Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 44

Vẫn là thói quen không sửa được, sờ sang chỗ bên cạnh lại là một khoảng trống.

Giống như trái tim hiện giờ của mình vậy. . .

"Ai. . ."

Đã năm giờ rồi.

Bây giờ đã là buổi sáng rồi còn đâu. . .

Cầu xin cũng không phải cách hay. . . Chỉ có thể khiến cho Byun Hyeon Young chấp nhận tâm ý của mình với em ấy.

Park Chan Yeol lập tức ngồi dậy, chạy ra ngoài.

Ngồi chờ như vậy chi bằng đi luôn ngay bây giờ?

"Có người ở trong nhà không?" Park Chan Yeol gõ cửa, trong lòng thầm cầu nguyện, hy vọng người mở cửa chính là Byun Baek Hyun, nghĩ như vậy khóe miệng Park Chan Yeol cong lên.

Nhưng nụ cười này có chút vô lực.

Byun Baek Hyun. . .

Thì ra cảm giác yêu thương một người lại mãnh liệt như vậy. . .

Mới vài ngày không gặp mặt mà bản thân đã bắt đầu nhớ em đến điên rồi. . . Cho nên ba năm không có em bên cạnh không hiểu anh thảm hại đến cỡ nào.

Park Chan Yeol nghĩ chỉ cần dùng công việc áp chế bản thân. . . Byun Baek Hyun rõ ràng từng nói bản thân không nên đày đọa chính mình như vậy. . .

Bây giờ thật muốn gắt gao ôm chặt thân thể mềm mại của em. . .

". . ." Byun Hyeon Young còn đang làm bữa sáng cho Byun Baek Hyun, chưa được phân nửa chợt nghe tiếng gõ cửa truyền đến.

Ai vậy. . . Mới sáng sớm đã. . .

Mới mở cửa ra, thấy gương mặt Park Chan Yeol, không nói một lời liền đóng sập cửa, từ chối tiếp khách.

"Này! Byun Hyeon Young, mau mở cửa! Tôi muốn gặp Baek Hyun! !" Park Chan Yeol vừa mới mở miệng ra đã trải qua một màn 'chủ nhà đuổi khách' không khỏi cảm thấy khó chịu.

Vô cùng khó chịu.

"Cậu nghĩ tôi sẽ cho cậu gặp Baekkie sao? Cậu vọng tưởng quá nhiều rồi, vẫn còn sớm nên tôi cũng nhắc cậu đừng hy vọng gì nữa, tôi sẽ tìm một người khác cho Baekkie." Byun Hyeon Young tựa người lên cánh cửa, nói xong câu đó liền buộc tạp dề đi làm bữa sáng.

"Chậc. . ." Có chút thất bại ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ lầu hai đang đóng chặt.

Cửa sổ. . . Đúng rồi, cho dù chỉ nhìn em ấy một chút cũng được. . .

Park Chan Yeol lấy di động, gọi vào máy Byun Baek Hyun.

Hy vọng tay em ấy không đổi số hay làm mất điện thoại. . . Tiếng tút tút vang bên tai Park Chan Yeol khiến tim hắn đập nhanh hơn.

Chính là. . . Ba năm trước, hắn chưa từng gọi điện thoại cho cậu. . . Nhưng mà, lần này hắn đánh cược một lần. . .

Làm ơn. . . Hãy nhấc máy. . .

'. . . Alô. . .' Bên kia truyền đến âm thanh yếu ớt, còn có chút khàn khàn, như là vài ngày đã không nói gì cả, 'Ai đó. . . ?'

". . ." Park Chan Yeol mỉm cười.

Em vẫn giống như trước kia, nhận điện thoại cũng không nhìn qua là ai gọi đến. . .

"Cún trắng, là anh."

. . .

. . .

. . .

Byun Baek Hyun đang nhắm mắt chui trong ổ chăn ấm áp, nghe thấy giọng của Park Chan Yeol, dần dần mở hai mắt.

'Chan Nyeol à. . . Baek Baek buồn ngủ lắm. . .' Ưm. . . Chan Yeol. . .

Chan Yeol?

Mình nghe có lầm không? ㅡㅅㅡ

Hiển nhiên là Byun Baek Hyun đã quên lúc này cậu đang cầm điện thoại trên tay. . .

"Byun Baek Hyun, mau rời giường, mở cửa sổ, anh đang ở dưới lầu." Park Chan Yeol kìm không được mà cong khóe miệng.

Cún trắng của hắn sao có thể đáng yêu như vậy?

So với hai con chó bự nuôi trong nhà mình còn đáng yêu gấp ngàn lần. . .

Park Chan Yeol nhìn rèm che cửa sổ kéo ra , Byun Baek Hyun còn đang buồn ngủ đưa mắt dò xét nhìn bên ngoài.

"A? Chan Yeol! ?" Phát giác giọng của mình có chút lớn, Byun Baek Hyun vội che miệng lại.

Thì ra không phải nghe lầm?

. . .

Không phải nghe lầm thành ai đó đang đùa dai với mình. . .

"Baek Hyun. . . Em. . . Em chỉnh trang lại quần áo của mình một chút đi." Park Chan Yeol ngoảnh mặt sang một bên.

"A. . . Dạ. . ." Byun Baek Hyun cúi đầu mới phát hiện ra hai nút áo ngủ trên cùng còn chưa đóng lại, thế là vội vàng cài, "Được. . . Ổn rồi. . ."

"Ừm. . ." Park Chan Yeol ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện kỳ thật khoảng cách từ lầu hai đến mặt đất cũng không xa cho lắm, "Baek Hyun, nhảy xuống đi." Park Chan Yeol vươn hai tay ra, "Anh sẽ đỡ em."

". . ."

Anh sẽ đỡ em. . .

Em biết. . .

Anh nhất định sẽ đỡ được em.

"Anh muốn dẫn em đi?" Nhưng mà. . . Chị. . .

"Anh biết em không nỡ rời bỏ Byun Hyeon Young, cho nên. . . Anh chỉ muốn ôm em một cái thôi. . ."

Nhìn Park Chan Yeol có chút khổ sở như vậy, Byun Baek Hyun không nói hai lời liền nhảy xuống.

Muốn ôm lấy mình. . . Mình cũng muốn ôm Chan Yeol một cái. . .

Từ bao giờ mà mình đã có dũng khí như vậy?

Bởi vì là có Park Chan Yeol bên cạnh. . .

Byun Baek Hyun hơi hơi mở mắt, thân thể nhẹ nhàng bị đặt ở trên mặt đất.

"Chan Yeol. . ."

". . ." Park Chan Yeol cũng không nói nhiều, trực tiếp ôm chặt Byun Baek Hyun, sau đó liền siết chặt lấy phần gáy và thắt lưng của ông trời con của mình.

"Chan. . . Ô. . ."

Một nụ hôn rồi lại thêm một nụ hôn.

Chuyện này càng khiến hô hấp của Byun Baek Hyun kém đi.

"Baek Hyun. . . Baek Hyun. . ." Park Chan Yeol ngoại trừ kêu tên Byun Baek Hyun ra cũng không biết nên làm gì.

Có thể đừng rời bỏ anh nữa không?

Tuy rằng anh biết. . . Chuyện này rất khó.

"Ưm?"

"Anh phải làm thế nào. . . Byun Hyeon Young mới có thể để cho chúng ta cùng một chỗ được?"

"Chan Yeol, chúng ta vẫn đang cùng một chỗ mà. . . Vẫn đang cùng một chỗ. . . Không phải sao?" Byun Baek Hyun nghiêng đầu, chăm chú nhìn Park Chan Yeol.

Trái tim của chúng ta, một mực hướng về nhau, không tách nhau ra. . .

". . ." Lại ôm lấy Byun Baek Hyun.

Em, Byun Baek Hyun.

Anh biết em hiện đang ở cạnh anh rất gần, nhưng vẫn không thể chạm vào em được. . .

Anh vẫn luôn nghĩ như vậy. . . Lời em nói lúc này. . .

Chan Yeol. . .

Chúng ta vẫn đang cùng một chỗ mà.

Vẫn như vậy, đang cùng một chỗ. . .

Lời em nói lúc này. . .

Có phải đang muốn thay đổi suy nghĩ của anh?

Park Chan Yeol nâng hai má trắng nộn của Byun Baek Hyun lên, ôn nhu hôn nhẹ xuống hốc mắt cậu.

Trán cụng trán, khoảng cách gần gũi nhìn cậu.

"Đúng vậy, chúng ta vẫn đang cùng một chỗ."

===Ahn===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com