Chương 9
"Này, người anh em, đến lúc sự việc được giải quyết, cậu có muốn dẫn chàng trai nhỏ của cậu cùng trở về NewYork không?"
Đó thật sự là một vấn đề, cần phải nhắc nhở anh thật tốt.
"Ừ" Phác Xán Liệt hừ nhẹ một tiếng.
"Cậu có nói với cậu ấy mục đích về nước của cậu không?" Nhìn thái độ cứng rắn trong miệng anh, xem ra là chưa nói.
"Không có, chỉ nói một số chuyện đơn giản, cậu ấy không biết nguyên nhân tớ về nước."
"Về sau cũng không định nói?"
"Ừ....không quan trọng." Phác Xán Liệt lạnh lùng đáp, anh thật sự không muốn Bạch Hiền dính líu vào chuyện này.
"Được rồi, chuyện của cậu, tự cậu giải quyết đi." Hai tay Ngô Thế Huân thả xuống "Tớ đi trước."
Sau khi Ngô Thế Huân ra khỏi cửa, Phác Xán Liệt cũng để cây viết trên tay xuống, suy nghĩ một chút, anh lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số quen thuộc.
"Anh muốn đưa em đi đâu?" Bạch Hiền ngồi ở phụ, nghiêng đầu hỏi. Sau khi nhận được điện thoại của Phác Xán Liệt, bàn giao một chút công việc cho đồng nghiệp, Bạch Hiền liền vội vàng chạy đi, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Phác Xán Liệt đứng ở đó, vẻ mặt hơi cứng lại, khiến cậu hơi lo lắng. Không phải là vì chuyện của cô nhi viện nên anh gặp phải phiền phức đó chứ?
"Là chuyện của cô nhi viện sao?"
"Không phải, chuyện của cô nhi viện đã được giải quyết." Phác Xán Liệt nhìn thẳng phía trước, tiếp tục lái xe.
"Vậy anh là làm sao vậy?" Cậu khó hiểu quan sát anh "Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?"
"Tiểu Hiền, em...." Anh ngừng lại, không nói tiếp.
"Ừ, làm sao?" Sao anh không nói tiếp?
"Không có gì, đến rồi nói sau."
Không lâu sau đó, xe dừng lại ở trước một ngôi biệt thự.
"Này..." Bạch Hiền xuống xe nhìn đến nhìn cánh cổng to lớn, cảm giác có chút quen thuộc.
"Ngôi nhà trước đây anh từng ở." Phác Xán Liệt đẩy cổng lớn, nắm tay Bạch Hiền đi vào. "Hai mươi năm trước nhà anh bị phá sản, cho nên căn nhà này bị đem ra bán đấu giá, cho đến khi anh về nước, anh mới mua lại nó từ trong tay người khác."
Bạch Hiền càng đi vào trong càng cảm thấy quen thuộc, nhớ về căn phòng màu trắng to lớn cùng với chỗ ngồi trong phòng lần lượt hiện lên, cậu giãy ra khỏi tay anh, theo đường đi trong trí nhớ chạy chậm, quả nhiên, ngừng lại ở sau một vườn hoa. "Nơi này từng trồng là hoa tường vi, đúng không?" Cậu chậm rãi quay đầu, không dám tin hỏi anh.
Phác Xán Liệt gật gật đầu "Đúng vậy, nơi là từng là chỗ mẹ anh yêu thích nhất, bà ở đã trồng một vườn hoa tường vi."
Cậu dùng hai tay che miệng mình, nước mắt trong hốc mắt trào ra "Cho nên anh biết em là ai, lần đầu tiên gặp mặt anh đã biết em là Tiểu Hiền?"
"Đúng, anh đã tìm được em, Tiểu Hiền của anh." Anh ôm lấy cậu "Nhưng anh không nói cho em biết."
"Tại sao?" Nước mắt của Bạch Hiền nhỏ giọt trên ngực anh, làm nóng bỏng con tim anh.
"Lần này anh về nước vốn chỉ muốn điều tra nguyên nhân vì sao công ty ba phá sản, không có ý định ở lại chỗ này, gặp em là chuyện ngoài ý muốn, yêu em cũng là chuyện không nằm trong kế hoạch của anh."
"Hiện tại thì sao? Em vẫn không nằm trong kế hoạch của anh sao?" Bạch Hiền khổ sở hỏi, cậu rất sợ khi biết đuợc đáp án. "Không."
Phác Xán Liệt lập tức lên tiếng phủ nhận "Hôm nay mang em đến nơi này, chính là muốn cho em biết mọi chuyện, em đã là một bộ phận không thể thiếu trong sinh mệnh của anh."
"Chán ghét, anh luôn làm em rơi nước mắt." Cậu làm tổ ở trong ngực anh, khóc thút thít "Em chờ anh thật lâu, thật lâu..."
"Thực xin lỗi."
"Em không cần lời xin lỗi của anh."
"Được, không cần nói xin lỗi." Anh cúi đầu hôn đôi môi cậu "Vậy anh nói....Anh yêu em, có được không?"
"Ô ô...." Nước mắt cảm động dọc theo khóe mắt của cậu chảy xuống, ôm chặt thắt lưng anh, vùi đầu vào trong ngực anh, cứ thế khóc thành tiếng. Phác Xán Liệt ôm chặt lấy cậu không nói được lời nào, cứ yên tĩnh như vậy, không một tiếng động.
Ngày hôm sau, Phác Xán Liệt vừa mở cửa đã nhìn thấy Bạch Hiền đứng ngoài cửa, bên chân còn có thêm một túi hành lý nhỏ. "Đây là?" Phác Xán Liệt kinh ngạc nhìn chàng trai nhỏ sáng sớm đã xuất hiện trước cửa nhà mình.
"Anh không quan tâm đến 'bảo mẫu' này sao? Từ hôm nay trở đi, em muốn ở lại chỗ này, mỗi ngày nấu cơm cho anh ăn, quét dọn nhà cửa cho anh." Bạch Hiền ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười khanh khách nhìn anh.
"Em...." Anh phản ứng không kịp, ngây ngốc giật mình nhìn cậu xách hành lý vào trong phòng.
"Thật là đói, em còn chưa ăn sáng." Buông túi hành lý xuống, Bạch Hiền điềm đạm đáng yêu nhìn anh "Em muốn ăn cơm rang trứng."
Phác Xán Liệt vừa tức vừa buồn cười, còn dám gọi món ăn, thì ra là vì cơm rang trứng của anh, cậu con trai nhỏ này mới chạy đến nơi này của anh? "Không phải em muốn nấu cơm cho anh ăn sao? Sao bây giờ lại thành anh nấu cơm cho em ăn rồi?" Anh cười trêu chọc "Có nhầm lẫn gì hay không?"
"Ây da, hôm nay anh làm trước, ngày mai em nhất định sẽ nấu cho anh ăn, được không?" Bạch Hiền làm nũng lắc lắc cánh tay của anh. Phác Xán Liệt nhận mệnh đi vào nhà bếp, bắt đầu chuẩn bị mọi thứ. Chàng trai nhỏ này càng ngày càng không sợ anh, muốn ngồi lên trên đầu anh rồi.
"Ngồi đằng trước chờ một chút, sẽ xong nhanh thôi." Ai bảo anh không nỡ để cậu chịu đói, đành phải vì cậu bỏ nghề, chạy vào bếp làm 'bà nội trợ'.
Trong lúc chờ đợi, Bạch Hiền đem hành lý đến phòng dành cho khách ở đối diện phòng của anh, nhanh chóng sửa sang lại quần áo của mình.
"Thơm quá" Vừa ra khỏi phòng, cậu đã ngửi thấy mùi thơm, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
"Lại đây ăn đi." Nhìn thấy bộ dáng thèm nhỏ dãi của cậu, Phác Xán Liệt thật sự đã hết cách. Bạch Hiền không nói hai lời, lập tức chạy qua, ngồi vào vị trí, chờ anh bưng cơm rang trứng ra.
"Thật sự không biết ai hầu hạ ai." Phác Xán Liệt thấp giọng nói thầm. Vừa nghĩ tới cảnh tượng về sau cậu sẽ quét rác nấu cơm, Phác Xán Liệt không rét mà run, để cho cậu vào nhà có phải là một sai lầm không? Cái gì cũng không biết, một đại công tử năm ngón tay chưa từng dính qua nước mùa xuân, sao có thể làm loại công việc nhà này?
Aiz, xem ra chính mình tự tìm phiền toái cho mình, hơn nữa còn là một phiền toái lớn mà chính mình cam tâm tình nguyện.
"Về phía ba mẹ, em sẽ giải thích như thế nào?" Đột nhiên một người con trai lại chạy đến ở chung với một ngừơi con trai, anh nghĩ trên đời này sẽ không có ba mẹ nào đồng ý.
"Hahaha....em nói với bọn họ em muốn ở cùng với đồng nhiệp mấy tháng." Chàng trai nhỏ cười đắc ý, trưng vẻ mặt giống như đã làm một chuyện rất giỏi.
"Em đó..." Nhẹ nắm cái mũi nhỏ của cậu "Cũng học cách nói dối rồi."
"Còn không phải học theo anh sao?." Cái mũi xinh xắn nhăn lại, Bạch Hiền làm mặt quỷ với anh. Từ sau khi qua lại với Phác Xán Liệt, Bạch Hiền ngày càng được anh khai thác chỉ số hoạt bát, hiếu động.
"Xem ra công tử Bạch Hiền có thành kiến với anh." Phác Xán Liệt chìa tay lấy lại đĩa cơm rang trứng đặt trước mặt cậu "Tốt nhất là không cần ăn cơm rang anh làm."
"Trả lại cho em." Bạch Hiền lập tức nhào lên muốn cướp lại đĩa cơm rang trứng của mình "Thật xin lỗi, Phác Xán Liệt tiên sinh, ngài đại nhân đại lượng không chấp kẻ tiểu nhân như con, không cần so đo với một đứa nhỏ, được không?" Bạch Hiền ngẩng mặt lên cười hì hì lấy lòng anh, nhìn thấy nét mặt tươi cười như hoa của cậu, Phác Xán Liệt vừa tức lại vừa bất đắc dĩ. "Anh sẽ không tức giận phải không?" Cậu vui vẻ cầm lấy thìa mở miệng thật lớn ăn cơm rang trứng. Phác Xán Liệt cố ý vò loạn mái tóc của cậu, nhìn bộ dáng hưởng thụ của cậu, lông mi không khỏi cong lên, hình ảnh ấm ấp làm cho con người ta mê say.
Cuộc sống ở chung chính thức được bắt đầu, dần dần Bạch Hiền quen, mỗi ngày ngoại trừ đi làm ở cô nhi viện, thì hầu như cậu đều ở nhà chăm lo cho cuộc sống hằng ngày của Phác Xán Liệt, nghiễm nhiên trở thành một 'người vợ' gương mẫu. Thời gian trước Bạch Hiền rất chăm chú vào quá trình huấn luyện giúp việc, lúc này đã phát huy tác dụng, việc nội trợ làm càng ngày càng thuận tay, cơm nấu ăn càng ngày càng ngon, tóm lại, đối với cuộc sống gia đình hiện tại, Phác Xán Liệt cực kỳ hài lòng. Ngoại trừ....
"Bạch Hiền" Tiếng đập cửa ầm ầm, giống như tiếng sấm giữa mùa xuân "Rời giường."
"Ưm..." Thiên hạ trên giường rầu rĩ phun ra một tiếng, sau đó trở thân mình lại tiếp tục ngủ. Ngoài cửa vang lên âm thanh va chạm của chìa khoá, Phác Xán Liệt đã dùng chìa khóa mở cửa phòng của cậu, anh lại thở dài, thấy vẻ mặt của cậu khi ngủ giống như thiên sứ, loại cảm giác vô lực này lại đến.
"Tiểu Hiền, rời giường." Phác Xán Liệt cúi đầu, nhẹ giọng gọi cậu.
"Ưm, không cần, em còn muốn ngủ." Miệng Bạch Hiền lầu bầu, tiếp tục giấc mộng đẹp của cậu. Phác Xán Liệt đứng bên giường của cậu bất đắc dĩ lắc đầu, yên lặng chăm chú nhìn vẻ mặt khi ngủ của cậu, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi mở ra thở đều đều theo quy luật, dáng vẻ ngủ say bắt lấy tầm mắt của anh khiến anh không thể dứt ra được.
Mấy ngày nay vất vả cho cậu rồi, vì phối hợp với nghỉ ngơi của anh, thức sớm ngủ trễ, vì muốn học nấu cơm làm nội trợ, thậm chí cậu còn chạy đi ghi danh chương trình dạy nấu ăn, cố gắng của cậu anh đều để trong mắt, cảm thấy đau lòng không thôi.
""Vất vả cho em rồi." Anh quyến luyến vuốt ve khuôn mặt đang ngủ say của cậu, sau đó cúi xuống nhẹ nhàng hôn cậu....
Thiên hạ đang ngủ say nhẹ nhàng ưm một tiếng "Ưm.." Phác Xán Liệt nhịn không được vỗ xuống cái trán của cậu.
"Em đúng là cô gái nhỏ thích giày vò người ta." Tiếp theo, đầu lưỡi nóng gian xảo cạy mở môi anh đào mềm mại của cậu tiếng vào trong khoang miệng, quấn lấy lưỡi của cậu.
"Ưm..." Trong lúc mơ ngủ, Bạch Hiền cảm thấy trong miệng có một con rắn nhỏ trơn tuột đang cuốn lấy đầu lưỡi trong miệng mình, cảm giác thật thoải mái, cậu không tự chủ được vươn đầu lưỡi cho nó trêu đùa. Đầu lưỡi linh hoạt trong cái miệng nhỏ tận tình nhấm nháp mùi vị ngon ngọt, đầu lưỡi phát họa hình dạng đôi môi mềm đẹp đẽ, liên tục không ngừng hấp thu vị ngọt của cậu.
"Ừ..." Bạch Hiền đang ở trong mộng thấp giọng kêu lên. Phác Xán Liệt đang chìm đắm nhất thời tỉnh lại, áp chế dục vọng đang kêu gào trong cơ thể, cúi đầu nhẹ nhàng lay động thiên hạ trên giường.
"Tiểu Hiền, rời giường." Cho dù không nhẫn tâm vẫn phải gọi cậu dậy "Hôm nay cô nhi viện tiến hành hội từ thiện, em không thể đến muộn được."
"A...." Bạch Hiền đang cùng Chu Công chơi cờ đột nhiên bị lay tỉnh, kích động bật dậy la "Làm sao vậy? Làm sao vậy?" Con ngươi ngập nước đầy sương mù của cậu bỗng nhiên chống lại con ngươi trầm tĩnh của anh, kinh ngạc la lên "Anh...tại sao anh lại ở trong phòng em?"
"Tỉnh rồi à?" Dịu dàng vuốt ve mái tóc hỗn độn của cậu "Nhanh đi rửa mặt đi, bằng không sẽ không đến kịp hội từ thiện của cô nhi viện." Bạch Hiền vừa nghe, lập tức quay đầu liếc nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, nhìn đến kim đồng hồ, trong lòng âm thầm ão não. "A, em muộn giờ mất." Nhấc chăn lên, vọt vào phòng tắm bắt đầu rửa mặt "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"
Phác Xán Liệt nhìn bộ dáng va đụng mơ hồ của cậu, khóe môi nâng lên, sau đó giữ vẻ mặt vui vẻ rời khỏi phòng cậu.
Cuộc sống của hai người hạnh phúc giống như một đôi vợ chồng, cứ như vậy thời gian yên lặng trôi qua một tháng, bọn họ hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp, họ lại không biết sắp có một cơn giông tố ập đến.
Tính tong....
Bạch Hiền đang giặt quần áo nghe thấy tiếng chuông cửa "Xán Liệt, mau đi mở cửa."
"Biết rồi." Buông bản vẽ trong tay ra, Phác Xán Liệt chậm rì đi ra mở cửa.
"Surprise." Giọng nói to lớn theo sau tiếng mở cửa đồng thời vang lên "Sao nhìn thấy tớ lại có vẻ mặt mất hứng vậy?" Ngô Thế Huân tự giác lướt qua mặt thối của người đàn ông nào đó, định đi vào trong phòng.
"Cậu tới làm gì?" Giọng điệu không chút thân mật, nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở nhà mình, Phác Xán Liệt hỏi.
"Cậu thật trọng sắc khinh bạn." Ngô Thế Huân đảo cặp mắt trắng dã "Thời điểm có công việc, sẽ gọi điện thoại bảo tớ trở về từ NewYork làm trâu làm ngựa, đến khi xong việc rồi, còn không giới thiệu bà chủ nhỏ cho tớ, cho nên tớ chỉ có thể tự mình tìm đến cửa gặp mặt."
Bạch Hiền không nghe tiếng động gì của Phác Xán Liệt, đành phải chính mình ra xem xem có chuyện gì xảy ra.
"Ách..." Bạch Hiền tò mò nhìn người đàn ông đang nói chuyện cùng Phác Xán Liệt trong phòng khách "Phác Xán Liệt, vị này là?"
"Lại đây đi." Phác Xán Liệt vẫy tay, giới thiệu với cô "Bạn tốt của anh, Ngô Thế Huân."
"Haha... công tử Bạch Hiền, từ lâu đã nghe đại danh của cậu." Ngô Thế Huân cười sáng lạn, có hứng thú nhìn người con trai xinh đẹp mặt dính đầy xà bông trước mắt.
"Ngô tiên sinh , xin chào." Bạch Hiền cũng mỉm cười với hắn, xoay người muốn đi lấy cho hắn ly nước.
"Không cần thiết, cậu ta không khát." Phác Xán Liệt khó chịu nói.
"Này..." Bạch Hiền xấu hổ đứng tại chỗ, ngây ngô cười.
"Lòng dạ cậu cũng quá hẹp hòi." Không phải là không mời mà tới thôi sao? Thật sự là một người đàn ông keo kiệt.
"Ngô tiên sinh, mời uống nước." Bạch Hiền vẫn đi lấy ly nước cho hắn, đặt trước mặt hắn.
"Vẫn là Tiểu Hiền khéo léo hiểu lòng người, không giống như người nào đó." Hắn đắc ý hướng về phía Phác Xán Liệt hừ một tiếng, quay đầu cười hớ hớ rồi hỏi Bạch Hiền "Anh có thể gọi em là Tiểu Hiền không?"
"Ách, có thể." Do dự vài giây nhưng cậu vẫn gật đầu.
"Ok, nếu vậy anh gọi em là Tiểu Hiền, vậy em cứ gọi anh là Thế Huân hoặc Sun, Ngô Thế Huân nghe qua không được tự nhiên." Tùy ý ngồi trên ghế sô pha, Ngô Thế Huân lớn tiếng tuyên bố.
"Rốt cuộc là cậu có chuyện gì?" Phác Xán Liệt không có biện pháp với hắn, đành phải ngồi xuống.
"Ừ, người cậu cho đi điều tra đã có tin tức." Ngô Thế Huân ầm ĩ đủ, giơ tay ra, đưa túi tư liệu cho anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com