Chương 36: Sẽ trở về
Kim Minjeong lái xe ra khỏi tiểu khu, cũng không vội vàng đến công ty, thay vào đó là đỗ xe ở bên đường, mở cửa sổ ra và châm một điếu thuốc.
Trong lòng còn lưu lại một cảm giác không biết tên.
Như vậy cũng không phải biện pháp, nếu cô gái ăn vạ không chịu rời đi thì làm sao bây giờ?
Đi tìm Đại sư Park sao?
Kim Minjeong cầm điếu thuốc hút một hơi, sau đó cười nhạo một tiếng, nhanh chóng phủ định ý định này.
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, Đại sư Park không có lần nào là đáng tin cậy.
Quên đi.
Cùng lắm thì hôm nay không về nhà.
Sau khi đưa ra quyết định, Kim Minjeong cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nàng dập lửa điếu thuốc rồi lái xe đến công ty.
Sau khi đến công ty, Kim Minjeong liền đi gặp một số giám đốc bộ phận và mở hai cuộc họp nhỏ, trong cuộc họp nàng vẫn luôn ngồi vững vàng trên ghế mà không nhúc nhích.
Bởi vì chỉ cần cử động một chút sẽ đau thắt lưng.
Cuối cùng cuộc họp nhỏ này cũng kết thúc, Kim Minjeong chuẩn bị trở lại văn phòng, cắm rễ vào bàn làm việc cũng không muốn đi đâu.
Trên bàn vẫn còn một đống văn kiện, Kim Minjeong tùy ý lật xem, tập trung xem cũng không thể tiếp thu, hiệu suất xuống thấp một cách dị thường.
Di chứng để lại cũng quá lớn, thật là đáng sợ.
Về sau ngàn vạn lần cũng không bao giờ uống rượu để say nữa.
Kim Minjeong mở một tập văn kiện ra, nhìn một hồi rồi bất giác bắt đầu thất thần, trong đầu có thể mơ hồ nhớ lại được làn da và đôi môi của cô gái khi chạm vào, trên mặt có chút nóng lên.
Lúc này, di động vang lên.
Hiển thị người gọi là "Đại sư Park".
Kim Minjeong cũng không thèm nhìn, trực tiếp cúp điện thoại.
Nhưng một lúc sau, điện thoại lại vang lên, vẫn là Đại sư Park gọi đến.
Kim Minjeong hít sâu một hơi, dùng ngón tay ấn lên huyệt thái dương ngả người ra sau, lười nhát trả lời điện thoại.
"Mỹ nữ, sao vừa rồi cúp điện thoại của tôi?" Giọng của Đại sư Park truyền qua ống nghe tiến đến.
"Bấm nhầm." Kim Minjeong sắc mặt không chút thay đổi nói.
"Ngày hôm qua... mọi chuyện thế nào?" Ông ta đang ám chỉ đến mặt dây chuyền bằng ngọc bội.
"Không thành." Kim Minjeong nói ngắn gọn.
"Hả... Không thành sao..." Giọng điệu của Đại sư Park có vài phần mất mát:
"Vậy thì chúng ta lên kế hoạch khác, mỹ nữ, khi nào thì cô có thời gian rảnh?"
"Bây giờ đang rảnh, ông đến công ty đi."
Kim Minjeong mặt không cảm xúc nhàn nhạt nói xong liền cúp điện thoại.
.......
Sau khi cúp điện thoại, Kim Minjeong tiếp tục nhìn vào văn kiện một chút, ngay sau đó thư ký liền gõ cửa nói Đại sư Park đã đến rồi.
Kim Minjeong cảm thấy thắt lưng đau nhức, không muốn đến phòng tiếp khách, liền kêu thư ký trực tiếp đưa Đại sư Park vào phòng làm việc.
"Chào mỹ nữ, chúng ta lại gặp nhau..." Đại sư Park cười nói.
Kim Minjeong cũng mang theo nụ cười nói: "Xin chào."
"Hôm qua xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại không thành?" Đại sư Park bưng trà do thư ký rót, ngồi xuống sô pha trong văn phòng.
Kim Minjeong đóng văn kiện trong tay lại, che dấu ánh sáng lạnh lùng trong mắt:
"Ngày hôm qua, trận pháp của ông không có tác dụng."
"Không có tác dụng..... Vậy thì, làm thế nào mà cô chạy thoát được?"
Đại sư Park vội vàng hỏi.
Kim Minjeong nhìn chằm chằm biểu hiện của Đại sư Park, khuôn mặt có chòm râu của Đại sư Park không có chút kinh ngạc, chỉ là vội vàng hỏi.
Nàng không trả lời câu hỏi của Đại sư Park mà lãnh đạm hỏi một câu:
"Ông không giải thích một chút sao?"
"Giải thích cái gì?"
"Giải thích tại sao trận pháp không có tác dụng."
Đại sư Park sửng sốt đứng lên khỏi sô pha:
"Mỹ nữ, cô đang nghi ngờ ta sao? Trận pháp kia thật sự không có vấn đề. Chắc chắn là ác ma kia quá nguy hiểm, không thể bị trận pháp bình thường bắt được. Ta cũng không thể đoán trước được điều này... Nhưng mà, ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy? Ác ma kia làm cô bị thương sao?"
Kim Minjeong lãnh đạm nhìn cách giải thích của Đại sư Park, chờ khi ông ta giải thích xong thì chậm rãi mở miệng.
"Ông đã sớm biết trận pháp kia không thể giữ được em ấy." Giọng điệu của nàng gần như là chắc chắn.
"Không phải..." Đại sư Park mở miệng thở dốc.
"Nếu ông thật sự dựa vào trận pháp để bắt được em ấy, có rất nhiều cơ hội để động thủ, cũng không cần hợp tác với tôi."
"Không phải, mỹ nữ, ta hợp tác với cô là vì tiền mà..."
Kim Minjeong liếc ông ta một cái, khẽ cười một tiếng: "Ông không muốn tiền, thứ ông muốn chính là mặt dây chuyền ngọc bội trên người của cô gái. Những lá bùa đều vô dụng, trận pháp cũng vô dụng. Ông thật sự không có biện pháp làm gì được cô gái. Cho nên ông đã tìm đến tôi."
"Ta... mỹ nữ, ta đến tìm cô làm gì, cô cũng đâu có thể đuổi được ma đâu..."
"Tôi có thể." Kim Minjeong từ trong cổ họng phun ra hai chữ.
Chỉ có nàng mới có thể làm cô gái chủ động dâng lên ngọc bội.
Chỉ có nàng.
Kim Minjeong dựa lưng vào ghế ngồi, khép hờ đôi mắt, trong lòng cũng không nói ra được tư vị gì.
"Không, không, không....Mỹ nữ, cô đừng đoán mò, ta...."
"Đại sư."
Kim Minjeong ngắt lời ông ta, dùng khớp ngón tay gõ lên bàn, thấp giọng nói:
"Ông có biết trong tay tôi có bao nhiêu mối quan hệ xã giao không, chỉ cần một cuộc điện thoại của tôi là có thể làm được bao nhiêu việc. Con gái của ông muốn đi học thêm, còn cháu trai của ông muốn có một công việc, với một chút danh tiếng của ông trong ngành này, căn bản không thể xử lý được chuyện xấu của ông khi được đưa lên các phương tiện truyền thông. Cho nên, tôi khuyên ông..."
"Thành thật một chút."
Giọng nói của nàng không lớn, ngữ khí chậm rãi, cả người lười nhác dựa vào trên ghế, đôi khuyên tai bạch kim trên vành tai loé lên một tia sáng lạnh lùng.
Chỉ cần là con người đều có nhược điểm, liền có chỗ để uy hiếp.
Kim Minjeong am hiểu rất rõ điều này.
"Ta..." Đại sư Park mở to hai mắt nhìn nàng, nhìn một hồi lâu rồi cuối cùng ngậm chặt miệng lại, không có giải thích.
Bờ vai của ông ta suy sụp xuống và đầu cũng gục xuống, bộ dáng trông có vẻ rất thất bại.
Kim Minjeong duỗi tay cầm ly nước trên bàn, nhẹ nhàng uống một hớp.
"Tôi hỏi, ông đáp." Nàng để ly nước xuống.
Đại sư Park ngậm miệng gật đầu.
"Ông biết đến Yu Jimin khi nào?"
"Khoảng ba bốn tháng trước, khi ta nhìn thấy con bé ở cổng trường đại học, ta cảm thấy cô gái này có gì đó không ổn.
Sau đó ta đã thử một chút, quả nhiên có vấn đề..."
"Làm sao ông biết được tôi?"
"Ta cũng không phải vô dụng như vậy. Ta có một đồ vật trong tay, có thể nhìn rõ chấp niệm của ác ma là gì. Loại ma này có chấp niệm vì tình, không khó đối phó. Nói chung chỉ cần nắm được nhược điểm là đủ. Người bình thường phát hiện có hồn ma bên cạnh, nhất định sẽ sẵn sàng xử lý. Nào biết cô chần chừ lâu như vậy... "
"Ông có thể thấy chấp niệm rõ ràng?"
"Không sai." Đại sư Park gật đầu.
"Vậy ông có biết tại sao em ấy quấn lấy tôi không? Bọn tôi đã từng xảy ra chuyện gì?"
"Sâu như thế, không thể nhìn ra được..."
"Ông muốn ngọc bội để làm cái gì?"
Lần này Đại sư Park trả lời một cách mơ hồ, chỉ nói một câu: "Hữu dụng"
Kim Minjeong cẩn thận nhìn vào mắt ông ta, cũng không nhìn thấy cái gì nữa, nàng cũng không còn tâm tình chất vấn, vẫy tay đuổi Đại sư Park đi ra ngoài: "Được rồi, ông đi đi."
Sau khi Hoàng sư phụ rời đi, Kim Minjeong dựa lưng vào ghế, vô thức lật xem văn kiện trong tay, cũng không tiếp thu được cái gì.
Rốt cuộc tại sao cô gái lại thích nàng?
Nàng phải đối mặt với cô gái như thế nào?
Kim Minjeong nhẹ nhàng thở ra một hơi, tâm tình đều hỗn loạn, một chút suy nghĩ rõ ràng cũng không có.
Trước cứ như vậy đi.
Cô gái muốn ăn vạ ở nhà thì để em ấy ở đó vậy, còn nàng thì sẽ đổi một chỗ khác, dù sao cũng có rất nhiều bất động sản, có thêm kinh nghiệm và trải nghiệm đổi nhiều chỗ ở cũng tốt.
.......
Khi mặt trời đã lặn hơn một nửa, cũng gần đến thời gian tan tầm.
Kim Minjeong vốn dĩ có một bữa tiệc xã giao cũng không quan trọng lắm, nàng thật sự rất mệt nên đã từ chối bữa tiệc.
Sau khi tan tầm, Kim Minjeong lái xe đến một căn nhà riêng biệt ở đường vành đai ba ngoại thành, trên đường mua một số đồ dùng hàng ngày cần thiết, ứng phó vài đêm cũng không thành vấn đề.
Cô gái không đợi được người, chắc sẽ rời đi.
Kim Minjeong thầm nghĩ.
Căn nhà này rất rộng cho nên khá quạnh quẽ, Kim Minjeong ngồi ở bên trong có chút không thoải mái, nàng liền đi tắm sớm chờ đến thời gian rồi đi ngủ.
Khoảng 8 giờ tối, điện thoại vang lên.
Điện thoại hiển thị: "Bé Ngốc".
Kim Minjeong nhìn thấy hiện thị người gọi liền đem điện thoại ném sang một bên, trong lòng cảm thấy bực bội.
Không ai bắt máy, điện thoại thông báo nhấp nháy một hồi rồi dập tắt.
Sau đó xuất hiện một vài tiếng rung động, chắc là Kakao.
Xem Kakao một chút.....chắc cũng không sao.
Đang suy nghĩ miên man, Kim Minjeong đi đến đầu kia của ghế sô pha, cầm điện thoại di động lên, mở khóa bấm vào tin nhắn chưa đọc.
【Karina】: Em đã nhịn xuống, cả ngày hôm nay không đọc suy nghĩ của chị, thấy em có giỏi không?
【Karina】: Kim Minjeong, khi nào thì chị trở về?
【Karina】: Cơm đều đã nguội, em cảm thấy rất khó chịu...
【Karina】: Chị sẽ trở về mà, đúng không?
.......
Kim Minjeong nhìn chằm chằm vào màn hình đang phát sáng, liếc mắt một cái đọc hết tất cả các tin nhắn chưa đọc.
Nàng cố ý xem thật nhanh, hơn nữa cố gắng không để lại quá nhiều cảm xúc vào bản thân, sau khi xem xong nàng đặt điện thoại sang một bên.
Trở về làm cái gì?
Nàng điên rồi mới có thể trở về.
Kim Minjeong ngã vào trên sô pha, nhắm hờ mắt, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy mọi thứ đều rối tung cả lên.
—— Chị sẽ trở về mà, đúng không?
—— đúng không?
Trong trí nhớ, giọng nói ngọt ngào của cô gái, rất nhẹ nhàng và cẩn thận.
Nếu bây giờ cô gái đứng ở trước mặt nàng, nhất định sẽ nhìn nàng bằng đôi mắt đen bóng bẩy kia, cứ như vậy mà nhìn nàng, giống như có thể ngắm nàng cả đời.
Kim Minjeong xoay người nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Điện thoại ở trên trên bàn trà rung lên.
Mỗi lần rung lên đều có một tin nhắn mới, Kim Minjeong không biết điện thoại đã rung lên bao nhiêu lần, cũng không biết cô gái đã gửi qua bao nhiêu tin nhắn.
Nàng chỉ cảm thấy bực bội.
Bực bội nói không nên lời.
Loại bực bội này xúi giục nàng muốn ra ban công hút một điếu thuốc.
Nhưng sau một lúc, nàng khắc chế tuần suất hút thuốc quá thường xuyên sẽ bị nghiện nên không thể đụng vào thuốc lá.
Điện thoại vẫn còn rung.
Nàng sẽ không quay trở lại.
Nếu cô gái không đợi được nàng, sẽ không chờ mãi chứ.
Không có việc gì.
Kim Minjeong hết lần này đến lần khác thuyết phục bản thân, nhưng vẫn không thể nhịn được mà tưởng tượng ra khuôn mặt trắng nõn của cô gái, tưởng tượng ra đôi mắt phiếm hồng đẫm nước mắt kia, nhớ đến lời khẩn cầu mang theo tiếng khóc nức nở của cô gái.
Giây tiếp theo, Kim Minjeong đứng lên.
Nàng thật sự chưa phân biệt được cảm giác nhói trong tim là gì, chỉ là tiếng rung của điện thoại khiến nàng bực bội, nếu không làm gì thì một chút bực bội này không thể biến mất được.
Kim Minjeong cầm điện thoại di động trên bàn trà lên, sau đó cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.
Làn gió đêm lạnh lẽo ngoài hành hiên khiến Kim Minjeong tỉnh táo lại.
Hiện tại, có một hồn ma sống trong nhà của nàng.
Nếu nàng quay trở về, điều đó có nghĩa là nàng có thể chấp nhận một hồn ma.
Điện thoại vẫn còn rung.
Kim Minjeong run rẩy ngón tay mở Kakao lên, liền nhìn thấy 86 tin nhắn chưa đọc.
Con số này làm người thật giật mình.
Cô gái muốn cái gì, có bao nhiêu chấp niệm, Kim Minjeong đã hiểu ra.
Nàng nhìn chằm chằm vào số lượng tin nhắn chưa đọc ngày càng tăng nhanh trên điện thoại, nhìn kỹ sự điên cuồng của cô gái và xem xét kỹ nỗi sợ hãi trong lòng.
Rốt cuộc nàng có thể cho được những gì mà cô gái muốn không?
Vào lúc này điện thoại di động ngừng rung lên, thay vào đó là nhạc chuông du dương và thông báo người gọi— "Bé Ngốc"
Kim Minjeong do dự một lúc rồi trả lời điện thoại.
"Kim Minjeong."
Giọng nói của cô gái rất nhẹ nhàng và thong thả, như thể cố gắng nhấm nuốt ba chữ này ra ý vị mới.
Kim Minjeong hít sâu một hơi, giọng nói có chút run run: "Gửi nhiều tin nhắn như vậy làm gì?"
"Em buồn, chị không có ở đây trong nhà rất trống trải, em rất khó chịu..."
Giọng nói của cô gái có chút trầm thấp, nhẹ nhàng khoan thai vào lòng Kim Minjeong.
Tác động của âm thanh mạnh hơn rất nhiều so với văn bản tin nhắn.
Kim Minjeong siết chặt điện thoại, im lặng.
"Khi nào chị trở về?"
Kim Minjeong vẫn không trả lời.
"Vẫn còn tăng ca đi, công việc bận chị chú ý nghỉ ngơi một chút, em vẫn luôn ở nhà chờ chị."
Giọng nói của cô gái xuyên qua màng nhĩ, mang theo ma lực mê hoặc lòng người, thiếu chút nữa đã dẫn Kim Minjeong rơi xuống vực sâu.
"Tôi..." Kim Minjeong nhắm mắt lại, cuối cùng tước vũ khí đầu hàng: "Tôi sẽ sớm trở về."
Kim Minjeong đi thang máy đến gara, sau đó lái xe rời khỏi tiểu khu, lái xe hướng về nhà.
Nàng vội vàng nhìn ánh đèn đường cùng với mặt đường tối om, trong lòng nàng bình lặng đến lạ thường.
Nàng biết nỗi sợ hãi của mình, biết khát vọng của cô gái, cũng biết khát vọng của bản thân nàng.
Mọi thứ đều rất rõ ràng, rành mạch, đều bày ra ở trước mắt, chỉ còn chờ nàng chọn ra một đáp án.
Và nàng đã lựa chọn về nhà.
.......
Khi đứng ở trước cửa nhà, Kim Minjeong đã đổ mồ hôi.
Rõ ràng đây là nhà của nàng, nhưng lại có một chút căng thẳng không thể giải thích được, Kim Minjeong đứng ở cửa một lúc, hạ quyết tâm bấm chuông cửa.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Cửa mở.
Một âm thanh cọ xát rất nhỏ, cánh cửa từng chút một mở ra, ánh sáng xuyên qua và cô gái xuất hiện ở trước cửa.
"Em tưởng rằng chị sẽ không trở lại..." Yu Jimin cúi đầu, trong giọng nói mang theo uỷ khuất.
Hình như cô gái đã tắm xong, hai bím tóc hơi có chút rời rạc, thưa thớt vài sợi tóc buông nhẹ xuống bờ vai gầy yếu, trên người mang theo từng đợt hương thơm nhè nhẹ rất dễ chịu.
Một đôi dép lê được mang tuỳ ý ở trên chân, để lộ ra móng chân trắng hồng cùng với mu bàn chân trắng nõn.
Hướng lên trên, có một nửa bắp chân thẳng tắp thon thả ẩn hiện trong làn váy ngủ màu hồng.
Kim Minjeong nhớ đến những ký ức vẩn đục, trên mặt có chút nóng lên, vô thức tránh đi tầm mắt của cô gái, nói "Ừm" một tiếng.
Yu Jimin tránh sang một bên, Kim Minjeong bước vào bên trong đặt đồ xuống.
"Chị... ăn cơm tối chưa?" Cô gái ở sau lưng nhẹ nhàng hỏi một câu.
"Đã ăn." Kim Minjeong đáp.
Sau một lúc im lặng, Yu Jimin mới thốt ra một âm tiết đơn giản: "Ồ."
Trong bầu không khí này, Kim Minjeong căn bản không dám nhìn cô gái, chỉ nói:
"Em đến phòng khách ngủ đi, tôi muốn ngủ."
"Vâng." Yu Jimin lại trả lời một chữ đơn giản.
Sau đó cô gái liền cúi đầu, ngoan ngoãn đi đến cửa phòng khách, mở cửa ra chậm rãi đi vào.
Trước khi vào cửa, còn nhìn về hướng của Kim Minjeong một chút, trong ánh mắt có chút mất mát.
Kim Minjeong lắc đầu, gạt những suy nghĩ lung tung đó sang một bên.
Nàng có hơi khát muốn đi vào phòng ăn uống nước, vì thế nàng đi đến nhà ăn bật đèn lên.
Sau đó nàng nhìn thấy một bàn các món ăn.
Các món ăn cơ bản là theo khẩu vị của nàng, cũng không biết cô gái đã nấu bao lâu rồi.
Kim Minjeong đột nhiên cảm thấy mũi có chút chua xót, trong lòng vừa ấm áp, vừa xen lẫn từng đợt áy náy.
Khi nàng nhìn thấy cụm từ "Đồ ăn đều đã lạnh" trên Kakao, trong lòng nàng cũng không có quá nhiều cảm xúc, nhưng khi thật sự đối mặt với bàn ăn, nàng không thể nào bình tĩnh được.
Cô gái... Thật sự rất dụng tâm...
Nếu không phải là ma, cô gái nhất định là một người yêu rất tốt đi....
Kim Minjeong đưa ngón tay ra nhẹ nhàng chạm vào đĩa đồi ăn.
Đều đã lạnh.
Kim Minjeong khẽ thở dài, rốt cuộc cũng không có cách nào để xoay người đi.
Nàng bưng đĩa đồ ăn lên, đi đến phòng bếp để hâm nóng trong lò vi sóng, sau đó lấy một cái bát, bới cho mình một ít cơm trong nồi cơm điện.
Dưới ánh đèn, Kim Minjeong ngồi một mình trước bàn ăn, ăn từng miếng một, trong lòng không nói nên tư vị gì.
Tối hôm nay xác thật nàng đã ăn cơm qua, nhưng chỉ là ăn một cách tùy tiện, kỳ thật là ăn không ngon.
Các món ăn của cô gái đều phù hợp với khẩu vị của nàng, Kim Minjeong nhanh chóng mở rộng cảm giác thèm ăn, lập tức ăn xong hai bát cơm.
Nàng vẫn còn nhớ lần đầu tiên cô gái nấu cơm cho nàng, mặc dù hương vị ăn rất ngon nhưng cũng không hợp khẩu vị của nàng như bây giờ.
Cũng không biết làm thế nào mà cô gái nhớ được món nào mà nàng đã gắp nhiều hơn và món nào ít gắp hơn, để từ từ tìm ra khẩu vị ăn uống của nàng.
Thật là...
Kim Minjeong nhất thời không nghĩ ra được từ ngữ thích hợp để hình dung, nàng lắc đầu chịu thua, trong lòng thật sự đã mềm nhũn, nàng mỉm cười một chút, rồi đặt đũa xuống dọn dẹp sạch bát đĩa.
Khi đứng dậy, Kim Minjeong đột nhiên nhận ra điều gì đó và quay đầu lại.
Nhìn thấy cô gái đứng ở lối vào của phòng ăn, đang nhìn nàng, cũng không biết đã nhìn trong bao lâu.
......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com