Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

22

Phác Xán Liệt xem tivi rồi ngủ quên luôn trên sofa. Cũng may là sáng hôm nay được nghỉ, không phải đi học, nếu không thì trễ mất

Nhìn cánh cửa phòng im lặng không tiếng động, anh có chút áy náy. Hôm qua Bạch Hiền la hét rất nhiều, còn đập cửa bảo anh mở cửa. Lớn tiếng như vậy, có khi nào bị bể giọng luôn không ? Vừa lo vừa áy náy, Phác Xán Liệt vội đẩy kệ tivi ra, tra chìa khóa mở cửa. Anh vừa xoay tay nắm cửa một cái, Bạch Hiền từ bên trong đột ngột tông ra ngoài. Cậu mất chớn lao thẳng ra giữa phòng khách

Cậu vội vàng ngồi dậy, nhìn Phác Xán Liệt bị ngã cũng lóng ngóng xem anh có sao không. Xác định Phác Xán Liệt không bị gì thì liền muốn thoát thân khỏi đó. Mà khổ nỗi chân Phác Xán Liệt lại dài nên bước đi cũng rút ngắn lại, chưa tới năm bước đã túm được cổ áo Bạch Hiền

- Ya ! Bỏ ra !

- Cậu chạy đi đâu ?

- Bị điên à ? Bỏ ra ! - Cậu kịch liệt vùng vẫy

- Tôi cứ nghĩ cậu thông suốt rồi. Còn lo cậu cả đêm la nhiều như vậy bị bể tiếng. Xem ra tôi lo xa rồi nhỉ ?

- Thần kinh !

Phác Xán Liệt buông cổ áo cậu, chuyển qua nắm chặt cổ tay khiến Bạch Hiền hướng đối diện mình

- Cậu sao ngang bướng như vậy ?

- Kệ tôi ! Chán ghét như vậy thì bỏ ra cho tôi đi !

- Không bỏ !

- Bỏ ra !

- Không bỏ !

Dằn co qua lại, kẻ nắm người kéo được một lúc thì Phác Xán Liệt vô tình bị giuộc tay. Bạch Hiền giật mình, vốn định nắm kéo lại nhưng có vẻ cậu chậm rồi

Tay cậu chỉ kịp phớt qua tay Phác Xán Liệt. Anh mất thăng bằng ngã ngược về sau, đầu đập vào cạnh bàn tivi vừa dời ra lúc nãy. Phác Xán Liệt kêu " A " một tiếng rồi nằm hẳn xuống đất ôm lấy đầu

Bạch Hiền hoảng sợ chạy đến đỡ anh, lúc tay vừa chạm vào đầu Phác Xán Liệt thì thấy ướt ướt. Nhìn xuống là một mảng máu đỏ tươi trên tay mình. Hồn vía cậu bị dọa bay đi mất

- Phác Xán Liệt !

- Lấy...lấy cái áo khoác đó cầm máu ! - Anh dù đau nhưng vẫn cố bình tĩnh hướng dẫn Bạch Hiền

- Tôi...lấy...lấy cái gì ?

Cậu thì luống cuống hết cả lên, tai đột nhiên ù ù chẳng nghe rõ nữa. Cậu hoảng sợ ôm lấy Phác Xán Liệt vào lòng mình, liên tục gọi tên anh

Máu chảy ướt luôn cả áo của cậu. Phác Xán Liệt mất nhiều máu liền thấy choáng váng, đầu óc quay cuồng, sau đó là một mảng tối đen sụp xuống
.
.
.
.
Bạch Hiền đi qua đi lại trước phòng cấp cứu, đứng ngồi không yên. Liên tục cầu mong cho Phác Xán Liệt không bị gì. Cậu không biết anh ta có người thân hay không, bây giờ ở bên ngoài chỉ có mình cậu. Cậu không biết làm gì nữa

Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ bước ra với vẻ mặt rất khó coi. Cậu có cảm giác không lành liền chạy đến hỏi

- Bác sĩ, anh ấy sao rồi ?

- Bệnh nhân mất rất nhiều máu. Cậu ấy thuộc nhóm máu O, hiện trong ngân hàng máu của bệnh viện không có đủ để truyền cho cậu ấy

- Vậy...vậy phải làm sao bác sĩ ?

- Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức tìm ra nhóm máu phù hợp

Bác sĩ gấp gáp rời khỏi đó. Bạch Hiền bám vào cửa phòng cấp cứu nhìn qua tấm kính thủy tinh, rất nhiều người vây quanh Phác Xán Liệt. Nước mắt cậu thay nhau rơi xuống. Nếu không có người truyền máu thì Phác Xán Liệt sẽ làm sao đây ? Nếu anh xảy ra chuyện gì, là cậu, là cậu đã lấy đi một mạng người !

- Hức...hức...- Bạch Hiền nức nở ngồi thụp xuống cửa phòng cấp cứu, hai tay ôm chặt lấy đầu

1 tiếng...2 tiếng...rồi 3 tiếng trôi qua...

Cửa phòng cấp cứu lần nữa mở ra

- Bác sĩ ! Thế nào rồi ?

Trái với sự lo lắng của cậu, bác sĩ thở nhẹ một hơi

- An toàn rồi. Bây giờ cậu ấy cần được nghỉ ngơi

Bạch Hiền nghe xong như được sống dậy từ 18 tầng địa ngục

Y tá đẩy Phác Xán Liệt đến phòng bệnh. Bạch Hiền ở bên cạnh anh không rời nửa bước

Từ lúc trong phòng cấp cứu trở ra, cũng hơn mấy tiếng sau Phác Xán Liệt mới tỉnh dậy, đầu được băng bó bằng miếng băng gạc dài. Anh cử động nhẹ, ngó xung quanh

- A !

- Có chuyện gì vậy ? Anh đau ở đâu sao ?

Bạch Hiền lo lắng xem xét Phác Xán Liệt. Mãi đến khi anh xua tay ý bảo không sao cậu mới yên tâm ngồi xuống. Sau đấy nước mắt trực trào, khóc nấc lên như đứa trẻ khiến Phác Xán Liệt không kịp phản ứng

- Huhuhuhuhu......

- Ấy

- Huhuhuhuhu

- Đừng khóc ! Nào, nín đi ! Cậu khóc cái gì chứ ?

- Huhuhu...là tôi...hức...tôi khiến anh ra nông nỗi này...huhuhuhu

- Không sao, không sao mà

- Huhuhu anh mà có chuyện gì...hức...tôi cũng không dám sống nữa...huhuhuhu

- Vô tình thôi, không sao mà !

- Xin lỗi...hức...xin lỗi

Nhìn biểu tình của cậu, Phác Xán Liệt cũng quên cả đau. Bật cười thành tiếng, đưa tay xoa đầu cậu

- Không sao mà

- Tôi thấy có lỗi lắm...huhuhu

- Được rồi, được rồi. Nếu thấy có lỗi thì cậu phải nghe lời tôi đó !

Bạch Hiền vừa khóc vừa gật đầu lia lịa

- Được rồi, ngoan, không khóc, không khóc nữa

- Tôi hứa...hức...tôi sẽ nghe lời mà...huhuhu

- Được rồi mà, nín đi !

Khổ thật, sao lại như đứa con nít thế này ? Phác Xán Liệt phải dỗ mãi cậu mới chịu nín, anh thấy cậu hình như áy náy với việc làm của mình lắm

Tối hôm đó, Tống Văn Văn vào thăm anh, điều đầu tiên cô ta chú ý là Biện Bạch Hiền, nhìn chằm chằm cậu rồi lại thôi, quay sang nói với Phác Xán Liệt

- Xán Liệt, cậu ổn chứ ?

Phác Xán Liệt chỉ " Ừ " một tiếng

- Mình nghe ba nói cậu bị thương, nên đến thăm cậu

- Cảm ơn

Tống Văn Văn đặt giỏ quà xuống bàn đầu giường. Bạch Hiền định đứng dậy nhường ghế cho cô ta, người ta là con gái, dù gì cũng phải lịch sự. Nhưng Tống Văn Văn lại chán ghét ném cho cậu một cái lườm, sau đó đi đến tùy ý ngồi lên chỗ ngay mép giường Phác Xán Liệt

- Cậu c....

- Tôi thấy không thoải mái, cậu đứng dậy đi !

Phác Xán Liệt cau mày nói một câu. Không nặng không nhẹ nhưng đủ làm Tống Văn Văn mất mặt. Cô ta đứng dậy, nép sang một bên ngay tủ đầu giường

- Xán Liệt, cậu có thấy đau ở đâu không ?

- Không

- Nếu cần, tôi có thể ở lại chăm sóc ch....

- Không cần, có Bạch Hiền ở lại được rồi

- Vậy...vậy à

Chết tiệt ! Cô ta trong bụng thầm mắng cậu, đúng là kì đà cản mũi. Nhưng cô ta không biểu lộ ra nét mặt khó coi của mình cho Phác Xán Liệt thấy, giả vờ cười thân thiện với Bạch Hiền

- Ấy, Bạch Hiền gọt trái cây cho Xán Liệt ăn đi

- Ò

Cậu đứng dậy đi đến lấy vài quả táo mang đi rửa. Sau đó cầm dao đứng ngay bàn tỉ mỉ gọt vỏ

- Ấy, Xán Liệt, ở đây có nước uống không ?

- Ở ngay bàn

- Được

Cô ta đi đến bên bàn lấy nước. Cố tình nghiêng người huých vào Bạch Hiền một cái. Cậu giật mình, con dao trên tay liền xẹt một đường qua ngón trỏ của cậu

- A xin lỗi, xin lỗi tôi không cố ý !

- A !

Phác Xán Liệt không để ý, nghe Bạch Hiền la một tiếng thì đứng bật dậy. Dây truyền nước biển gắn trên tay cũng bị anh giật sứt ra

- Bạch Hiền !

- Xán Liệt, cậu làm rớt dây tr.....

Lời nói của Tống Văn Văn bị Phác Xán Liệt ném ra ngoài tai. Anh chỉ quan tâm Bạch Hiền rốt cuộc có sao không thôi. Anh kéo tay cậu lại đặt vào miệng ngậm máu

- Ấy, bỏ ra !

- Giúp cậu cầm máu

- Không được, tay cầm qua nhiều đồ, cho vào miệng rất bẩn !

Cuối cùng Phác Xán Liệt cũng chịu bỏ ra

- Sao bất cẩn như vậy ?

Cậu không trả lời, quay sang lườm Tống Văn Văn. Bạch Hiền không phải kiểu người thích để bụng. Vốn dĩ không muốn nhắc lại chuyện cũ nhưng cô ta thực sự rất quá đáng ! Cô ta cố tình, là cố tình đụng cậu !

- Cô đui à ?

- Này, không cần phải lớn tiếng như vậy chứ ?

Bạch Hiền đảo mắt một vòng, chán ghét nói với cô ta

- Đúng là đồ hèn mọn

- Cậu nói ai hèn mọn ?

- Nói cô đó !

- Cái th...

- Đủ rồi ! Tôi thấy không thoải mái, muốn nghỉ ngơi. Cậu về trước đi - Phác Xán Liệt tức giận nói

- Phác Xán Liệt cậu...!

Tống Văn Văn giậm chân một cái, tức giận rời đi. Phác Xán Liệt liền kéo Bạch Hiền lại, nhẹ tay nắm lấy ngón trỏ của cậu xem xét, thổi nhẹ vào ngón tay

- Còn đau không ?

- Rất đau

Anh mở tủ đầu giường, bên dưới có dụng cụ y tế, lấy băng cá nhân băng lại cho cậu

- Không sao rồi

- Cảm ơn

Bạch Hiền ngượng ngùng quay sang chỗ khác, mặt mũi đỏ hết cả lên. Lúc Phác Xán Liệt băng vết thương cho cậu, anh cúi đầu. Cậu nhìn thấy rõ được sóng mũi cao thẳng tấp, còn có hàng lông mi dài khẽ động khiến tim cậu đập liên hồi

" Bạch Hiền, mày bị cái gì vậy chứ ? Mau bình tĩnh lại ! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com