Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33: Rất muốn gặp em...

Những lời của Đại sư Park liên tục văng vẳng bên tai.

Kim Minjeong nhìn chằm chằm vào đôi môi đang đóng mở của Đại sư Park, dưới áp lực của sự sợ hãi, những suy nghĩ hỗn loạn trở nên rõ ràng.

Nàng là một người bình thường, có người nhà có công việc như bao người khác, nàng có trách nhiệm rõ ràng và kế hoạch rõ ràng để có một cuộc sống bình thường.

Nàng không muốn luôn bị sợ hãi như vậy, luôn đề phòng một hồn ma đang ở trong bóng tối.

Nàng không muốn suy nghĩ của bản thân bị phơi bày trước mắt người khác, cũng không muốn không gian riêng tư của mình bị xâm phạm.

Nếu như vậy nàng sẽ phát điên mất.

Vào lúc này, Kim Minjeong cảm thấy bản thân đã thông suốt.

Nàng là một thương nhân, nàng hẳn nên biết lúc nào phải dừng lại đúng lúc để giảm tổn hại.

"Ông có phương pháp gì?" Kim Minjeong nhìn về phía Đại sư Park, thong thả mở miệng nói.

Đại sư Park bị lời nói cắt ngang, không kịp đề phòng đột nhiên sửng sốt một chút, lập tức phản ứng kinh ngạc.

"Mỹ nữ, ý của cô là muốn đánh tan sao?"

Kim Minjeong nhìn ông ta, không trả lời.

Đại sư Park nở ra một nụ cười nói: "Ác ma kia có bảo vật trên người, ta khó có thể đả thương đến nàng, cho nên ta cần mỹ nữ phối hợp."

"Phối hợp như thế nào?"

"Cô phải tìm cách để cho ác ma kia đem bảo vật lấy xuống. Bảo vật kia có linh tính, khi lấy xuống sẽ không thể mang trở lại. Đến lúc đó nàng sẽ bị thương nguyên khí, ta có thể dễ dàng đánh tan ác ma này."

"Em ấy có thể nhìn thấu suy nghĩ của tôi."

Kim Minjeong lãnh đạm nói ra sự thật.

Cô gái có thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng, Kim Minjeong căn bản không thể lừa được, càng không thể dùng sức lực.

"Thật ra... Mặc dù thần thức của ác ma kia gắn vào trên người cô, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy một số cảm xúc thất thường và khát vọng bị dao động. Mỹ nữ, cô chỉ cần kiềm chế cảm xúc, sẽ không bị ác ma kia phát hiện."

"Vậy thì em ấy có thể giám sát hành vi của tôi không?"

"Hẳn là không thể. Ác ma kia không dám lấy bảo vật xuống, cho nên có thể nhìn thấy được hình dạng, có thể xuyên tường, nhưng không thể ẩn thân được."

Kim Minjeong đan hai tay vào nhau chống lên trán.

Những gì Đại sư Park nói không giống như suy đoán, mà giống như xác thật hơn.

Ông ta hiểu biết về cô gái nhiều như vậy, e rằng đã lưu ý đến cô gái trong một thời gian dài.

Có thể đã gặp cô gái trước cả Kim Minjeong, ông ta cũng đã theo dõi cô gái.

Cho nên ông ta mới thể hai lần trùng hợp gặp được Kim Minjeong trên đường, sau đó ông ta nhiều lần xúi giục muốn đánh tan hồn ma.

Đương nhiên, những điều này không liên quan gì đến nàng.

Nàng có mục đích của mình, Đại sư Park cũng có mục đích của ông ta.

Trăm sông đổ về một biển, đều hướng đến cùng một mục tiêu.

Kim Minjeong trầm ngâm trong một lát, ngẩng đầu lên nói với Đại sư Park: "Tôi đã biết."

Đại sư Park nhẹ nhàng nói một tiếng: "Nếu cô lấy được bảo vật thì hãy giao cho ta, kẻo bị hồn ma khác cướp mất, làm hại nhân gian."

Kim Minjeong nhìn sự khát vọng trong mắt Đại sư Park.

Vị đại sư này phơi bày hết mọi thứ ra ngoài, tất cả đều rất rõ ràng, đơn giản dễ hiểu.

Ông ta có tư tâm, có dục vọng.

Ông ta muốn bảo vật.

Đây là một người sống, một người có thể phân tích, có thể lợi dụng và có thể hợp tác.

Trên thương trường ngoài lợi ích cũng không có gì khác hơn, chỉ cần hai bên nói chuyện với nhau và có cùng mục tiêu là có thể bắt tay nhau nói một câu hợp tác vui vẻ.

Nàng muốn thoát khỏi cô gái.

Còn Đại sư Park muốn bảo vật.

Sự hợp tác này khá hoàn hảo.

Kim Minjeong nghĩ.

Vẫn là giao dịch với con người tương đối thoải mái hơn, hình thức đều được cố định, mọi thứ đều có dấu vết để lại.

.......


Sau khi gặp mặt Đại sư Park, Kim Minjeong không về nhà mà đi đến công ty.

"Nếu Yu Jimin lại đem đồ qua, nói cho tôi biết một tiếng." Ngay khi Kim Minjeong đi vào công ty, liền đi tìm trợ lý.

Trợ lý ngẩn người ra, vài giây sau mới phản ứng lại, nói "Vâng".

Xem ra cô gái tên "Yu Jimin"đã được sủng ái trở lại, thật sự không thể coi thường.

Trợ lý thở dài trong lòng một tiếng.

.......


Sau khi trở lại văn phòng, Kim Minjeong kiểm tra thời gian một chút.

Đã hơn 6 giờ chiều, cũng sắp đến thời gian ăn cơm tối.

Kim Minjeong dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, thả bản thân vào trong tưởng tượng.

Nàng hy vọng sẽ có cà tím trong bữa tối hôm nay.

Muốn ăn cà tím.

Kim Minjeong một bên nói với bản thân, một bên miêu tả hình dáng và hương vị của cà tím ở trong lòng.

Một lúc sau, Kim Minjeong mới mở mắt ra thu hồi suy nghĩ, bắt đầu làm việc.

Đầu ngón tay có chút khẽ run lên.

Kim Minjeong đặt tay lên mặt bàn kìm nén sự căng thẳng, đem cảm xúc đang dao động áp xuống chỗ thấp nhất.

Cũng giống như thời còn là sinh viên, nàng cố gắng khắc phục sự căng thẳng khi lên đài diễn thuyết, cũng không có gì khó khăn.

Rất nhanh, nửa tiếng trôi qua.

"Cốc, cốc, cốc."

Tiếng gõ cửa liên tục vang lên đến ba lần, trợ lý đi vào.

"Yu Jimin đưa cơm đến đây, Kim tổng sếp có muốn..." Trợ lý dè dặt hỏi.

"Đặt lên bàn đi." Kim Minjeong nói.

Trợ lý đặt hộp cơm xuống rồi rời đi, sau khi trợ lý đóng cửa rời đi, Kim Minjeong đứng dậy đi đến bàn thấp, chậm rãi cầm lấy hộp cơm.

Mùi thơm của cà tím tỏa ra.

Trong hộp cơm, miếng cà tím ngâm nước tương có màu hơi nâu, tỏa khói nghi ngút dưới bóng đèn, mùi thơm ngào ngạt xộc vào mũi, miếng cà tím có rất màu đẹp và mùi thơm hấp dẫn.

Nhịp tim nhảy lên hai lần.

Nàng run run nhanh tay đóng hộp cơm lại, không hề muốn ăn.

Ngay cả khi sự thật đã rõ ràng, Kim Minjeong vẫn cảm thấy một chút kinh sợ không thể diễn tả được, khi suy nghĩ của nàng bị phơi bày ra trước mặt người khác.

Hộp cơm kia chưa động đến một miếng, cuối cùng vẫn được để trên chiếc bàn thấp trong văn phòng, buổi tối sẽ được thư ký chịu trách nhiệm thu dọn mang đi.

......


Bốn ngày trôi qua yên bình.

Chỉ cần Kim Minjeong còn ở công ty, buổi tối sẽ có cơm tối đưa đến đây như thường lệ.

Kim Minjeong cố gắng điều chỉnh cường độ khát vọng, muốn ăn một thứ gì đó khác, chẳng hạn như cà chua, táo, đồ cay...

Nàng phát hiện, chỉ cần nàng khát vọng dưới một ngưỡng giá trị nào đó, những thứ nàng muốn đều sẽ không xuất hiện trong bữa tối.

Kim Minjeong cảm thấy bản thân đã chạm được bí quyết.

Nói cách khác, chỉ cần nàng kiểm soát dao động cảm xúc của mình không vượt quá ngưỡng đó, cô gái sẽ không thể biết được cảm xúc của mình.

Quá hoàn hảo.

Điều này dường như vẫn là quy tắc trò chơi mà nàng quen thuộc, giống như tình huống tranh đoạt tài nguyên, chỉ cần nàng giữ bình tĩnh, giữ khoảng cách với đối thủ cạnh tranh, quan sát tình hình thực tế thì sẽ tìm ra được điểm yếu và tầm nhìn, sau đó yên lặng nhìn xuống bộ dạng của đối thủ bị dồn vào thế tuyệt vọng.

Ngoài ra còn phải nắm chắc được đánh cược, từng bước đẩy mạnh, mỗi một bước đều phải thật tỉnh táo và tràn đầy cảm giác thành tựu.

Nàng thầm nghĩ, lúc trước không biết cô gái có tâm tư như vậy không, đang từng bước nhìn nàng bước vào cái bẫy ngọt ngào kia.

Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, dấu vết cuối cùng của sự xấu hổ được che giấu trong lòng nàng cũng đã biến mất.

......

Ngày hôm đó trời tối rất sớm.

Bữa ăn của cô gái mang đến đã bị trợ lý cầm đi, Kim Minjeong cũng chưa chạm vào.

Khoảng tám giờ, Kim Minjeong kết thúc công việc, bước đến đứng trước cửa sổ văn phòng nhìn mặt trời ngả về phía tây, ánh chiều tà đã khuất, nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, bóng tối đã thấm đẫm chân trời, nhìn xuống phía dưới có rất nhiều ngọn đèn đang phát sáng.

Chính là hôm nay.

Nếu mọi việc suôn sẻ, sau ngày hôm nay cuộc sống của nàng sẽ trở lại quỹ đạo bình thường.

Kim Minjeong cúi đầu có một vài sợi tóc xoăn buông xuống.

Nàng giơ tay lên vén những sợi tóc này ra sau tai, sau đó lấy điện thoại di động ra, mở Kakao lên tìm kiếm lịch sử trò chuyện trước đây ——

Đó là bức ảnh tự sướng của cô gái.

Kim Minjeong nhìn chằm chằm bức ảnh tự sướng trên màn hình trong một lúc lâu, suy nghĩ lăn qua lộn lại hết lần này đến lần khác, rồi biến mất không để lại dấu vết, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ.

Nàng muốn gặp cô.

Nàng muốn gặp cô.

Nàng muốn gặp cô.

Kim Minjeong trong lòng lặp lại câu nói này, sau đó cố ý phóng đại lên.

Nàng cho rằng điều này rất khó, rốt cuộc ba chữ đó đã trở thành nguồn gốc của cơn sợ hãi không thể chạm tới.

Nàng phải vượt qua nỗi sợ hãi và buộc mình phải nghĩ đến cô gái, điều này thật sự không hề dễ dàng.

Nhưng thực tế đã chứng minh không hề khó.

Vừa nhìn vào bức ảnh, Kim Minjeong dễ dàng phác họa được giọng nói của cô gái, đôi mắt biết cười và má lúm đồng tiền ngọt ngào của cô gái.

Thật sự rất dễ dàng, dễ dàng đến mức có chút mềm lòng.

Mềm lòng cái gì?

Đều đã đi đến bước này.

Kim Minjeong câu khóe miệng lên, cứ như vậy cố tình làm cho bản thân nhớ lại, rồi sau đó gọi điện thoại cho cô gái.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.

Bên kia không có một âm thanh nào, im lặng đến đáng sợ, Kim Minjeong chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở và nhịp tim đập nhẹ của nàng.

"Kim Minjeong."

Giọng nói của cô gái phá vỡ sự im lặng, từ ống nghe truyền đến màng nhĩ rất nhẹ nhàng.

Giọng nói quen thuộc, ngữ khí quen thuộc, xưng hô quen thuộc.

Bầu trời đen nhánh bên ngoài cửa sổ cùng ánh đèn rực rỡ, ánh sáng và bóng tối đan chéo nhau trông rất mơ hồ.

Kim Minjeong im lặng không nói chuyện, cô gái cũng không nói chuyện, tất cả mọi thứ đều yên lặng, giống như đang duy trì một sự hiểu biết ngầm nào đó.

Chỉ có âm thanh của nhịp tim và hơi thở, đều đặn và chậm rãi.

Cảm xúc có chút gợn sóng nhưng cũng bị khống chế trong phạm vi dao động nhỏ bé, rất thanh tỉnh và tự giác.

Kim Minjeong biết bản thân đang làm gì, biết bản thân đang muốn đạt được điều gì và kết quả cuối cùng mà nàng sẽ hướng đến.

Thời gian cũng không khác biệt lắm, Kim Minjeong cúp điện thoại.

Nàng đã sớm thu dọn hộp cơm, nói vài câu với trợ lý và thư ký rồi bước ra khỏi công ty.

Kim Minjeong không lái xe, cứ như vậy vững vàng đi về phía trước dọc theo lối dành cho người đi bộ, với một tốc độ thong thả ưu nhã.

Ánh đèn đường chiếu vào đôi khuyên tai bạch kim có đường cong đơn giản, phản chiếu lạnh lẽo.

Đột nhiên, sống lưng cảm thấy ớn lạnh.

Sau lưng hình như có thứ gì đó đi theo.

Giống như có một đôi mắt lạnh lẽo chọc vào sau lưng nàng, Kim Minjeong dường như bị hoảng hốt, bước chân cũng nhanh hơn.

Rất nhanh về đến nhà.

Kim Minjeong có thể cảm giác được những thứ phía sau vẫn luôn đi theo nàng, mọi thứ đều ăn khớp với tưởng tượng của nàng, không có gì khác biệt.

Sau khi về đến nhà, Kim Minjeong nhanh chóng đóng cửa lại, đầu ngón tay khẽ run rẩy, nàng đặt lòng bàn tay lên bề mặt da của ghế sô pha, kiềm chế đầu ngón tay run rẩy.

Dù sao thì vẫn có chút căng thẳng, nhưng vẫn còn nằm trong phạm vi kiểm soát.

Rượu có thể làm giảm căng thẳng.

Nghĩ như vậy, Kim Minjeong đi vào phòng bếp lấy một ly rượu, từ trên giá rượu cầm lấy một chai rượu đỏ mang vào phòng ngủ, dùng dụng cụ mở nút chai ra.

Nàng rót cho mình một ly rượu vang đỏ, ngồi ở mép giường uống hết nửa ly trong tư thế tiêu chuẩn.

Rượu có tác dụng làm tê nhẹ, cơn căng thẳng nhanh chóng tan biến.

Kim Minjeong khẽ nâng cằm lên, nhìn chất lỏng màu đỏ tươi theo thành ly đi xuống, dùng đầu ngón tay xoay ly rượu, lắc nhẹ phần chất lỏng còn lại trong ly thủy tinh trong suốt.

Nàng chờ cô gái xuất hiện.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Kim Minjeong trong tiềm thức cảm thấy cô gái đang ở gần đây, chỉ là không đi ra mà thôi.

Kim Minjeong tự rót thêm cho bản thân một ly rượu, không tự giác uống hơn phân nửa, tần suất uống rượu lúc bụng đói đã gần đến cực hạn của nàng.

Lúc trên bàn tiệc nàng sẽ trốn rượu biết tiết chế bản thân, nàng chưa bao giờ để cho bản thân say, nhưng bây giờ cũng không cần để ý, đầu óc đã choáng váng.

Như vậy cũng tốt.

Dưới mùi rượu tê dại phảng phất, mọi cảm xúc đều nhạt nhòa, hỗn độn hòa vào nhau, nhưng lý trí vẫn còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ.

Bằng cách này, khả năng suy nghĩ bị cô gái theo dõi sẽ giảm đi rất nhiều.

Chỉ là, cô gái vẫn chưa đến.

Kim Minjeong khẽ cau mày, dùng tay trái chống trán, dùng tay phải mở điện thoại lên, bấm vào ảnh tự sướng của cô gái.

Nàng nhìn chằm chằm vào bức ảnh tự sướng của cô gái trong một lúc lâu, suy nghĩ đổ dồn vào bộ não hơi hỗn loạn của nàng, nàng ép buộc mình phải tiếp tục nhớ đến cô gái.

Lúc này, có một bóng đen đổ xuống.

Kim Minjeong có thể cảm giác được một ánh mắt nhớ nhung đang khóa chặt trên người nàng, nàng nhanh chóng khóa màn hình điện thoại di động, dùng ngón tay đang run rẩy đặt ly rượu xuống chân giường, dưới chân giường mơ hồ có thể nhìn thấy một đôi giày thể thao màu trắng.

Nàng cứng đờ ngẩng đầu lên.

Ngước mắt lên từng li từng tí, quần áo mùa xuân màu hồng của cô gái đập vào trong mắt, sau đó đi lên có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp cùng hai bím tóc đuôi ngựa ngoan ngoãn.

Còn có đôi mắt đen trắng rõ ràng kia đang dính vào trên người Kim Minjeong như móc câu, giống như đang nhìn một vật sở hữu hay một con chim đang nhất thời chạy trốn.

Ánh mắt như vậy, đâu giống là thích?

Có thể đó chỉ là một chấp niệm cầu mà không được hoặc có thể chỉ là đang muốn chứng minh điều gì đó, nếu là thích thì sẽ không có bộ dáng như thế này.

Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Kim Minjeong, nàng sợ bị cô gái nhìn trộm suy nghĩ của mình, nên cố gắng kìm chế không nghĩ tới.

"Kim Minjeong."

Giọng nói trầm thấp của cô gái pha một chút ngọt ngào, không khác gì giọng nói trên điện thoại, nhưng cảm giác khi nghe hoàn toàn khác.

Bây giờ, cô gái đang đứng bên cạnh nàng.

Có thể là rượu đã có tác dụng, bản năng sợ hãi vừa mới nổi lên sau đó liền chậm rãi đi xuống, đầu óc vẫn còn tính bình tĩnh.

"Tại sao lại gọi điện thoại?" Cô gái nghiêng đầu nhẹ nhàng hỏi.

Kim Minjeong bỏ qua một bên, không trả lời.

Đây là phản ứng phù hợp với logic, nếu Kim Minjeong trực tiếp thừa nhận rằng nàng nhớ cô gái thì đó là một điều không bình thường.

Nghĩ đến đó, Kim Minjeong đem tầm mắt rơi xuống chân của cô gái.

—---- Khoảng cách đến trận pháp vẫn còn thiếu một chút.

Vì vậy Kim Minjeong tránh sang một bên, dùng ngón tay nắm chặt chăn ga đệm lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, dù có kiềm chế đến đâu sự căng thẳng ở trong lòng vẫn tràn ra.

Đúng lúc này, cô gái nâng chân bước về hướng bên này một bước.

Rất tốt.

Kim Minjeong nhẹ nhàng thở ra, lúc này cô gái vừa vặn đứng ở giữa trận pháp.

Theo như lờ Đại sư Park nói, lúc này là thời điểm lấy mặt dây chuyền ngọc bội của cô gái xuống, cô gái sẽ không thể phản kháng được.

"Tại sao không nói lời nào?"Cô gái nhẹ nhàng hỏi lại.

Vẻ mặt của cô gái vẫn như thường, hoàn toàn không cảm giác bị chế trụ.

Kim Minjeong cảm thấy hơi kỳ quái, tim đập lỡ nhịp, siết chặt ngón tay lại.

Sẽ không.

Hai người đều có cùng mục đích, Đại sư Park hoàn toàn không có lý do gì để lừa nàng.

Kim Minjeong đứng lên, khoảng cách giữa nàng và cô gái rất gần, gần đến mức có thể nhìn thấy ánh sáng ôn thuận của mặt dây chuyền bằng ngọc bội, chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm đến cổ của cô gái.

Chỉ còn lại bước cuối cùng.

Thật ra, không phải là không có phương pháp nhẹ nhàng hơn.

Nhưng lúc nàng nhận ra suy nghĩ của mình đang bị theo dõi, Kim Minjeong đã hoàn toàn đặt cô gái ở hướng đối địch, theo thói quen nàng dùng phương pháp đối đầu với đối thủ trên thương trường, không muốn cho đối phương có cơ hội phản kích.

Do dự sao?

Có một chút, suy cho cùng thì cũng đã từng khiến nàng động tâm và đau lòng.

Những mảnh ký ức rời rạc và đẹp đẽ đó cứ nằm rải rác sâu trong tâm trí của nàng, chỉ cần thoáng qua là có thể nhớ lại tất cả.

Nếu không có vụ tai nạn xe hơi kia, có lẽ nàng sẽ cảm thấy gặp được cô gái là tam sinh hữu hạnh.

*tam sinh hữu hạnh: trải qua ba đời ba kiếp gặp được nhau là may mắn, hạnh phúc.

Nhưng tai nạn xe hơi đã xảy ra, những điều tốt đẹp được bao bọc dưới lớp vỏ dối trá cùng sự xâm chiếm kia, đã bị nghiền nát từng chút một, nàng thật sự muốn thoát khỏi những điều kỳ quái và siêu nhiên này, nàng muốn sống một cuộc sống sinh hoạt bình thường.

Khi nàng nghĩ đến một cuộc sống bình thường.

Kim Minjeong đưa tay lên hướng về phía cổ của cô gái, sợi dây màu đỏ đang ở gần trong tầm tay.

Cô gái vẫn không nhúc nhích, không né tránh, nhìn bàn tay thăm dò của Kim Minjeong, ánh mắt sâu không thấy đáy.

Sắp chạm được.

Lông mi của Kim Minjeong giật giật một chút, có một tia không đành lòng đi lên, trước khi chạm vào sợi dây màu đỏ ngón tay chậm lại một chút

Giây tiếp theo.

"A... Đau..."

Cổ tay đột nhiên đau nhức, Kim Minjeong hít sâu vào một hơi.

Nhìn thấy những ngón tay trắng nõn của cô gái đang siết chặt cổ tay của nàng, rất dùng sức đau đến mức nhức cả xương.

Đồng tử của Kim Minjeong đột nhiên co rút lại.

........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com