Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 - One short (End)

Đã quá khuya rồi , chắc cũng tầm hơn 1 giờ sáng.
Căn phòng Studio vẫn sáng đèn len lỏi qua khe cửa , Chan vẫn đang chăm chỉ viết lên những ca từ cho bài hát sắp sửa ra mắt của Stray Kids .
Chiếc loa máy tính vẫn nhẹ nhàng phát lên những bài nhạc của nhóm , những bài nhạc với âm lượng nhỏ , dịu êm trong đêm thanh .
Ánh mắt trĩu nặng vì mệt mỏi, mệt mỏi vì lịch trình làm việc dày đặc của nhóm , môi anh vẫn lẩm bẩm một vài câu chữ từ bản soạn nhạc——

*gục*

Ôi , tôi đã ngồi như thế này 3 tiếng đồng hồ rồi


Bỗng nhiên ngoài hành lang có tiếng bước chân khá lớn , bức đi nhanh nhẹn, làm đánh thức Chan khỏi cơn buồn ngủ muốn níu đầu anh xuống mặt bàn máy tính .

* tiếng mở cửa phòng *

Ah ! Lino ! Anh tưởng em về cùng mấy đứa nhóc rồi chứ . - Chan ngạc nhiên
Ngoài cửa , Lino bước vào, tay cầm chiếc khăn thấm mồ hôi , cơ thể mệt mỏi rã rời, mồ hôi nhỏ giọt ướt đẫm cả trán.

Thì ra , cậu nhóc mới vừa hoàn thành xong buổi tập nhảy và chuẩn bị đi về đây mà , nhưng tiện thay ghé qua phòng mình hỏi thăm chứ gì .

Ha ha , em biết ngay anh vẫn còn đang xoay xở với đống bài nhạc mà anh ngân nga từ sáng tới giờ! Em tính chờ anh về chung.- Lee Know vừa cười vừa nói.
Lino bước vào phòng và ngồi vào chiếc ghế để kế bên Chan , tay cầm chiếc khăn thấm từng giọt mồ hôi trên trán, nhanh nhẹn lấy chai nước trên bàn anh Chan đang uống dở - nốc hết cả chai .
Chan cũng không ngạc nhiên là mấy , vì biết các em ai tập về mệt cũng vồ nước mà uống , cho dù nước là của ai . Chan ngã người ra ghế , vươn vai thật cao , mắt liếc nhìn qua Lino, phì cười vì thấy cậu em uống nước vội vã như bị bỏ  uống nước mấy hôm vậy .

Lino cũng liếc qua Chan , hạ chai nước xuống, đôi mắt to tròn nhìn anh ra vẻ lạ lẫm có chút ngại ngùng trong đó. Chan vẫn nhìn em , đôi mắt trìu mến, đăm chiêu như đang ngắm một thứ gì đó rất đẹp vậy.
- Chan hyungggggggg! Mặt em giống mèo lắm hả anh? - Lino gọi anh, làm Chan giật mình

Đâu có, anh nhìn em vậy thôi, tại chúng ta cũng đâu mấy lúc được nhìn nhau đắm đuối như bây giờ ?- Chan cười nhẹ, mắt vẫn hướng về Lino
Anh nói tiếp - chúng ta... không hay gần gũi với nhau lắm nhỉ...?
Trong chốc lát , Lino nắm chặt lấy tay Chan, làm Chan bất ngờ nhìn xuống tay mình, Lino nở nụ cười gượng- chỉ tại em sợ khi ta nói chuyện với nhau... mọi người sẽ nghi ngờ chúng ta mất.
....
Lino chống cằm lên bàn, cười nói- anh sợ mất em à ?
Ừ...- Chan đưa tay lên vuốt tóc em , mái tóc ướt đẫm mồ hôi, vẫn còn lưa thưa vài sợi khô. Chan miết từng nhúm tóc của em , mân mê chúng như trước giờ anh chưa được chạm vào chúng vậy.

Trong đầu anh bỗng nhớ về những khoảnh khắc, những ký ức về người mình yêu-Lino, em lúc nào cũng gần gũi với Han Jisung hết, cả hai thân thiết như cặp đôi vậy. Điều đó làm Chan cảm thấy có chút ghen tuông, nhưng rồi lại vụt mất cảm xúc ấy rồi nghĩ rằng có lẽ mình vẫn chưa đủ thu hút em và làm em có cảm tình với mình.

Ôi mình thật là dở tệ trong việc yêu đương-anh tự trách bản thân
Lúc nào lên hình hay quay Vlive, hai đứa lúc nào cũng ngồi gần nhau, dính với nhau không rời, còn anh thì lặng lẽ nhìn người mình thương từ xa mà nén cơn đau xuống. Anh luôn cảm thấy ganh tị với Han vì tại sao lúc nào cậu ấy cũng được gần gũi, thân mật với em như vậy, anh không thích một chút nào. Đôi khi còn nảy sinh ra muôn vàn cơn giận dữ.

Chan hyung?- Lino kéo anh về thực tại. Anh ổn chứ ạ? Cậu vừa hỏi vừa nhìn anh, những gì cậu thấy là một đôi mắt sâu thẳm, mơ màng nhìn cậu như đang cảm thấy luyến tiếc hay buồn bã chuyện gì đó.
Ah... anh chỉ hơi nghĩ ngợi chút thôi...- Chan giật mình nhẹ, mắt liếc đi chỗ khác, giữ kín những gì đang nghĩ trong lòng không muốn tiết lộ bất kì điều gì cho em biết. Nếu em biết được, em có ghét bỏ tôi không-Chan nghĩ thầm

*hai anh em dọn dẹp đồ đạc rồi quay về kí túc xá*

Về nhà, cả hai nhìn thấy Han và Felix nằm ngủ dựa vào nhau trên ghế sofa phòng khách. Đồ ăn còn trên bàn là 2 phần ăn của các em làm cho hai người về trễ nhất nhóm. Chan treo áo lên và ngồi vào ăn luôn vì anh quá đói rồi, Lino thì đem đồ nhẹ nhàng cất trong phòng một cách yên lặng nhất có thể để mấy đứa nhỏ không bị thức giấc rồi quay trở lại bàn ăn cùng anh Chan.

Ăn được một lúc thì Han bị giật mình tỉnh mộng, cậu làm cho hai anh bỗng giật mình nhìn theo, Felix đang dựa vào cậu bỗng ngã người ra đằng sau, mặt nhăn rồi cựa quậy quay người vào chiếc ghế.

Han nhìn thấy hai anh, mặt mừng rỡ- Hai hyung về rồi đó hả?! Trời ơi, không uổng công tụi em làm cái chiến trường trong bếp mà! Cậu nói xong chạy lại ôm Lino, lại quở trách- anh kì lắm á, anh hứa với tôi là anh về sớm mà?

Lino quay đầu nhìn người đang ôm mình, vừa ăn vừa cười- ùm, anh xin lỗi, có gì trưa mai anh khao nước cho em.
Han mừng rỡ ôm Lino chặt hơn- thôi em vào phòng ngủ trước đây, anh ăn xong nhớ rửa chén á! Hai anh ngủ ngon nha. Nói xong cậu chạy ra ghế sofa dìu Felix vào trong phòng riêng.Felix mơ mơ màng màng mắt vẫn nhắm tịt, khoác vai bạn vào phòng.

Lino nhìn theo bóng Han khuất sau vách tường rồi ánh đèn hành lang vụt tắt, cậu đưa mắt nhìn qua anh Chan và nhận ra rằng, anh đang nhìn mình chằm chằm với ánh mắt rất đáng sợ và lạnh lùng, trợn trừng nhìn rồi cúi xuống ăn cho xong phần ăn của mình.
Lino rùng mình, nhìn anh ăn rồi lo lắng hỏi- anh... có gì không ổn hả? Trong lòng Lino bỗng tự dựng lên những trường hợp xấu nhất mà anh Chan có thể làm... anh ấy giận mình sao? Vì mình thân mật với Han trước mặt ảnh? Hay vì anh ấy... - một mạch đứt quãng, cắt ngang dòng suy luận trong đầu Lino.

"không thể nào... anh Chan đang ghen"

Anh đứng dậy đem chén dĩa của mình đi vào bồn rửa rồi đi thật nhanh vào phòng, không một lời gì với con người ngồi đối diện anh cả. Cậu nhìn anh đi về phòng, lo lắng trong lòng nên cũng hoàn thành phần ăn của mình sớm và chạy đi tắm.

Trong phòng, Chan vệ sinh cá nhân xong anh ra nằm trên chiếc giường êm ái của mình và bắt đầu đi vào giấc ngủ... nhưng không được, những ý nghĩ, những mâu thuẫn vẫn cứ như một thước phim bỗng chốc tua ngược trong tâm trí anh khi anh đang bắt đầu vào giấc. Khoé mắt anh bắt đầu rỉ ra những giọt nước mắt nóng hổi, lăn dài xuống hai bên thái dương. Anh đau lắm Minho ơi anh không thể nào nhẫn nhịn khi nhìn thấy em thân thiết với bất kì ai ngoài anh- Tâm trí Chan đau nhói gọi tên thật của em.

tuy hai ta chỉ vừa mới tiết lộ cho nhau biết rằng cả hai có tình cảm đặc biệt với nhau sau hôm trình diễn cách đây 2 tháng. Nhưng Chan thật sự rất thương em, anh cứ nhân được lúc nào là chạy lại ôm Lino lúc đó, anh cảm thấy cực kì hạnh phúc, hạnh phúc khi người đó biết được lòng mình, hạnh phúc khi được gần người mình thương, hạnh phúc khi được bày tỏ tình cảm cho em biết.
Quay về thực tại, anh đưa tay lên gạt giọt lệ cay trên mắt, quay người vào tường, nghĩ ngợi nhiều thứ, nghĩ về Stray Kids, rồi lại nghĩ về em. Bỗng dưng anh nghe tiếng gõ cửa, anh chạy ra mở cửa thì đó là Lino, trên tay cậu là 2 ly nước chanh mà cậu pha, một phần vì cũng muốn pha cho anh 1 cốc để uống cho mát họng, một phần cũng vì lo lắng cho tâm trạng của anh. Em có thể vào chứ?- Lino nhìn anh.

Chan đưa cậu vào phòng, bật chiếc đèn ngủ đầu giường, ánh sáng vàng cam nhẹ nhàng soi sáng một góc của căn phòng, khiến không gian trở nên thật ấm áp và nhẹ nhàng. Cậu kéo chiếc ghế lại gần giường anh ngồi xuống, anh thì ngồi trên giường đối diện em, tay cầm ly nước chanh, vừa nhâm nhi, vừa trò chuyện.

Um- Chan uống vài ngụm, nhận ra em pha rất hợp khẩu vị với mình, thanh thanh, chua nhẹ, vị ngọt hoà quyện, tạo ra cảm giác sảng khoái trong miệng. Em pha vừa chứ? Em sợ anh thấy còn chua- Lino hỏi
Không, vừa lắm em- vừa nói, mắt anh nhìn xuống ly nước chanh. Nó ngon như là em vậy, nhẹ nhàng, thanh thanh, có chút ngọt nhưng không thể lẫn với vị chua của chanh được. Lino nhìn anh cười- anh thích là được, mà ban nãy... có gì không ổn hay sao mà anh nhìn khó chịu thế? Thức ăn không ngon ạ?

Chan đặt nhẹ ly nước xuống chiếc tủ đầu giường, tránh đi ánh mắt tra hỏi của em- Anh chỉ... hơi... ganh tị trong lòng một chút. Anh chỉ hơi— chưa nói hết câu, Lino nắm tay anh, nhìn khuôn mặt buồn rười rượi khi nhắc tới chuyện đó- em thì gần gũi với chúng nó quen rồi, nó cứ xem em như người anh trai vậy, không có gì to tác đâu anh. Lino cười nhẹ và nói.

Chúng ta... thổ lộ cho nhau hết rồi mà, anh cũng biết lòng em rồi, anh cứ tự sanh hoài nghi rồi hiểu lầm em suốt- Lino nhìn anh phì cười. Chan nắm tay em chặt hơn- nhưng anh muốn em chỉ gần gũi với anh thôi... anh không thể chịu được khi em cứ mãi thân mật với mấy đứa nhỏ. Anh ghen.
Lino cười, đưa hai tay lên ôm má anh, nựng rồi lại xoa- anh này kì quá à, em cũng biết giới hạn của em mà, em sẽ không đùa quá trớn với tụ nhỏ đâu. Chỉ một mình anh thôi đúng không...? Lino bắt đầu hạ giọng xuống.

Bỗng dưng Chan gỡ hai tay em xuống, đặt chúng vào eo của mình, đưa người tới trao cho em 1 chiếc hôn nhẹ lên môi. Lino bất ngờ lắm, hai má cậu ửng đỏ, hơi thở ngại ngùng mà nhận lấy món quà nhỏ của anh Chan. Anh hôn xong rồi vùi đầu vào cổ Lino, hít một hơi rồi thở ra nhẹ nhàng-Ừ, chỉ mình anh thôi.

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com