Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ÔM EO.
________

Điền Hủ Ninh cùng Tử Du nhanh chóng xử lý nhanh gọn bữa sáng trong một nốt nhạc.

Hai người sóng bước ra ngoài cổng lớn. Điền Hủ Ninh cầm lấy tay lái xe đạp được dựng bên phải cổng, Tử Du câm nín nhìn nó chằm chằm.

"Bình thường cậu đều đi nó sao?"

Điền Hủ Ninh để cặp sách vào giỏ xe, cảm thấy không có vấn đề gì. "Đúng vậy, có chuyện gì à?"

Không những có chuyện mà còn là chuyện lớn nữa, Điền Hủ Ninh lớn lên hoàn mỹ như vậy không ngờ gu thẩm mỹ lại đặc sắc tới nhường này.

Một chiếc xe đạp địa hình màu xanh dạ quang sáng mù mắt chó. Tuy vậy, một kẻ xưa nay chưa từng đi phương tiện giao thông hai bánh như Tử Du nào dám có ý kiến gì. Cậu ngó trái ngó phải, phát hiện không có phương tiện nào khác cho cậu ngoài đi bộ.

Đã nói cùng nhau đi học chung, sao có thể để kẻ trên, kẻ dươi. Điền Hủ Ninh cũng chắc chắn không muốn đạp xe ngang với tốc độ đi bộ của cậu đấy chứ?!?

Hàm ý này... Chẳng lẽ là cùng ngồi xe với hắn?

Tử Du đặt suy nghĩ trong lòng, rồi lại nhìn chiếc xe đạp dạ quang màu xanh... Ngay lập tức muốn bác bỏ.

Cực kỳ mất mặt đó có biết không?

Có thể mọi người không để tâm, nhưng đây chính là sự lãng mạn của người đàn ông phía sau xe đạp, ghế trước bên phụ ô tô đều chỉ dành riêng cho người yêu và bạn đời. Sao có thể tùy tiện muốn ngồi là ngồi? Hơn nữa, cậu còn là nam sinh. Hai nam sinh hơn mét tám to cao đèo nhau 'tình tứ' trên một chiếc xe đạp dạ quang bị người khác nhìn thấy thì biết giải thích như thế nào?

Thế nhưng Tử Du không dám hỏi nhiều thử bước tới ghế sau xe đạp mong muốn Điền Hủ Ninh có phản ứng gì đó. Ví dụ như đẩy cậu xuống chẳng hạn.

Mặc dù điều đó thật ngớ ngẩn và vi diệu nhưng trong một phút nào đó cậu đã thực sự mong là vậy. Nhưng Điền Hủ Ninh vậy mà không có ý định từ chối điều đó chứng minh hắn vốn dĩ đã dự định sẽ chở cậu tới trường.

Tử Du nuốt nước mắt vào trong tự nhủ với bản thân. Một lần xấu hổ được thì dần dần sẽ quen cả thôi. Cậu đứng bên trái chiếc xe, chân phải bước lên từ bên kia trượt xuống tạo thành một tư thế ngồi thoải mái.

Điền Hủ Ninh quay lưng nhìn loạt động tác lưu loát của cậu, xác định cậu yên vị trên ghế sau, gạt bánh đạp thuận miệng thông báo.

"Ngồi cho chắc tôi chuẩn bị đi đây."

Tử Du tay chân đứng ngồi không yên nắm lấy vạt áo hai bên eo của Điền Hủ Ninh không đáp lại mà gật đầu. Cái đầu nhỏ cọ qua cọ lại sau lưng khiến hắn cảm thấy trong lòng mềm mại ngứa ngứa.

Đường đến trường không dài cũng không ngắn, Tử Du ngồi sau lưng Điền Hủ Ninh để ý những ánh mắt nhìn hai người họ đầy khó hiểu mà xấu hổ không thôi. Cậu biết họ đang có suy nghĩ gì, hai nam sinh soái khí ngời ngời trên người là đồng phục ngôi trường tư nhân đắt đỏ nhất. Phụ kiện trên người chắc chắn cũng không phải thứ rẻ tiền lại cùng đèo nhau trên một chiếc xe đạp xấu mù mắt, lại còn nắm vạt áo tựa lên nhau tình tứ.

Đi qua một con đường gập ghềnh, xe đạp địa hình tuy vậy cũng chao đảo không ít, Tử  ngồi phía sau ăn đủ cả, khiếp sợ mà ôm lấy eo của người trước mặt, hu vọng bản thân không bị sóc đến độ bay xuống đường.

Từ xưa đến nay câu chưa từng có tiếp xúc thân mật gần với người khác như thế này bao giờ. Nhưng lúc này đây Tử Du lại có một suy nghĩ ''trai thẳng''. "Cùng là con chắc Điền Hủ Ninh sẽ không suy nghĩ nhiều đâu, vẫn là mạng sống nên được ưu tiên hàng đầu." Rồi sống chết ôm chặt lấy người kia.

Lại nói eo của Điền Hủ Ninh là eo nam sinh nhưng thật nhỏ. Có vẻ còn khá cứng rắn, cách một lớp áo còn cảm nhận được từng khối cơ bụng chắc nịch không một chút mỡ thừa.

Tử Du tay nắm eo Điền Hủ Ninh thật chặt đầu lại suy nghĩ miên man không bắt lấy đúng trọng điểm. Vô thức bàn tay nhỏ rờ rẫm cơ bụng của người kia, hai đường nhân ngư với tám khối cơ bụng góc cạnh rõ ràng, cứng rắn săn chắc.

Ừm, quả nhiên không tồi. Ước gì cậu cũng có một cơ bụng như thế này.

Kẻ ngồi phía trước có vẻ rất hưởng thụ cảm giác được ăn đậu hũ, môi không nhịn được mà vẽ ra một đường cong hoàn mỹ. Nhưng chỉ một lát sau cảm giác tay nhỏ rờ rẫm có hơi mất kiểm soát, xem chừng đang vô cùng ước ao và ghen tỵ, Điền Hủ Ninh không nhịn được nhột mà phì cười một cái thật khẽ.

"..." Thôi xong cậu đang làm cái gì vậy?

Tử Du hoàn toàn cảm thấy bản thân có quyền nghi ngờ Điền Hủ Ninh cố ý dùng sắc khiến cậu mờ mắt.

Ngẫm lại chuyện vừa rồi, nhất định là ngoài ý muốn. Cậu chỉ nhất thời bị sắc dục che mắt vì thế không biểu lộ một chút xấu hổ nào, lạnh mặt buông eo Điền Hủ Ninh ra. Hai tay lập tức nắm chặt lấy khung ghế đang ngồi, nhất định không để hắn đắc ý nữa.

Quả nhiên chỉ cần cậu không xấu hổ thì người xấu hổ chính là hắn. Điền Hủ Ninh cảm nhận vòng ôm ấm áp mất đi hơi khựng lại xong cũng không nói gì.

Nam nhân không nói, chỉ hành động.

Trên đường có bao nhiêu ổ gà ổ vịt Điền Hủ Ninh phi xe đi qua không lệch một cái nào. Dĩ nhiên Tử Du ngồi sau lưng hắn ăn đủ cả, mặt mũi lập tức ném đi hết. Ôm chặt hắn kêu "oa oa" rồi lại "cứu mạng".

Điền Hủ Ninh quay đầu nhìn cái đầu tóc xù xù vì trải qua chật vật khi ngồi phía sau lưng hắn mà tóc dựng một chỏm nhỏ, cùng gương mặt trắng hồng đang ngày một đỏ lên biểu tình trong im lặng.

Không hiểu sao hắn lại cảm thấy... thật đáng yêu.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com