Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Charlie và Babe đã ở bên nhau được hai tháng. Chẳng có gì thay đổi trong mối quan hệ giữa hai người, khi họ vẫn chỉ là bạn giường của nhau. Nhưng dạo gần đây, Charlie bắt đầu để ý có điều gì rục rịch biến chuyển ở Babe. Anh trở nên quấn người hơn và lúc nào cũng dính chặt lấy cậu... Tất nhiên Charlie khoái muốn chết, nhưng chẳng phải họ chỉ là bạn giường thôi sao? Vậy nên vào một buổi sáng nọ, tâm trí cậu quyết định phải hỏi cho ra lẽ, khi cả cơ thể được người kia ôm chặt tới mức muốn tắt thở. Cũng phải mất tới mấy phút cậu mới thoát khỏi vòng tay ấy.

"Babe?"

Chủ nhân của cái tên chỉ ừm hửm, không buồn mở mắt.

"Anh không đi làm ạ, chín giờ rồi đó."

"Không muốn ~" Vừa mè nheo, anh vừa xích lại gần Charlie hơn.

"Kỳ lạ thật..." Cậu thầm nghĩ, khoác tay ôm lấy anh. "Anh ổn không Babe? Có cảm thấy lạ chỗ nào không ạ?"

Cuối cùng đối phương cũng hé mở đôi mi, cau mày nhìn Charlie. "Mày muốn nói gì thì nói đại đi, vòng vo mãi vậy."

"Dạ. Thì... em không biết là do anh muốn thế hay sao mà... anh thay đổi rồi ấy."

"Là sao?"

"Ý em là... anh nhìn nè," Cậu chỉ vào vị trí chẳng chút kẽ hở giữa hai người, "Hồi trước anh luôn rời đi sau khi... ừm... anh biết đó, vậy mà giờ anh luôn dính với em... không phải em phàn nàn gì đâu ạ, nhưng mà, cho em biết anh đang nghĩ gì đi."

Ờm, giờ Babe tỉnh hẳn luôn rồi đó. Anh lập tức nhích người ra khỏi Charlie, không nói một lời nào. Cứ như anh thậm chí còn không nhận thức được mình đã thay đổi đến thế, tâm trí đầy mông lung và khuôn mặt thoáng lên vẻ bối rối. Thấy vậy, cậu liền tiến lại ôm lấy anh.

"Không sao đâu ạ, anh đừng nghĩ nhiều." Nếu là lúc trước, chắc Babe đã đẩy cậu ra rồi, nhưng giờ thì...

Charlie quyết định đổi chủ đề. "Mà anh không đi làm sao ạ, có bao giờ anh bỏ lỡ công việc đâu."

"Tự nhiên tao không muốn đến gara, thấy mệt mệt sao ấy..."

Cậu thực sự thấy lo rồi nha. "Đi bệnh viện không anh?"

"Tao ghét chỗ đó." Miệng thì nói thế nhưng có vẻ Babe cũng không từ chối, vậy là được rồi.

"Em cũng vậy. Nên tụi mình đi cùng nhau nha." Charlie ngỏ lời, chờ xem Babe sẽ phản ứng ra sao. Và thêm một cú sốc nữa. Anh đồng ý.

Kiểu bệnh gì mà có thể khiến hành vi của một người thay đổi đột ngột như vậy?

-

"Babe!" Giọng bác sĩ vang lên, đột nhiên khiến Babe rợn cả người. Anh chẳng biết vì sao, hay là do lạnh quá hả ta. Nghĩ đoạn, hai người họ cùng vào phòng.

"Ai là Babe?" Sau khi xác nhận xong, vị bác sĩ lại tiếp tục hỏi, "Cậu nói rõ xem mình đang cảm thấy ra sao cho tôi nghe." và bắt đầu gõ gõ trên máy tính.

Babe nhìn qua Charlie trước khi quay lại nhìn bác sĩ. Và thật sự cậu vẫn chưa quen, một Babe hành xử nhẹ nhàng và mềm mỏng như thế. Cậu chỉ biết một Babe lạnh lùng và mạnh mẽ - người sẽ chẳng ngần ngại mà đáp trả lại những thứ công kích mình. Một Babe ấy, thậm chí sẽ chẳng ngồi trong bệnh viện, cố gắng giải thích cho ai đó nghe mình cảm thấy như thế nào. Nhưng cũng là một Babe ấy, giờ đang trả lời từng câu hỏi trong khi tay vẫn nắm chặt tay Charlie.

"Vậy thôi, còn gì nữa không?"

"Vậy thôi ạ."

"Và cậu nói với tôi cậu là alpha đúng không?" Babe gật đầu. "Cậu xác định mình là alpha từ khi nào?"

"Chắc là lúc tôi năm tuổi hay gì đó, tôi không nhớ lắm hồi còn ở trại mồ côi."

"Được rồi."

"Mọi thứ ổn chứ ạ?" Charlie lo lắng hỏi khi thấy đôi mày cau chặt trên gương mặt vị bác sĩ.

"Ừm, chỉ là có chút lạ... mà cậu là gì với bệnh nhân nhỉ?" Ông bất chợt hỏi.

"Là... bạn thôi ạ." Cậu nhìn qua Babe xem anh có phản ứng gì không, nhưng chẳng hề. Nên, "Là bạn." cậu nhấn mạnh.

"Ừm. Cậu cũng là alpha đúng không?" Charlie cũng gật đầu.

"Sau khi xác định, tên của tất cả mọi người sẽ được đưa vào hệ thống để hiển thị giới tính thứ hai, và bất kỳ bệnh viện nào trên nước mình cũng có thể truy cập để tra cứu dữ liệu này. Nhưng... tôi không tìm thấy tên cậu trên hệ thống, Babe."

"Vậy nghĩa là...?" Charlie bồn chồn hỏi.

"Chúng ta phải kiểm tra xem giới tính thứ hai của cậu là gì." Và bác sĩ trả lời, khiến cho cả người Babe như đông cứng. Làm sao mà anh chưa xác định được, khi suốt 18 năm qua anh là một alpha và chẳng hề có ai nghi ngờ về điều đó. Và chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh không phải là alpha? Đưa mắt qua chỗ Charlie, anh muốn biết cậu nghĩ gì. Ừm thì, cũng y như anh, không nói nổi nên lời.

"Ok ạ." Babe đồng ý thực hiện việc kiểm tra. Thế là bác sĩ nhấc điện thoại gọi một cuộc, rồi đưa anh đến phòng xét nghiệm.

Charlie lặng người nơi ghế chờ, vùi đầu trong lòng bàn tay. Cậu chẳng thể ngăn dòng câu hỏi cuộn trào trong tâm trí lúc này. Nếu anh ấy là...? Không. Đứng phắt dậy, cậu cố gắng rũ bỏ mọi suy nghĩ. Nhưng chẳng thể.

Anh ấy có mùi hương thoắt ẩn thoắt hiện...

Anh ấy chỉ thích mùi của mình...

Anh ấy... nằm dưới...

Anh ấy ghét những alpha khác...

Charlie đang lạc trong luồng suy nghĩ thì cảm thấy ai đó ôm lấy vai mình, khiến cậu nhảy dựng lên.

"Ô Babe, anh về rồi." Babe chỉ gật nhẹ đầu rồi ngồi xuống. "Sao rồi ạ?"

"Họ bắt tao lấy máu rồi bảo chờ mười phút." Khuôn mặt anh trắng bệch, và cả người run lẩy bẩy.

Là một người có vẻ ngoài cứng rắn nhưng nội tâm lại yếu mềm, sẽ chẳng ai biết người đó đang nghĩ gì hay liệu người đó có đang đương đầu với khó khăn nào không. Tất cả những gì Charlie biết khi cậu gặp Babe là anh được nhận nuôi nhưng đã bỏ nhà đi vì không muốn làm những gì mà cha nuôi bắt anh phải làm. Anh bắt đầu tự lập và cuốn mình theo đường đua để quên đi tất cả. Anh cũng được xem là một alpha đặc biệt khi có các giác quan nhạy bén hơn người khác. Vậy nên, anh cần thứ gì đó để 'hạ nhiệt', và gặp những alpha khác trước khi đua là một cách để anh lấy lại sự tập trung. Nhưng sau khoảng thời gian ở bên cạnh Charlie, anh bắt đầu nơi lỏng sự cảnh giác của mình. Cho phép cậu đọc vị anh và hiểu rõ anh hơn.

.

Vị bác sĩ gọi hai người vào sau mười phút chờ đợi.

"Có kết quả rồi đây... và không ngoài mong đợi..." Trái tim nơi lồng ngực Charlie đột nhiên đập điên cuồng. Nếu mọi suy đoán của cậu là đúng thì...

"Theo như kết quả thì cậu là omega."

"Cái gì... nhưng sao... có thể?" Babe lắp bắp chữ được chữ mất.

"Thật ra cậu là một omega trội, hiếm có đấy. Omega trội không giống omega bình thường, khi họ hoàn toàn kiểm soát được mùi hương của mình, nên thỉnh thoảng họ sẽ bị nhầm thành beta vì họ hay giấu đi mùi hương. Họ cũng có thể có cơ thể của beta nữa." Càng nghe bác sĩ giải thích, gương mặt của hai người càng trở nên mù mờ. Vậy suốt thời gian qua Babe sống trong sự lừa dối sao? Sống như một alpha và không người nào hay biết? Nhưng rõ ràng với thân hình này, chẳng ai đoán ra được anh là omega, và với mùi hương của anh nữa, rất bất bình thường.

"Nhưng tôi không có mùi hương." Babe lựa lời nói.

"Tôi nghĩ là..." Vị bác sĩ định trả lời thì chợt Charlie cắt ngang. "Anh có đó ạ. Chỉ là mùi hương lúc có lúc không thôi."

"Đó là bởi vì cậu vẫn chưa biết cách kiểm soát mùi hương của mình. Tôi hỏi chút nhé, lúc nào thì cậu ấy giải phóng mùi hương nhỉ?" Vị bác sĩ và Babe cùng quay qua nhìn cậu.

"Ừm... thì, lúc tôi và anh ấy..." Charlie chỉ dám ra dấu bằng ngón tay. Nhưng vị bác sĩ có thể ngay lập tức 'hiểu' được và tiếp tục gõ thông tin trên máy tính.

"Để kiểm soát tin tức tố của mình, cậu cần phải biết cách giải phóng nó."

"Vậy thì...?" Babe lên tiếng.

"Cậu cần phải giải phóng mùi hương thường xuyên hơn." Anh và cậu nhìn nhau bằng ánh mắt thấu hiểu. Trong lòng hai người quá rõ ý bác sĩ là gì mà không cần phải hỏi thêm.

"Vậy là xong rồi phải không ạ?" Charlie cất lời. Cậu thật sự muốn ra ngoài và hít thở không khí trong lành để dịu lại mọi suy nghĩ nơi tâm trí. Và cậu biết Babe cũng muốn như thế.

"Chưa. Trở về vấn đề chính. Từ những triệu chứng mà cậu đã nói cho tôi nghe thì tôi cũng có thể biết tại sao cậu lại bị như vậy. Và câu trả lời nằm trong xét nghiệm máu đây." Sự căng thẳng vốn đang dần tan biến chợt quay trở lại, khiến hai người nhìn chằm chằm phía đối diện như thể đó không phải là vị bác sĩ mà là người ngoài hành tinh.

"Vậy... không có gì nghiêm trọng phải không ạ?" Giọng Babe cất lên đầy run rẩy, tay siết chặt lấy tay Charlie.

"Không... đúng hơn là... cậu đang mang thai."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com