Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

Diệp thúc thúc là của cô, làm sao có thể chia sẻ với người khác?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cuộc sống cứ như vậy trôi qua không có sự xáo trộn nào. Lúc Chu Tỏa Tỏa 15 tuổi, bởi vì thành tích không tốt lắm, giáo viên yêu cầu gặp phụ huynh, trong lòng Chu Tỏa Tỏa phiền muốn chết, nói với Tưởng Nam Tôn: "Chú Diệp nhất định thất vọng về tôi muốn chết."

Tưởng Nam Tôn lại nói: "Sẽ không đâu, chú Diệp của cậu chắc chắn biết điều đó." Chu Tỏa Tỏa bĩu môi nhìn Tưởng Nam Tôn: "Vừa rồi cậu có làm tổn thương tôi không?" Tưởng Nam Tôn cười nói: "Ai nha, cậu nghe hiểu rồi." Chu Tỏa Tỏa thở dài: "Tôi phải làm sao đây? Nam Tôn, giá mà tôi cũng thông minh như cậu." Tưởng Nam Tôn chỉ tiếc nói: "Thật ra cậu cũng không ngu ngốc chút nào, chỉ là cậu không chịu học tập chăm chỉ thôi. Bây giờ hối hận thì có ích gì?"

Chu Tỏa Tỏa không dám nói với Diệp Cẩn Ngôn,về cuộc họp phụ huynh, vì vậy giáo viên không bao giờ nhận được phản hồi đã gọi cho Diệp Cẩn Ngôn, Diệp Cẩn Ngôn mới biết rằng kết quả của Chu Tỏa Tỏa đã được gửi đi, nhưng không nói cho anh biết. Sau khi Diệp Cẩn Ngôn biết trường sắp tổ chức họp phụ huynh, anh đã nói với giáo viên rằng anh nhất định sẽ tham dự. Đêm đó sau khi trở về nhà, hai người cùng nhau dùng bữa tối, Chu Tỏa Tỏa ăn đến yên tĩnh lạ thường . Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô hỏi: "Nha đầu, cháu có chuyện gì muốn nói với chú không?" Chu Tỏa Tỏa cắn đũa nhìn Diệp Cẩn Ngôn, trừng mắt ra vẻ trấn định: "Không có."

Diệp Cẩn Ngôn thở dài: "Lão sư cháu gọi điện thoại cho chú."

Thấy cô không thể trốn thoát, Chu Tỏa Tỏa không còn cách nào khác ngoài hy vọng anh sẽ khoan dung nếu cô thú nhận. Cô thở dài: "Cô giáo nói...... muốn gặp phụ huynh." Diệp Cẩn Ngôn lại hỏi: "Kỳ thi lần này của cháu thi được mấy điểm?" Chu Tỏa Tỏa nói không nên lời, lại thở dài: "Chờ ăn xong bữa tối, cháu sẽ đưa bài thi cho chú xem." Cô thực sự không muốn ảnh hưởng đến khẩu vị của Diệp Cẩn Ngôn. Diệp Cẩn Ngôn nhìn phản ứng này của cô, nhịn không được lắc đầu, sau đó tự nói với mình: nhất định phải chuẩn bị tâm lý, không thể tức giận, không thể mắng cô.

Sau bữa cơm chiều Chu Tỏa Tỏa rất ngoan ngoãn đi rửa chén, Diệp Cẩn Ngôn dựa vào vách tường phòng bếp nhìn cô, Chu Tỏa Tỏa rửa chén xong lại chậm rãi lau bát đĩa, Diệp Cẩn Ngôn cũng lẳng lặng chờ cô, không nói lời nào cũng không thúc giục cô. Đợi đến khi Chu Tỏa Tỏa rốt cuộc cũng không tìm được việc làm để kéo dài thời gian, đành phải nhận mệnh đi đến phòng mình lấy bài thi ra cho Diệp Cẩn Ngôn xem. Diệp Cẩn Ngôn ngồi trên sô pha nhìn bài thi của cô, khoa văn tuy nói không tốt lắm, nhưng cũng không quá kém, nhưng điểm khoa học tự nhiên thật sự là khó coi một chút, khoa học cách vạch tiêu chuẩn rất xa, toán học cũng còn kém mười phần mới đạt tiêu chuẩn, Diệp Cẩn Ngôn nhíu mày, sau đó đặt bài thi lên bàn trà, thở dài, nhìn Chu Tỏa Tỏa hỏi: "Tỏa Tỏa, tương lai cháu lớn lên muốn làm cái gì?" Chu Tỏa Tỏa mím môi không nói lời nào, thật ra cô muốn nói, mình muốn vào công ty của Diệp Cẩn Ngôn ăn uống chờ chết, nhưng cô biết nói như vậy, Diệp Cẩn Ngôn nhất định sẽ thất vọng. Diệp Cẩn Ngôn thấy Chu Tỏa Tỏa không nói lời nào, liền tiếp tục nói: "Chú nhớ rõ cháu khi còn bé, vẽ tranh rất giỏi." Chu Tỏa Tỏa nhỏ giọng nói: "Cháu hiện tại vẽ tranh cũng tốt." Diệp Cẩn Ngôn cười cười, lại hỏi: "Vậy lớn lên cháu muốn làm nghề gì?"

Chu Tỏa Tỏa nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Cháu muốn làm nhà thiết kế nội thất." Diệp Cẩn Ngôn nghe xong, nghĩ đến chính mình rốt cuộc nên khuyên Chu Tỏa Tỏa nghiêm túc đọc sách như thế nào: "Nha đầu, muốn làm nhà thiết kế nội thất, toán học không thể quá kém, đo sai, sai một ly, sai ngàn dặm. Nếu như cháu là kiến trúc sư, toán học không tốt, nhà cửa sẽ sụp đổ. Nếu như ngay cả thành tích trung học cũng thi không tốt, làm sao vào đại học, làm công việc mình thích?" Chu Tỏa Tỏa chớp mắt nhìn Diệp Cẩn Ngôn, Diệp Cẩn Ngôn nói tiếp: "Cháu có thể vào trường cấp hai này dựa trên năng lực của chính mình, điều đó chứng tỏ rằng cháu có năng lực. Đã vào được trường này rồi sao bây giờ lại không học được?"

Chu Tỏa Tỏa nghiêm túc suy nghĩ: "Cháu... cháu thích chơi, lại lười biếng."

"Vậy chaus có thể cố gắng một chút không?"

Chu Tỏa Tỏa gật đầu, nhưng lại nói: "Nhưng cháu không thích giáo viên toán và giáo viên khoa học kia."

Diệp Cẩn Ngôn bình tĩnh nói: "Thành tích là của mình, không thể bởi vì không thích lão sư kia mà không chăm chú đọc sách, tương lai cháu trưởng thành nhìn lại, nhất định sẽ hận chết chính mình không cố gắng. Cháu chán ghét lão sư sẽ không chăm chỉ đọc sách, chịu thiệt chính là cháu, đối với lão sư một chút ảnh hưởng cũng không có." Chu Tỏa Tỏa rầu rĩ không vui nói: "Cháu biết rồi, cháu sẽ cố gắng."

Diệp Cẩn Ngôn nhìn Chu Tỏa Tỏa hỏi: "Thúc thúccó thể giúp gì cho con?" Chu Tỏa Tỏa cắn môi, ở trong lòng cầu nguyện: Ngàn vạn lần đừng mời giáo viên bổ túc cho con!

Diệp Cẩn Ngôn nhìn Chu Tỏa Tỏa như vậy, trong lòng cảm thấy buồn cười, anh cố ý đề nghị: "Hay là đi học bổ túc đi."

"A? Không cần!" Chu Tỏa Tỏa lập tức cự tuyệt: "Cháu sẽ nghiêm túc học tập."

Diệp Cẩn Ngôn cố nén cười, ra vẻ nghiêm túc nói: "Nhưng cháu không thích lão sư của cháu, không học bổ túc, cháu làm sao theo kịp?"

Chu Tỏa Tỏa nhỏ giọng nói: "Nhưng cháu có thể không thích gia sư của mình. Đó không phải là lãng phí tiền của chú sao?"

Diệp Cẩn Ngôn khịt mũi: "Chú không đủ khả năng chi trả số tiền này? Nếu cháu cho rằng sẽ lãng phí tiền của chú thì cứ nghe lời gia sư, được không?"

Diệp Cẩn Ngôn nhìn vẻ mặt này của cô, biết cô thật sự không muốn đi học bổ túc, anh nghĩ cô cũng có thể hiểu được ý của mình, liền nói: "Nếu không cháu bảo Tưởng Nam Tôn đến nhà chúng ta cùng cháu học tập, có con bé đó ở đây, cháu hẳn là cũng có thể chuyên tâm một chút, thành tích hẳn là sẽ tiến bộ." Chu Tỏa Tỏa nghe xong mắt sáng ngời, gật đầu như chọc tỏi: "Được được, cháu nhất định cố gắng học tập chăm chỉ."

Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô như vậy, nhịn không được thở dài: "Cháu đáp ứng chú, nhất định phải làm được, nếu không chính là làm cho Diệp thúc thúc thất hứa với cha mẹ cháu."

Diệp Cẩn Ngôn nhắc tới cha mẹ mình, Chu Tỏa Tỏa cũng trở nên nghiêm túc: "Chú Diệp, cháu hứa với chú, từ giờ trở đi cháu nhất định sẽ học tập chăm chỉ và học tập chăm chỉ, để không làm chú và bố mẹ chú thất vọng."

Diệp Cẩn Ngôn gật đầu, xoa xoa tóc Chu Tỏa Tỏa, chân thành nói: "Cháu thi được thành tích tốt, không phải vì không làm cho chúng ta thất vọng, mà là vì không làm thất vọng chính mình tương lai." Chu Tỏa Tỏa gật đầu: "Cháu biết rồi."

Diệp Cẩn Ngôn đến trường để tham dự buổi họp phụ huynh như đã định. Trong khi chờ gặp phụ huynh, Diệp Cẩn Ngôn và Chu Tỏa Tỏa ngồi ở ngoài phòng học chờ, có rất nhiều phụ huynh và học sinh đi qua, rất nhiều người đều quay đầu lại nhìn bọn họ.

Lão sư Nhâm cùng Diệp Cẩn Ngôn nói chuyện thật lâu, đều là nhằm vào đề tài trợ giúp Chu Tỏa Tỏa như thế nào. Cô giáo nói Chu Tỏa Tỏa rất thông minh, nhưng cô ấy không tập trung vào việc học. Nếu có người ở nhà giám sát việc học của cô ấy, điểm số của cô ấy chắc chắn sẽ được cải thiện. Diệp Cẩn Ngôn lắng nghe cẩn thận và nói rằng anh chắc chắn sẽ dành nhiều thời gian hơn để giám sát cô.

Nói chuyện xong Diệp Cẩn Ngôn đi toilet, Chu Tỏa Tỏa ở ngoài phòng học chờ anh, Chu Tỏa Tỏa một vị bạn học đi tới đối Chu Tỏa Tỏa nói: "Hắn là ai ? thật đẹp trai!" Sau ngày hôm đó, tất cả các bạn nữ cùng lớp của Chu Tỏa Tỏa gặp Diệp Cẩn Ngôn đều sẽ cố ý vô tình hỏi thăm Chu Tỏa Tỏa về Diệp Cẩn Ngôn, nhưng Chu Tỏa Tỏa lại giữ kín như bưng về lai lịch của Diệp Cẩn Ngôn. Diệp thúc thúc là của cô, làm sao có thể chia sẻ với người khác?

------------------------

Rạp hát nhỏ:

Câu hỏi trắc nghiệm: Xin hỏi, Chu Tỏa Tỏa sau khi lớn lên hy vọng làm cái gì?

A. Trợ lý của Diệp Cẩn Ngôn

B. Bạn gái của Cẩn Ngôn

C. Ăn nhờ ở đậu bên cạnh Diệp Cẩn Ngôn chờ chết

Chu Tỏa Tỏa thậm chí còn không nghĩ tới điều đó: "Cái này còn cần phải lựa chọn à? Chỉ có trẻ con mới có quyền lựa chọn, tôi muốn tất cả!"

Hệ thống nhắc nhở: "Chu Tỏa Tỏa, ngươi bây giờ chính là tiểu hài tử."

Chu Tỏa Tỏa:...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com