Chapter 37
Vụ bắt cóc này. . .
Byun Baek Hyun cũng không muốn trải qua lần thứ hai nữa.
–
"Ai nha! Mau thả tôi ra!"
'Cộp cộp cộp —' Tiếng giày cao gót vang lên, mỗi một tiếng càng lúc càng gần cậu.
"Cậu nghĩ tôi sẽ nghe lời cậu nói sao?"
Giọng nói quen thuộc này là . .
"So Min Hyun. . ."
"Cái lỗ tai cậu nghe tốt đấy chứ."
"Tôi đã rời khỏi Chan Yeol rồi sao cô còn không buông tha cho tôi? Cô định nuốt lời sao?" Trong trí nhớ vụ bắt cóc lần trước lại lâp tức lập lại, bởi vì sợ hãi nên toàn thân Byun Baek Hyun đều đang run rẩy.
'Chát' So Min Hyun giơ tay lên trực tiếp hướng lên mặt cậu tát một cái.
"Yeollie anh ấy căn bản là không để ý tới tôi, cậu cho rằng đây đều là bởi vì ai?"
". . ." Byun Baek Hyun ngồi ở góc tường, bên mặt trái còn nhói lên vết tát nóng rát, "Anh ấy sẽ không thích tôi đâu. . . Sao có thể bởi vì tôi được chứ. . ."
Đến tột cùng là muốn tôi thừa nhận chuyện anh ấy không thương tôi biết bao lần mới đủ? Cho dù bề ngoài tôi không sao cả, nhưng mà nội tâm vẫn rất đau đớn. . .
Đừng khiến vết thương đang dần khép miệng rỉ máu thêm lần nữa . . .
"A? Phải không vậy? Cậu biến mất trong khoảng thời gian này khiến anh ấy điên đến độ liều mạng đi tìm cậu khắp nơi, cậu nên giải thích thế nào đây?"
"Tôi. . ."
"Nói hết lời rồi mà cậu vẫn không hiểu sao? !" Giọng của So Min Hyun càng ngày càng lớn, từng câu chữ bén nhọn khiến hai bên tai Byun Baek Hyun trở nên đau nhức.
"Ồn muốn chết. . . Câm miệng đi đồ đĩ điếm. . . Tôi cũng không biết." Hiện tại đang bị trói nên căn bản không thể động đậy được . . . Sao có thể đánh trả lại đây. . .
'Chát' Bên má trái lại nhận thêm cái tát.
Byun Baek Hyun thề, nếu cậu có thể tự do hoạt động trở lại, nhất định là trước tiên sẽ đánh So Min Hyun một quyền.
"Cậu cứ tiếp tục kiêu ngạo nữa đi, tôi sẽ cho cậu vĩnh viễn không thấy được Yeollie." So Min Hyun kéo tóc Byun Baek Hyun, cho dù cậu có bị bịt mắt nhìn không thấy gì, nhưng cô ta vẫn như cũ trừng lớn hai mắt cảnh cáo cậu.
So Min Hyun sải giày cao ngạo ra khỏi căn phòng tràn ngập ánh nắng chói chang.
Cậu cứ tiếp tục kiêu ngạo nữa đi, tôi sẽ cho cậu vĩnh viễn không thấy được Yeollie. . .
Vĩnh viễn không thấy được. . .
Byun Baek Hyun đương nhiên biết câu này mang ý gì.
Một mặt muốn nhốt mình ở nơi này.
Nhưng. . . Một mặt lại muốn giết cậu.
Cũng tốt thôi. . . Dù sao mình cũng chẳng sống được lâu nữa. . .
※
"Hôm nay nhờ bác Lee nấu cơm cho cháu thật là ngại quá ạ." So Min Hyun đoan trang ngồi ở trên ghế.
"Không có gì không có gì, đúng rồi, gần đây sao vẫn chưa thấy Baek Hyun trở lại nhỉ?" Bác Lee bưng những dĩa thức ăn phong phú đặt trên bàn, bàn tay xuất hiện những vết chai sần do làm việc nhiều năm cầm khăn lau dọn sạch sẽ.
"A, cậu ta à. . . Bị cháu nhốt lại rồi." So Min Hyun hai tay nâng gò má, ánh mắt trong veo cười đùa nhìn bác Lee, "Ngày mai cậu ta sẽ biến mất khỏi thế giới này."
Thẳng thắn mà nói. . . Tất cả sẽ rơi xuống vách núi đen. . .
"A?" Người này. . . Thật là Hyunie sao? Sao lại thay đổi nhiều như vậy. . .
Huống hồ Baek Hyun. . . Thằng bé cũng không phải người như vậy. . . Không có khả năng là đứa con trai lừa gạt.
"Bác Lee, cháu đói bụng rồi, có thể dùng bữa luôn không ạ?" So Min Hyun nghiêng đầu, vẻ mặt kỳ quái nhìn chăm chăm vào gương mặt đang suy nghĩ sâu xa của bác Lee.
"A. . . Được chứ, ăn đi." Nói xong bác cũng ngồi xuống, không nói một câu nào mà chuyên chú ăn cơm.
Sau bữa cơm chiều.
"Đi thong thả nhé." Bac Lee vẫn như trước hiền lành đứng ở cửa vẫy tay chào So Min Hyun đứng ở phía xa, cô ta quay đầu lại cười sáng lạn, vẫy tay chào lại bác Lee, sau đó lại xoay người cười khẽ rời đi.
". . ." Kéo thân thể nặng nề trở về phòng gian, bac Lee phát hiện ra trên bàn có một cái điện thoại di động, "Đây là. . ." Của Baek Hyun. . . Di động của thằng bé. . .
Ngày mai cậu ta sẽ biến mất khỏi thế giới này. . .
Không được!
Baek Hyun là một đứa nhỏ lương thiện. . .
Chờ đợi khởi động máy của Baek Hyun lên, dò trên danh bạ trong điện thoại.
'Tên mặt than mặt liệt lại phúc hắc máu lạnh (Hơn nữa còn làm màu lại khốn nạn) — nhưng vẫn là Chan Nyeol mà cún trắng yêu nhất >3<'
Cái tên thật dài. . .
Chan Nyeol?
Chẳng lẽ là. . . ?
Trực giác nói cho bác Lee biết, người này chính là Park Chan Yeol.
Thì ra không phải Baek Hyun cướp người này từ tay Min Hyun. . . Là con bé ép Baek Hyun rời đi. . . Cứ như vậy vì tình thế gian nan mà khiến bọn họ ngả theo hai hướng. . .
Bàn tay vô thức gọi cho số điện thoại này.
'Alô. . . ' Nghe như là đã vài ngày chưa có nghỉ ngơi, thanh âm có chút khàn khàn, còn có vẻ vô cùng biếng nhác, mệt không chịu nổi.
"Cậu là. . ." Bác Lee nhất thời không biết nên nói cái gì.
Ở đầu bên kia điện thoại Park Chan Yeol mở to hai mắt, nhíu mày nhìn người gọi tới là ai.
Là người mà chính mình luôn mong nhớ ngày đêm. . .
'Cún trắng'
Park Chan Yeol nhất thời tỉnh ngủ trở lại, vội vàng ngồi dậy.
'Alô? ! Byun Baek Hyun?'
"Thật xin lỗi. . . Tôi không phải. . . Baek Hyun hơn bốn tháng trước ngất xỉu ở trên đường tôi có đưa thằng bé về nhà tôi ở. . ." Bác Lee cảm nhận được đối phương lo lắng rất nhiều.
'Vậy em ấy hiện tại có làm sao không?'
"Xin cậu. . ." Bác Lee không thể khống chế cảm xúc trong lòng mà bật khóc, "Xin cậu. . . Cứu Baek Hyun. . . Cầu xin cậu . . . Hyunie con bé muốn giết đứa nhỏ Baek Hyun kia. . ."
'Ai. . . ? ' Mình có nghe lầm không? Hyunie?
"Hyunie. . . So Min Hyun. . . Vợ của cậu. . . Con bé đã không còn là con bé trước kia nữa . . ."
'Nơi đó là ở đâu?'
"Nơi này cách chỗ cậu có xa một chút, cho nên xin cậu hãy nhanh lên. . ." Bac Lee nói rõ vị trí cho Park Chan Yeol.
"Tôi biết rồi."
Baek Hyun. . . Em hãy chờ anh. . .
※
"Đau. . . Chờ một chút. . . Đau lắm đó!" So Min Hyun đem Byun Baek Hyun trói lại rồi sau lấy ra một cái dây thừng, dẫn Byun Baek Hyun đang muốn chạy đi đến vách núi đen.
Trên đường trải đầy những hòn đá gồ ghề, mà lại có chút sắc bén nữa chứ.
Thẳng đến khi tới được cái nơi mà gió thổi quật ngã mọi thứ.
"Byun Baek Hyun, cậu xem cho rõ nơi này là nơi nào đi." So Min Hyun xé băng bịt mắt trên mặt Byun Baek Hyun.
Byun Baek Hyun vừa thấy rõ, đập vào mắt là rừng cây rậm rạp cao ngút trời.
Nơi này là. . . Vách núi đen. . .
"Cô định. . . Làm gì. . . ?" Byun Baek Hyun quay đầu lại không dám nhìn xuống, cắn răng trừng mắt về phía So Min Hyun, hiện tại tay chân bị trói nên chạy không được. . .
"Ngày hôm qua không phải đã nói rất rõ ràng với cậu rồi sao?"
"Chan Yeol sẽ không tha thứ cho cô đâu!"
"Dù sao anh ấy cũng sẽ không biết chuyện này, qua một khoảng thời gian rồi anh ấy cũng sẽ quên cậu, sau đó anh ấy sẽ một lần nữa trở lại bên cạnh tôi, tựa như lúc cậu còn chưa có xuất hiện vậy."
". . ." Byun Baek Hyun nghe xong mấy lời nói đó của So Min Hyun, nhưng duy độc câu này khiến cho cậu sợ hãi.
Tựa như lúc cậu còn chưa có xuất hiện vậy. . .
"Sợ sao?'
". . ." Byun Baek Hyun không có trả lời, chỉ có thể nhắm mắt chờ đợi mà thôi.
Byun Baek Hyun. . . Không sao đâu. . . Chỉ đau một chút thôi. . . Mày sau đó sẽ được tự do . . .
"Vĩnh biệt." So Min Hyun buông dây thừng trên tay ra.
Vĩnh biệt. . . ? Byun Baek Hyun không dám mở mắt.
"A a!" Lúc gần như sắp ngã xuống, đột nhiên So Min Hyun kêu một tiếng, Byun Baek Hyun mở to đôi mắt sụp của mình, mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh, một bàn tay có chút lạnh như băng cùng với tay cậu đan thành mười ngón giao nhau, lúc sau bàn tay đó mãnh liệt kéo cậu dậy, cuối cùng liền rơi vào cái ôm ấm áp của người đó.
Đó là ai?
===Ahn===
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com