Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29: Bảo vật

Kim Minjeong đã hơn mười mấy năm không rơi nước mắt, bất cứ chuyện gì cũng có thể tìm ra cách giải quyết, từ trước đến nay nàng luôn cho rằng nước mắt là biểu hiện của vô dụng.

Nhưng đối mặt với tình cảnh hiện tại, nàng thật sự không hề có biện pháp.

Kim Minjeong chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị bức đến mức độ này, thậm chí nàng còn chưa khóc khi ba của nàng qua đời, nhưng bây giờ đã bị doạ cho đến khóc.

Nếu cô gái bước đây, nàng thật sự không biết phải làm thế nào.

Kim Minjeong hoàn toàn không biết gì về lĩnh vực này, những chuyện đã xảy ra với cô gái đã thách thức giới hạn nhận thức của nàng.

Nàng cảm thấy mình có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Sau một lúc, Kim Minjeong cố gắng ngăn chặn sự nghẹn ngào của mình, khi nàng nướng nhìn lên phía trước, phát hiện cô gái đã dừng động tác lại.

Chỉ thấy cô gái đứng yên tại chỗ vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn khuôn mặt của nàng, đôi mắt sâu thẳm mơ hồ, có thể nhận ra vài phần bi thương.

Cô gái cứ trầm mặc nhìn nàng.

Qua vài giây, cô gái mở miệng.

"Thật xin lỗi."

Thanh âm nhẹ như lông chim, Kim Minjeong nhất thời cho rằng mình đã nghe lầm.

"Thật tin lỗi, em không phải cố ý làm cho chị sợ, chỉ là em quá sợ hãi."

Giọng nói càng nhẹ hơn, Kim Minjeong kìm nén hô hấp của mình, mới có thể miễn cưỡng nghe rõ
Sau khi nói xong câu đó, cô gái cúi đầu xuống, mọi biểu cảm đều lùi vào trong bóng tối.

"Ngủ ngon." Cô gái cúi đầu bước xuống giường, bước chân nhẹ nhàng không có tiếng động, chẳng mấy chốc cô gái đã bước đến cửa, mở cửa rồi đi ra ngoài.

Cửa đã đóng.

Dẫn theo trái tim đột nhiên rơi xuống đất, Kim Minjeong rã rời nằm ngã ngửa ở trên giường, hít thở mấy hơi, bên tai nhịp tim đập vẫn còn đang động, giống như đang đánh nhau, cả người đều toàn mồ hôi.

Tại sao cô gái lại rời đi?

Là bởi vì nàng rơi nước mắt? Hay điều gì khác?

Ngoài ra, cô gái sợ hãi điều gì? Người nên sợ hãi không phải là nàng sao?

Kim Minjeong cũng không rõ, sau khi nàng nằm trên giường được một lúc, nhịp tim đã dịu lại một chút.

Cuối cùng cũng đi rồi, Kim Minjeong thầm nghĩ.

Khi cả người gần như bình tĩnh trở lại, Kim Minjeong đi vào phòng tắm của phòng ngủ, tắm thêm một lần nữa, lúc đi ra, Kim Minjeong đi tới cửa phòng ngủ.

Nàng đè mạnh hô hấp, nắm lấy tay cửa mở ra một khe hở nhỏ, rồi liếc nhìn hành lang và phòng khách bên ngoài cửa.

Bởi vì sợ hãi, đèn trong phòng khách cũng đã bật hết, sáng trưng một mảng, ​​nhìn thoáng qua cũng không có nửa bóng người.

Xem ra cô gái đã thật sự đi rồi.

Kim Minjeong hoàn toàn yên lòng, nằm trở lại trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, tiếng nhịp tim từng chút một vang lên, rất ổn định.

Nàng nhớ lại giấc mơ đã bị đánh thức kia.

Trong giấc mơ đó, cảm giác đau đớn cắn xé đầu lưỡi rõ ràng đến mức nàng cứ ngỡ đó là hiện thực.

Vừa nghĩ đến nàng liền liếm môi, đầu lưỡi cũng không có chút đau đớn nào.

Nếu nụ hôn điên cuồng và cưỡng bách kia là cảnh tượng trong mơ, tại sao lại cảm thấy đau như vậy?

Nếu nụ hôn kia là thật, tại sao trên đầu lưỡi nàng lại không có vết thương?

Khả năng mười phần là do cô gái làm ra.

Cho nên, có thể giải thích rằng cô gái có thể đi vào giấc mơ?

Suy nghĩ quẩn quanh một vòng, nàng sắp xếp các manh mối hiện có lại một chút, tổng kết ra năng lực hiện tại của cô gái——

Một, có thể sống lại.

Hai, có thể tiến phòng đang khoá chặt.

Ba, có thể đi vào giấc mơ.

Kim Minjeong hít một hơi dài, nỗi sợ hãi yếu ớt vẫn còn sót lại trong lòng.

Nếu cô gái có thể vào giấc mơ...

Kim Minjeong nhớ lại những cảnh hoang đường trong mơ đó, những dục niệm vẩn đục, những cảnh tượng nóng bỏng trong mơ, những nụ hôn, những cái ôm, còn có càng sâu hơn nữa...

Từng khung hình cuốn theo những cung bậc cảm xúc phức tạp, chậm rãi hiện về trong tâm trí của nàng, vành tai đã lờ mờ ửng đỏ.

Từng đợt bực bội nhè nhẹ nổi lên, gợi lên mức độ sợ hãi càng sâu hơn.

Nỗi sợ hãi này xuất phát từ trong xương cốt cắm thẳng vào trung tâm của trái tim, cảm giác ớn lạnh từ dưới sống lưng lan tràn lên trên.

Cô gái có thể khống chế giấc mơ của con người, cho nên những cảnh lãnh mạn trong mơ và những dục vọng trước đây đều không phải xuất phát từ lòng ham muốn tự nhiên.

Thân phận của cô gái là giả, giấc mơ của nàng là giả, dục vọng cũng là giả.

Vậy có cái gì là thật?

Kim Minjeong nằm trên giường với ngọn đèn sáng trên đầu, mỗi một tấc trong tầm mắt đều tràn ngập ánh sáng, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng vẫn không suy giảm.

Nàng sợ bản thân sẽ nằm mơ, cho nên căn bản không dám ngủ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Kim Minjeong cố gắng giữ vững ý thức không dám để bản thân chìm vào giấc ngủ, nhưng sự mệt mỏi và cơn buồn ngủ vẫn ập đến, ý thức chìm xuống không thể kiểm soát được.

Kết quả khá bất ngờ, không có bất kì giấc mơ nào trong giấc ngủ của nàng.

Kim Minjeong ngủ đến ngọt ngào một cách dị thường.

...........

Khi thức dậy vào ngày hôm sau, tinh thần của Kim Minjeong cũng không tệ lắm, sau khi rửa mặt chải tóc, trang điểm đơn giản liền đi đến công ty.

Ngồi trong xe, Kim Minjeong nhớ lại cơn ác mộng đêm qua, khi nàng bừng tỉnh, cô gái không biết từ đâu xuất hiện, tim đập nhanh chóng nhảy lên gấp đôi, nàng nắm chặt lá bùa trong túi.

Trong đầu nàng có một sợi dây nào đó đang căng thẳng, trong lòng vẫn còn nỗi sợ hãi.

Vì vậy, ngay khi đến công ty, Kim Minjeong đã tìm được phương thức liên lạc của Đại sư Park từ trợ lý.

"Mỹ nữ, thế nào? Lá bùa có tác dụng không?" Giọng của Đại sư Park vang lên từ ống nghe.

"Lá bùa vô dụng. Tôi đã khóa trái cửa và dán lá bùa lên đầu giường, nhưng đêm qua em ấy lại xuất hiện."

Kim Minjeong đứng trước khung cửa sổ nhìn cảnh vật và mây mù phía xa, một tay cầm điện thoại di động, tay kia chậm rãi nâng lên đè huyệt thái dương lại, trong lòng vẫn còn nỗi sợ hãi chưa tan xen lẫn một chút bực bội.

"Lá bùa kia nên mang theo trên người mới có hiệu quả tốt nhất, nếu mỹ nữ muốn dán thì hãy dán lên trên cửa, như vậy ma sẽ không vào được." Đại sư Park chậm rãi chỉ cách.

Kim Minjeong nheo mắt lại.

Khó trách ngày hôm qua cô gái nói đã sai rồi, thì ra phải mang theo trên người hoặc là dán lên trên cửa.

Nhưng mà...

Kim Minjeong trầm giọng nói: "Mang theo ở bên người cũng không được, tối hôm qua tôi cầm lá bùa trong tay, em ấy vẫn có thể tới gần."

"Hả..." Đại sư Park bên kia có vẻ khó xử nói: "Chuyện này không thể nào... Trên lá bùa có một ít thuần dương chi khí, sau khi mang bên người được sẽ được khí huyết của người sống kích hoạt, bất kể là ác quỷ hay là ma, chỉ cần đến gần lá bùa sẽ cảm thấy vô cùng đau đớn, như hàng nghìn mũi kim đâm vào hồn phách, ma bình thường căn bản sẽ không chịu nổi."

Kim Minjeong nhìn ra ngoài cửa sổ, lắng nghe những lời của Đại sư Park nói mà không nói một lời nào.

Đại sư Park tiếp tục giải thích: "Trừ khi... trừ khi oan hồn đó có chấp niệm quá sâu, cố gắng chịu đựng phệ hồn chi đau cũng muốn quấn lấy cô..."

Kim Minjeong nhẹ nhàng hít thở một hơi khi nghe thấy điều này, những cảm xúc khó tả nổi lên từ đáy lòng.

Trong lòng khó chịu nói không nên lời, bực bội đến cáu gắt.

Nàng nhíu mày, điều chỉnh trọng tâm và thay đổi tư thế.

Đại sư Park bên kia dừng lại một chút, rồi lại nói: "... Chứng tỏ con ma này có oán khí rất nặng. Nếu không đạt được mục đích sẽ không dừng lại, có đuổi cũng không đi. Tốt hơn vẫn nên đánh, mỹ nữ, cô nghĩ kỹ lại xem sao? "

Bên tai, đại sư nói hết câu này đến câu khác, nói rằng cô gái là một thứ rất ác độc, thuyết phục nàng sớm đưa ra quyết định, nhân lúc còn sớm tiểu diệt sạch sẽ.

Kim Minjeong lại bắt đầu thất thần không thể kiểm soát được.

Những câu nói phía sau của đại sư như một cơn gió thổi qua, cũng chưa có gì thổi vào.

Đại sư Park cũng nhận thấy được Kim Minjeong thất thần nên đã ho khan một tiếng thay đổi chủ đề.

"Quên đi, cô là bà chủ. Bà chủ nói cái gì thì chính là cái đó. Mỹ nữ, cô chỉ muốn đuổi ma, vậy thì ta đây sẽ ngoan ngoãn đuổi ma, tuyệt đối sẽ không tổn thương đến nửa cọng lông chân của nàng. Bất quá..."

Kim Minjeong lúc này mới đáp lại một câu: "Bất quá cái gì?"

"Bất quá xem ý tứ của mỹ nữ, ma nữ này có vẻ khác với ma thường. Cô có thể nói với ta rõ hơn được không? Chỉ khi ta hiểu rõ tình hình của ma nữ, ta mới có thể hốt thuốc đúng bệnh."

Kim Minjeong nhắm mắt lại, trầm mặc một lát mới nói: "Được rồi, chiều nay ông đến đây một chuyến."

Sau khi cúp điện thoại, Kim Minjeong cầm điện thoại, quay một vòng tròn ở lòng bàn tay, trong lòng thở dài.

Rốt cuộc cô gái vì cái gì mà một hai phải quấn lấy nàng?

Trên người nàng có thứ gì mà ma thèm muốn?

Suy nghĩ đi vòng quanh, không hề có manh mối.

Kim Minjeong một bên suy nghĩ, một bên vô thức mở điện thoại lên bấm mở Kakao.

Đây là một động tác theo thói quen.

Trước đây, mỗi khi bực bội chán ghét trong công việc, nàng đều mở Kakao và đọc tin nhắn của cô gái gửi đến, tâm trạng của nàng sẽ tốt hơn rất nhiều.

Nhưng bây giờ, đã không có bất kỳ tin nhắn nào.

Tin nhắn cuối cùng là cách đây vài ngày, bên trên ghi lại cuộc trò chuyện của nàng cùng với tiểu cô.

Nếu cuộn tin nhắn lên trên có thể thấy một vài bức ảnh tự sướng của cô gái.

Một giây trước khi mở bức ảnh lên, Kim Minjeong đã có phản ứng lại.

Nàng đang xem cái gì?

Kim Minjeong bừng tỉnh rời khỏi nhật ký trò chuyện, đặt điện thoại của mình sang một bên.

Đặt nó sang một bên trong một lúc, Kim Minjeong cảm thấy trong lòng có chỗ không yên, kiềm chế được vài giây lại cầm điện thoại lên, ngón tay vừa trượt bấm vào Kakao.

Nàng hơi nhíu mi, nhìn biệt danh Kakao của cô gái------- "Karina".

Ba chữ này, phần ký ức này khắc vào tâm trí có bao nhiêu sâu, chỉ cần nhìn vào là có thể nhớ đến cảnh tượng lúc cô gái thổ lộ.

Nhớ đến đôi mắt đen bóng bẩy của cô gái và tình yêu ngọt ngào của cô gái.

Sau đó, còn có thể nhớ đến đầu lưỡi lạnh lẽo của cô gái, cái lạnh kéo dài từ khoang miệng đến trái tim.

Kim Minjeong run lập cập.

Nàng ép buộc bản thân phải ngừng tưởng tượng, ngồi vào bàn làm việc, đem những văn kiện chưa ký tên đến trước mặt, để ép buộc bản thân đọc những dòng chữ trên văn kiện.

Cô gái muốn cái gì đã không còn quan trọng.

Cho dù mục đích của cô gái là gì đi nữa, Kim Minjeong đều không thể mang theo một hồn ma đầy rẫy bí ẩn đặt ở bên người.

Nàng có người nhà, có công ty, trên người còn gánh vác trách nhiệm.

Quỹ đạo cuộc sống của nàng đã được lên kế hoạch sẵn và mọi thứ nên được thực hiện một cách có trật tự trong tầm kiểm soát.

Chỉ cần đem cô gái đuổi đi, là nàng có thể trở lại cuộc sống bình thường và đi trên quỹ đạo đã định.

Kim Minjeong lấy lại bình tĩnh, chuyển giao diện và nhấp vào nút xóa.

【Xóa liên hệ với người dùng "Karina", đồng thời cũng sẽ xóa lịch sử trò chuyện liên hệ với người này.】

Kim Minjeong nhìn chằm chằm vào cửa sổ kia một hồi lâu.

Bỏ đi.

Bây giờ không cần phải rút dây động rừng, chờ đến khi cô gái bị đuổi đi rồi lại xoá cũng không quá muộn.

Kim Minjeong nhấp vào "Hủy bỏ", đem bực bội cùng với sợ hãi ném ra khỏi đầu, bỏ điện thoại qua một bên, tập trung vào văn kiện đã tích lũy trong vài ngày qua.

......


Buổi chiều, Đại sư Park đến đúng giờ.

Kim Minjeong vừa kết thúc cuộc họp ngắn, liền đi đến phòng khách, không quên đóng cửa sau khi bước vào.

"Chào mỹ nữ!" Dùng giọng cổ chào hỏi.

"Chào ông, chúng ta bắt đầu trực tiếp nói chuyện đi. Nếu trong vòng một tuần ông không đáp ứng được yêu cầu của tôi, tôi sẽ trực tiếp mời người khác." Kim Minjeong không muốn lãng phí thời gian, đi thẳng vào vấn đề.

"Đừng như vậy chứ..."

Đại sư Park ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẻ mặt lại khá nghiêm túc: "Trước tiên cô nói cho tôi tình hình của ác ma đi, để ta có thể ra tay thật tốt."


Từ "ác ma" nghe đến tai Kim Minjeong, có chút rất khó chịu, nhưng nàng cũng không biết nó khó chịu ở đâu.

Kim Minjeong cân nhắc một lúc, chọn lựa những tin tức quan trọng nói:

"Em ấy có bóng, có chân, có thực thể. Có thể xuất hiện dưới ánh nắng mặt trời hoặc thậm chí trong đám đông. Em ấy đi học bình thường ở trường đại học. Nếu không có tiếp xúc với cơ thể, căn bản không phát hiện ra khác thường. Ngoài ra em ấy có thể đi vào giấc mơ, đi vào một căn phòng bị khóa cửa, sau khi đứt cổ có thể sống lại."

Đại sư Park vừa nghe vừa gật đầu.

Trong quá trình nói chuyện, Kim Minjeong liên tục nhìn kỹ biểu hiện của Đại sư Park, phát hiện trên mặt Đại sư Park không có chút kinh ngạc.

"Đại sư gặp phải ma trong tình huống này rồi sao?" Kim Minjeong giọng điệu thăm dò nói.

Đại sư Park không trực tiếp trả lời câu hỏi, mà trực tiếp phân tích tình huống: "Yêu ma bình thường phải trả giá rất lớn để duy trì thực thể trong thời gian ngắn, huống chi là xuất hiện dưới ánh mặt trời. Ta đoán rằng trên người ác ma này có bảo vật đặc biệt."

Kim Minjeong nghe, nhưng không nói chuyện.

Đại sư Park dừng lại một chút, sau đó hỏi: "Mỹ nữ, cô có để ý ác ma này có cái gì trên người vẫn luôn mang theo mà chưa từng tháo ra không?"

"Không để ý lắm, lần sau tôi sẽ nhìn xem."Kim Minjeong nhàn nhạt nói.

"Được rồi, ở đây vẫn còn một ít lá bùa. Cô cầm trước đi, lúc ngủ dán một cái lên cửa, còn lại đều đặt ở bên người, Ta không tin là ác ma kia dám đến gần."

"Cảm ơn." Kim Minjeong nhận lấy lá bùa.

"Mỹ nữ, nếu như ác ma kia xuất hiện lần nữa, cô nhất định phải chú ý quan sát, nếu không thấy được thì dẫn nàng ra ngoài cho ta xem. Ta có trực giác bảo vật trên người ác ma chính là mấu chốt để đuổi nàng đi." Đại sư Park liên tục nhấn mạnh.

Kim Minjeong gật đầu: "Tôi biết rồi."

Tiễn Đại sư Park đi, Kim Minjeong đầu, hơi híp mắt lại, bắt đầu suy nghĩ.

Nàng không biết gì về lĩnh vực tâm linh, đối với sự sợ hãi tràn ngập này, cũng không hề có biện pháp gì.

Nhưng dục vọng và sự lừa gạt của con người là những lĩnh vực mà nàng quen thuộc, nàng có thể nhìn thấy rõ ràng, trong lòng hiểu rất rõ.

—— Đại sư Park muốn một thứ gọi là bảo vật kia.

Kim Minjeong nhớ lại phản ứng của Đại sư Park và đưa ra kết luận này.

Không sao cả.

Nàng không thể quản được Đại sư Park muốn cái gì, chỉ cần có thể đuổi cô gái đi, còn lại không liên quan gì đến nàng.

......


"Cốc, cốc, cốc."

Cửa văn phòng vang lên.

Kim Minjeong nói câu "mời vào", giây tiếp theo, cửa bị đẩy ra, trợ lý đi vào.

Đối với trợ lý mà nói, Kim tổng vừa mới bị tai nạn xe hơi, những chuyện khác đều không biết.

Vì vậy, trợ lý khá tự nhiên báo cáo:

"Kim tổng, Yu Jimin vừa mới đến công ty..."

Khi Kim Minjeong nghe thấy cái tên "Yu Jimin", ngón tay run lên một chút.

"Đừng cho em ấy vào công ty." Kim Minjeong không chút do dự ngắt lời trợ lý, giọng điệu thậm chí có chút mất khống chế.

Trợ lý ngẩn ra một giây, lập tức có phản ứng lại, thầm nghĩ đoán chừng Kim tổng có mâu thuẫn với tiểu tình nhân.

Nếu đổi là người khác, trợ lý sẽ trực tiếp im lặng, nhưng cô gái tên "Yu Jimin" này đã ở cùng Kim tổng lâu như vậy, gây ra mâu thuẫn nhỏ cũng không phải chuyện lớn, hẳn là cũng không đến mức chia tay.

Nghĩ đến đây, trợ lý nói thêm một câu: "Cô ấy không xin vào công ty, mà chỉ là gửi hộp cơm lại. Bảo tôi hỏi sếp đã ăn cơm tối chưa."

Giọng nói vừa hạ xuống.

Kim Minjeong chỉ cảm thấy trong lòng toát ra một cỗ phức tạp, nhưng rất nhanh bị bản năng sợ hãi đè xuống.

"Bây giờ em ấy đã đi chưa?"K im Minjeong kiềm chế âm rung, hít một hơi rồi hỏi.

"Đã đi rồi, sếp xem... Có muốn tôi mang hộp cơm đó vào cho sếp không?"

Trợ lý sau khi nói xong, dùng khoé mắt quan sát Kim Minjeong, chờ Kim Minjeong lên tiếng.

...........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com