Buổi tối định mệnh
Sau trận đánh nhau đó thì Alita gần như bị các bạn nhìn với 1 ánh mắt khác , 1 đứa con gái mạnh mẽ , ko thể bị bát nạt nhưng lại ko hề đi gây sự chủ động với ai , hơn nữa cô cũng khá thân thiện với mọi người . Tài ăn nói tựa '' thứ trưởng bộ ngoài giao ''cho phép cô kết bạn rất nhanh chóng. Cũng đã được 3 tháng kể từ ngày vào trường , hôm nay như mọi ngày khi Myth đang đứng trước cửa đợi , chiếc motor quen thuộc phóng qua, dừng cái '' kít ''
_Yo , lên xe đi !
_Đừng có cho tao cày mặt xuống đường nhé !
_Tin tao đi , tao có bao giờ làm mày thất vọng đâu , nhỉ !
Nhưng đúng thật là hôm đấy ngã xe thật nhưng chỉ chày chân chút thôi chứ ko có gì quá nghiêm trọng cho lắm , tuy nhiên về nhà vẫn bị Alita vẫn bị mẹ xạc cho 1 trận ù cả tai . Bây giờ cũng đã là hơn 10 giờ tối. Thật là tai hại! Ngày mai nộp bài mà bây giờ Alita mới phát hiện mình để quên xấp tài liệu ở trường. Bài tập này khá quan trọng. Nếu không hoàn thành, cô có thể gặp rắc rối lớn, dù cô có hay đánh nhau và ngang bướng nhưng ko có nghĩa là cô ko quan tâm đến điểm số.Không còn cách nào khác, cô phải quay lại trường lấy . Đây có lẽ là lần thứ... mấy chục cô để quên đồ. Chứng nào tật nấy, có la đến đâu cũng không sửa được tính hay quên. Thế nhưng, đi vào trường một mình ban đêm thì thật không an tâm chút nào cho dù cô ko hề sợ gặp mấy thằng muốn tiêm vác xin cho cô , thứ cô sợ nó mơ hồ hơn . Nhìn qua khung cửa sổ, màn đêm bao quanh thị trấn khiến cô bỗng có chút chột dạ , những đứa con gái nhà Salazar đều có 1 năng lực đặc biệt khi có thể cảm nhận được những thứ mà người thường ko có thấy được
_ Mẹ ơi, con sang nhà thằng Myth hỏi bài một chút nhé, mai con phải nộp bài rồi !
Sau lời nói dối ấy, Alita không đợi mẹ trả lời mà phóng ngay ra cửa, bỏ bà ở nhà đang rất hoang mang khi ko biết hôm nay cô có đi qua công trường xong bị thanh tà vẹt nào hay cả xô vữa rơi vào đầu ko ?
Tiếng chuông cửa reo lên. Myth mở cửa ra và trông thấy Alita . Dưới ánh trăng mờ ảo, hình ảnh con bạn thân nối khố trông còn xinh hơn lúc thường. . Làn gió nhẹ lướt qua mái tóc bồng bềnh ngắn của Alita càng làm tăng lên nét đẹp tự nhiên trong cô.
_Rồi , vác mặt sang đây làm chi , bộ mày làm sao để bà bô bà xách kiếm rượt mày hả ?
Myht lên tiếng trước , trên mồm vẫn đang cầm cái bàn chải đánh răng
_Tao ... để quên tài liệu ở trường mà mai nộp bài rồi . Mày đi đến trường với tao được không ? Coi như sáng nay ko có gì đi !
Cô hạ giọng nài nỉ . Nói tới trường học, từ lúc vào trường tới giờ cũng được 2 tháng , anh cũng có nghe nhiều tin đồn về tiếng động lạ trong trường ban đêm. Nào là có tiếng bước chân ở cầu thang, rồi cái bóng ngoài hành lang. Nghe đâu đã có hai người bảo vệ bỏ việc, nghe đồn là do gặp ma, nhưng hiệu trưởng đã chối phăng việc này. Lại còn có đứa khẳng định là từng nhìn thấy những đốm sáng mờ mở di chuyển khi người này tình cờ đi ngang khu trường vào một buổi tối, thậm chí có người khác còn nghe tiếng như tiếng sấm phát ra từ trong trường. Thế nhưng Myth kiểu '' bố dí c quan tâm '' và vô cùng không tin những chuyện vớ vẩn đó, cho rằng học sinh đặt ra câu chuyện hù dọa nhau.
_ Được thôi , việc này chẳng có cái gì khó cả !
Anh nói
_Nhưng phải có 1 điều kiện !
_Sủa nghe coi !
_Mai làm bento cho tao , nhớ nhiều cá khô !
Ko cần suy nghĩ , Alita gật đầu đồng ý và anh cũng lấy cái xe đạp ra và bắt đầu đèo con bạn mình đi do nó mới bị cấm túc đi xe máy . Khí trời đêm se lạnh. Một vài cơn gió thổi qua cũng làm Alita cảm thấy ớn lạnh; và mỗi lần như thế, cô thường ......
_Đm , đạp nhanh lên cái , lâu vãi ra !
_Động cơ cơm nó chỉ đến thế thôi , mày muốn thì xuống mà đi bộ !
Chửi nhau vậy cho đỡ run thôi , đường tới trường không xa nên chỉ độ chưa tới 20 phút , hai đứa đã đứng trước cổng sắt. Trong đêm tối,đèn đường đang sửa nên ko hề có ánh sáng , ngôi trường trung học nhìn thật âm u. Ngôi trường có ba gian nhà tạo hình chữ U, ở giữa là sân chơi. Ban ngày thì nơi đây nhộn nhịp nhưng vào lúc này, khi bóng đêm bao phủ ngôi trường thì nó bị bao trùm bởi một không gian tối tăm đáng sợ. Ánh điện duy nhất phát ra từ phòng trực của người bảo vệ . 2 đứa dựng xe trước cửa quán mì Udon
_Cháu gửi nhờ cái xe !
Myth nói vọng vào do chủ quán cũng biết 2 đứa , đơn giản thôi , ngày nào chẳng đóng họ ở đây , 2 đứa đi đến gần gốc cây sồi chết , từ đây là có thể leo tường vào được
_ Hy vọng không bị phát hiện , tao có thể đi đấm nhau nhưng tao ko muốn mang tiếng là quân ăn cắp!
Cô lấm lét nhìn xung quanh
_ Không sao đâu, tao biết chắc ông bảo vệ giờ này đang chui gầm bàn ngủ rồi !
_ Sao mày biết?
Cô trố mắt ngạc nhiên , anh không đáp lại. 2 đứa leo qua bờ rào vào trong , khi qua bức tường bao thì cô cảm thấy luồng gió lạnh thổi qua, đồng thời sống lưng cô cũng như bị ngâm trong nước đá. Trong giấy phút ấy,cô cảm giác như có ánh mắt đang theo dõi mình, nhưng cái cảm giác bị theo dõi ấy không bình thường. Cô rùng mình, toan lên tiếng thì có cánh tay từ sau bịt lấy miệng.
_ Im , tắt đài ngay , không thì bảo vệ nghe thấy đó ! Niệm đấy !
Myth nói nhỏ vào tai cô ,cô thở phào một tiếng và cảm thấy yên tâm hơn. Cô cũng không còn cảm thấy cái lạnh thấu xương hay bị theo dõi nữa. Hai người lặng lẽ bước men theo hành lang dãy nhà bên trái, cố gắng nhấc chân thật nhẹ. Myth ngó qua ngó lại đề phòng bị phát hiện, trong khi Alita dù có thằng bạn nối khố bên cạnh nhưng vẫn cảm thấy bồn chồn lo lắng. Nhất là cái cảm giác bị theo dõi lúc nãy vẫn chưa thôi ám ảnh cô . Đột nhiên, Myth vội kéo tay cô nấp vào góc tối khi nghe thấy tiếng động. Sợ lão bảo vệ nghe thấy, hai đứa không dám thở mạnh. Không gian yên tĩnh đến nỗi họ có thể nghe cả tiếng tim mình đập. Mang theo phone nhưng Myth không dám bật flash bừa bãi vì có thể sẽ bị phát hiện. Mò mẫm một lúc, hai người đến được cầu thang duy nhất dẫn lên lầu mà ko bị khóa . Mặc dù lối đi này rất quen thuộc, Myth và Alita đều đi qua hàng ngày để vào lớp, nhưng vào lúc này thì khác hẳn. Cả hai đều có cảm giác sợ hãi như thể đang ở một nơi xa lạ chứ không còn là ngôi trường thân quen của họ nữa.
_Sao tao hồi hộp quá ?
Alita lo lắng
_Thôi nào, sắp tới rồi. Với lại có tao bên cạnh, mày lo gì nữa .
Trên đường tới lớp cả hai phải đi qua một căn phòng mà lúc nào cũng khóa. Kỳ lạ ở chỗ, người ta lại dùng đến bốn ổ khóa lớn. Ngoài những thầy cô ở trường lâu năm, không ai biết trong đó có gì. Nhà trường cấm tất cả học sinh không được nhắc đến căn phòng đó. Họ chỉ giải thích là đó là phòng chứa những vật dụng quan trọng của trường, học sinh không được vào. Tuy nhiên, nhiều học sinh vẫn bàn tán về căn phòng kỳ lạ, đa số đều nghĩ là hiệu trưởng giấu thứ gì trong đó, nhưng không ai dám lên tiếng vì đã có một học sinh từng bị đuổi học chỉ vì tìm cách phá ổ khóa. Điểm đáng nghi hơn nữa là tất cả những tin đồn ma quái trong trường đều liên quan tới căn phòng này. Từ những tiếng động lạ, những ánh sáng lạ đến những sự việc khó hiểu đều được cho là đến từ sự kỳ bí của căn phòng. Mặc dù cả anh và cô chưa bao giờ chứng kiến, nhưng rất nhiều nhân chứng, đa số là học sinh, quả quyết về điều này. Bước ngang qua căn phòng khóa kín, Alita có cảm giác lạnh cóng mặc dù ngoài trời không hề có gió. Cái lạnh này gấp bội lần cái lạnh cô cảm giác ở cổng trường. Đang bàng hoàng trước cái lạnh thấu xương, cô lại cảm giác bị theo dõi, và lần này, sự theo dõi ấy có vẻ đến từ chính căn phòng khóa kín kia. Người cô khựng lại như kẻ vô hồn, và rồi như bừng tỉnh, cô nắm chặt tay Myth rồi nhắm mắt chạy thật nhanh đến lớp học của mình cuối hành lang. Bị kéo đột ngột nhưng Myth không tỏ ra phản kháng. Anh hiểu cảm giác của cô vì chính anh từ nãy đến giờ cũng cảm thấy lạnh thấu xương nhưng vẫn cố tỏ ra can đảm trước mặt con bạn mình .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com