Chương 14: Lâu rồi mới gặp
Cốt truyện phía sau ngày càng trở nên đáng sợ hơn.
Tiếng hát của hồn ma và tiếng la hét kinh hoàng của mọi người trộn lẫn vào nhau, ở trong căn phòng u ám nó có vẻ đặc biệt kinh khủng.
Có lẽ là do lời cô gái an ủi có tác dụng.
Kim Minjeong dường như đã nghĩ thông suốt, chậm rãi bình tĩnh lại.
Trong màn ảnh, móng tay làm cho người ta sợ hãi của ma nữ có thể bóp chặt cổ nam chính, nhưng tóm lại nó cũng không thể vươn ra khỏi màn hình.
Đúng vậy, hồn ma trong phim không thể thương tổn đến nàng, vậy thì có gì phải sợ?
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, những hình ảnh trên màn hình chỉ để lại cho nàng những kích thích thị giác, thay vì tràn ngập sự hoảng sợ.
Một khi mất đi cảm giác nhập tâm vào bộ phim, liền khiến người xem rất dễ bị phân tâm.
Kim Minjeong nhìn nhìn, suy nghĩ bay đến một nơi khác --------
Tại sao cô gái lại muốn lôi kéo mình xem phim kinh dị?
Nếu nói lần trước ở rạp chiếu phim là giả vờ sợ hãi, giả bộ đáng thương, còn lần này thì sao?
Lần này, cô gái không hề giả vờ sợ hãi, cũng không có nhân cơ hội động tay động chân.
Nhưng dùng một yêu cầu để đổi lấy cơ hội đều là có mục đích, đúng không?
Mục đích của cô gái là gì?
Bộ phim kết thúc.
Bộ phim lấy vòng luân hồi số mệnh làm kết cục, nếu xem từ đầu đến cuối, nhất định sẽ phải toát mồ hôi lạnh.
Nhưng Kim Minjeong lại thất thần, chẳng những không đổ mồ hôi lạnh, ngược lại còn chìm vào trầm tư.
"Lạch cạch"
Yu Jimin khép máy tính xách tay lại.
"Cảm ơn các chị đã xem cùng em." Cô gái đặt máy tính xách tay lại chỗ cũ, nghiêm trang cảm ơn.
Kim Minjeong nhàn nhạt "Ừm" một tiếng.
"Đã hơn 5 giờ chiều rồi, Kim tổng sẽ ở lại đây ăn tối chứ?"
"À, được." Kim Minjeong đồng ý trong vô thức.
Cô gái cười nhẹ một cái, sau đó đi vào phòng bếp.
Kim Minjeong lặng lẽ ngồi trên ghế sofa chờ đợi.
Xem xong phim kinh dị, bức rèm cửa vẫn chưa được kéo ra, trong căn phòng chìm trong bóng tối, mơ hồ hơi thở có chút lạnh lẽo lên men.
Bầu không khí u ám và lạnh lẽo này khiến Kim Minjeong cảm thấy không thoải mái, vì vậy nàng bước đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra.
Mặt trời đã lặn xuống một nửa, ánh mặt trời cũng có chút mỏng, Kim Minjeong lại bước đến cửa bật đèn lên, ánh sáng tràn ngập khắp căn phòng, cảm giác lạnh lẽo biến mất.
Bữa ăn đã sẵn sàng.
Trong phòng không có bàn chuyên dùng để ăn cơm, vì vậy cô gái bưng chén đĩa lên bàn trà, đây vẫn là lần đầu tiên nàng tạm chấp nhận ăn cơm như vậy, lúc đầu Kim Minjeong có chút ghét bỏ, nhưng món ăn do cô gái làm rất ngon.
Liền ăn đến quên hoàn cảnh.
Ăn cơm xong, bầu trời đã tối mịt.
Sắp đến lúc cần phải đi.
"Em đưa chị xuống lầu." Cô gái đứng lên.
Hành lang bị phong tỏa, ánh sáng mỏng manh bên ngoài không lọt vào nhiều, có chút tối.
Kim Minjeong giẫm lên bóng lưng của cô gái, chậm rãi đi xuống lầu.
Đến lầu một.
Sau khi đi đến bậc thang cuối cùng, Kim Minjeong nói:
"Được rồi, em đi lên đi, tạm biệt."
Nói xong câu đó, Kim Minjeong cảm thấy có một tia bất mãn kỳ lạ, giống như có gì đó đi lệch khỏi chờ mong, nhưng lại không thể hiểu nguyên cớ là tại sao.
Nàng bước vào nhà của cô gái, nhưng chỉ nói vài câu, xem nửa bộ phim và ăn một bữa cơm.
Ở nơi nào đó trong lòng luôn cảm thấy thiếu một điều gì đó.
Còn thiếu điều gì?
Lúc này, Yu Jimin mới chậm rãi xoay người đi đến trước mặt Kim Minjeong.
Trong hành lang hơi tối, vẻ mặt của cô gái khó mà phân biệt được, chỉ có một đôi mắt đen láy sáng ngời, đang yên lặng nhìn chằm chằm nàng.
Khoảng cách của hai người rất gần.
Nàng theo bản năng mà lùi lại nửa bước, gót giày chạm đến bậc thang cuối cùng.
Giày da của Kim Minjeong có gót cao, nhìn từ góc độ này, cô gái thấp hơn một tấc, bím tóc đen nhánh đẹp động lòng người, hàng lông mi thon dài khẽ run động.
Còn cặp mắt đen tròn kia, hơi ngước lên nhìn nàng, ánh mắt nhìn rất chăm chú.
Bầu không khí đình trệ.
"Em..."
Kim Minjeong vừa hé môi phát ra được một nửa âm tiết, nửa âm tiết sau bị cắt đứt trong không trung.
Trên môi có chút lạnh.
Có gì đó rất mềm mại và lạnh lẽo chạm vào môi của nàng, trong tầm mắt chỉ còn lại đôi mi đang run rẩy của cô gái.
Hai giây sau.
Cảm xúc trên môi biến mất.
Yu Jimin nhón gót chân rơi xuống đất, khoảng cách giữa hai người bị kéo giãn ra.
"Tạm biệt."
Giọng nói của cô gái có chút ngớ người ra.
Không đợi Kim Minjeong nói cái gì, cô gái đã vòng qua bên người nàng, chạy lên lầu.
Tiếng bước chân dọc theo cầu thang, dần dần đi xa hướng về phía trước.
Sau khi cô gái lên lầu, Kim Minjeong đứng ngơ ngẩn ở nơi đó, không biết trên mặt nên hiện lên biểu cảm gì.
Kim Minjeong liền đứng như vậy, đứng ít nhất trong hai phút.
Cuối cùng, Kim Minjeong ý thức được rằng mình thật ngu ngốc khi đứng ở đó, liền cứng đờ mà bước ra khỏi hành lang, tìm được xe của mình.
Nàng không biết mình đang ở đâu, đang làm gì, chỉ là dựa theo bản năng mà mở ổ khóa bằng chìa khóa xe, ngồi vào ghế lái, khởi động xe lái về nhà.
Lúc gặp đèn đỏ đầu tiên, Kim Minjeong mới đột nhiên tỉnh lại.
Sau đó, mới phát hiện mình đang lái xe theo hướng ngược lại.
Gương mặt không cảm xúc của nàng phản chiếu qua gương chiếu hậu, vẻ mặt khá bình tĩnh, nhưng bên tai lại phiếm hồng.
Kim Minjeong ý thức được mình đã phạm phải một hành động ngu ngốc, đỡ lấy cái trán cười khẽ một tiếng.
Chính mình đây là tình huống như thế nào?
Không phải chỉ là một nụ hôn thôi sao? Đầu lưỡi thậm chí cũng chưa duỗi ra, cũng chưa cảm nhận được món cháo lưỡi, có đáng giá để mình mất hồn như vậy không?
Loại tự khuyên nhủ bản thân này rất hữu dụng, Kim Minjeong mới khôi phục một chút ý thức, quay xe lại tại ngã tư tiếp theo, sau đó lái xe chính xác theo hướng đến Kim gia.
Cuối cùng cũng đã không đi sai đường nữa.
Chỉ là có một cảm giác vi diệu thoang thoảng đọng lại trên môi, kéo dài từ môi đến miệng, giống như không thể nào quên được.
....
Sau khi trở lại Kim gia, Kim Minjeong vì để chuyển hướng lực chú ý, nàng luôn ở cùng với em trai và mẹ của mình nói chuyện phiếm, tích cực tìm kiếm chủ đề, bộ dạng này còn tích cực hơn cả khi đầu tư hạng mục.
Kim Samuel và Ning Yizhuo cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng không có giáp mặt nói ra.
Mãi cho đến khi Kim Minjeong nói chuyện đến mệt mỏi trở về phòng ngủ trên lầu, hai mẹ con mới giao tiếp.
"Mẹ, mẹ có cảm thấy chị có chút kỳ quái không?"
"Rõ ràng là như vậy."
"Chị sẽ không có chuyện gì đúng không?"
Ning Yizhuo trừng mắt nhìn Kim Samuel một cái:
"Con có biết nói chuyện không vậy? Winter rõ ràng là đang rất vui."
"Vâng" Kim Samuel gật đầu một cách bái phục:
"Vậy tại sao lại vui như vậy?"
Ning Yizhuo hạ thấp giọng, nói: "Bạn gái cũ của Winter đã trở lại, muốn cùng ăn cơm, chị con đương nhiên là vui vẻ rồi."
"Đã hiểu." Kim Samuel tiếp tục bái phục gật đầu.
"Con nghe một chút là được rồi, đừng yêu sớm, chuẩn bị cho kỳ thi đại học thật tốt, có biết không?"
"Biết biết."
...
Trên lầu.
Sau khi Kim Minjeong trở lại phòng ngủ, liền cầm lấy cuốn sách đã đọc ngày hôm qua lên, dùng hết tinh lực để chuyên tâm vùi đầu đọc sách.
Môi có chút ngứa.
Nhưng điều này cũng không gây trở ngại nàng đọc sách, Kim Minjeong hết sức chăm chú cầm cuốn sách, khắc sâu từng chữ trong đầu, cuối cùng cũng nhập tâm vào.
Lúc này, điện thoại rung lên.
Lực chú ý thật vất vả mới tập trung được, liền tan biến sạch sẽ, Kim Minjeong hít một hơi thật sâu, nhấc điện thoại và mở Kakao.
【Karina】: Kim tổng, ngày mai có rảnh không? [ đáng yêu.jpg]
Kim Minjeong khẽ nhíu mày, với một khối bị nghẹn trong lòng không tìm thấy lối thoát.
Tại sao cô gái này giống như một người không có việc gì để làm?
Kim Minjeong tắt Kakao, khóa màn hình điện thoại, sau đó ném điện thoại sang một bên, tiếp tục đọc sách.
Không muốn trả lời.
.........
Kim Minjeong cảm thấy mình đã đọc sách trong một đoạn thời gian rất lâu, nhưng khi nhìn đồng hồ, mới phát hiện thời gian mới trôi qua nửa giờ.
Đôi mắt có chút nhắm lại, Kim Minjeong xoa xoa huyệt thái dương, cầm điện thoại lên, mở Kakao, giao diện trò chuyện vẫn dừng lại ở câu kia.
"Kim tổng, ngày mai chị có rảnh không? [ đáng yêu.jpg]"
Kim Minjeong suy nghĩ một lúc.
Vẫn là nên trả lời một câu.
【 Kim Minjeong 】: Không rảnh.
Sau khi trả lời, Kim Minjeong lại đặt điện thoại sang một bên và tiếp tục hết sức tập trung đọc sách.
Khoảng mười phút trôi qua.
Kim Minjeong cũng ném cuốn sách sang một bên.
Những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, không thể tìm thấy manh mối, rất khó có được một điểm rõ ràng nào đó trồi lên, thì lại bị làn sóng hỗn loạn cuốn trở về.
Kim Minjeong bước ra ban công châm một điếu thuốc, sương khói bay quanh phổi một vòng rồi phun ra, sau đó làn khói mông lung bị gió thổi tan.
Cuối cùng, suy nghĩ cũng rõ ràng hơn một chút.
Nàng thừa nhận, nàng thật sự có một tí xíu cảm giác đối với cô gái.
Nhưng cô gái dường như đối với nàng chỉ có cảm giác về tiền.
Như vậy không đúng, rất không đúng.
Kim Minjeong cảm thấy có chút khó chịu trong lòng không thể giải thích được.
Nàng khẽ mở ngón tay ra, cắm vào giữa sợi tóc bồng bềnh, chống đầu bắt đầu suy nghĩ cẩn thận.
Cho đến bây giờ, cô gái đã nhận được toàn bộ chi phí thuốc men cho ba mình, cùng một chiếc điện thoại di động.
Nhưng chi phí thuốc men đã được hứa hẹn khi vừa mới gặp nhau.
Vì vậy, chính xác mà nói, cô gái đã ở bên cạnh nàng lâu như vậy, chỉ để có được một chiếc điện thoại di động và cũng vừa từ chối một bất động sản.
Thoạt nhìn cũng không giống bộ dạng yêu tiền thích giàu có.
Cô gái rốt cuộc là vì cái gì?
Kim Minjeong nhớ lại một chút, cô gái đã biết nàng từ trước, trước khi các nàng chính thức gặp nhau.
Bắt đầu tìm hiểu nàng từ Kim Samuel, sau khi biết tính tình và sở thích của nàng, mượn cớ thông qua Jeon Wonwoo để làm cầu nối, làm quen với nàng.
Lên kế hoạch lâu như vậy, tuyệt đối không thể là lý do nhất kiến chung tình linh tinh như vậy.
Hay là có liên quan đến cạnh tranh thương nghiệp?
Kim Minjeong suy nghĩ một lúc, sau đó âm thầm phủ nhận suy đoán này.
Nàng rất đề phòng về phương diện này, nàng chưa bao giờ nhắc câu nào về công việc với cô gái, những tư liệu, tài liệu quan trọng sẽ không bao giờ để cô gái có cơ hội tiếp xúc.
Công ty có đầy đủ các thiết bị giám sát và gây nhiễu, ngày cả như vậy, mỗi lần cô gái vào công ty đưa cơm, sau khi ăn xong nàng đều nhắc trợ lý của mình kiểm tra xem có bất thường gì không.
Cô gái cũng chưa từng có bất kỳ ý tứ gì về hỏi thăm công việc.
Bởi vậy khả năng liên quan đến cạnh tranh thương nghiệp là rất nhỏ.
Kim Minjeong nghĩ tới nghĩ lui, lại vòng trở về.
Nhiều khả năng khác nhau đã được lướt qua trong đầu nàng, Kim Minjeong nghĩ rằng vẫn chỉ có một lý do có khả năng nhất ------- đó là tiền.
Đối với lý do tại sao cô gái lại từ chối bất động sản, hẳn là muốn thả dây dài để bắt một con cá lớn hơn.
Cho nên vẫn là vì tiền.
Kim Minjeong híp mắt liền dập tắt khói, càng làm cho trong lòng càng thêm buồn.
......
Mặc dù trên Kakao, Kim Minjeong chỉ trả lời một câu "Không rảnh" khô cằn, nhưng cô gái vẫn là trả lời vài tin nhắn Kakao đến.
Kim Minjeong vẫn chưa trả lời.
Cuối cùng, cô gái đã gửi một tin nhắn như thế này-----
【Karina】: Kim tổng không trả lời, nhất định là đã ngủ quên, ngủ ngon... [ uể oải.jpg]
Kim Minjeong nhìn tin nhắn này, nhịn một hồi lâu, cuối cùng khắc chế được sự thôi thúc trả lời.
Trong lòng vẫn còn một chút buồn bực.
Không muốn trả lời.
Lúc ngủ vào buổi tối, Kim Minjeong đưa điện thoại di động đi ra xa, dù vậy giấc ngủ của nàng vẫn không ổn định, nàng phải mất nhiều thời gian hơn bình thường mới có thể hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Lại có một giấc mơ, hành lang trong giấc mơ rất hẹp và tối, đôi môi của cô gái rất đỏ và mềm mại.
Nụ hôn trong mơ không phải như chuồn chuồn lướt nước, đầu lưỡi linh hoạt dò xét tiến vào, quấn lấy lẫn nhau khiến khí huyết trào dâng, gương mặt hai người đều đỏ bừng.
Có thể còn tiến thêm một bước nữa, nhưng cảnh tượng trong mơ mông lung, nhớ không rõ.
Ngày hôm sau, thời điểm khi Kim Minjeong tỉnh lại, khuôn mặt đều nóng bừng.
Nàng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Điện thoại được đặt trên ghế, khá xa giường nằm, Kim Minjeong chống đỡ đầu, mặc đồ ngủ từ trên giường đi đến chỗ để điện thoại trước mặt.
Người gọi hiển thị trên màn hình là "Giselle".
Kim Minjeong nhìn thấy tên người gọi, nhẹ nhõm thở ra, nhưng lại có một tia thất vọng không thể giải thích được.
"Alo, Kim Minjeong, chào buổi sáng."
Giselle vẫn giữ thói quen mấy năm trước, vẫn xưng hô với nàng bằng họ tên đầy đủ.
Kim Minjeong cảm thấy có một tia không thích ứng, nhưng rất nhanh chóng phản ứng lại và chào hỏi với một giọng hơi khô khan.
"Chào buổi sáng." Giọng nói mơ hồ của Kim Minjeong có thể phân biệt ra vừa mới mông lung tỉnh ngủ.
"Mới tỉnh sao?"
"Đúng vậy, ngày hôm qua ngủ có chút muộn."
Giselle tiếp tục nói thêm vài câu về chủ đề này, sau đó khách khí ân cần thăm hỏi người nhà của Kim Minjeong, sau đó mới làm rõ ý định của mình:
"Giữa trưa hôm nay mình có chút việc. Ăn cơm đổi thành buổi tối, có thể chứ? "
Vừa mới tỉnh dậy, đầu óc của Kim Minjeong vẫn còn hơi choáng váng, lúc này mới nhớ ra hôm nay nàng có hẹn với Giselle, dừng lại một chút, đồng ý nói: "Không thành vấn đề."
Hai người xác nhận lại thời gian, địa điểm.
Sau đó lại nói vài câu khách sáo, rồi cúp máy.
......
Sau khi cúp điện thoại, Kim Minjeong nhớ đến giấc mơ đêm qua, có một chút đau đầu, sau đó thuận tay mở Kakao ra, phát hiện cô gái cũng không có gửi tin nhắn mới.
Tia thất vọng không thể giải thích kia, lại bắt đầu dâng lên.
Kim Minjeong nhẹ nhàng thở ra, quyết định đem cô gái đặt sang một bên.
Xưa nay nhà bác cùng với Kim gia luôn có mối quan hệ rất tốt, nàng và Giselle lâu ngày gặp lại, xuất phát từ lễ tiết mà cân nhắc, lễ vật là thứ không thể thiếu.
Trong dịp Tết, rất ít cửa hàng mở cửa, Kim Minjeong trực tiếp gọi điện cho một ông chủ kinh doanh trang sức, sau đó giải thích yêu cầu của mình, buổi chiều liền giao hàng đến tận nhà.
Bao bì đóng gói lễ vật phải hoàn hảo, trang nhã và thanh lịch, cũng coi như là thuận tiện ra tay.
Sau khi đem việc lễ vật xử lý xong, tâm tư lung tung rối loạn đã tan hơn được một nửa.
Buổi tối, cũng không còn nhiều thời gian là đến giờ hẹn, Kim Minjeong gọi tài xế đến, lái xe đến địa điểm đã hẹn trước.
Nhà hàng được trang trí rất đơn giản, lịch sự và trang nhã, ánh sáng của đèn rất lãng mạn, bốn phía được bao quanh bởi cửa kính trong suốt, và tiếng đàn dương cầm vang vọng nhàn nhã.
Giselle đã đến trước.
Đã nhiều năm không gặp, sự thay đổi rất rõ ràng, khí chất càng thành thục hơn, trang phục cũng thời thượng hơn, tóc nhuộm thành màu vàng óng, bên ngoài mặc một thân áo da màu đen, trên lỗ tai có đính vài chiếc khuyên tai rực rỡ.
Thói quen thật ra vẫn không thay đổi vẫn như cũ, thích ngồi vị trí bên cửa sổ.
Kim Minjeong nở một nụ cười bất biến, nhanh chóng bước lên chào hỏi, trong lòng không hề có chút gợn sóng nào.
Hai người trao đổi lễ vật, nói cảm ơn lẫn nhau, khiêm nhường gọi một bữa ăn và bắt đầu nói chuyện.
"Lần này là chuẩn bị định cư ở trong nước luôn sao?" Kim Minjeong hỏi nàng.
"Đúng vậy, nhưng 5 ngày sau mình còn phải về bên kia một chuyến. Sư phụ bên kia có chuyện cần phải giải quyết."
Kế tiếp, Giselle bắt đầu nói về trải nghiệm mới lạ ở nước ngoài, Kim Minjeong giới thiệu với nàng về tình hình trong nước.
Sau đó, chủ đề chậm rãi lệch hướng và chuyển đến nói về đoạn tình cảm trước kia của các nàng.
"Lúc đó giống như đang đùa giỡn vậy." Giselle cười trêu chọc.
Kim Minjeong cũng không khỏi cười nhẹ một tiếng, bầu không khí cũng thoải mái đi rất nhiều.
"Mình nhớ rõ lúc trước mình cũng rất đắc ý, lúc đó có nam thanh nữ tú theo đuổi cậu, một hàng người còn dài hơn cả hàng người xếp hàng từ nhà vệ sinh nữ đến ga tàu hoả. Nhưng trùng hợp cậu lại thuộc về mình, mình còn đi khoe khoang trong một thời gian dài, bây giờ nghĩ lại đúng thật là ấu trĩ."
Giselle cầm ly lên uống một chút rượu vang đỏ, rồi để qua một bên, nói chuyện cũng không còn nhiều cố kỵ như vậy.
Tất cả đều là chuyện thời đại học.
Người theo đuổi Kim Minjeong quả thật là rất nhiều, có một số người có tiền, có dung mạo, và cũng có một số người giống như Giselle.
Cũng đã lâu rồi, dù chỉ một khuôn mặt cũng không nhớ nổi.
Dù sao Kim Minjeong rất am hiểu về loại giao tiếp này, cũng rất tự nhiên mà thổi phồng lại.
......
Trên đường phố, đèn đường đã sáng.
Gió chiều có chút lạnh, ánh đèn mờ nhạt ở trên cao, hắt bóng cây lên mặt đất.
Trong bóng tối dưới tán cây, chiếc lá khô rơi trên đôi giày thể thao màu trắng, có một cô gái đứng đó.
Cô gái lặng lẽ đứng ở dưới tán cây, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai nhà hàng kiểu Pháp.
Xuyên thấu qua bức tường thuỷ tinh trong suốt, có thể nhìn thấy hai người phụ nữ ngồi bên cửa sổ đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
........
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com