Chương 1: Giấc mơ của tôi
Mùa xuân mặt trời mọc từ rất sớm, mới hơn 6 giờ sáng, ánh nắng đã xuyên qua khung cửa sổ sát trần chiếu sáng vàng rực toàn bộ phòng ngủ, hết thảy đồ đạc trong nhà đều được phơi bày sáng loáng, không khí bên trong dễ chịu. Tháng Tư thời tiết vẫn còn chưa nóng, một chiếc quạt cũ phành phạch xoay cũng có thể khiến cho người ở trên giường dù đang say giấc, vẫn khoan khoái híp đôi mắt cười.
Mile đang ở bên cạnh nhìn cậu.
Anh đã rất lâu rồi không ngủ nướng, theo đồng hồ sinh lý luôn luôn sáng sớm từ 5 đến 6 giờ mà cứng nhắc tỉnh dậy. Anh rời giường, rửa mặt, bình thường trước tiên sẽ chuẩn bị tốt phần ăn sáng cho hai người, nhưng có đôi khi giống như hiện tại, chuyện gì cũng không làm, chỉ nằm trên giường, nhìn người con trai ở bên cạnh trở mình, miệng khẽ chép, sau đó mở mắt, thức dậy từ trong giấc mơ ngọt ngào của cậu.
Đứa bé kia bộ dáng khi rời giường vẫn luôn giống như một cảnh quay chậm rực rỡ trong phim điện ảnh, có đôi khi cậu sẽ cuộn tay lại nhẹ nhàng dụi dụi mắt một cách trẻ con, giơ cao khoé miệng ngây ngô nói vài câu Mile không tài nào hiểu, rồi lại có đôi khi cậu mặt mày lạnh lùng, ôm chăn đề phòng co lại ở một góc trên chiếc giường dành cho hai người.
Thế nhưng thông thường nhất, mà cũng chính là hình ảnh mà Mile thích nhất, giống như hôm nay, chính là cậu chậm rãi nới lỏng khoé miệng, trước khi cong lên thành hình vòng cung trên mặt sẽ nở rộ một tầng ấm áp tựa như hoa hướng dương. Sau đó cậu sẽ híp nửa mắt, tựa như đang nhìn ánh mặt trời chói loá, thật cẩn thận mà hân hoan nhìn anh.
Rất lâu sau, kỳ thực bất quá là vài chục giây sau, cậu giữ chặt lấy bàn tay của Mile.
"Chào buổi sáng."
Mile năm nay 31 tuổi, là giáo viên của một trường trung học, bộ môn do anh giảng dạy so với khuôn mặt sắc nét cùng đôi chân mày rậm của anh vô cùng không phù hợp, Ngữ văn. Người yêu của anh —— so với anh chỉ nhỏ hơn 2 tuổi, Apo. Mấy ngày hôm trước vừa mới tròn 29,
Buổi chiều khi lên lớp, Cô học trò nhỏ cột tóc đuôi ngựa, bộ dáng vừa ngây ngô vừa đáng yêu chạy lại nói với anh
"Thầy Mile, gần đây nhìn thầy rất vui đấy ạ"
"Vậy sao?"- Mile nhìn cô bé, tủm tỉm cười đặt sách giáo khoa xuống.
Nghe vậy, bọn học sinh nhất thời reo hò, vài người cả gan thậm chí còn bắt đầu đùa giỡn nói, "Thầy Mile, một người vui không bằng mọi người cùng vui, tiết này lớp chúng ta ra ngoài đi ạ!"
Mile hai tay khoanh trước ngực, đầu tiên vẻ mặt không có biểu cảm gì nhìn xung quanh lớp học một vòng, một lúc lâu sau mới bất đắc dĩ cười, "Được rồi, nhưng các em phải viết xong bài nghị luận đã, người nào viết hay mới có thể đi ra ngoài."
Vừa dứt lời, anh đã bị nhấn chìm bởi một tràng reo hò, những học sinh của anh hưng phấn, hân hoan ầm ĩ "Thầy Mile là tốt nhất", "Thầy Mile là đẹp trai nhất", "Thầy xứng đáng có mười người yêu".
Mile được khen cười không ngớt, tay vẫn không quên phát giấy làm bài, "Đề tài ngày hôm nay không có gì mới lạ, các em hãy viết thật tốt cho tôi nhé." Ở phía sau anh, vài dòng chữ ngay ngắn rõ ràng vừa mới được viết lên bảng đen bằng phấn trắng đang dần phai nhạt đi thành những hạt bụi.
Giấc mơ của tôi.
Đây là đề tài do Apo nghĩ ra, trước đó một ngày vào buổi tối, em bé của anh đã tiện tay lấy đề tài dự định của anh ra, vo thành một nắm tròn gọn gàng ném tới trên tủ đầu giường, rồi nói với anh: "Anh cùng những đứa nhỏ 13, 14 bàn những chuyện lớn lao xa xôi vậy làm gì? Ở cái lứa tuổi sức sống bồng bột nên để chúng thoả thích và tự do với giấc mơ của mình mới phải".
Sau khi thấy đề bài, một học trò hỏi anh:
"Thầy Mile, vậy giấc mơ của thầy là gì ạ?"
"Tôi?"
Mile ngẩn người, tầm mắt lướt qua cô học trò có giọng nói trong trẻo kia, nhưng không dừng lại ở trên người cô, mà ở phía sau phòng học, trên chiếc áo sơmi đồng phục màu trắng không biết là của ai đang phơi khô.
Sắc màu tinh khôi ấy gợi cho anh nhớ đến rất nhiều thứ, màu ga trải giường trong nhà vừa được giặt sạch, hay một ly kem sữa dừa thơm béo, hay là vào lần đầu tiên gặp mặt, nụ cười trong veo khiến cho chính anh không kịp trở tay của Apo.
Suy nghĩ một chút, Mile cúi đầu, biểu tình trên mặt vừa mềm mại vừa ôn nhu.
"Giấc mơ của tôi, chính là mỗi ngày đều có thể cùng với người tôi yêu, nói chào buổi sáng."
Lúc Mile tan tầm trở về nhà Apo đang nằm ở trên ghế sofa ngủ gật, miệng cười khẽ nhếch, ngay cả âm thanh vũ khí va vào nhau chói tai ở trên TV cũng không thể đánh thức cậu.
Apo thích xem phim, nhưng cậu thường xuyên ngủ gật giữa chừng. Khi có Mile bên cạnh, anh sẽ nhẹ nhàng đánh thức cậu và bảo cậu đi ngủ. Nhưng khi cậu ở một mình, Apo cơ bản có thể lãng phí cả một bộ phim.
"Po, Po, ngồi dậy nào, đừng ngủ ở chỗ này, cổ sẽ đau." Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt của cậu Nhìn cậu dường như đang bất mãn vì giấc ngủ bị quấy nhiễu, mím môi "ưm" một tiếng.
"Thật là — đối với em không có biện pháp."
Tiện tay cởi chiếc áo len mỏng đang mặc đắp lên người cho cậu, thấy cậu vẫn không bằng lòng muốn tránh né, Mile đành phải ngồi xổm xuống bên cạnh cậu như đang dỗ dành một đứa trẻ. Anh tắt TV, đem đồ vừa mới mua ở siêu thị ra tiến vào phòng bếp nấu cơm.
Thực đơn tối hôm nay cũng giống như đề bài văn học, là do Apo quyết định.
Cậu không thích ăn rau, bình thường Mile vẫn sẽ bắt cậu ít nhiều ăn một chút, thế nhưng hôm nay anh tan tầm muộn, lúc anh đến siêu thị bên trong chỉ còn lại vài cọng lá do người khác nhặt chừa lại, thoạt nhìn không ngon miệng, cũng không còn tươi.
Lúc đang chuẩn bị gia vị mới phát hiện mình mua thiếu ớt đỏ. Anh thò đầu ra nhìn Apo vẫn còn đang ngủ say, suy nghĩ một chút, anh vẫn quyết định tự mình đi. Xuống cửa hàng dưới lầu mua một gói ớt đỏ trở về, tránh để lúc sau đồ ăn thiếu hương vị, đứa bé kia sẽ lại ầm ĩ với anh.
Anh chỉ tính đi thật nhanh để về chuẩn bị cơm cho mèo nhỏ của anh ở nhà, thế nhưng ông chủ cửa hàng mới sắm được con xe mới nên anh ngồi luyên thuyên với ông ý một lúc. Một lúc thì cũng đã tầm một tiếng đồng hồ trôi qua. Anh sợ mèo nhỏ ở nhà đói bụng nên xin phép ông ý rồi đi về.
Khi anh vào nhà thì Apo đã tỉnh và không còn nằm trên ghế nữa. Nhưng ở trong phòng bếp lại có người phát ra tiếng động, Mile đoán thầm, có lẽ là Apo ngủ dậy đói bụng nên đã vào bếp tìm đồ ăn.
Mile nhẹ nhàng bước lại gần, định thừa dịp Apo không phát hiện ra mình mà cho cậu một cái ôm ấm áp.
Thế nhưng anh càng tới gần, lại càng cảm thấy có gì đó không đúng. Cậu kia đứng ở bên bếp, đầu khẽ cúi, thật cẩn thận dùng đũa gắp dưa leo trước đó anh đã cắt xong vứt vào bên trong thùng rác.
Một lúc lâu sau, cậu cũng cảm nhận được Mile đang tới gần, ngước mắt lên ung dung cười cười.
"Mile, tuy rằng đã lâu không gặp, nhưng hình như anh đã quên mất sở thích của tôi rồi?"- Cậu ta chỉ vào số dưa leo ít ỏi còn lại trên mặt đĩa.
"Tôi ghét nhất là vị của dưa leo đó Mile à?"
Đó là khuôn mặt của Apo, song lại không phải là điệu bộ của Apo.
Không khí bỗng trở nên trầm mặc một lúc. Bỗng bịch ớt đỏ cùng toàn bộ những món đồ khác mà anh vừa mua tất cả cùng nhau rơi thõng xuống từ trên tay mình. Anh định thần lại cúi xuống nhặt.
"Porsche?"- Mile siết chặt nắm tay, ngửi thấy mùi hương của ớt bắt đầu trà trộn vào trong không khí, vị cay nống khiến cho cổ họng của anh khô khốc, "Đã lâu không gặp."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com