40: Phần Thưởng Của Tâm và Đêm Hoan Lạc Cuối Cùng (KẾT THÚC)
Chương 40: Phần Thưởng Của Tâm và Đêm Hoan Lạc Cuối Cùng (KẾT THÚC)
Không khí trong phòng như ngừng đọng lại, mỗi hạt bụi li ti trong không gian dường như cũng nín thở. Mọi ánh mắt, mỗi tia nhìn, đều đổ dồn vào Tâm, người chiến thắng đầy bất ngờ, người vừa giật được lá thăm cuối cùng của trò chơi rút gỗ định mệnh. Một sự hồi hộp nghẹt thở, khao khát cháy bỏng đến bỏng rát, và cả một chút lo lắng tột cùng, một nỗi sợ hãi ngọt ngào về điều sắp xảy ra, hiện rõ mồn một trên từng gương mặt trần trụi, nhễ nhại mồ hôi. Ai nấy đều nín thở, tự hỏi, phần thưởng đặc biệt mà Thiện đã hứa hẹn cho Tâm là gì, và nó sẽ đẩy đêm nay, đêm của những ham muốn bị kìm nén, đến những giới hạn nào chưa từng được chạm tới, những góc khuất nào của bản thân chưa từng được khám phá.
Thiện, với nụ cười bí ẩn đến ma mị, một ánh mắt sâu hun hút nhưng đầy ý vị liếc nhìn Châu, như thể anh và Châu đã là những đồng lõa thầm lặng trong một kế hoạch vĩ đại. Anh tiến lại gần Tâm, từ từ, chậm rãi, từng bước chân như găm vào không gian tĩnh lặng. "Tâm à," Thiện trầm giọng, từng chữ như găm vào không gian, mang theo một sức nặng khó cưỡng, "phần thưởng của cậu, không gì khác chính là quyền lực tối thượng: cậu được chọn bất cứ ai, bất cứ bao nhiêu người trong số chúng ta ở đây, để cùng cậu, trải qua một đêm hoan lạc điên cuồng, không chút giới hạn. Mọi khát khao sâu thẳm nhất của cậu, những ham muốn bị chôn vùi bấy lâu, sẽ được đáp ứng hoàn toàn. Cậu muốn một người, hai người, hay... tất cả?"
Lời công bố của Thiện không chỉ là một câu nói, mà như một tia sét đánh thẳng vào đại não của Tâm, xé toạc mọi rào cản lý trí và sự dè dặt cuối cùng. Vừa gây sốc tột độ, vừa như kích hoạt một nguồn ham muốn bùng nổ, một ngọn lửa không thể kiểm soát đang cháy rực trong lồng ngực Tâm. Tâm, vốn dĩ đã ngượng ngùng, luôn cố gắng giữ gìn hình ảnh đạo mạo và mực thước của một người đàn ông thành đạt, giờ đây hoàn toàn đã tan chảy, biến thành một con bạo thú bị dục vọng nuốt chửng. Đôi má anh đỏ bừng, hơi thở trở nên dồn dập, nặng nề hơn bao giờ hết, và một sự dục vọng thống trị, thiêu đốt đang nhấn chìm anh, từng tế bào trong cơ thể đều run rẩy vì khao khát. Anh nhìn lướt qua những thân thể trần trụi, nhễ nhại mồ hôi của những con người xung quanh anh, những ánh mắt đang dán chặt vào mình với đủ thứ cảm xúc: mong chờ đến tột độ, khao khát cháy bỏng, thậm chí là một sự thách thức đầy bản năng, một lời mời gọi đến với sự giải phóng.
Cuối cùng, với một quyết định đầy táo bạo và bất ngờ, một quyết định sẽ thay đổi vĩnh viễn cuộc đời anh, Tâm dõng dạc nói. Giọng anh ban đầu hơi run rẩy, khàn đặc vì xúc động, nhưng rồi trở nên mạnh mẽ, dứt khoát, như thể anh vừa giật đứt sợi xích cuối cùng đã trói buộc bản thân bấy lâu nay. "Tôi... tôi chọn Châu, Khoa, Anh Đức, và Anh Phú!" Bốn cái tên vang lên, rõ ràng và đầy uy quyền, như một lời tuyên bố quyền lực tối thượng của kẻ chiến thắng, khẳng định sự lựa chọn định mệnh của mình. Cả căn phòng như vỡ òa, những tiếng thở phào nhẹ nhõm trộn lẫn tiếng xuýt xoa đầy kích thích, và cả những ánh mắt ghen tị ẩn chứa khao khát được thế chỗ, được chìm đắm trong sự lựa chọn ấy. Châu mỉm cười đầy quyến rũ, ánh mắt sâu hun hút nhưng đầy ý vị, như một lời chấp thuận ngầm, một lời mời gọi đến khoái lạc. Khoa reo lên một tiếng đầy phấn khích, toàn thân rung lên vì mong chờ. Dượng Đức khẽ nhếch mép, ánh mắt rực lửa, đầy cảm giác chờ đợi đã lâu. Còn Cậu Út Phú thì đỏ mặt tía tai nhưng không thể giấu nổi nụ cười hạnh phúc, cơ thể non nớt đã bắt đầu run rẩy một cách khó kiểm soát.
Không cần thêm lời nói nào, bốn người được chọn ngay lập tức tiến đến Tâm, như những con thú bị dẫn dụ bởi mùi hương đầy mê hoặc của dục vọng. Căn phòng, vốn đã nóng bỏng và ngột ngạt, giờ đây càng thêm hừng hực, dường như có thể bốc cháy bất cứ lúc nào. Tâm, với một sự tự tin bất ngờ đến khó tin, nắm lấy tay Châu, kéo anh lại gần và bắt đầu một nụ hôn sâu, đầy chiếm hữu, khát khao và mãnh liệt, như để khẳng định vị trí người làm chủ cuộc chơi trong khoảnh khắc này, một sự khẳng định của kẻ đã được giải phóng. Đồng thời, Khoa và Dượng Đức cũng không ngần ngại, như hai con rắn nước đầy tham lam, quấn lấy anh. Họ liếm, họ bú khắp cơ thể Tâm, có người tham lam liếm ti, có người say mê bú và bú dái anh, và có cả kẻ cuồng nhiệt liếm ass anh, không bỏ sót một tấc da thịt nào. Những bàn tay không ngừng nghỉ khám phá da thịt nóng bỏng, những hơi thở dồn dập bắt đầu hòa quyện vào nhau, tạo nên một bản giao hưởng của dục vọng, một khúc ca của sự giải thoát bản năng. Cậu Út Phú, với sự ngây thơ pha lẫn tò mò tột độ, đứng cạnh, ánh mắt dõi theo mọi hành động một cách say sưa, chuẩn bị hòa mình vào vòng xoáy hoan lạc mà anh Tâm đã không ngần ngại lựa chọn. Đêm nay, mọi giới hạn sẽ bị phá vỡ hoàn toàn, mở toang cánh cửa cho một chương mới đầy trần trụi, bản năng và không chút ngụy tạo.
Trong khi đó, những người còn lại trong phòng, những kẻ không được lựa chọn trực tiếp để phục vụ Tâm, cũng không hề đứng yên. Bản năng đã bị đánh thức hoàn toàn, giờ đây không còn có thể bị kìm nén. Họ tự động tìm thấy nhau, tạo thành những nhóm hai, nhóm ba, thậm chí nhóm bốn người, như những kẻ đói khát tìm thấy nguồn nước. Khắp căn nhà, từ phòng khách sang trọng, hành lang dài hun hút cho đến những góc khuất tối tăm nhất, không một khoảng trống nào là không có người đang chìm đắm trong cuộc hoan lạc điên cuồng. Những tiếng rên rỉ dâm dục đầy khoái cảm, tiếng la vì sướng không thể kìm nén, và cả tiếng da thịt va chạm vào nhau "phạch phành phạch phành phạch phành phạch..." dồn dập, liên hồi, vang vọng khắp không gian, như một bản hòa tấu của sự giải thoát và bản năng nguyên thủy. Cuộc thác loạn kéo dài không ngừng nghỉ, vượt qua mọi giới hạn của thời gian, đến tận khi mỗi người đều cạn kiệt sức lực, mệt nhoài đến độ có người đã ngủ gục ngay tại chỗ, trên sàn nhà dính nhớp, cũng có người vẫn còn thoi thóp tận hưởng những dư vị cuối cùng của khoái cảm. Cuối cùng, cả căn nhà tràn đầy hạnh phúc và sung sướng trong sự mệt nhoài. Mọi người cùng nhau chìm vào giấc ngủ sâu, chỉ còn lại những bãi tinh trắng xóa, dính nhớp do cuộc thác loạn này đã lan tỏa khắp căn nhà, như một minh chứng hùng hồn cho những gì đã diễn ra. Còn Châu, lúc này cũng đã ngủ, gương mặt bình thản, lặng lẽ chìm vào giấc mơ mãn nguyện sau sự sung sướng tột độ và thắng lợi hoàn toàn này.
Buổi sáng tinh mơ hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên của ngày mới còn e ấp, len lỏi qua ô cửa sổ lớn của căn nhà Dượng Đức, chúng không mang theo sự trong lành hay tinh khiết thường thấy. Thay vào đó, chúng rọi chiếu vào một khung cảnh hỗn loạn đến tột cùng, một di sản còn sót lại của trận thác loạn điên cuồng đêm qua, phơi bày mọi bí mật dưới ánh sáng ban ngày. Không khí trong căn phòng vẫn đặc quánh, nặng nề, tràn ngập những mùi hương ám ảnh của tinh dịch khô hòa quyện với men rượu nồng nàn thoang thoảng, tạo nên một sự khoái cảm kỳ lạ, gần như siêu thực. Sự ám ảnh đó không gây khó chịu, mà trái lại, dường như nó đã nhuộm đẫm cả không gian bằng một thứ bình yên đến kinh ngạc, một sự tĩnh lặng sau bão tố của dục vọng, nơi mọi giới hạn đã bị phá vỡ hoàn toàn, và mọi bí mật đã được phơi bày trần trụi.
Những tia nắng non yếu ấy khẽ vuốt ve lên những thân thể đàn ông đang trần truồng hoàn toàn, hoặc chỉ còn vương lại vài mảnh vải rách rưới không đủ che thân, nằm la liệt trong những tư thế phóng túng và không chút che đậy hay e dè. Họ là những bức tượng sống của sự giải thoát bản năng, phơi bày tất cả sự trần trụi và yếu mềm của con người. Quần áo thì vương vãi khắp nơi, một vài chiếc bị xé toạc không thương tiếc, những sợi vải lỏng lẻo không còn khả năng kết nối thành một chỉnh thể nguyên vẹn, như một minh chứng hùng hồn cho sự bùng nổ của khao khát. Mồ hôi đã khô trên làn da căng tràn sức sống, để lại một lớp màng mỏng dính, và đôi khi, những vết bẩn của dục vọng còn đọng lại như một dấu tích không thể xóa nhòa, nhưng lại không hề khiến ai cảm thấy ghê tởm hay hối hận.
Một lúc sau, tiếng rên rỉ khẽ khàng phá vỡ sự im lặng bao trùm. Ông Tứ, người lớn tuổi nhất, cựa mình trên tấm thảm mềm mại, và đột nhiên hắt hơi một tiếng lớn, giòn tan và mạnh mẽ, như một lời hiệu triệu bất ngờ, một tín hiệu đánh thức từ trong tiềm thức. Tiếng hắt hơi bất ngờ ấy làm cho tất cả mọi người còn lại đều bừng tỉnh, đôi mắt họ, vốn còn mờ mịt vì giấc ngủ sâu và dư âm của men rượu, từ từ mở ra. Ban đầu là sự bối rối thoáng qua trên khuôn mặt họ, sau đó là sự nhận thức dâng trào. Họ nhìn nhau, không một lời nào thốt ra, nhưng ánh mắt ấy đã nói lên tất cả: đó là ánh mắt của sự sung sướng tột cùng sau khi được giải thoát, của một sự mãn nguyện sâu sắc nhất mà họ chưa từng trải qua, hòa quyện với chút ngượng ngùng dễ thương và cả sự giải thoát lạ kỳ khỏi những ràng buộc bấy lâu.
Họ không cần nói, nhưng tất cả đều hiểu rằng, mình đã cùng nhau bước qua một bước ngoặt vĩ đại, một ngưỡng cửa không thể quay đầu. Một sự hiểu biết thầm lặng đã hình thành, ràng buộc họ lại với nhau bằng một sợi dây vô hình nhưng cực kỳ bền chặt – sợi dây của những bí mật đen tối nhất, của những khoái cảm bị cấm đoán, và của sự "khai sáng" bản năng. Trong thâm tâm, họ đều thầm cảm ơn Châu, người đã dẫn dắt họ đến con đường này. Nếu không có kế hoạch táo bạo đó của Châu, nếu không có sức hút và khả năng thao túng đầy ma lực của anh, thì họ đã không bao giờ biết được những khía cạnh ẩn giấu trong nhân cách của chính mình, những ham muốn bị đè nén bấy lâu nay.
Chính nhờ đêm thác loạn này, những con người vốn chỉ có mối quan hệ anh em họ hàng, giờ đây lại được lôi kéo, kết nối lại với nhau theo một cách hoàn toàn mới mẻ và sâu sắc. Nếu trước đây, những người cậu, người dượng chỉ còn dành cho Châu một ít tình cảm bề nổi như một người con rể, thì giờ đây, họ đã giành tình cảm mãnh liệt và bí ẩn cho nhau một cách thầm lặng, một sự gắn kết không lời, không cần phô bày. Đó không chỉ là tình dục thoáng qua, mà là một sự thấu hiểu, một sự chấp nhận hoàn toàn những khía cạnh đen tối nhất của đối phương, một tình yêu không tên, không giới hạn được sinh ra từ sự giải phóng bản năng và sự đồng điệu trong dục vọng.
Khi bình minh lên hẳn, và ánh sáng mặt trời tràn ngập căn phòng, họ từ từ đứng dậy, những cơ thể trần trụi khẽ cựa quậy, cảm nhận sự đau nhức xen lẫn khoái cảm còn vương. Họ lặng lẽ thu dọn sơ qua những bằng chứng còn sót lại của đêm qua, cất giấu đi những bí mật trong ánh mắt. Và rồi, họ quay lại cuộc sống bình thường như không có chuyện gì xảy ra, với những công việc, gia đình, và trách nhiệm. Nhưng dưới lớp vỏ bọc bình thường ấy, một sự thay đổi đã ăn sâu vào cốt lõi con người họ. Họ luôn âm thầm tìm cách gặp gỡ nhau, dưới những cái cớ đơn giản nhất, như những người yêu bí mật của nhau, tìm kiếm những khoảnh khắc riêng tư để thỏa mãn những khao khát mới được Châu khơi gợi. Đó chính là tình yêu họ dành cho nhau, một thứ tình yêu đã được Châu "khai sáng" và dệt nên từ những sợi chỉ của dục vọng, bí mật và sự giải thoát, giờ đây đã trở thành một phần không thể tách rời trong cuộc sống của họ.
Chương kết: Định Mệnh Mới
Cuộc sống của Phạm Thành Châu và đại gia đình vợ anh, gia đình Phạm Thị, đã đi vào một vòng tuần hoàn mới, một "bình thường" đầy bí ẩn và quyền lực. Châu vẫn là người đàn ông hoàn hảo trên mọi phương diện: một người chồng mẫu mực của Uyên, một người cha chu đáo, một người con rể hiếu thảo, và là niềm tự hào của gia đình. Nhưng sâu thẳm bên trong, anh còn là một "bạo chúa" thầm lặng, là kiến trúc sư của một "đế chế" độc quyền, nơi anh thống trị tuyệt đối trái tim và thể xác của mười một người đàn ông xung quanh mình.
Các cuộc gặp gỡ bí mật, những cái chạm tay lướt qua đầy ý nghĩa, những ánh mắt trao nhau trong thầm lặng, và những đêm hoan lạc không ngừng đã trở thành nhịp điệu mới trong cuộc sống của họ. Những người đàn ông, từng bị trói buộc bởi khuôn khổ và định kiến, giờ đây đã tìm thấy sự giải thoát và thỏa mãn tột cùng dưới sự dẫn dắt của Châu. Họ không còn gò bó, không còn giằng xé nội tâm. Thay vào đó, họ tìm thấy một sự bình yên kỳ lạ trong sự phụ thuộc và lòng trung thành tuyệt đối dành cho anh.
Uyên, người vợ của Châu, vẫn sống trong hạnh phúc và niềm tin tưởng tuyệt đối vào người đàn ông của mình. Những dấu hiệu nhỏ nhặt, những mùi hương lạ, những lời nói lấp lửng đều được cô lý giải bằng tình yêu và niềm tự hào. Cô không hề hay biết về thế giới ngầm mà Châu đã xây dựng, nơi bản năng được giải phóng và những mối quan hệ vượt mọi giới hạn đang tồn tại song song.
"Đế chế" của Châu đã vững chắc, bất khả xâm phạm. Anh không cần dùng đến vũ lực hay lời lẽ đe dọa. Anh chinh phục họ bằng sự thấu hiểu, bằng khả năng khơi gợi những khao khát sâu thẳm nhất, và bằng chính sức hút đầy ma lực của mình. Châu tận hưởng từng khoảnh khắc của quyền lực tối thượng này, nhìn những "bề tôi" của mình chìm đắm trong thứ "thiên đường" mà anh đã tạo ra.
Câu chuyện khép lại không phải bằng một kết thúc rõ ràng, một sự sụp đổ hay một bi kịch. Thay vào đó, nó mở ra một tương lai vô định, một vòng lặp vĩnh cửu. Châu vẫn sẽ tiếp tục vai trò "người khai sáng", và mạng lưới của anh có thể sẽ còn mở rộng hơn nữa, ôm trọn thêm những "con mồi" mới vào thế giới riêng của mình. Mối quan hệ giữa anh và mười một người đàn ông đã trở thành một định mệnh, một sự thật không thể chối bỏ, một bản năng nguyên thủy không thể phủ nhận.
Và thế là, trong bóng tối của những bí mật không thể nói thành lời, Chàng Rể Bất Đắc Dĩ đã không chỉ chinh phục được trái tim người con gái, mà còn thống trị cả linh hồn và thể xác của mười một người đàn ông, định hình lại cuộc sống của họ trong một thứ tình yêu không tên, không giới hạn, mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com