Chapter 3 (b): Mùa thu năm 1952
Mặt trời của buổi sáng rực rỡ chiếu rọi, như thể mưa giông gió giật kia chỉ là cơn ảo vọng của những đêm thu. Se Hun thức dậy trong tiếng hít thở đều đặn và tiếng máy bay đâu đây. Gạt cơn buồn ngủ ra khỏi mắt, thằng bé thấy hai dáng hình cuộn lại trong chiếc giường còn lại, trán chạm nhau nhưng người tách rời, nằm dưới cùng một chiếc chăn nhỏ hẹp. Khi nó tò mò chạy đến bên giường, vệt nước mắt trên má của hai người lớn hiện ra trong mắt. Se Hun đột nhiên thấy ruột gan quặn lại, và vì lí do nào đó không thể nói rõ ràng, nỗi buồn lẩn vào tim nó. Trong cái nhìn trống rỗng của nó, nó nhớ về những đêm khuya, khi tiếng trò chuyện tắc nghẹn và tiếng khóc tức tưởi cùng tiếng mưa rơi như tiếng đạn bay trong không gian. Gợi nó nhớ về những chiến trường, rồi cái ngày cả gia đình nó bị giết; tất cả đều là tuyệt vọng, tuyệt vọng hoàn toàn, tuyệt vọng đến rã rời.
Mùi thuốc khử trùng và thuốc mỡ quánh lại trong không khí khi Chan Yeol ngồi trước mặt Kyung Soo, cẩn trọng tháo băng ở mắt cho cậu. Từng lớp băng gạc rơi xuống đất đã ngả sang màu vàng và nâu. Cậu đã đến bệnh viện dã chiến này được hai tuần. Trong ánh nến, Se Hun nhăn nhó nhìn đôi mắt vẫn trong trạng thái khủng khiếp của Kyung Soo, sưng phù, đỏ au, che dưới màu da loang lổ và thâm tím, chàng trai thanh tú này trông như thể vừa bước ra từ một cuộc ẩu đả dã man vậy. Các bác sĩ và y tá đã nói rất nhiều lần với cậu rằng phần thâm tím bong tróc kia chỉ là một phần rất bình thường trong quá trình hồi phục dù trông nó không giống vậy, nhưng Se Hun không thể không lo lắng đến xót cả người. Nó lo lắng không chỉ bởi nó đã rất yêu quý và quan tâm đến Kyung Soo mà còn vì nó biết với Bác sĩ Kim, đây là một người vô cùng đặc biệt; nó đã thấy sự ấm áp dịu dàng cùng những động chạm rơi rớt lại trong ánh mắt Chan Yeol. Se Hun chỉ muốn anh được vui vẻ và như thế có nghĩa là Kyung Soo phải khỏe mạnh trở lại. Không dám nói, cũng không biết nói gì, Se Hun đưa ánh nhìn thấp thỏm về phía Chan Yeol rồi siết lấy bàn tay Kyung Soo chặt hơn. Đáp trả, cả hai người lớn đều nhẹ cười với nó, một người làm nó yên lòng còn với người kia là sự biết ơn.
"Se Hun, trông cháu như ông chồng có vợ sắp sinh vậy," Chan Yeol trêu chọc cậu bé đang vừa nhíu mày vừa lấy khăn ẩm trên bàn vỗ nhẹ quanh mắt Kyung Soo. Chàng trai bị thương khẽ cười còn Se Hun cau có, mặt nó đỏ lựng, giống hệt như ngọn lửa từ cây nến. Tuy vậy, thằng bé vẫn dõi mắt theo từng cử chỉ của bàn tay Chan Yeol đang nhẹ nhàng lau mặt cho Kyung Soo. Kyung Soo vô thức nương theo chiếc khăn ướt, để cảm giác lành lạnh lau rửa cậu, làm cậu rùng mình. Rất nhanh, Chan Yeol đặt chiếc khăn lên bàn còn Se Hun tiến lại đứng cạnh người bác sĩ, cả người lớn và trẻ nhỏ đều lo lắng nhìn chằm chằm vào Kyung Soo.
"Thử mở mắt ra đi, Soo." Chan Yeol nói. Kyung Soo, chậm chạp cùng một chút khó nhọc, nâng mí mắt nặng trĩu của mình lên và ánh sáng mờ mờ từ những ngọn nến áp đảo tầm nhìn của cậu, làm mắt cậu như mù lòa theo một cách khác. Mỗi chớp mắt đều đau đớn, cuối cùng hai bóng người nhòe nhoẹt dần thành hình trong mắt cậu.
"Anh thấy mọi người không?" Se Hun bồn chồn hỏi. Nó biết đây sẽ là cơ hội cuối cùng của Kyung Soo; nếu cậu không nhìn được lúc này, cậu sẽ không bao giờ thấy được ánh sáng nữa. Chan Yeol kiên nhẫn dõi theo cậu đánh vật với những biến động nhạy cảm trong đôi mắt, nhưng ngược lại, trái tim anh cũng chạy đua với niềm lo lắng. Những vị bác sĩ khác đều nói Kyung Soo đang đánh cược với số phận. Thường thì những bệnh nhân chịu tổn thương ở mắt do khí đốt chỉ có 40% cơ hội hồi phục. Chỉ là không có đủ điều kiện và thuốc men để tất cả quân nhân bị thương hồi phục đúng cách, có thể bình phục hoàn toàn hay không đều tùy thuộc và may mắn của mỗi người; đó chính là chiến tranh, số phận con người đều nằm trong tay của Thần May mắn.
"Kyung Soo hyung? Anh có thấy gì không?" Đứa trẻ lại hỏi, lần này càng mông lung và sợ hãi. Không rời mắt khỏi người đang khổ sở vật lộn trước mặt, Chan Yeol nắm lấy bàn tay nhỏ của Se Hun. Anh tự hỏi cái nắm tay này là cho đi hay nhận thêm dũng khí. Cuối cùng, Kyung Soo trầm mình xuống tròng mắt ngấn nước cùng một trái tim run rẩy, cậu cố tập trung vào hai nhân ảnh mờ mờ trước mặt.
"Em cao hơn anh tưởng tượng, Se Hun ạ," Kyung Soo thốt lên, giọng nói trầm thấp vỡ òa trong niềm phấn khích nén chặt, "còn... Chan Yeol, an- "
Một tiếng reo vang vụt ra khỏi miệng Se Hun và thằng bé sà vào lòng Kyung Soo, cơn gió theo cơ thể nó sà vào cậu, chặn lại lời cậu định nói. Tiếng cười hạnh phúc của Chan Yeol vang vọng trong chiếc lều nhỏ, ngay sau đó Kyung Soo cũng phải bật cười. Khi Se Hun vẫn vui vẻ líu lo vừa ngồi gọn trong lòng Kyung Soo với cánh tay vòng qua cần cổ mảnh khảnh của cậu, Chan Yeol âu yếm nhìn hai người; Kyung Soo nửa ôm nửa bế Se Hun, thỉnh thoảng gật đầu trong tràng dài bô lô của thằng bé còn Se Hun lau đi một giọt nước đi lạc xuống từ đôi mắt cậu. Những nụ cười vẫn trên môi và trong ánh mắt, còn Chan Yeol khó lòng không ước khung cảnh này đừng bao giờ kết thúc. Họ trông hệt như một gia đình hạnh phúc, một gia đình mà Chan Yeol vì yêu thương mà có thể bất chấp tất cả.
"Chúng ta phải ăn mừng!" Se Hun bất ngờ thốt lên rồi quay sang nhìn Chan Yeol bằng đôi mắt cún con. Ngay bên cạnh, Kyung Soo cũng nhìn người đàn ông cao lớn qua mí mắt còn sưng vù, nụ cười nhẹ vẫn mắc trên một góc của đôi môi đầy đặn.
"Được không ạ, Bác sĩ Kim? Nhé, nhé, được không ạ????" Thằng nhóc nài nỉ, ngồi trên đùi Kyung Soo nhoài người ra phía trước, khẽ giật gấu áo Chan Yeol. Kyung Soo cận thận giữ thằng bé ngồi vững bằng vòng tay qua eo nó, Chan Yeol nhìn xuống gương mặt phụng phịu của Se Hun, cố gắng làm mặt lạnh, nhưng cũng sớm đầu hàng trước sự đáng yêu của nó.
"Rồi, rồi, chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc mừng nho nhỏ. Nhưng chỉ nhỏ thôi vì ngoài trời đã tối rồi kìa." Chan Yeol nói rồi vò tóc thằng bé. Se Hun hú lên và không chậm trễ một giây nào, nó nhảy khỏi lòng Kyung Soo rồi chạy thẳng ra khỏi lều, hét lớn gì đó với Y tá Kwan chuẩn bị cho tiệc mừng của nó.
Như bị giật mình vì sự quá khích của Se Hun, hai người lớn chỉ chớp mắt sững sờ ngồi nhìn đám bụi sau lưng khi nó chạy đi. Thật khẽ khàng, Chan Yeol âu yếm cười rồi dời sự chú ý lại với Kyung Soo, người cũng đang mỉm cười đầy hạnh phúc. Trong ánh nến bập bùng, mắt họ khóa trên người nhau, đôi mắt sắc lạnh như thép xuyên qua khối cầu mã não ẩn giấu. Bốn mùa luân chuyển trong mắt, đến giờ cũng chẳng còn đau thương. Chan Yeol cứ nghĩ sẽ phải thấy những tổn thương và sự tan vỡ trong mắt Kyung Soo nhưng thay vào đó, anh bị nhấn sâu xuống cái nhìn bình đạm và cam chịu của cậu. Thở dài, dáng người cao lớn lại cầm khăn mặt, không một lời lau rửa lại mắt cho cậu. Trước mặt anh, Kyung Soo không hề phản kháng, cậu thu hết vào tầm mắt hình ảnh của Chan Yeol, đôi mắt cứng cỏi, mái tóc trơn mượt, gò má hơi hõm lại cùng hàng râu mọc lún phún quanh đôi môi đang mím chặt. Rất kĩ càng, cậu trổ thật sâu những chi tiết nhỏ nhặt này xuống lòng mình.
"Em vẫn không định nói với anh lời nào ư?" Chan Yeol hỏi, dừng tay lại, giọng có chút buồn bực. Kể từ khi tái ngộ, Kyung Soo hiếm khi nói về mình, về cuộc sống nơi không có Chan Yeol và những bóng ma của cuộc đời cậu.
"Anh đã biết hết rồi." Kyung Soo điềm tĩnh đáp lời rồi bôi loại thuốc mỡ còn lại lên mắt. Kyung Soo nhìn xuống và nhắm mắt lại, bẻ gãy cái nhìn giữa hai người, "không có gì đáng kể. Thà anh không biết còn hơn."
Thở hắt ra một tiếng, Chan Yeol lấy tuýp thuốc mỡ rồi bắt đầu thoa lên mắt Kyung Soo bằng động tác chuyên nghiệp vô cùng.
"Có thể anh đã biết hết, nhưng anh muốn nghe chính em nói. Anh nghĩ giữa chúng mình thì không có bí mật."
"Đó là trước kia." Kyung Soo nói nhỏ còn Chan Yeol lại dừng động tác.
"Không có gì thay đổi cả, Kyung Soo. Em vẫn là người quan trọng nhất với anh."
Giọng của Chan Yeol thì quyết liệt và lạnh lùng, trái ngược với những lời anh nói. Kyung Soo cắn nhẹ môi dưới, suy nghĩ. Nhìn phản ứng quen thuộc mỗi khi cậu hối lỗi hay muộn phiền, Chan Yeol lại thở dài, tiếp tục băng bó cho cậu. Anh không nói gì cho tới khi băng lại lớp gạc trên mắt Kyung Soo.
Lần này tới lượt Kyung Soo thở dài. Chan Yeol từng ngỏ ý để Kyung Soo quay trở lại nhà họ Park để làm việc cho anh vì gờ chẳng còn lí do gì để cậu ở lại Bu San; vợ cậu và gia đình bên ngoại đều đã qua đời, còn sự nghiệp thì bị hủy hoại bởi cuộc chiến. Mà dù Kyung Soo cũng nghĩ vậy, nhưng cậu không thể cho phép mình chấp nhận lời đề nghị của Chan Yeol.
"Em đã nói rồi, em không thể quay lại cùng anh."
"Tại sao, em còn lo lắng về ba anh sao?" Chan Yeol ngang ngược chất vấn. Rất kiên quyết, anh đặt tay lên vai Kyung Soo. "Ông ấy chẳng thể làm gì em, cũng chẳng làm gì chúng ta được nữa. Em cần một nơi để sống và làm việc, đó ít nhất là việc ông ấy có thể làm sau những điều ông ấy đã làm với em mười năm trước."
"Mười năm trước ông ấy không làm gì em cả," Kyung Soo ương bướng đáp lời, giọng vẫn nhỏ nhẹ và đều đều, "đừng cãi nhau với em, Chan Yeol. Em đã nói em không thể về cùng anh."
"Tại sao không chứ?"
"Em chỉ không thể thôi."
"Anh sẽ không chấp nhận việc này. Hoặc là em cho anh một lí do tử tế, hoặc dù có phải lôi em về anh cũng sẽ làm."
"... Đừng trẻ con như vậy, Chan Yeol. Em không thể." Kyung Soo như khiển trách, cố nói sao cho thật giận dữ.
"Nhưng vì sao?" Chan Yeol vẫn lấn tới, giọng anh ngày càng rối loạn, "Nói với anh đi, Soo, tại sao em không thể về nhà với anh?"
'Bởi vì em còn yêu anh và không thể chấp nhận việc phải nhìn anh sống cùng vợ và con', Kyung Soo cay đắng nghĩ, 'bởi vì ở bên một người chẳng bao giờ là của mình là quá đau, kể cả khi anh sẽ hạnh phúc hơn. Em không có ý quyết sẽ yêu anh và sống bên anh nốt phần đời còn lại.' Cậu cúi thấp đầu hơn và cắn mạnh hơn vào môi dưới đến suýt bật máu. Đây là những điều cậu không thể và cũng sẽ chẳng bao giờ nói ra.
"Chết tiệt, Kyung Soo, tại sao lại là không?" Chan Yeol gào lên giận dữ, khiến đám nến như đang điên cuồng nhảy múa. Việc Kyung Soo không phản ứng đã đẩy kiên nhẫn của Chan Yeol quá giới hạn.
Hoảng hốt, Kyung Soo ngẩng đầu nhìn Chan Yeol đang bừng bừng lửa giận và vai cậu đau nhức.Chan Yeol giận đến run người, những ngón tay móc vào da thịt Kyung Soo không thương tiếc. Để đáp trả, Kyung Soo cũng ương bướng tỏ ra mình không có vẻ gì là đau đớn. Ngay cả khi cậu không thể nhìn, cậu cũng có thể tưởng tượng cơn cuồng nộ trong đôi mắt xám phủ sương kia; cái cảm giác khi biết có những điều không bao giờ thay đổi này thật cay đắng. Thận trọng suy nghĩ, Kyung Soo đặt một tay lên tay Chan Yeol.
"Se Hun sẽ về đây bất cứ lúc nào và em không muốn làm thằng bé lo lắng. Chuyện này hãy để nói sau đi." Kyung Soo nói, giữ tông giọng bình tĩnh và điềm đạm, mong có thể làm người kia nguôi giận. Thế nhưng, sự bình tĩnh của cậu lại làm Chan Yeol tức điên vì tưởng nhầm cậu quá hờ hững. Bị sự phẫn uất che phủ, Chan Yeol thổi tắt hết nến, cả căn lều ngập trong một màn tối điên dại. Siết chặt vai cậu, Chan Yeol trút ra vẻ mặt đau đớn như không thở nổi rồi quỳ xuống ngồi đối mặt với cậu.
"Không, mình phải nói về chuyện này ngay lúc này." Chan Yeol nghiến răng, tiếng anh trầm và thô ráp một cách nguy hiểm, khiến Kyung Soo lạnh sống lưng. Rất giống như tiếng thì thầm vào tai cậu mười năm trước trong đêm giông bão ấy.
"Tất cả những gì anh muốn hỏi chỉ là một lí do vì sao em không thể về nhà cùng anh, điều đó khó đến thế sao? Anh biết mình ích kỉ khi luôn muốn giữ em bên cạnh, nhưng cũng là vì nghĩ cho em. Ở Bu San em không còn gì cả, Soo ạ. Đừng làm cuộc sống của em khó khăn hơn nữa, xin em đấy." Chan Yeol nhẹ tiếng cầu xin. Cơn giận của anh tan biến nhanh như khi nó xuất hiện, "Nhà họ Park từng là gia đình của em và nó có thể trở thành nhà của em thêm một lần nữa không? Sẽ có anh và cả Se Hun, sau chiến tranh. Nó có thể trở thành nhà của tất cả chúng ta."
"Nhà của chúng ta..." Kyung Soo vô thức lẩm bẩm.
"Phải, là nhà của chúng ta!" Chan Yeol khích lệ, giọng đầy hi vọng, "Về nhà thôi, Kyung Soo."
"Không," Kyung Soo cương quyết từ chối, "không, Chan Yeol, nhà họ Park chưa bao giờ là nhà của chúng ta. Đó chỉ là nhà của anh, là nhà của anh với Ông chủ và Phu nhân, là nhà anh cùng với vợ con anh. Đó không phải nhà em và cũng chưa bao giờ là nhà của em. Thế nên không được, em không thể về cùng anh. Em đã không có nhà rồi."
"Nhưng Kyung Soo, đó-"
"Không, Chan Yeol, em thực sự không thể đi cùng anh." Kyung Soo thì thầm và lần đầu tiên anh thấy sự cứng đờ trong giọng nói của cậu. "Để em đi, Chan Yeol. Làm ơn, hãy cho em tự do..."
Sững sờ vì lời thỉnh cầu của Kyung Soo, Chan Yeol nới lỏng bàn tay siết chặt lấy vai Kyung Soo. Anh hụt hẫng,tay buông thõng rồi quỳ sụp xuống, đầu cúi rất thấp. Mùi bấc cháy thoảng trong không gian, đè nặng thêm bầu không khí ngột ngạt trong lều.
"Nếu anh làm như vậy, anh nghĩ anh sẽ chết mất."
Kyung Soo chùng xuống trước lời thì thầm của Chan Yeol. Được yếu ớt thốt lên, nhưng những lời này vẫn thật trang nghiêm, chân thành, như thể nó chính là sự thật.
"Đừng nói nhẹ bẫng như vậy." Kyung Soo cau mày, trả lời, "Anh sẽ không chết... anh không thể chết đâu."
"Anh rất nghiêm túc, Kyung Soo." Chan Yeol lại ngẩng lên và thật dịu dàng, anh nắm lấy phần cổ tay quá mảnh khảnh đối với một người quân nhân của người phía trước. "Đừng rời đi," anh khẩn thiết van nài, "xin em đừng đi nữa. Đợi chiến tranh kết thúc, chúng ta sẽ lại được ở bên nhau, rồi mọi thứ sẽ trở lại như lúc ban đầu."
Thở dài, Kyung Soo vụng về ôm lấy khuôn mặt của người bác sĩ, dùng xúc giác cảm nhận khuôn mặt lởm chởm râu mà cậu chưa bao giờ thấy.
"Tuổi thanh xuân là để hồi tưởng, chứ ta chẳng thể cứu sống nó lần nữa." Cậu thầm thì. "Chúng ta, chẳng bao giờ quay lại được giây phút ban đầu, Chan Yeol."
"Chúng ta không thể thử sao? Cho anh thêm một cơ hội đi, Soo. Ít nhất hãy thử được không?" Chan Yeol càng van nài.
Thế nhưng khi Kyung Soo vừa mở miệng, giọng cậu bị nhấn chìm trong tiếng ầm ầm của trực thăng bay qua cùng với tiếng bom dội quen thuộc. Trong một giây ấy, mặt đất rung chuyển dữ dội cùng một luồng nhiệt và từng đợt sóng xung kích lan rộng từ nơi quả bom phát nổ ngay trước lều của họ, nghiền nát căn lều, khiến vải vóc cháy bừng bừng. Cùng với những mảnh vụn của căn lều cùng mọi thứ khác ở bên trong, Chan Yeol và Kyung Soo bay lên không trung, cả da lẫn quần áo mặc đều cháy xém ngay lập tức. Những mảnh kim loại, kính, các vật khác xuyên qua và găm vào người họ khi trọng lực kéo họ rơi mạnh xuống mặt đất. Máu bắn tung tóe.
Trong ánh lửa bập bùng, những bóng người ẩn hiện và những âm thanh hỗn loạn vang vọng khắp trời đêm, nhưng tất cả những gì Chan Yeol thấy được là hình ảnh Kyung Soo vật vã nằm cách anh chỉ vài bước chân và tất cả những gì anh nghe được là tiếng chuông xuyên thẳng vào màng nhĩ. Theo bản năng, anh cố trườn về người mình yêu thương người đang điên cuồng gạt đi băng gạc trên mắt. Chan Yeol gấp gáp hít vào từng hơi thở ngắn, chợt nhận ra mình không thể di chuyển được nữa, anh có thể cảm nhận máu đang rỉ ra từ vết thương trên ngực. Vậy nên anh nằm bất động, ngáp từng đợt không khí và nhìn Kyung Soo cố gắng hết sức từng bước bò tới bên anh. Khi những ngón tay run rẩy cuối cùng cũng chạm tới nhau, Chan Yeol mỉm cười mãn nguyện vì Kyung Soo không bị thương quá nặng. Trong những khoảnh khắc cuối cùng trước khi vụ nổ xảy ra, anh đã ôm chặt người kia vào lòng và chắn cho cậu khỏi luồng hơi ập đến.
"Đừng khóc," là lời anh muốn nói khi thấy lệ chảy tràn trên mặt Kyung Soo, nhưng anh đã mất giọng. Sự tỉnh táo trượt đi quá nhanh. Chớp mắt lần cuối, Chan Yeol nhìn khuôn miệng đang chuyển động của Kyung Soo, nhưng tất cả những gì anh nghe thấy là một tiếng chuông nhức óc và trống rỗng, át cả tiếng gọi tên anh thảm thiết. Nụ cười đóng băng trên môi, Chan Yeol khép mắt lại.
________________________________________
Hoan hô thánh Maria, tràn ngập phúc ân
Chúa vẫn luôn bên ta, Chúa ban phước cho bạn, cho những người đàn bà
Ban phước cho thứ hoa trái của tử cung, chúa Jesus
Thánh Maria.
Thánh Maria.
Thánh Maria, hãy cầu nguyện cho những con người tội lỗi này.
Ngay lúc này, giây phút, giây phút tan thành cát bụi.
Amen.
Amen.
Tạch.
"Chan Yeol... Chan Yeol..."
Tạch, tạch.
"Cảm ơn anh, Chan Yeol..."
Tạch, tạch, tạch.
"Vĩnh biệt."
________________________________________
Hai tuần sau, Chan Yeol tỉnh lại. Khi thấy Chan Yeol hồi phục ý thức, Se Hun vùi mặt vào áo khoác của anh và khóc nức nở. "Con cứ nghĩ ba bỏ con ở lại rồi," thằng bé khóc đến mất kiểm soát, cả cơ thể gầy bé run bần bật vì cả đau buồn và nhẹ nhõm. Không nói một lời, người đàn ông nắm lấy bàn tay run rẩy của Se Hun còn nó cũng siết chặt lấy bàn tay kia, như thể sợ Chan Yeol có thể biến mất bất cứ lúc nào. Và cứ như vậy cho đến khi ngủ thiếp đi.
Khi Chan Yeol thức dậy vào buổi sáng hôm sau, anh thấy Se Hun đang ngồi cạnh giường với đôi mắt sưng đỏ. Thằng bé trầm mặt, đặt một chuỗi dây vào lòng bàn tay Chan Yeol. Gắn vào sợi dây là một thẻ tên đơn giản, trên mặt khắc cái tên Do Kyung Soo. Chan Yeol không cần nhìn, cứ thế nắm lấy sợi dây. Ngón tay cái vuốt theo mặt khắc trên tấm kim loại, Chan Yeol nghĩ về giấc mơ dài khi anh vẫn còn hôn mê. Anh tự hỏi mọi chuyện có phải chỉ là một giấc mơ, khi mà giọng nói của Kyung Soo vẫn còn quá sống động và cảm giác về mật mã tình yêu của họ vẫn vấn vít trong lòng bàn tay.
Sau cùng, Se Hun phá vỡ sự im lặng.
"Ba Chan Yeol..."
"Hửm?"
"Mình về nhà nhé."
"Ừm."
Đêm đó, Chan Yeol khóc đến khi không thể khóc được nữa, đến khi nước mắt cạn khô, và đến khi tiếng Kyung Soo tan đi trong giấc ngủ, không mộng mị.
Nửa năm sau, nội chiến Triều Tiên chính thức kết thúc. Se Hun về nhà họ Park cùng Chan Yeol với thân phận con nuôi.
Chan Yeol không bao giờ gặp lại Kyung Soo nữa, chỉ trừ trong những giấc mơ nhỏ vặt đó đây. Đôi khi, anh cũng mơ thấy Kyung Soo hồi nhỏ ngồi cười dưới tán mộc lan hoa nở bừng, nhưng phần lớn là thấy Kyung Soo trưởng thành ngồi trước cái lều vải bạt cũ. Lá cây rực rỡ sắc màu như ngọn lửa bùng cháy vây lấy chàng trai mù mắt băng kín. Kyung Soo, như chờ đợi một phép màu, nhẹ nhàng cất tiếng hát, rồi để gió mang những lời đầy ám ảnh đến nơi chẳng ai hay.
Ngay lúc này, giây phút này, giây phút tan thành cát bụi.
Amen,
Em như đang hát.
Amen
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com