ ngữ khó nghe để mắng cậu ấy, đó là sai quy định
- Khó nghe ? Tôi bảo cái gì mà khó nghe ? Tôi chỉ nói tôi hổ thẹn thay cho mẹ cậu ta thôi thì đã sao ?
Ha, con người ông ta đúng là không biết điều. Cậu đã nói không được nhắc đến mẹ cậu, ông ta vẫn tiếp tục nói. Bạch Hiền lúc này tay nắm chặt thành nắm đấm, ngước lên trừng mắt với ông ta. Phác Xán Liệt biết vấn đề nhảy cảm nhất đối với cậu là khi nhắc đến người mẹ đã quá cố. Anh biết cậu rất tức giận, chính bản thân anh nghe những lời đó cũng tức giận mà. Nhưng cậu vẫn là không thể mắng lại hay đánh ông ta, đó là vô lễ !
Phác Xán Liệt ghì chặt lấy cổ tay Bạch Hiền
- Cậu ấy vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện. Thầy có thể sử dụng hình phạt phạt cậu ấy, thay vì nói những lời như lúc nãy. Những lời đó, thực sự rất khó nghe !
- Phác Xán Liệt, bây giờ đến em lên mặt dạy đời tôi sao ?
- Em không dám dạy đời ai cả, em chỉ nói ra quan điểm mà em thấy là đúng
- Em...!
- Bạch Hiền liên tục phạm lỗi, là cậu ấy sai. Nhưng việc thầy cứ đem ba mẹ cậu ấy ra nói, là thầy sai !
- Tôi sai ?
- Phải ! - Phác Xán Liệt trả lời vô cùng cứng rắn và dứt khoát
Tức chết ông ta mà !
- Được, được, được. Tôi nói không lại các em. Còn Biện Bạch Hiền, từ sau không cần phải đến trường nữa !
- Được ! - Cậu cũng chả cần
Không học trường này, thì học trường khác. Không học thì đi làm. Không chết, cũng không phải chỉ có duy nhất một con đường đi học thì cậu mới sống sót, cậu không sợ !
Nghe Bạch Hiền trả lời, Phác Xán Liệt liền cau mày, tay siết cổ tay cậu thêm chặt
- Không được !
- Không được cái gì ? Người ta đã đuổi, tôi cũng không muốn ở lại đây
- Biện Bạch Hiền, tôi bây giờ là đang giải quyết vấn đề giúp cậu theo hướng tốt nhất ! Xin lỗi thầy ấy đi !
- Hướng tốt nhất của anh là như vậy à ?
- Phải, mau xin lỗi
- Tại sao tôi phải xin lỗi ?
- Trong chuyện này, cái sai một phần vẫn xuất phát từ cậu
- Tôi không xin lỗi !
- Đấy ! Em thấy chưa ? Thằng nhóc này ngang bướng như vậy, trường này không gánh vác một học sinh như vậy nổi !
Ông ta xem cái bàn như Bạch Hiền mà đập mạnh xuống một cái nữa. Sự tức giận lúc này như núi lửa sắp phun trào. Chỉ cần còn đôi co thêm một câu nữa thôi, chắc chắn cả hai đều sẽ không kiềm chế được sự nóng giận của bản thân. Thấy thế, Phác Xán Liệt liền kéo Bạch Hiền ra ngoài. Trước khi đi, còn cam đoan rất lớn với hiệu trưởng
- Em sẽ khiến cậu ấy thay đổi ! Nếu trong kì thi cuối năm nay, thành tích của Bạch Hiền không tiến bộ, em sẽ cùng cậu ấy thôi học !
Bạch Hiền nghe xong cũng ngạc nhiên. Mấy lời như vậy mà Phác Xán Liệt cũng có thể nói ra sao ? Anh ta lấy cái gì đảm bảo rằng cậu sẽ tiến bộ hơn mà dám cam đoan như vậy ?
Đi được một đoạn, cậu liền vung tay ra không đi nữa
- Anh không cần phải như vậy. Mặc kệ tôi !
- Biện Bạch Hiền, cho dù có chết tôi nhất định cũng phải khiến cậu tiến bộ hơn
- Ha - Bạch Hiền cười khinh bỉ một tiếng đáp lại - Anh nghĩ bản thân mình là ai mà đòi thay đổi tôi ?
- Biện Bạch Hiền, nếu cậu không thay đổi, con đường cậu đi dù có rẽ bao nhiêu hướng cũng đều là ngõ cụt !
- Tôi có chết cũng mặc xác tôi !
.
.
.
.
Chiều hôm đó trở về nhà, Bạch Hiền không nói không rằng ném hết đồ vào vali, kéo vali rời khỏi nhà. Phác Xán Liệt cũng chẳng vừa, cậu bước một bước liền chặn một bước, đến mức Bạch Hiền phát cáu
- Tránh ra !
- Không được rời đi !
- Thần kinh ! Tay chân là của tôi, tôi đi đâu mặc xác tôi
- Đây là nhà tôi. Cậu bước vào rồi thì không có sự cho phép của tôi, tôi không cho cậu đi
- Anh...! TRÁNH RA !
Phác Xán Liệt đột ngột tiến đến ôm lấy cậu lại
- BỎ RA !
- Bạch Hiền, cậu đừng nháo nữa. Nếu cậu nông cạn như vậy, chính cậu sẽ tự hủy hoại tương lai sau này của mình
- Tương lai của tôi ra sao, không liên quan đến anh ! Tôi có chết ở xó nào ngoài đường, cũng không ảnh hưởng đến cơm ba bữa của anh
- Cậu không nghĩ cho bà cậu sao ? Cậu không muốn cho bà cậu một cuộc sống tốt về sau sao ?
- Phác Xán Liệt, tôi ghét nhất là bị đem người thân ra uy hiếp tôi
Cậu thẳng tay đẩy Phác Xán Liệt ra. Nhưng anh lại khỏe như voi, có đẩy cách nào cũng không đẩy ra nổi
- Tôi mặc kệ cậu ghét tôi. Bạch Hiền, suy nghĩ lại đi, tôi chỉ muốn tốt cho cậu
- Muốn tốt cho tôi ? Lần nào anh cũng nói muốn tốt cho tôi. Chúng ta cũng chẳng thân thiết đến mức anh lần nào cũng phải đau đầu suy nghĩ chuyện của tôi !
Vốn dĩ là như vậy ! Vốn dĩ Phác Xán Liệt cũng không cần quá mức để ý chuyện của cậu
Phác Xán Liệt không nói không rằng, nhân lúc cậu không để ý, đẩy Bạch Hiền vào phòng, dùng chìa khóa chốt cửa từ bên ngoài rồi đẩy kệ tivi chặn cửa lại. Dù Bạch Hiền có mở cách nào cũng không được
Cậu chuyển sang đập * ầm, ầm * vào cửa
- Mở cửa ! Phác Xán Liệt mở cửa cho tôi !
- Biện Bạch Hiền, cậu không thể ra ngoài đâu
- Mở cửa ! Khốn kiếp ! Mở cửa ra !
- Nếu cậu suy nghĩ thông suốt, tôi sẽ mở cửa cho cậu
- Anh bị điên sao ? MỞ CỬA !!
- Xin lỗi, tôi chỉ muốn tốt cho cậu
Sau đó đem chìa khóa ném vào tủ để giày, đeo tai nghe vào không quan tâm đến tiếng đập cửa la lối của cậu nữa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com