Chương 12: Bạn gái cũ
Sau khi rời khỏi Kim gia, Kim Minjeong lái xe đến khu dân cư nơi cô gái ở.
Lúc xuống xe cũng khoảng 8 giờ tối, bầu trời đã tối đen, hai bên đường lác đác vài bóng đèn đường, mặt đường lấm lem bùn đất, đôi giày da đạp lên mặt trên có cảm giác hơi khó chịu.
Con đường nhỏ vắng người qua lại, khu vực này tuy gần trường học nhưng cũng không có nhiều người sinh sống do an ninh trật tự không tốt, nhà cửa cũng cũ kỹ.
Lúc trước có cô gái đi cùng, cũng không cảm thấy đáng sợ như vậy, bây giờ nàng đang đứng một mình ở lối vào của hành lang tối đen, chỉ cảm thấy hơi thở u ám ập vào mặt.
Kim Minjeong gọi điện thoại cho cô gái.
"Tích ——"
"Tích ——"
"Tích ——"
Tiếng chuông điện thoại vang lên rất lâu, một tiếng nối tiếp một tiếng, như thể không thể nghe thấy.
Khi Kim Minjeong bắt đầu có một tia không kiên nhẫn, điện thoại khó khăn lắm mới có thể kết nối trước khi cúp máy.
"Alo..."
Trong ống nghe, giọng nói của cô gái rõ ràng lại yếu hơn một bậc.
Trong cuộc điện thoại trước đó, mặc dù giọng nói của cô gái không ổn định nhưng có thể nói rõ ràng.
Nhưng trong cuộc gọi này, giọng nói đều có chút mơ hồ, âm cuối run rẩy.
"Em sao vậy? Đau bụng kinh phải không?"
Kim Minjeong áp chân mày xuống, không có cố kỵ gì, trực tiếp hỏi.
Bên kia trầm mặc trong một lúc.
Sau đó nói: "Vâng... Đúng vậy."
"Tôi đang ở dưới lầu nhà của em."
Kim Minjeong nhìn hành lang tối om, chuẩn bị nhấc chân.
Khi vừa nói dứt lời.
"Loảng xoảng" một tiếng, cô gái ở bên kia truyền một tiếng động rõ ràng, trong giọng nói yếu ớt còn lộ ra một tia bị chấn động: "... A?"
Trong hành lang, hơi thở âm trầm thổi lên mặt, Kim Minjeong nâng chân lên dừng một chút, nói:
"Tôi mua một số thuốc giảm đau, sẽ lập tức đi lên."
"Đừng."
Giọng nói của cô gái đột nhiên đông cứng lại.
Kim Minjeong híp mắt, nhíu mày lại.
"Đừng lên lầu, hiện tại em không có ở nhà... Em vừa đi ra ngoài."
Cô gái yếu ớt cứng ngắc mà giải thích.
Kim Minjeong dừng lại hai giây, cảm xúc mềm mại thật vất vả mới ấp ủ trong lòng đột nhiên biến mất.
Sau vài giây, Kim Minjeong thu chân lại, lãnh đạm trả lời một từ: "Ừ."
"Cảm ơn chị đã đến thăm em..."
"Không cần khách khí."
Kim Minjeong nói xong, lạnh mặt cúp điện thoại.
Lý do thoái thác của cô gái quá rõ ràng, có thể là vì không muốn gặp nàng, cũng có thể là có người khác trong nhà.
Đây là lần đầu tiên nàng dùng mặt nóng dán vào mông lạnh, trải nghiệm này khá là mới mẻ.
Kim Minjeong trở lại trên xe, đóng cửa xe lại, khởi động xe lái đi ra ngoài.
Xe chạy đến một đoạn đường có nhiều ánh sáng, Kim Minjeong dừng lại ở một điểm đậu xe tạm thời, hạ cửa kính xe xuống, châm một điếu thuốc.
Một tia tức giận xen lẫn bực bội khó có thể giải thích, nhưng vẫn còn một chút lo lắng chưa tiêu tán, Kim Minjeong một tay siết chặt vô lăng, trong lòng cảm thấy lo lắng.
Một lúc sau, Kim Minjeong mới bình tĩnh lại một chút, dập tắt khói, lái xe trở về nhà Kim gia.
...
Mà giờ phút này, ở tầng ba của tòa nhà dân cư cũ nát.
Mùi máu tươi trộn lẫn với mùi thối nát thấm đẫm trên bức tường xám xịt, một bàn tay gầy guộc cầm chắc chiếc điện thoại di động đang bật sáng.
Kim Minjeong hẳn là đã trở về.
Yu Jimin thầm nghĩ.
Có một thứ gì đó không xác định được, vừa mới chuyển vào tòa nhà này.
Nếu là lúc bình thường, cô nhất định có thể bảo vệ Kim Minjeong, nhưng hôm nay thì không hoàn toàn.
Mỗi năm vào ngày giỗ, những hồn ma còn lưu lại trên nhân gian phải chịu đựng sự đau khổ của cái chết, năng lực bị suy giảm đáng kể như một hình phạt cho việc không muốn đầu thai.
Nỗi đau đớn xuyên tim sẽ lan tỏa từ sâu bên trong hồn phách, như thể cái chết lặp đi lặp lại hàng ngàn lần.
Vừa rồi cô kìm lòng không được, gọi điện thoại cho Kim Minjeong, thật sự chỉ muốn nói chuyện phiếm, nhưng không ngờ rằng Kim Minjeong sẽ đến.
Bất ngờ lớn ngoài ý muốn, niềm vui sướng gần như nhảy ra khỏi từ ngực của cô, nhưng thật tiếc hiện tại cô không thể gặp Kim Minjeong.
Kim Minjeong có vẻ như rất tức giận, có lẽ cô lại cách mục tiêu xa thêm vài bước.
Nhưng may mắn thay ngày vẫn còn dài, chứ không phải là chỉ còn vài ngày.
Yu Jimin thu mình trong góc nghiêm túc mà chịu đựng.
Điện thoại do Kim Minjeong tặng, đang dừng lại ở giao diện "Phát ghi âm"——
"......... Nói chuyện phiếm gì vậy... Phải không? Tôi không nhớ rõ cốt truyện... Vậy thì sao?... Ừm... Em bị sao vậy... Đau bụng kinh phải không?... Tôi đang ở dưới lầu nhà em... Tôi mua thuốc giảm đau rồi sẽ lập tức lên ngay.... Không cần khách khí... "
Yu Jimin đưa điện thoại di động đến bên tai.
Trong lúc ghi âm, giọng nói lãnh đạm của Kim Minjeong từng tiếng chui vào bên trong tai.
Cô tham lam mà lắng nghe, như thể người đó đang ở bên cạnh.
Nếu nghĩ theo cách này, thì sẽ không còn đau như vậy nữa.
....
Thời điểm Kim Minjeong trở lại Kim gia, vẫn chưa đến 9 giờ, văn nghị luận của Kim Samuel vẫn chưa viết xong.
Nếu là đi gặp bạn gái nhỏ, về nhà vào lúc này đúng là quá sớm.
"Sao con về sớm vậy?" Ning Yizhuo đã lấy mặt nạ xuống, cầm cuốn sách chăm sóc sức khỏe đang đọc ở trước TV, vừa đọc vừa hỏi.
"Không thấy được người."Kim Minjeong thuận miệng đáp.
"Bị leo cây?"
"Cũng không phải."
Kim Minjeong trả lời qua loa vài câu, sau đó lên lầu đi vào phòng ngủ của mình.
Trên giá sách có mấy quyển sách, Kim Minjeong quyết định tìm cho mình vài việc để làm, tùy tiện cầm cuốn sách lấy xuống, ép buộc chính mình đọc.
Cuốn sách này viết về lịch sử chiến tranh, viết rất hài hước, thông dụng dễ hiểu, nhưng một đám chữ ô vuông cố tình lắc lư như nước chảy, trong đầu cũng không lưu lại dấu vết gì.
Kim Minjeong dứt khoát đặt sách xuống và nhắm mắt lại.
Rốt cuộc trong lòng vẫn là đang nghĩ về cô gái.
Có lẽ, cô gái chỉ là sĩ diện, mới không cho nàng đi lên.
.
Hoặc có thể, cô gái thật sự đã đi ra ngoài.
Suy nghĩ của nàng rất thất thường, bất tri bất giác bắt đầu tìm cớ cho cô gái, nỗi đau lòng và sự lo lắng còn sót lại, thỉnh thoảng vẫn cứ sôi sục lên.
Còn về cơn giận khi bị cự tuyệt đã dần dần tiêu tán.
Kim Minjeong mở điện thoại di động ra, nhắn tin Kakao cho cô gái.
【 Kim Minjeong 】: Đã ổn hơn chưa?
Nàng rất ít khi chủ động nhắn tin cho cô gái, trong lòng có một tia khẩn trương không thể giải thích được.
Sau khi gửi qua, Kim Minjeong không ngừng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, chờ đợi tin nhắn trả lời.
Mười phút trôi qua.
Không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy điện thoại đang rung, giao diện trò chuyện vẫn còn ở đó.
Kim Minjeong nhẹ nhàng thở ra.
Hôm nay là đêm giao thừa, hẳn là nên ở bên cạnh người nhà, mà chính mình lại dành quá nhiều tâm tư trên người cô gái.
Suy nghĩ về điều đó, Kim Minjeong đặt cuốn sách trở lại kệ sách, dọc theo cầu thang làm bằng gỗ đi xuống lầu.
Buổi Gala lễ hội mùa xuân vẫn còn đang phát trên TV, hai người ngồi trên ghế sô pha đang cười rất vui vẻ, Kim Minjeong cũng tham gia vào, vừa xem TV vừa trò chuyện với Ning Yizhuo cùng Kim Samuel.
Trong lúc nói chuyện phiếm, Ning Yizhuo đã bắt đầu dò hỏi tin tức của cô gái, Kim Minjeong đáp lại như nước chảy ròng ròng, nhưng chủ đề vẫn luôn bị giới hạn ở đó, khiến Kim Minjeong chuyển hướng lực chú ý không thành công.
Kết quả, cho đến khi ngủ, trong đầu Kim Minjeong vẫn luôn nghĩ về cô gái.
Cô gái vẫn chưa trả lời Kakao.
Kim Minjeong do dự một chút, liền gửi thêm một tin nhắn cho cô gái.
【 Kim Minjeong 】: Ngủ ngon.
Sau một lúc chờ đợi, quả nhiên vẫn là không có phản hồi.
Kim Minjeong cố nén tức giận trong lòng xuống, đặt điện thoại sang một bên, tắt đèn bàn, trong phòng chìm vào bóng tối im lặng.
Trong bóng tối, có nhiều thứ mờ đi, chỉ có cảm xúc là càng ngày càng rõ ràng hơn.
Nàng nằm xuống giường, nhắm mắt lại thầm nghĩ ----
Nếu cô gái trả lời tin nhắn trước khi nàng tỉnh dậy, thì nàng sẽ tha thứ cho cô gái.
.........
Vào buổi sáng hôm sau, cho đến khi mặt trời kéo ra một tia ánh sáng vàng từ khe hở của bức rèm.
Kim Minjeong mới tỉnh dậy.
Hôm qua ngủ muộn, ngủ cũng không an ổn, bây giờ đầu óc có chút rối loạn.
Kim Minjeong híp mắt, chống thân thể đi xuống chiếc giường mềm mại, sờ soạng mở điện thoại lên, liền thấy thời gian hiển thị là 9 giờ sáng.
Ánh sáng vàng hắt ra từ khe hở của bức rèm làm chói đôi mắt.
Nàng giơ tay lên che ánh sáng, im lặng trong một lúc, đầu óc bắt đầu có chút tỉnh táo.
Kim Minjeong nhớ đến sự khác thường của cô gái vào ngày hôm qua, nhớ đến tin nhắn Kakao hiếm khi nàng chủ động gửi, nhưng chưa được hồi đáp.
Không biết bây giờ cô gái đã trả lời tin nhắn Kakao chưa.
Kim Minjeong nắm lấy điện thoại, ngón tay theo quán tính mà lướt, sau đó nhấp vào Kakao.
Chỉ có một tin nhắn mới ——
【Karina】: Đã không sao rồi.
Kim Minjeong nhìn bốn chữ này trong một lát, tâm tình cảm thấy có chút phức tạp.
Nhân tiện muốn xem cô gái trả lời tin nhắn là khi nào, liền dùng ngón tay trượt lên một chút, thời gian gửi hiện ra trên màn hình là: 04:18
Tin nhắn của cô gái được gửi vào lúc 4 giờ rạng sáng hôm nay.
Kim Minjeong nhíu mày, trong lòng vừa mới an tâm được một chút, liền có một tia lo lắng cùng bực bội không rõ bò đi lên.
Đến bốn giờ vẫn chưa ngủ, là vì cái gì?
Đau bụng kinh đến mức không ngủ được sao?
Đã không sao rồi --- có thể là thật sự đã hoàn toàn ổn, cũng có thể là ổn hơn một chút, cũng có thể là càng tồi tệ hơn, mà lời nói này cũng có thể chỉ là một lời nói khách sáo.
Nhưng nếu cô gái đã nói "Đã không sao rồi", nàng cũng không biết lấy thân phận gì để hỏi lại lần nữa.
Hơn nữa hiện tại quan hệ giữa nàng và cô gái thật sự rất khó định nghĩa, bao dưỡng không giống bao dưỡng, bạn bè cũng không giống bạn bè, người yêu cũng không giống người yêu, vị trí này rất khó xử.
Nghĩ đến đây, tia bực bội trong lòng lại bùng lên.
Kim Minjeong xoa xoa huyệt thái dương, quyết định không thèm hao tâm tổn sức nghĩ đến những chuyện râu ria này nữa.
Kim Minjeong thu hồi lại những suy nghĩ lung tung rối loạn, trước tiên đi xuống ăn bữa sáng.
Trong phòng khách gặp Kim Samuel đang nghịch điện thoại di động, liền hỏi: "Mẹ đâu?"
"Bên ngoài hoa viên."Kim Samuel đáp.
Vì vậy, Kim Minjeong đi ra hoa viên bên ngoài toà nhà, để bồi Ning Yizhuo đi dạo quanh sân và tâm sự.
Quá trình như thế này rất ăn khớp với kế hoạch --- dựa theo kế hoạch, không nên đi đâu trong dịp năm mới, thư giãn ở nhà và dành thời gian cho người nhà, thay vì lãng phí tinh lực cho người ngoài.
Còn những suy nghĩ khác, nàng đều cố tình ép vào đáy lòng, không muốn nghĩ nữa.
Ở bên cạnh, Ning Yizhuo vừa cắt tỉa cành lá, vừa giới thiệu những bông hoa mà bà ấy trồng cho Kim Minjeong biết, nói rằng loài cây này rất mỏng manh và khó dưỡng, cái cây kia đã bị sương giá và không biết có thể cứu được hay không.
Kiểu trò chuyện như thế này khá thoải mái, nhưng nó quá bình đạm đến mức khiến nàng bị phân tâm vài lần, mỗi lần phân tâm nàng lại đi về một hướng khác.
"Winter, ngày hôm qua con ngủ không ngon sao?" Ning Yizhuo hỏi.
"Có chút chút."
"Ngày thường đi làm cũng đủ mệt mỏi rồi. Hiếm khi được nghỉ ngơi, đừng nghĩ ngợi lung tung. Chỉ cần tập trung thư giãn là được, vạn lần cũng đừng giống như ba của con. Trong đầu đều là công việc, cuối cùng khiến cho thân thể kiệt sức."
"Con biết."
Kim Minjeong dừng lại một chút, nói:
"Con không có suy nghĩ đến công việc, mẹ đừng lo lắng."
Ning Yizhuo không hỏi nàng tại sao lại thất thần, mà dựa theo chủ đề nói về người ba đã mất vì bệnh của Kim Minjeong, sẵn tiện nói về chuyện trước kia.
"Mẹ nhớ rõ trước kia con từng có rất nhiều bạn bè, thích đi ra ngoài chơi với bạn cùng lớp, nhưng sau này khi tiếp quản công ty, cả người đều trở nên thành thục, dè dặt với mọi người bên ngoài, thậm chí đến bạn thân cũng không có..."
"Từ một học sinh đến lúc làm việc, ai rồi cũng sẽ thay đổi." Kim Minjeong từ dưới đất nhặt lên một cánh hoa mai, lăn qua lộn lại mà đánh giá, thản nhiên trả lời.
Ký ức của nàng thật sự rất ít, không có chuyện xưa gì để nói.
"Ồ, cũng phải."
Ning Yizhuo dừng lại một chút, nghĩ đến điều gì đó, tiếp tục nói: "Nói đến đây, mẹ nhớ rằng trước đây con cùng với Giselle tình cảm rất tốt, lại còn công khai vì con bé, về sau như thế nào lại chặt đứt mối quan hệ?"
Giselle có thể xem như là mối tình đầu của Kim Minjeong, hai người là bạn học đại học, có cùng sở thích và hoàn cảnh gia đình giống nhau.
Trong lúc yêu nhau, Kim Minjeong rất giỏi về việc điều tiết mối quan hệ, mọi việc đều được sắp xếp ổn thỏa, hai người hầu như không có cãi nhau.
Mọi thứ đều bình lặng không chút gợn sóng, rất trọn vẹn.
Bây giờ nghĩ lại, một chút ký ức cũng đều không có, cho nên khó quên hay là lưu luyến cũng không còn quan trọng nữa.
"Bọn con đều nghĩ rằng không còn thích hợp nữa, cho nên chia tay trong hòa bình. Còn về phần công khai, con biết rất rõ ràng về tính hướng của mình, sớm muộn gì cũng phải công khai, cũng không thể nói là vì ai."
Ning Yizhuo tiếp tục truy vấn nói: "Còn hiện tại thì sao?"
"Hiện tại?" Kim Minjeong không hiểu ý của bà ấy.
Ning Yizhuo nói: "Hôm qua mẹ có nói chuyện với nhà con bé, nghe nói hai ngày nay Giselle đã trở về nước, các con không có liên lạc sao?"
Kim Minjeong nghe xong, nhướng mày.
Cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao Ning Yizhuo lại muốn hướng đến chủ đề này.
Tám mươi phần trăm Ning Yizhuo vẫn đang tò mò ai đã khiến cho Kim Minjeong đi ra ngoài vào đêm giao thừa.
Vừa lúc đụng phải Giselle mới về nước, Ning Yizhuo tưởng rằng nàng và Điền Tiểu Hin đã nối lại tình xưa, lúc này mới quay đầu lại hỏi thử.
"Con rất hiếm khi liên lạc với Giselle, vẫn luôn là bạn bè bình thường." Kim Minjeong thản nhiên trả lời.
Những lời này phá vỡ đường lui tiếp tục bát quái của Ning Yizhuo, Ning Yizhuo chán nản thở dài, lộ ra vẻ thất vọng.
Đề tài dừng lại ở chỗ này.
Mà một khi cuộc trò chuyện dừng lại, Kim Minjeong lại bắt đầu vô thức nghĩ về cô gái, và không thể dừng lại.
Kim Minjeong ngập tràn lo lắng và bực bội trong lòng, nhưng không thể vứt mặt mũi, lại đi chủ động liên lạc.
Rốt cuộc mối quan hệ của hai người cách nhau một tầng bao dưỡng, nhưng thật chất cũng không có làm gì, Kim Minjeong không lấy quan điểm bạn bè mà an ủi, cũng không lấy tư cách người yêu mà dò hỏi.
Chuyến đến thăm ngày hôm qua hơi vượt quá giới hạn, bây giờ nghĩ đến liền cảm thấy không thích hợp.
Nàng chẳng những quan tâm đến thăm tận cửa, mà còn bị cự tuyệt ở dưới lầu, hoàn toàn mất hết mặt mũi.
Đã nói rõ ràng rằng chỉ cần cô gái trả lời tin nhắn, nàng sẽ tha thứ cho cô gái.
Nhưng nàng đợi lâu như vậy, cô gái chỉ trả lời bốn chữ khô khan, câu "ngủ ngon"cũng không có nói.
Kim Minjeong nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy trong lòng không ổn.
Như vậy đi.
Chỉ cần cô gái có thể gọi điện thoại cho nàng trước bữa ăn trưa, nàng sẽ thật sự tha thứ cho cô gái.
....
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Thời điểm Kim Minjeong tỉnh dậy cũng đã là 9 giờ, sau khi rửa mặt, ăn xong bữa sáng, lại cùng Ning Yizhuo ở trong sân lâu như vậy, khi trở lại trong nhà thì đã hơn 11 giờ.
Nàng đi vào thư phòng, thất thần đọc sách trong một lúc rồi nhìn đồng hồ, đã 12 giờ.
Trong suốt thời gian đó, cũng không có cuộc điện thoại nào gọi đến.
"Winter! Xuống lầu ăn cơm trưa!"
----- Chỉ cần cô gái gọi điện thoại đến đây trước bữa ăn trưa, nàng sẽ thực sự tha thứ cho cô gái.
Bây giờ đã đến giờ ăn cơm trưa, cũng không có tin tức gì.
Quên đi.
Kim Minjeong áp sự bực bội của mình xuống, đem điện thoại nhét vào túi xách, chuẩn bị xuống lầu ăn cơm.
Nàng bước đến cửa thư phòng.
Lúc này, di động vang lên.
Trên màn hình sáng lên, ba chữ lóe lên: "Bé Ngốc".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com