Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chập Choạng - Chapter 2 - Part 4

Chập Choạng II

Part 4

Bỗng chợt chiều về nghe lạnh tênh...
Lơ thơ cánh gió hương hoa tàn ~


Ran quay về đôi mắt thường ngày, không dung nạp, không quan tâm, lạnh nhạt lướt qua. Vẻ trầm tĩnh quay về, trông cô như một con búp bê vô hồn chỉ cần chạm vào là vỡ tan ngay lập tức. Đẹp đấy, nhưng cũng hoang dại và kiêu kì. Shinichi lặng yên, không biết nên nói gì. Cảm giác rơi vào mê cung kí ức khiến anh đột nhiên cảm thấy co rúm. Cơn gió ngoài cửa cũng lạnh thêm, chút hơi nước khiến vai áo anh hơi ẩm.

Ran không đợi câu trả lời, dường như cũng không cần câu trả lời. Đã lâu, cô không gọi tên anh. Shinichi thường không thích cách cô gọi tên mình, nó là tất cả những khát khao, luôn trong tiếng gọi ấy. Rất nhẹ, nhưng nếu không chú ý, có lẽ sẽ không nhận ra. Bây giờ, cũng giọng nói ấy, cũng tất cả yêu thương. Nhưng cái tên dường như với người không quen, như một người dưng chợt ngược chiều thương nhớ... Chợt anh cảm thấy nhớ cô ấy, người con gái mà anh cảm thấy luôn muốn bảo vệ.

Cô cũng giống cô ấy... với Hoshi, cũng đã từng cho anh là tất cả. Một vòng tròn, mà anh là điểm tựa, còn cô luôn ở ngoài, quan sát và chạm vào tâm điểm. Nhưng thế đã là gì? Anh chợt cười khẽ, khôi hài làm sao. Bỗng chốc lại suy nghĩ, rồi tự mình chú ý xem đã làm những việc gì với người con gái ấy. Chẳng lẽ tất cả những yêu thương, của cô. Được thời gian xóa nhòa tất cả rồi sao? Anh không thích chúng, sao cứ vơ vẫn lấy. Rồi lại muốn được cảm nhận chúng một lần nữa?

Thì ra, cách so sánh của mỗi con người là thế. Khi có, không bao giờ trân trọng nâng niu. Đến khi mất rồi, sự hụt hẫng khiến người ta nuối tiếc lại quá khứ từng nhàn nhạt trong kí ức. Rồi hi vọng, thời điểm ấy, con người ấy, tình cảm ấy... sẽ quay về như chưa từng hư mất. Có lẽ là thế chăng? Shinichi siết chặt vô lăng hơn. Hương nhè nhẹ oải hương tản mác, cùng với hơi lạnh phả vào má anh. Một chút lạnh lẽo khiến anh không thể nói gì.

-Nếu đã không muốn biết câu trả lời, từ đầu sao còn muốn hỏi?

-Sao anh biết tôi không muốn biết câu trả lời?

Ran nhắm mắt, để những mệt mỏi lắng lại. Rồi chỉnh lại vị trí tựa đầu của mình, trước khi nhìn sang anh. Không khí trong xe chợt trở nên ngột ngạt hơn. Shinichi có cảm giác không thể nói gì, không có lời biện minh chính xác, càng không thể biện minh chính xác những gì mình làm. Ran với anh là gì? Một cô gái, có lẽ anh từng có lỗi. Còn Hoshi, lại là bạn gái anh. Vậy thì anh nên đứng trước Hoshi và giải thích vì sao lại đi cùng Ran, chứ không phải đứng trước mặt Ran mà nhắc về Hoshi như thể cô ấy là kẻ thứ ba như thế...

Chợt Shinichi trầm mặc, từng chút một. Anh nhận ra mình đang so sánh không cân bằng, anh cảm thấy mình bị vấn vít lấy bởi một sợi dây, mà có vùng vẫy như thế nào cũng không thoát được.

Hạnh phúc? Đó là khái niệm gì... Shinichi mệt mỏi, chính mình cũng lười biếng trả lời cô. Anh chưa từng ở gần cô thế này, cũng chưa bao giờ thử nhận xét xem cuộc sống của mình có hạnh phúc hay không. Anh cần tiền, có tiền, anh cần gia đình, có gia đình... anh cần một người yêu để cưng chiều, có người yêu. Cuộc sống muốn gì có nấy, chẳng phải là một cuộc sống đáng mơ ước hay sao? Vậy mà trước câu hỏi của Ran, vẫn khiến anh không thể dừng lại mà cho cô một đáp án thỏa đáng.

Ran nhìn anh, khuôn mặt vẫn như thế, chậm rãi đợi chờ. Môi cô mấp máy, hương lạnh chợt tạo chút chênh vênh.

-Có phải rất khó trả lời? Hay, trước giờ anh chưa từng biết đến khái niệm đau đớn?

Shinichi đột nhiên nheo mắt, anh nhìn về phía cô. Như thể đang kể về chuyện của người khác, rất lâu rồi không hồi tưởng lại... Ran cũng nhìn anh, nhưng trong đôi mắt, đáy mắt hiện lên một tia ảm đạm, nhưng nó nhanh chóng tan ra như một ánh đèn vụt tắt trong khoảng không màu tím nhạt.

-Đau đớn... tổn thương... làm sao có thể, khi chính anh cũng không biết nó như thế nào, cuộc sống quá hoàn hảo, thì tự nhiên người ta sẽ không biết mình có vui vẻ hay không. Anh đang cố gắng làm điều gì? Theo đuổi điều gì? Đến cuối cùng, anh có vui hay không?

-Có phải, ý cô là tôi không hạnh phúc?

-Em chưa từng nghĩ anh không hạnh phúc. Anh muốn gì có nấy, anh giỏi giang, anh luôn là người em ngưỡng mộ, như một mặt trời, anh ấm áp... mà em thật sự muốn chạm vào. Nhưng, đến cuối cùng, em nhận ra... mặt trời ấm áp bao nhiêu, thì động vào quá gần, sẽ bị bỏng tay...

Ngữ điệu về sau không chút oán trách, vẫn cứ đều đều như nước chảy bên tai. Nhưng cách xưng hô làm anh cảm thấy có chút ngạc nhiên. Ran dường như không màng đến, chợt cười. Nụ cười không phảng phất niềm vui.

-Sau đó ư, anh để em vào nơi đó, em không oán trách, chỉ nghĩ giá như anh đừng đối xử với em như thế. Chỉ vậy thôi... Còn bây giờ, anh đã có những thứ anh muốn. Em tự hỏi, anh còn muốn gì ở một cô gái như em?

Ran lại cười, rồi trở về vẻ mặt không chút sức sống.

-Càng gần nhau, thì sẽ càng tạo nên khoảng cách. Có phải anh đang dần thương hại em? Trong đôi mắt anh, cả cách nhìn của anh... hình như có chút gì đó khiến em sợ hãi. Shinichi Kudo. Em thật sự còn có gì để anh bỡn cợt đây?

Shinichi nhìn cô, rồi dừng xe lại. Cô cũng không nghĩ nhiều như thế, định xuống xe để lấy hành lí, nhưng bàn tay bị anh giữ chặt lại.

Khoảng trời bình yên, đã từng là thứ cô mơ ước... lúc này tràn ngập sự phẫn uất, những tơ máu hiện lên. Cô quen với nó, thật sự quá quen với nó. Anh luôn tức giận thế này, mỗi lần cô đến. Thế mà trong đôi mắt cô, vẫn không thể tránh xa anh hơn.

-Cô định đi đâu? Chẳng lẽ cô nghĩ cô đáng để tôi lợi dụng?

Ran cười, kéo cánh tay ra khỏi tay anh nhưng vô ích. Cô thôi giãy giụa, để yên tay mình trong tay anh. Nén chặt bi thương.

-Em chưa từng nghĩ anh lợi dụng em, chỉ là, hình như cách đối xử này không đúng.

-Cô nghe cho kĩ đây, hạng gái như cô lúc nào cũng quanh quẩn quanh tôi để gây chú ý, không phải sao? Giờ thì cô thành công rồi đấy. Tôi thật sự bị cái vẻ tội nghiệp của cô thu hút.

Shinichi nhìn cô, trong hoang mang. Nhưng vẻ mặt ngoài sự bình thản, lại không còn bất cứ điều gì. Anh buông tay cô, thầm rủa chính mình.

-Chết tiệt! Cô đừng tưởng tôi đưa cô đến Anh là vì mục đích gì khác, tôi chỉ muốn hành hạ cô thôi. Cô tưởng quá khứ, cô bám lấy tôi như thế, bây giờ lại bảo tôi lợi dụng cô?

Ran nhìn anh, lại cười.

- Thì ra là thế...

Đùa với anh, chính cô cũng cảm thấy chợt buồn. Thì ra, tất cả những gì anh nghĩ là như thế. Ran thở dài, chính mình xoa lấy bàn tay đang ửng đỏ của mình.

Shinichi quay về xe. Tiếng nói vọng ra ngoài.

-Không phải cô từng nói yêu tôi? Vậy thì, cô đừng hòng thoát khỏi tay tôi.

Ran nhún vai, vào xe trở lại.

Suốt quãng đường ấy, một câu cũng không được nói đến nữa. Ran nhìn những ngã rẽ bên đường. Liệu lối di nào mới là đúng đây? Liệu nơi nào rồi cô mới có thể tìm được cho mình một nói dừng chân thật sự...

Cô chạm nhẹ vào tất cả những hoang mang, rồi lại mỉm cười. Thì ra, tất cả cảm giác này lạnh lẽo đến vậy. Đã không yêu, sao còn gây thêm nhiều vấn vương? Cô nhận ra, tất cả chỉ là một giấc mơ, một quá khứ rất đẹp...

Nhắm mắt, lời nói cứ vang lên trong đầu, từng chút một đánh úp cảm giác, làm cô không lạnh mà vẫn có cảm giác muốn siết lấy thật chặt thân thể... Vì sao, anh lại đối xử với cô như thế?

Chiếc xe đi chậm dần khi vào khu nhà. Ran nhìn thấy anh đang đi xuống, lấy theo vali của mình và ba lô nhỏ của cô quăng trên nền nhà. Ngôi nhà khá lớn, không thuộc dạng biệt thự, và cô biết, họ sẽ không cần ở khách sạn...

Cô cảm thấy đầu óc tê dại, chợt cảm thấy muốn ngủ một giấc thật dài... Nhưng rồi anh quay đầu, nhìn cô.

-Phòng cô ở tầng 2, chọn phòng nào cũng được. Tạm thời cứ ở đây, mai sẽ có người đến làm. Cô không cần quan tâm đâu.

Ran không bận tâm về anh nữa, xách hành lí của mình, rồi bước lên lầu hai. Cả căn nhà lớn đến thế, nhưng chỉ có hai người... Không khí, lạnh lẽo...

Gió đưa một chút hương hoa dội vào phòng, nhảy lên vách, rồi chạm vào mái tóc cô.

Từ đầu đến cuối, không có một chút yêu thương...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com