Chương 11 - 15
Chương 11: Xem như là hôn gián tiếp
Edit: Mia
Beta: Quỳnh
Sau khi kết thúc tiệc tối, Tổng thống đại nhân rời đi trước tiên.
Hạ Thiên Tinh đứng bên ngoài bậc thang đá cẩm thạch, tận mắt nhìn Hạ Tinh Không giống như chim khổng tước kiêu ngạo dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người bước lên xe Hứa Nham.
Trì Vị Ương ở bên cạnh tốn hơi thừa lời, trong lòng đầy các loại tức giận khó khăn.
Hạ Thiên Tinh cũng chỉ nhìn xa xa, thật ra thì có cái gì không được? Ban đầu chính cô tự mình nói lời chia tay với Hứa Nham, hơn nữa, cái thai trong bụng lúc đó cũng...
Cho dù nghĩ như vậy, nhưng trong lòng cũng là có chút vắng vẻ, lạnh cả người.
Thời điểm bánh xe lăn trở lại căn nhà lớn, bóng đêm đã rất sâu.
11 giờ, Hạ Đại Bạch cùng các người hầu đều ngủ cả rồi. Phòng ốc lớn như thế lộ ra vẻ đặc biệt an tĩnh.
Cô đem túi tiện tay đặt lên ghế sô pha, lặng lẽ đi vào phòng bếp.
Hôm nay bộn bề nhiều việc, ngay cả cơm tối cũng chưa ăn. Hạ Thiên Tinh ở trong phòng bếp lật hết một vòng, trong tủ lạnh cũng có chút nguyên liệu nấu ăn, nhưng trễ như vậy rồi cô cũng chẳng muốn nấu nữa.
Hơn nữa, nói thật ra, những đồ này cô ăn không quen.
Dân đen thấp kém như cô thật đúng là không thể cùng so sánh với đại tổng thống cao cao tại thượng!
Cuối cùng, cô từ trong góc khuất của tủ lạnh lấy được một cái bánh chẻo đem ra ngoài. Đây là hai ngày trước cô và Hạ Đại Bạch cùng nhau làm.
Trước kia cô và Hạ Đại Bạch thích nhất là bánh chẻo, rảnh rỗi hai mẹ con sẽ cùng nhau làm. Nhưng bây giờ, những thứ trước kia cô cảm thấy đặc biệt cũng bị bỏ xó. Hạ Thiên Tinh bật bếp, đun nước, thuần thục đem bánh chẻo đặt vào, tìm gia vị, cho vào một chút muối.
Đại khái mười phút sau, bánh chẻo chín.
“Thơm quá...” Hạ Thiên Tinh đem bánh chẻo để trong chén. Nhất thời cảm thấy đói bụng hơn.
Cô cũng không đi vào phòng ăn, núp ở trong phòng bếp, lén lút nếm thử. Thật sự quá đói rồi, trực tiếp nuốt xuống, bỏng đến hai chân nhảy loạn, cái miệng nhỏ nhắn mở to, tay không ngừng quạt, trong miệng còn lẩm bẩm: “Nóng quá! Nóng quá!”
Tiếp theo trong nháy mắt...
Bỗng nhiên người đứng ngoài cửa phòng bếp bao lâu rồi đột nhiên xông vào, cô sửng sốt, bước chân nhảy loạn chợt dừng lại. Tiếp theo trong nháy mắt, nửa cái bánh chẻo ở cổ họng thiếu chút nữa khiến cô nghẹn chết.
“Khụ khụ khụ...” Cô che ngực, ho dữ dội. Đợi nuốt trôi cái bánh chẻo, ngẩng đầu lên, gương mặt đã bị sặc đến đỏ bừng. Có chút oán hận nhìn mặt tổng thống đại nhân, “Anh...sao anh cứ xuất quỷ nhập thần như vậy thế?”
Cô hoàn toàn không nghĩ tới anh hơn nửa đêm lại xuất hiện. Hơn nữa, anh hiển nhiên trở về sớm hơn cô, lúc này đang mặc đồ ngủ. Ừ...rất gợi cảm. Chẳng qua là vẻ mặt lãnh khốc, làm cho người ta có cảm giác áp bách.
Bạch Dạ Kình liếc cô một cái, bước vào phòng bếp, cơ bản là không có phản ứng với cô.
Hạ Thiên Tinh không có gì vui, cũng buồn bực không nói, nhai bánh chẻo, nhưng đôi mắt không nhịn được tò mò dán trên người anh.
Chỉ thấy anh mở tủ lạnh, băn khoăn một vòng, rồi sau đó tựa hồ là không tìm thấy thứ mình muốn, chân mày đã nhíu thành một đóa hoa.
Hạ Thiên Tinh đã nhìn ra, Bạch Đại tổng thống hiển nhiên cũng là giống như cô, hơn nửa đêm đến kiếm ăn.
Cô nhướn mày, thử hỏi: “Anh đói bụng rồi?”
“...” Anh không để ý, từ trong tủ lạnh cầm bánh ngọt gặm. Nhưng là rất hiển nhiên, anh kén ăn, cắn một cái đã cau mày, khó có thể nuốt xuống.
Hạ Thiên Tinh cảm thấy bộ dáng này có chút buồn cười.
Không nghĩ tới Bạch đại tổng thống cũng có lúc đáng thương như vậy. Trong mắt của người khác, anh hẳn là ăn thịt cá, có người hầu hạ ăn uống?
Nhưng mà cô tuyệt đối không dám cười trước mặt anh. Giễu cợt tổng thống đại nhân, không phải là mình tìm cái chết sao?
“Có muốn tôi chia bánh chẻo cho anh không?” Hạ Thiên Tinh tốt bụng hỏi.
“Không cần!” Bạch Dạ Kình chỉ đáp hai chữ.
Thật là lãnh khốc!
Hạ Thiên Tinh hừ một tiếng, nhỏ giọng lầm bầm: “Không phải bởi vì chuyện hôm nay, tôi mới không cần quản anh! Anh không ăn coi như xong!”
Vừa dứt lời, đem bánh chẻo trong miệng nặng nề cắn một cái. Vừa hô vừa khoa trương ngẩng đầu cảm thán: “Ăn ngon thật! Quá thơm. Uhm, lương khô còn ăn không bằng bánh chẻo!”
Cô còn cố ý phát ra tiếng nhai.
“Cô chưa từng học qua lễ nghi căn bản?” Bạch Dạ Kình ánh mắt lạnh lùng, rất ghét bỏ.
“Cái gì?”
“Ai như cô khi ăn lại phát ra tiếng?”
“Vâng, tổng thống đại nhân. Tôi từ từ ăn là được!” Hạ Thiên Tinh không cam lòng, nhưng cũng nhai kỹ nuốt chậm.
Trong phủ tổng thống, lễ nghi yêu cầu vô cùng nhiều.
Hai mắt Bạch Dạ Kình nhìn cô, vừa nhìn bánh chẻo thơm ngào ngạt, mi tâm thu vào, trực tiếp đem chén trong tay cô đoạt lấy.
“Này!” Hạ Thiên Tinh thấp giọng kêu một tiếng.
Chỉ thấy anh lưu loát rút chiếc đũa, chả nói chả rằng đưa vào trong miệng.
Hạ Thiên Tinh ngẩn ra, lẳng lặng nhìn anh: “Tổng thống tiên sinh, anh... không phải là thích sạch sẽ sao?”
“Nhìn tâm tình!” Khi đói bụng, anh cũng chỉ có thể chịu đựng.
“Nhưng cái vừa nãy...” Ngón tay mảnh mai của Hạ Thiên Tinh chỉ vào trong miệng anh, mím môi, muốn nói lại thôi.
Anh cau mày: “Làm sao?”
“Cái kia, là tôi vừa mới ăn ...” Hạ Thiên Tinh nói xong lời cuối cùng,thanh âm nhẹ đi rất nhiều.
Sắc mặt Bạch Dạ Kình nhất thời âm trầm, ngó chừng ánh mắt hướng phía cô đặc biệt hung ác, giống như là muốn đem cô cắn xé đến chết.
Hạ Thiên Tinh bị làm cho sợ đến chân có chút nhũn ra, vội vàng cung kính đem tay đưa đến bên miệng của anh, nói khẽ: “Nhổ ra đây đi...”
Cô uỷ khuất!
Rõ ràng cô cũng đâu có ép anh ăn! Hơn nữa...coi như cô ăn qua thì sao, cũng không cần mang một bộ dạng giết người như vậy chứ? Cô cũng đâu có bỏ độc!
Môi mỏng giật giật, Bạch Dạ Kình thật muốn đem bánh chẻo trong miệng phun ra.
Nhưng là...
Rũ mắt, gương mặt nhỏ nhắn đầy oán niệm đang gần sát.
Hai người rất gần, tay cô mềm nhũn dưới mũi anh, cũng có thể nghe thấy được mùi thơm ngát, thang nhã, giống như mùi chanh, rất dễ chịu.
Bạch Dạ Kình không nhịn được nhớ tới buổi tối năm năm trước, khi đó mùi hương của cô cũng giống như bây giờ...
Cô ngây ngô lại ngượng ngùng, mặc anh triền miên yêu cầu.
Anh chọn cô trong hàng nghìn tấm ảnh. Vốn tưởng rằng, với anh mà nói,đó bất quá chỉ là tình một đêm, nên quên đi mới phải.
Nhưng là cho tới bây giờ, anh hoàn toàn nhớ rõ mùi hương của cô... thậm chí, rất khó quên...
“Tổng thống tiên sinh?” Hạ Thiên Tinh không đợi phản ứng của anh, mở miệng gọi một tiếng.
Anh rút tâm tình về. Liếc nhìn cô một cái, tiếp theo trong nháy mắt, chẳng những không đem bánh chẻo phun ra, ngược lại nuốt xuống toàn bộ.
Moá?
Hạ Thiên Tinh ngạc nhiên, giống như là ý thức được cái gì, mặt đột nhiên đỏ lên.
Anh...lại nuốt thật?
Cho nên, bọn họ trong lúc này...không phải coi là gián tiếp hôn môi sao?
___________
Chương 12: Cha ruột của đứa bé
Edit: Mia
Beta: Quỳnh (Yumi)
Thứ hai.
Hạ Thiên Tinh vội vàng đi làm phiên dịch, điện thoại vang lên. Là thư ký của Hạ Quốc Bằng gọi tới.
“Đại tiểu thư, đêm nay bà chủ làm tiệc tối, cô nhất định phải tham gia.”
Hạ Thiên Tinh dừng một chút, hỏi: “Tiệc tẩy trần cho Hạ Tinh Không sao?”
“Ý của bà chủ chính là như vậy. Tôi sẽ gửi tiểu thư địa chỉ cụ thể.”
“... Tôi biết rồi!” Hạ Thiên Tinh suy nghĩ một chút, gật đầu: “Tôi sẽ đến đúng giờ.”
...
Tiệc tối đêm đó rất nhiều người tới. Hạ Thiên Tinh mang theo Hạ Đại Bạch, đi một mình. Đứng ở một góc, ăn chút điểm tâm.
Đêm nay sở dĩ cô đến đây, cũng là muốn cho lão thái thái vui vẻ một chút. Nhưng kỳ thật tiệc tối này chẳng có quan hệ gì với cô.
“Hạ phu nhân, bà thật đúng là có phước, sinh được đứa con tài giỏi như vậy!”
“Đâu có, đâu có!” Lý Linh Nhất đứng ở trong nhóm người, hưởng thụ lời khen của mọi người. Khuôn mặt cười đến nở hoa rồi.
“Tiền đồ của Tinh Không thật lớn, lại còn là một nghệ sĩ quốc tế nha. Nghe nói có thể xem con bé biểu diễn đều là nhân vật có chức có quyền, còn có, con bé cũng chỉ biểu diễn cho tổng thống và sứ đoàn của các nước thôi đó.”
“Đúng vậy. Mấy ngày hôm trước mới vừa ở trước mặt tổng thống biểu diễn một lần! Nghe nói, tổng thống đặc biệt tán thưởng đó!” Lý Linh Nhất thuận thế thổi phồng.
“Tự có sự nghiệp tốt như vậy, còn có thể tìm được một người đàn ông ưu tú như thiếu gia của nhà họ Hứa làm bạn trai, Tinh Không thật đúng là thông minh lanh lợi.”
“Thiếu gia nhà họ Hứa? Là thiếu gia của tập đoàn Hứa thị?”
“Chính là cậu ấy! Tuấn tú lịch sự.”
“Tập đoàn Hứa thị hiện nay vô cùng nổi. Nghe nói không đơn thuần kinh doanh bách hoá, vật liệu xây dựng, khách sạn thôi đâu, bây giờ còn bắt đầu kinh doanh châu báu và điện tử nữa.”
“Đây kỳ thật đều là công lao của cha mẹ đó. Nhà chúng ta cũng không thèm để ý. Liền nói Hứa Nham này, hiện tại chính là người phiên dịch tiếng Anh của thủ tướng đương nhiệm đó. Hơn nữa, lần trước cùng tổng thống gặp mặt qua, phủ tổng thống liền giữ lại. Nhân tài đó nha!” Lý Linh Nhất nhịn không được khoe khoang.
“Có thể công tác cùng tổng thống, rất có mặt mũi! Như chúng ta, đời này muốn gặp tổng thống một lần còn khó! Thật là quá hâm mộ!”
Cả đám người anh một câu tôi một câu, trong giọng nói tràn đầy hâm mộ.
Hạ Thiên Tinh đứng ở một bên nghe, trong lòng không biết có cảm xúc gì. Nếu như cô cũng như bọn họ nói, cả đời đều không thấy được tổng thống đại nhân, hiện tại... có phải hay không mình cùng Hứa Nham vẫn còn tay trong tay?
Cô cười chua xót, bưng ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
Trên thế giới này không có nếu như.
Huống chi, bây giờ cô đã có con, mọi thứ vẫn tốt.
Trong lúc cô đang miên man suy nghĩ, vai chính rốt cuộc tới rồi. Hạ Tinh Không kéo Hứa Nham chậm rãi đi vào, ánh mắt mọi người đều nhìn trên người bọn họ.
Hạ Thiên Tinh cũng đứng trong đám người, nhìn rất xa.
Bọn họ thoạt nhìn thật đúng là thực xứng đôi...lại hạnh phúc như vậy làm người ta hâm mộ...
“Hôm nay, tôi ở chỗ này là muốn cùng mọi người tuyên bố một việc.” Hai người bọn họ kính một vòng trưởng bối, bà ta đứng ở trước micro, đảo mắt nhìn toàn đại sảnh, cuối cùng cũng nói ra mục đích của buổi tiệc tối nay, “Tinh Không nhà chúng tôi và Hứa Nham, hôm nay chính thức đính hôn. Hi vọng được mọi người chúc phúc.”
Vừa nói xong, toàn đại sảnh náo nhiệt vô cùng.
“Rất xứng đôi!”
“Kim đồng ngọc nữ!”
“Đều là hai người xuất sắc!”
Tiếng vỗ tay hết đợt này đến đợt khác vang lên.
Hạ Thiên Tinh ngơ ngẩn nhìn, rõ ràng muốn vỗ tay nhưng đôi tay lại cứng đờ, hoàn toàn không có sức lực.
Không nghĩ tới, lúc này, Hứa Nham lại cảm nhận được ánh mắt của cô, bỗng nhiên hướng mắt tới.
Cách đám người, ánh mắt hai người nhìn chằm chằm nhau.
Hứa Nham biết tình cảnh này mình không nên thất thần, nhưng là tựa như bị trúng tà, ánh mắt phóng đi, thật lâu đều không thể rời mắt khỏi Hạ Thiên Tinh.
Hạ Tinh Không nhìn phía tầm mắt Hứa Nham, cũng thấy được Hạ Thiên Tinh. Sắc mặt biến đổi, một phen kéo Hứa Nham: “Hứa Nham, anh nhìn cái gì thế?”
“Anh nhìn Thiên Tinh, chúng ta qua đó đi!” Hứa Nham cũng không giấu giếm.
Hạ Tinh Không không cam lòng, nhưng nghĩ nghĩ, nháy mắt tiếp theo, gật đầu, nở nụ cười, đi về phía Hạ Thiên Tinh.
...
Hạ Thiên Tinh không nghĩ tới bọn họ lại đi đến trước mặt mình. Trong lòng một mảnh loạn.
Hạ Tinh Không đưa cô ly rượu: “Chị, cảm ơn chị có thể tới chúc phúc cho em và anh Hứa Nham, chúng em hiện tại đính hôn, chờ công việc bọn em ổn định liền kết hôn!”
“Đây là chuyện tốt. Tôi kính hai người!” Hạ Thiên Tinh bưng ly rượu, nhìn Hứa Nham, nâng ly uống.
Hứa Nham muốn nói cái gì nhưng lại thôi.
Hạ Tinh Không vẫn cười sáng lạn, “Thật đúng là nhờ có chị, em hiện tại mới có thể cùng Hứa Nham mới có thể ở bên nhau. Chị, em kính chị một ly.”
Hạ Thiên Tinh nhíu mày, nhưng không do dự, ngửa đầu uống một ly.
“Thiên Tinh!” Hứa Nham nhịn không được gọi một tiếng, anh ta nhớ rõ tửu lượng của cô rất kém.
Một tiếng kia Hạ Thiên Tinh nghe được, Hạ Tinh Không tự nhiên cũng nghe rồi. Nắm cái ly trong tay, siết chặt, trên mặt vẫn tươi cười.
“Chị, hiện tại em cùng Hứa Nham cũng đính hôn, việc tốt của chị bao giờ mới tới đây?”
“Chuyện gì?”’ Hạ Thiên Tinh không rõ nhìn Hạ Tinh Không.
“Con chị đó? Năm năm trước lúc chị mang thai, không phải còn không rõ cha nó rốt cuộc là ai sao, hiện tại nó đã bốn tuổi, hiện chị tìm được chưa?” Hạ Tinh Không bộ dáng quan tâm hỏi.
Chính là cô ta vừa nói xong, trong đám người xung quanh liền ồ lên, chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Nhìn thấy không, cô ta chính là đứa con gái không có tiền đồ của Hạ gia đó.”
“Mười tám tuổi đã mang thai, hơn nữa, người đàn ông kia là ai cũng không biết. Nghe nói, con bé này sinh hoạt cá nhân rất loạn, lúc ấy kết giao với Hứa Nham, nhưng lại còn kết giao với rất nhiều người khác.”
“Trời, cô ta thật làm Hạ gia mất mặt mà!”
Câu trước so với câu sau đúng là càng ngày càng khó nghe.
Hạ Thiên Tinh trong nháy mắt liền trở thành đối tượng giễu cợt và châm chọc, mỉa mai.
“Tinh Không, lúc này em nói cái này làm gì?” Sắc mặt Hứa Nham khó coi, âm thầm kéo Hạ Tinh Không một chút.
“Thực xin lỗi, em chỉ lỡ miệng? Kỳ thật... em chính là quan tâm chị một chút, rốt cuộc đã nhiều năm không thấy.” Hạ Tinh Không biện minh, nói như bản thân vô cùng vô tội. Vốn dĩ sắc mặt của Hứa Nham đang khó coi, nhưng vừa thấy bộ dáng này lại mềm lòng, không đành lòng trách cứ.
Hạ Thiên Tinh nghe xong thì hết ăn uống.
“Các người tiếp tục đi, tôi có việc!”
Buông ly rượu xuống, không nói thêm gì, xách váy, xoay người hướng ra ngoài khách sạn. Cô thật sự uống say, có chút lảo đảo. Càng đi càng lảo đảo hơn.
“Chị, chị đừng giận em!”
Hạ Tinh Không còn cảm thấy chưa hết giận, đuổi theo. Hứa Nham nhíu mày cũng đuổi theo.
_______________
Chương 13. Kĩ xảo trẻ con
Editor: Mia
Beta: Quỳnh
Thiên Tinh lảo đảo, thời điểm thấy cô sắp té, tâm Hứa Nham căng thẳng, bước nhanh tiến lên, theo bản năng duỗi tay muốn đỡ lấy cô, một bóng người bỗng nhiên ra tới, đem anh ta cùng Hạ Tinh Không bỗng dưng ngăn lại, "Hai vị, xin dừng bước"
Một người mặc đồ đen nói.
Người kia cao lớn lãnh khốc. Cao hơn Hứa Nham một cái đầu.
Anh ta hoàn toàn không có ngữ khí muốn thương lượng mà câu này chính là mệnh lệnh.
Hạ Tinh Không nhăn mày, không rõ nội tình nhìn đối phương, “Anh là ai?”
Đối phương sắc mặt nghiêm túc, im miệng không nói.
Hứa Nham hơi hơi ghé mắt, liền thấy một đám người đi tới, rồi sau đó, đi tới trước mặt một người, trực tiếp chặn ngang ôm lấy Thiên Tinh. Từ góc độ của anh ta, chỉ có thể nhìn thấy một đoàn bóng dáng khí thế nghiêm nghị, cũng nhìn không ra người ôm Thiên Tinh đi là ai.
“Các người làm gì vậy?”
Thấy Hạ Thiên Tinh bị mang đi, Hứa Nham giãy giụa, lại như thế nào cũng tránh không được kiềm chế của đối phương. Giương giọng lãnh hỏi: “Các người rốt cuộc là ai, muốn mang Thiên Tinh đi nơi nào?”
“Hứa tiên sinh, chuyện này anh không cần hỏi tới.”
“Anh biết tôi?”
Hứa Nham hoài nghi nhìn đối phương.
Đối phương không đáp, chỉ nói: “Hạ tiểu thư là người phụ nữ của tiên sinh chúng tôi, tiên sinh bất quá là mang cô ấy về nhà, anh không cần quá khẩn trương.”
“Tiên sinh của các người?” Hạ Tinh Không một bên tìm kiếm nhìn đám người kia, một bên hỏi: “ Tiên sinh của các người là người nào?”
“Hạ tiểu thư không cần biết.”
Chờ đến Thiên Tinh bị bế lên xe, bên này, người mặc áo đen cầm bộ đàm phát ra mệnh lệnh xong mới xoay người đi ra ngoài.
Hứa Nham sắc mặt rất không tốt, cũng không có trở về, ngược lại là khẩn trương đuổi theo.
“Hứa Nham!” Hạ Tinh Không đuổi theo.
Hai người ra tới cửa, lại chỉ còn thấy bóng của đoàn xe. Một hàng sáu xe, dần dần biến mất.
“Đối phương rốt cuộc là người nào?” Hứa Nham nhăn chặt lông mày,“Đi ra ngoài phô trương như vậy, hẳn là nhân vật lớn.”
“Nhân vật lớn? Chính là người kia cũng vừa nói, nói chị là người phụ nữ của tiên sinh người ta, có nhân vật lớn nào lại chấp nhận người đã có con như chị chứ?” Trong giọng nói Hạ Tinh Không rất khinh thường, “Thần thần bí bí, để xem, thật là một nhân vật lớn, nhưng cũng khẳng định là người chẳng quang minh chính đại.”
Nếu thật người không có tốt đẹp, vậy càng không xong. Thiên Tinh tính tình đơn thuần, căn bản không thích hợp với đàn ông như vậy.
Hứa Nham nghĩ, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.
Hạ Tinh Không thấy người kế bên còn si ngốc nhìn hướng đoàn xe biến mất, trong lòng lại oán giận ghen ghét, nhưng lại kéo tay anh ta, làm nũng: " Được rồi, chúng ta đừng vì chị chạy ra, bên trong nhiều khách khứa như vậy chờ chúng ta! Chúng ta vào đi thôi!”
…………………………………
Phòng xa hoa bên trong xe.
Bạch Dạ Kình tự mình bế Hạ Thiên Tinh
Đêm nay vừa vặn ở khách sạn hội kiến cùng một người đặc biệt, đi xuống lầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một cô gái lảo đảo đi tới.
Loại tình hình như vậy, lúc đầu là muốn mặc kệ người đó. Nhưng là, đi tới, liếc mắt một cái lại nhìn thấy Hạ Thiên Tinh, bước chân đương nhiên dừng lại.
Hạ Thiên Tinh vừa mới uống đến nóng nảy, hiện tại đang rất say, cô cũng chẳng biết người ôm mình là ai, hai tay liền ôm lấy cổ anh, thuận nằm ở khuỷu tay anh.
Chờ đến lên xe, Bạch Dạ Kình muốn để cô nằm ở ghế dài, cô lại không chịu buông tay.
“Hạ Thiên Tinh.”
Bạch Dạ Kình thấp giọng gọi cô một tiếng.
Thân hình nhỏ nhắn mềm mại đã nằm trên ghế da, nhưng đôi tay còn chặt chẽ ôm lấy cổ anh, thế cho nên tư thế hiện tại của anh là nửa nằm xuống hai người mặt dán cực kỳ gần nhau.
Gần đến nỗi mùi rượu trên người cô còn ngửi thấy rõ ràng……
“Ngô?” Cô nghe được có người kêu, ưm một tiếng, chậm rãi mở mắt ra.
Con ngươi tràn men say mông lung nhìn hắn trong chốc lát, đột nhiên, nâng tay lên, ngón tay trắng nõn nnhẹ nhàng xoa xoa trên mặt anh.
Ngón tay cô gái vô cùng mềm mại.
Độ ấm trên tay như là mang theo điện rất nhỏ truyền tới mặt, làm anh cảm thấy tê dại.
“Hạ Thiên Tinh, buông tay.” Loại giác này, làm anh cảm thấy…… không được tự nhiên!
“Vì cái gì 5 năm trước cho tôi cơn ác mộng kia?” Cô bỗng nhiên nhẹ sâu kín mở miệng.
Bạch Dạ Kình híp mắt.
Cô lại tiếp tục lẩm bẩm: “Anh biết vì sao suốt 5 năm, tôi như thế nào vẫn ở đây không?”
“……”
“Tôi luôn nói với chính mình, có Đại Bạch, cuộc đời của tôi liền viên mãn…… Nhưng là, anh đánh mất tuổi 18 thanh xuân viên mãn của tôi, làm tôi phản bội mối tình đầu, cướp tình yêu của tôi, còn làm tôi…… Chẳng những bị người ngoài, ngay cả người trong nhà đều xem thường tôi……”
Có lẽ là uống nhiều quá, thanh âm có chút uyển chuyển nhẹ nhàng rách nát. Khi nói chuyện, ánh mắt mê ly nhìn anh, khóe mắt có chút ươn ướt
Bạch Dạ Kình nhìn khóe mắt lập loè mang chút ánh sáng yếu ớt của cô, ánh mắt dần thâm thúy, “Cô uống say rồi.”
“Đúng không?” Cô ha ha cười, tiếp theo nháy mắt, cũng không biết là như thế nào, đột nhiên ngẩng đầu, vùi đầu cắn trên cổ anh.
Bạch Dạ Kình sửng sốt, người này phát điên cái gì?
“Nhả ra!” Anh trầm thấp quát lạnh một tiếng, tay chế trụ cái ót cô.
Hạ Thiên Tinh như là phát tiết, lại như là trả thù, cắn rất mạnh, lập tức vết cắn liền chảy máu.
Bạch Dạ Kình bực bội tới cực điểm, tay chế trụ cái ót, dễ như trở bàn tay kéo cô ra.
“Phát điên cái gì?” Anh nhéo cằm cô, từ trên cao mà nhìn cô.
Môi cô gái còn dính máu đỏ thắm, bất giác có chút câu hồn gợi cảm.
Hạ Thiên Tinh ngồi dậy, ngửa đầu mê mang nhìn, thực vô tội lại thực đương nhiên nói, “Đây là trả thù.”
“Trả thù cái gì?”Thanh âm của anh ép tới rất thấp. Hơi hơi khom người, ngồi gần cô.
Cô uống nhiều quá, cũng không sợ hãi. Liền ngẩng đầu, gan lớn nghênh nhìn đôi mắt nguy hiểm của anh, “Ai bảo anh lúc trước khi dễ tôi? Đừng tưởng rằng anh là tổng thống, tôi không dám khi dễ lại anh.”
"Cô trả thù chính là cắn tôi một cái?” Bạch Dạ Kình liếc mắt nhìn cổ mình, cổ áo còn dính son môi, anh u ám hỏi: “Như thế nào? Lúc trước tôi cắn cô sao?”
“Anh thật ra không cắn tôi……” Cô dựa vào ghế, nghiêm túc mà hồi tưởng: “Nhưng anh lúc trước làm đau tôi…… Vô cùng đau đớn……”
5 năm trước buổi tối đầu tiên, là thật sự đau. Mặc dù lúc ấy cô cảm thấy đó là nằm mơ, nhưng đau lại rất chân thật.
Bạch Dạ Kình cúi đầu tinh tế nhìn cô. Bộ dáng hiện tại này, không giống muốn tìm anh tính sổ mà có chút trẻ con.
Cũng là.
Nếu không phải bởi có con, như thế nào sẽ dùng cái trò cắn người như con nít này? Cái người này, tỉnh cũng là cắn, say cũng là cắn.
Anh cúi người, nâng cằm cô lên, nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, nhẹ giọng nói nhỏ: “Việc nhiều năm trước, cô còn nhớ rõ ràng như vậy làm cái gì?”
“Anh không nhớ rõ?”
Hắn nhướng mày, “Nếu thì sao?”
Cô hừ một tiếng, "Anh đương nhiên không nhớ rõ, đau không phải anh, bị khi dễ cũng không phải anh.”
Cô nói xong liền tức giận duỗi tay đẩy anh ra
Anh lui lại, giữ chặt cổ tay cô.
Anh ưu nhã tới ghế bên trên, cô lại bởi vì bị kéo, cả người cơ hồ là nhào tới. Chật vật tới cực điểm!
______________
Chương 14: Đêm đó nhớ rõ càng nhiều
Editor: Meii Ichi
Beta: Quỳnh
Hạ Thiên Tinh té ngã ở trên người anh, môi mỏng như có như không cọ cọ trên má anh, anh ngẩn ra, cảm giác tê dại lan ra toàn thân, làm ánh mắt anh sâu nặng đôi chút. Hạ Thiên Tinh cũng ngu luôn, đợi hoàn hồn, mặt lại đỏ lên, lùi sau, muốn tránh đi.
Nhưng cũng không xong, cả người tức khắc chao đảo. Cô kinh hoảng "a" một tiếng, theo bản năng kéo ống tay áo người bên cạnh. Bạch Dạ Kình rùng mình, cúi người xuống, một cánh tay trụ eo cô, hơi dùng sức, đem cô kéo lại.
Lúc này, Hạ Thiên Tinh bị anh ôm, đang ngồi trên đùi anh.
Cánh tay anh, còn đang đặt trên eo cô.
Lòng bàn tay anh, nóng rực. Xuyên qua lớp vải dệt, đến trên da thịt cô, làm cô hãi hùng khiếp vía.
Hai người, càng gần càng gần. Trong xe tất cả đều là hơi thở ái muội.
Ánh mắt anh rất thâm thúy, tựa như biển sâu, chỉ liếc mắt một cái, cô đã cảm thấy chính mình sắp sa vào trong đó.
Tim, đập nhanh đến mức sắp loạn, như trong lồng ngực sắp nhảy ra. Người đàn ông này, thật sự quá nguy hiểm! Chẳng sợ, chỉ là mới như vậy tới gần, còn cái gì cũng chưa làm, cô cũng đã hoang mang lo sợ, tìm không thấy phương hướng.
“Thưa ngài.” giờ phút này, phía trước tấm ngăn bỗng nhiên bị kéo ra. Xuất hiện giọng Lãnh Phi, “Ngài không có việc gì chứ? Tôi nghe được bên trong có âm thanh, cho nên……”
Lãnh Phi đang nói, đến đây, bỗng nhiên nhìn thấy cảnh tượng bên trong, bỗng dưng dừng lại.
Ách?
Này…… Tình huống này là sao? Tổng thống đại nhân cùng Jạ Thiên Tinh tiểu thư…… Hai người này……
Anh ta cứ như vậy thò đầu vào, nhưng chính là thật sự đáng chết!
Thấy ánh mắt Lãnh Phi, Hạ Thiên Tinh mặt đỏ lên, bỗng nhiên tỉnh lại, giãy giụa muốn từ trên đùi Bạch Dạ Kình đi xuống. Nhưng anh vẫn không buông tay, cô nhẹ giọng lẩm bẩm: “Anh bỏ tôi xuống.”
“An phận đi, đừng nhúc nhích!” Ngữ khí Bạch Dạ Kình như ra lệnh, sắc mặt đã có chút khó coi.
Anh liếc mắt nhìn Lãnh Phi, “Không kêu cậu, liền không cần chui ra.”
"Vâng, thưa ngài.” Lãnh Phi nhanh chóng rụt đầu lại. Thật đúng là không nghĩ tới vị Hạ tiểu thư này cùng tổng thống đại nhân như vậy cũng thấy xứng đôi, chỉ là, dù vậy, bọn họ cũng là không có khả năng.
Thân phận cách xa.
Bên trong xe.
Tấm ngăn tuy rằng lại giáng xuống, nhưng là, giờ phút này Hạ Thiên Tinh tỉnh rượu không ít.
“Thực xin lỗi, tôi... Có chút thất lễ.” Hạ Thiên Tinh thấp giọng xin lỗi. Nhìn dấu cắn trên cổ anh, chỉ thấy hiện tại còn chảy máu, cô thật sự rượu uống đến điên rồi sao.
“Cô thực thích anh ta?” Bạch Dạ Kình hỏi. Thâm thúy nhìn cô một cái, bổ sung nói: “Nếu thật là như vậy, tôi có thể nghĩ cách làm anh ta cưới cô, xem như bồi thường cho cô.”
“Anh làm Hứa Nham cưới tôi sao?” Hạ Thiên Tinh phản ứng lại.
“Ừ.”
“Đừng, tôi không cần anh ta cưới tôi.” Hạ Thiên Tinh nhớ tới anh cùng Hạ Tinh Không, mặt mày ảm đạm tiếp theo nói: “Tôi …… Cũng không phải thực thích anh ta.”
“Đúng không?” Bạch Dạ Kình rõ ràng là không tin, ngón tay bỗng nhiên nắm cằm cô, đem mặt cô nâng lên.
Ánh mắt nhìn cô hơi băn khoăn một chút, nhìn hai mi cô như cánh bướm run run, trong lòng vừa động, muốn nói gì đó lại quên, bỗng nhiên mở miệng nói lại là: “Việc trước kia, cô đau không?”
“Cái…… Cái gì?”
Anh híp mắt, “Nhìn dáng vẻ cô, tôi hiểu rõ, cô nhớ rõ hơn tôi nhiều.”
Ngữ khí trầm thấp, càng thêm ái muội.
Hạ Thiên Tinh trong đầu 'ông ——' một thanh âm vang lên, lập tức, mặt đỏ đến có thể chảy máu.
Cho nên……
Ý anh là, anh cũng cùng cô giống nhau, đến bây giờ còn nhớ rõ buổi tối hôm đó, hai người bọn họ nhiệt tình dây dưa sao?
Hạ Thiên Tinh tự nhiên không dám hỏi, đôi tay nắm lấy vai anh, từ trên đùi anh nhảy xuống.
Cũng không dám nói chuyện với anh nữa, an vị ngồi đối diện anh. Cho dù không xem mặt anh, đều có thể cảm giác được ánh mắt anh ở trên người mìnn hơi dừng lại.
Lửa nóng.
Tim Hạ Thiên Tinh đập hỗn loạn. Trong xe rõ ràng là nhiệt độ ổn định, nhưng mà, cô cảm thấy trong xe nhiệt độ rất nóng. Mặt dù có gió, cũng không cảm thấy đỡ hơn chút nào.
Người đàn ông này, cùng cô nói lời này, rốt cuộc là có ý gì?
Đối diện, Bạch Dạ Kình dù bận vẫn ung dung liếc mắt nhìn cô, cuối cùng, ngoắc ngoắc môi, lấy công văn tới xem.
Xem ra, tối hôm đó, cô nhớ rõ, cũng không được tính là đau.
………………
Xe, một đường chạy đến trang viên nội.
Người hầu sôi nổi ra tới đón. Thời điểm xe dừng lại, Hạ Thiên Tinh dựa vào trên xe đã ngủ rồi. Lãnh Phi tiến đến, vốn định đem cô đánh thức, lại bị anh chặn ngang, đem cô từ trên xe ôm xuống dưới.
Lãnh Phi trong lòng lại kinh ngạc một chút, nhưng trong lòng hiểu rõ.
Bạch Dạ Kình ôm Hạ Thiên Tinh trực tiến vào phòng ngủ lầu hai. Hạ Đại Bạch đang nằm ở trên bàn sách làm bài tập, vừa nghe đến động tĩnh, nâng cái đầu nhỏ lên.
“Ủa, như thế nào mẹ cùng ông ở bên nhau?”
“……” Tiểu tử này, luôn gọi anh là một "ông" hai "ông", hoàn toàn không sợ anh là tổng thống uy nghiêm. Bạch Dạ Kình nhíu mi, sắc mặt nghiêm túc: “Kêu ba ba.”
“ồ, ba ba.” Hạ Đại Bạch cười hắc hắc, “ Vì sao là ông ôm mẹ trở về?”
“……” Bạch Dạ Kình thấy anh không có biện pháp gì, cũng lười đến sửa lại cho đúng. Dù sao tiểu gia hỏa này còn xem như có chừng mực, ở trước mặt người ngoài là tuyệt không dám như vậy.
“Có phải ông thấy mẹ rất thơm đi?”
Tiểu gia hỏa cũng mặc kệ anh không đáp lại, bò đến trên giường xốc lên chăn, lải nhải.
Bạch Dạ Kình liếc mắt nhìn một cái, nhướn mi, vẫn là không nói tiếp.
Đem Hạ Thiên Tinh cẩn thận đặt trên giường. Cánh tay mảnh khảnh từ trên vai anh chậm rãi trượt xuống, anh còn có thể ngửi được mùi hương trên người cô. Như lời tiểu gia hỏa kia nói, vô cùng thơm. Giống như 5 năm trước.
Loại mùi hương này, có thể làm tâm tư anh si mê.
Bạch Dạ Kình rút lại ánh mắt, vỗ vỗ vào ót Hạ Đại Bạch, nói: “Đi ngoan ngoãn làm bài tập.”
“Dạ.” Hạ Đại Bạch ngoan ngoãn gật gật đầu, lại bò trở lại trên bàn sách của mình. Nhớ tới cái gì đó, Nhóc cắn cắn đầu bút, quay đầu nhìn tổng thống đại nhân, “Ba ba, ba có thể cưới mẹ con không?”
Bạch Dạ Kình ngẩn ra, hỏi: “Vì cái gì đột nhiên hỏi như vậy?”
“Mẹ khẳng định là thất tình mới có thể uống say như vậy. Con biết, mẹ thích người khác —— con không thích nhìn mẹ khổ sở.”
Nhỏ như vậy, thế nhưng là cái gì cũng biết.
Bạch Dạ Kình nhìn người ở trên giường ngủ đến không biết trời đất gì, nói: “Ba cưới mẹ con cũng chẳng được gì. Để mẹ con không khổ sở, nên để cô ấy cưới người cô ấy yêu.”
___________
Chương 15: Cô là mèo con bướng bỉnh
Edit: Mia
Beta: Quỳnh
Hạ Đại Bạch bĩu môi, bướng bỉnh nhìn chằm chằm anh, “Nhưng con thích ba.”
Ánh mắt Bạch Dạ kình thâm trầm. Con ngươi lập loè khẩn cầu, làm người ta cảm thấy nếu cự tuyệt là vô cùng có lỗi với cậu nhóc.
Nhưng là……
“Ba sẽ không cưới cô ấy.” Anh quyết đoán dứt khoát, có chút vô tình.
Hạ Đại Bạch ủ rũ gục xuống đầu nhỏ, hỏi: “Vì cái gì?”
“Chuyện người lớn, trẻ con không cần hiểu quá nhiều.” Không nói thêm nữa, chỉ nhàn nhạt nhìn Hạ Thiên Tinh, anh kéo cửa, đi ra.
Cửa bị đóng lại, trong phòng hồi lâu đều không có động tĩnh, Hạ Thiên Tinh thử xốc xốc mí mắt, xác định người đàn ông đã đi xa, mới từ trên giường ngồi dậy.
“Hạ Đại Bạch, con làm mẹ thật mất mặt, biết không? Me lại chưa nói muốn gả cho anh ta!” Ngón chân tuyết trắng của cô tức giận chọc thành màu đỏ.
Cái gì kêu "sẽ không cưới cô"? Giống như cô muốn gả cho anh ta vậy.
Trong lòng Hạ Thiên Tinh tức giận.
Hạ Đại Bạch xoay người tới, vẻ mặt vô tội, “Con còn không phải muốn giúp mẹ tìm mặt mũi sao.”
“Tìm thế nào?”
“Dượng nhỏ bị dì nhỏ cướp đi rồi, kia mới là mất mặt nhất. Đúng không?”
Thiên Tinh sặc máu. Tiểu tử thúi này, lạc đề rồi.
“Bất quá a, mẹ nhà chúng ta nếu có thể gả cho tổng thống, rất là tuyệt đó! Tổng thống đại nhân tuy rằng lạnh như băng, lại không thú vị, chính là, như thế nào cũng so với dượng nhỏ ưu tú hơn? Mẹ, nếu không, chúng ta nỗ lực nỗ lực, làm ba cưới mẹ đi!” Hạ Đại Bạch nói xong lời cuối cùng, hai mắt phát ra ánh sáng.
Thiên Tinh biết tâm tư của nhóc là cái gì. Đơn giản chính là tư tưởng giống với bạn cùng trang lứa, muốn một gia đình hoàn chỉnh.
Chính là……
“Bảo bối, đó là tổng thống đại nhân, không phải dân thường. Cho nên…… Chúng ta không nghĩ tới, được chứ?”
Cô vỗ vỗ đầu con trai, không đành lòng xem bộ dáng nhóc thất vọng, đứng dậy cầm áo ngủ đi tới phòng tắm.
Gả cho người cao cao tại thượng kia, tổng thống đại nhân tôn quý ấy? Cô thật là tưởng tượng cũng không dám. Người mà tổng thống đại nhân muốn cưới ai mà chẳng tôn quý giàu sang. Mình tính là cái gì?
Nhớ tới anh, trong đầu lại nhịn không được hiện ra hình ảnh ái muội trong xe, nhớ tới trái tim đập mãnh liệt của anh, khuỷu tay rắn chắc kia……
Trong lúc nhất thời, tim đập lại rối loạn.
Không được! Không được! Hạ Thiên Tinh, không thể lại miên man suy nghĩ! Người kia, sao cô có thể nghĩ bậy?
Cô vỗ vỗ mặt chính mình, làm bản thân thanh tỉnh một chút, đem hình ảnh người đàn ông ném ra khỏi đầu. Che lại ngực đứng một hồi lâu, tim đập cuối cùng cũng bình phục lại.
…………
Hôm sau.
Sáng sớm, Hạ Thiên Tinh nắm tay Hạ Đại Bạch ăn mặc giống như tiểu thân sĩ tới, tổng thống đã ngồi ngay ngắn ở kia. Quản gia ở bên hầu hạ.
Tia nắng ban mai từ cửa sổ sát đất chiếu vào, nhất cử nhất động của anh đều ưu nhã thong dong, toàn thân lóa mắt. Bọn họ tiến vào, anh cũng chỉ là hơi hơi nhấc mí mắt, nhìn con trai.
Hạ Thiên Tinh cảm thấy anh cùng mình rõ ràng rất gần, nhưng cũng lại rất xa. Bọn họ, không phải người ở một thế giới.
“Tiểu thiếu gia, Hạ tiểu thư, chào buổi sáng.” Người hầu cung cung kính kính chào hỏi, giúp bọn họ kéo ghế tựa ra.
“Ba, chào buổi sáng.” Hạ Đại Bạch lễ phép chào hỏi.
“Tốt.” Anh nhàn nhạt mở miệng.
Hạ Thiên Tinh không nói chuyện, chỉ yên lặng dùng cơm. Trải qua tối hôm qua, cô đối mặt với anh nhiều ít có chút xấu hổ. Chính là, loại xấu hổ này giống như chỉ có cô cảm thụ được, anh trước sau vô cùng điềm đạm.
“Ba ba, đây là cái gì?” Hạ Đại Bạch tò mò chớp to mắt, nhìn cổ người nào đó.
Hạ Thiên Tinh xem qua, đúng là chỗ mà tối hôm qua mình cắn. Cô tối hôm qua thật là mượn rượu phát tiết, cắn rất nặng, đến bây giờ miệng vết thương kia thoạt nhìn có chút ghê người.
“Là một con mèo bướng bỉnh cắn.” Tổng thống đại nhân nói xong, ánh mắt thâm ý liếc mắt người khởi xướng.
Hạ Thiên Tinh quẫn bách. Chỉ cảm thấy lời này, muốn bao nhiêu ái muội có bấy nhiêu ái muội.
Theo bản năng, lúc ánh mắt của anh phóng về phía cô, má cô đỏ lên, tay cầm dao ăn có chút khó khăn. Vội vàng cúi đầu.
Một bên, Hạ Đại Bạch như suy tư nhìn hai người bọn họ mắt đi mày lại, “Con đây đã biết, con mèo nhỏ này khẳng định lớn lên sẽ thật xinh đẹp.”
“Như thế nào?” Anh nhướng mày.
“Bằng không, như thế nào có thể cắn được ba đâu? Lại còn chọn loại nơi thân mật này để cắn.” Hạ Đại Bạch dương dương cằm, “Nếu là con, không phải người xinh đẹp con không cho cắn đâu!”
Tiểu gia hỏa nói xong, một bên quản gia cùng người hầu thiếu chút nữa không nhịn được cười.
Hạ Thiên Tinh tức đến trong lòng như có lửa.
Tổng thống đại nhân mặt đen sì. Ai nói cho đứa trẻ này đây là phụ nữ cắn?
“Đại Bạch, ngoan ngoãn ăn bữa sáng của con đi.” Hạ Thiên Tinh cầm hoa quả, nhét vào miệng Đại Bạch.
Hạ Đại Bạch chớp chớp mắt to, “Uy, vì sao mặt mẹ lại đỏ như vậy?”
“……” Tiểu yêu tinh!
……………………
Suốt bữa sáng, ăn đến mặt đỏ tim đập.
Thật vất vả tiễn được tổng thống đại nhân cùng Hạ Đại Bạch đi, Hạ Thiên Tinh vừa thấy thời gian, cũng không dám suy nghĩ nhiều, chạy nhanh kêu tài xế đưa đi làm.
Vội vội vàng vàng đến chỗ làm, đã có một đống lớn công việc đang chờ.
Kết quả, vội đến tới nỗi ngã trước ngã sau, bỗng thấy điện thoại rung, bà nội tự mình gọi điện thoại tới.
“Alo, bà à. Xin lỗi, tối hôm qua lúc đi không nói cho bà một tiếng.”
“Tối hôm qua không sao. Chính là, ta nghe Tinh Không nói, con tối hôm qua bị một người xa lạ đưa đi.”
Người xa lạ?
Bạch Dạ Kình chính là người ai ai cũng biết kia mà?
Nhưng lời này Thiên Tinh không dám nói. Chỉ nói: “Không thể xem như người xa lạ. Là bạn của con mà thôi.”
“Hứa Nham cùng Tinh Không đều nói, người kia thần thần bí bí, không phải người tốt. Thiên Tinh, con thành thật nói cho bà, có phải là quen biết người không ngay thẳng không?”
Hạ Tinh Không quả nhiên là không làm cô thất vọng. Không quên mách lẻo.
“Bà à, bà đừng nghe bọn họ nói bậy. Đối phương không phải người không ngay thẳng hay không, lòng con hiểu rõ.”
“Trong lòng con hiểu rõ? Vậy như thế nào con có thể mơ màng hồ đồ cùng người ta sinh ra một đứa con, cha đứa bé là ai đến bây giờ cũng không biết? Con làm chuyện ấy, Hạ gia bị người ta chê cười biết bao!”
Hạ Thiên Tinh cắn môi, nói đến cái này, cô liền không có lời nào để nói.
“Bà tìm cho con mấy người đàn ông tốt. Qua mấy ngày ta giúp con hẹn đối phương ra gặp, mặc kệ thế nào, con đều cẩn thận nhìn một cái. Con cũng đừng ngại cái này ngại cái kia, người khác nếu là không chê con đã có con, liền rất tốt.”
“Bà à……” Hạ Thiên Tinh muốn nói cái gì, lão bà liền cắt đứt, “Chuyện này liền quyết định như vậy.”
Nói xong, lại không cho Hạ Thiên Tinh cơ hội nói thêm gì, trực tiếp cúp điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com