Chương 13
Diệp Cẩn Ngôn nhíu mày: "Con bé 14 tuổi, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ngày hôm sau Diệp Cẩn Ngôn vào công ty muộn hơn bình thường, lúc vào văn phòng còn đỡ thắt lưng, bộ dáng mỏi eo đau lưng, Phạm Kim Cương thầm than trong lòng: Diệp tổng thật sự là thể lực tốt, tối hôm qua họp muộn như vậy anh còn có tinh lực đi chơi.
Sau khi Diệp Cẩn Ngôn vào văn phòng không bao lâu liền kêu Phạm Kim Cương mua cà phê giúp anh, vừa phân phó còn vừa đỡ thắt lưng. Phạm Kim Cương sau khi mua cà phê xong trở về, thật sự nhịn không được, liền hỏi: "Diệp tổng anh đây có nghiêm túc không? Sao lại mệt mỏi như vậy?" Kỳ thật trong lòng hắn đã nhận định Diệp Cẩn Ngôn tối hôm qua là đi cùng bạn gái.
Diệp Cẩn Ngôn tháo kính xuống xoa xoa sống mũi: "Tối hôm qua ngủ không ngon, Tỏa Tỏa nha đầu kia tư thế ngủ cũng quá xấu, cả đêm ta bị nàng đạp vài cước, còn kém bị nàng đá xuống giường."
Phạm Kim Cương vẻ mặt khó có thể tin nhìn Diệp Cẩn Ngôn: "Diệp... Diệp tổng, anh cũng quá... Tỏa Tỏa còn là một đứa bé!
Diệp Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn Phạm Kim Cương đứng ở trước bàn làm việc của hắn, sau khi hiểu được hắn đang nói cái gì, vỗ bàn cả giận nói: "Cậu nói hươu nói vượn cái gì vậy! Trong mắt cậu, tôi là người như vậy sao? "
Phạm Kim Cương bị phản ứng của Diệp Cẩn Ngôn làm cho hoảng sợ, nhưng vẫn lấy can đảm nói: "Ý của anh lúc nãy, không phải là anh cùng Tỏa Tỏa ngủ chung giường sao?"
Diệp Cẩn Ngôn thở dài: "Ta cùng con bé ngủ chung giường, nhưng không phải loại ngủ chung giường này, cũng rất thuần túy ngủ chung giường mà thôi." Phạm Kim Cương cau mày nghe anh nói ba cái "ngủ chung giường", sau đó nói: "Đúng vậy, anh ngủ chung giường cùng con bé." Vì thế Diệp Cẩn Ngôn đành phải đem tiền căn hậu quả nói cho Phạm Kim Cương, Phạm Kim Cương nghe xong thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Thì ra là thế, hù chết tôi." Diệp Cẩn Ngôn nhìn Phạm Kim Cương: "Cậu thật sự nghĩ ta thành loại người như vậy?"
Phạm Kim Cương xấu hổ "hắc hắc" nở nụ cười hai tiếng, nói: "Tôi đây không phải là quan tâm Tỏa Tỏa sao." Diệp Cẩn Ngôn hừ lạnh một tiếng, Phạm Kim Cương quyết định nói sang chuyện khác, "Nói như vậy, Tỏa Tỏa trong lòng hẳn là vẫn rất áp lực, ngài nói có cần dẫn con bé đi khám bác sĩ tâm lý hay không a?"
Diệp Cẩn Ngôn nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Nghiêm trọng như vậy sao? Ta cảm thấy con bé chính là mấy tháng nay vẫn không biểu đạt tốt cảm xúc của mình mới có thể như vậy, nàng bình thường thoạt nhìn rất tốt."
"Vậy nếu không, ngài dành nhiều thời gian ở bên con bé, đừng ở lại công ty làm việc muộn như vậy, Tỏa Tỏa nếu thật sự có chuyện gì lại không tìm được người, vậy thì phiền toái lớn rồi."
Diệp Cẩn Ngôn nhíu mày: "Con bé đều mười bốn tuổi, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Vậy cũng khó nói, chuyện ngoài ý muốn thường xảy ra vào thời điểm không ngờ nhất."
Diệp Cẩn Ngôn nghe xong thở dài: "Biết rồi." Dừng một chút, lại hỏi: "Nguyên Nhạc thế nào?"
"Anh muốn gặp cậu ta?" Mắt Phạm Kim Cương sáng lên," Cậu ta à, năng lực không tệ, chỉ là tính tình không tốt lắm."
"Không tốt lắm?" Diệp Cẩn Ngôn nhíu nhíu mày, Phạm Kim Cương thở dài sau đó tiếp tục nói: "Nói 'Không tốt lắm', là một điều tốt. Tính tình hắn rất nóng nảy." Dừng một chút, còn nói: "So với Tỏa Tỏa, hắn có thể cần gặp bác sĩ tâm lý hơn. Ta cảm thấy hắn có chứng rối loạn trầm cảm." Diệp Cẩn Ngôn nghe xong bất đắc dĩ lắc đầu. Phạm Kim Cương vừa muốn rời khỏi phòng làm việc của Diệp Cẩn Ngôn, Diệp Cẩn Ngôn lại gọi hắn lại: "Cậu có quen biết dì giúp việc nào làm theo giờ không?"
Phạm Kim Cương tò mò hỏi: "Ngài không phải đã có một người làm theo giờ đã dùng rất nhiều năm rồi sao?"
Lúc trước Diệp Cẩn Ngôn mời nhân viên theo giờ đều là nam, anh cảm thấy mời nam nhân tương đối thuận tiện, cho dù ở trong phòng anh nhìn thấy một ít đồ vật không nên nhìn thấy cũng sẽ không quá xấu hổ, thế nhưng hiện tại Chu Tỏa Tỏa cùng anh ở chung, có đôi khi một mình ở nhà, nếu như gặp phải vị nam nhân kia làm theo giờ, có thể sẽ có chút bất tiện, huống hồ nếu như mời chính là nữ nhân, còn có thể cùng Chu Tỏa Tỏa tâm sự một chút, vì thế anh liền đem ý nghĩ này nói cho Phạm Kim Cương. Phạm Kim Cương gật đầu, nói: "Tôi giúp anh tìm." Diệp Cẩn Ngôn hỏi: "Người làm theo giờ của cậu không phải là một nữ sao?"
"Anh nói Judy? " Diệp Cẩn Ngôn gật gật đầu, mặt Phạm Kim Cương lộ vẻ không nỡ: " Được...... Được rồi."
Diệp Cẩn Ngôn nhìn vẻ mặt của hắn, "Chậc" một tiếng: "Cũng không phải không cho cậu dùng, cậu đó là biểu tình gì."
"Tôi sợ sau khi lấy tiền lương của anh, cô ấy sẽ nghĩ thế là đủ rồi, không muốn làm nhiều việc như vậy nữa. Judy, tôi đã đào tạo rất lâu rồi."
Diệp Cẩn Ngôn lắc đầu: "Cần gì phải già mồm cãi láo như thế? Đi ra ngoài, đi giúp ta mua cà phê, còn có một phần sandwich lúa mạch." Sau đó đuổi Phạm Kim Cương ra khỏi văn phòng.
Mười phút sau, có một thanh niên đặt một phần sandwich lúa mạch và cà phê lên bàn Diệp Cẩn Ngôn. Diệp Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt có chút hoang mang: "Sao lại là ngươi?"
Thanh niên kia thoạt nhìn mười bảy mười tám tuổi, bộ dạng rất tuấn tú, nhưng lại một bộ cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, lạnh lùng nói: "Tôi cũng không biết, Phạm Kim Cương bảo tôi lấy tới." Dừng một chút, còn nói: "Tôi tới thực tập làm thiết kế sư, không phải tới thực tập làm thư ký."
"Biết rồi biết rồi, đi ra ngoài đi. " Diệp Cẩn Ngôn có chút không kiên nhẫn nói. Thiếu niên kia nhìn Diệp Cẩn Ngôn một cái, sau đó xoay người rời đi. Diệp Cẩn Ngôn nhìn bóng lưng hắn rời đi, trong lòng cảm thán: Ta trở thành bảo mẫu của người khác từ khi nào?
Dì Judy làm theo giờ của Phạm Kim Cương ngoại trừ giúp Diệp Cẩn Ngôn quét dọn nhà cửa, có việc còn có thể chuẩn bị bữa tối cho Chu Tỏa Tỏa, một tuần ba lần, điều này đối với Chu Tỏa Tỏa tham ăn mà nói, cái này so với cái gì cũng quan trọng hơn. Tài nấu nướng của Judy rất tốt, mỗi lần Chu Tỏa Tỏa đều mở rộng khẩu vị, nhưng chỉ có một mình ăn tối cũng rất tịch mịch. Nàng biết Diệp Cẩn Ngôn công tác bận rộn, vì vậy cũng không dám quá quấy rầy Diệp Cẩn Ngôn, nhưng vẫn nhịn không được đưa ra yêu cầu: "Thúc, chú có thể mỗi thứ tư về nhà cùng cháu ăn cơm hay không a?" Lúc nói còn chớp một đôi mắt to vô tội, Diệp Cẩn Ngôn tự nhiên là không đành lòng cự tuyệt, vì vậy mỗi thứ tư Diệp Cẩn Ngôn đều đúng giờ tan tầm về nhà cùng Chu Tỏa Tỏa ăn bữa tối. Thật sự rút không ra thời gian liền kêu Phạm Kim Cương đi cùng Chu Tỏa Tỏa, bởi vậy Chu Tỏa Tỏa cùng Phạm Kim Cương cũng dần dần quen thuộc.
Thỉnh thoảng, Diệp Cẩn Ngôn sẽ dẫn một nam sinh mười tám tuổi tên là Ngụy Nguyên Nhạc về nhà ăn cơm, Ngụy Nguyên Nhạc này luôn vẻ mặt lạnh lùng, so với lúc Diệp Cẩn Ngôn nghiêm túc còn nghiêm túc hơn, có lúc một bữa cơm đều ăn xong, hắn lại ngay cả một câu cũng không nói. Ngay từ đầu Chu Tỏa Tỏa còn tưởng rằng hắn bị câm, thẳng đến có một lần hắn rời đi nói với Diệp Cẩn Ngôn "Ta đi đây", Chu Tỏa Tỏa mới biết được hắn nguyên lai biết nói. Nhưng Chu Tỏa Tỏa chưa từng nghe Ngụy Nguyên Nhạc xưng hô qua Diệp Cẩn Ngôn, Chu Tỏa Tỏa thật sự là tò mò hai người bọn họ là quan hệ gì, nhưng mỗi lần hỏi Diệp Cẩn Ngôn, Diệp Cẩn Ngôn cũng chỉ cười nhạt không nói, điều này làm cho Chu Tỏa Tỏa không khỏi hoài nghi: Hắn sẽ không phải là con riêng của Diệp thúc thúc chứ?
-----------------------
Khuôn mặt khối băng bí ẩn Ngụy Nguyên Nhạc tương lai sẽ có tác dụng lớn~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com