Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

Kỳ thực lúc đợi thang máy, trong đầu Hứa Nùng liền hối hận .

Vừa rồi bởi vì kích động mà không nhịn được, mới kích động quyết định như vậy.

Kết quả lúc này mới đi chưa được hai bước, liền hối hận rồi.

Ngay cả không có cách nào giải quyết, cũng không nên đưa ra đề nghị kêu anh ta ở chung một chỗ với mình.

Ngược lại cũng không phải là thật sự sợ anh ta sẽ làm gì đó với mình, tuy rằng cùng người đàn ông này thời gian quen biết cũng không lâu, giọng điệu của anh ta cũng không đứng đắn, nhìn thấy trong lưu manh, vô lại không có chút nào đứng đắn.

Nhưng trong lòng lòng Hứa Nùng không hiểu sao cảm thấy anh ta cũng không phải là người xấu.

Mình bởi vì bị Bạch Hiểu hãm hại, suýt chút nữa bị đám người đòi nợ bắt đi, kỳ thực tình huống bình thường không nói tới, chuyện với người không có liên quan, rất ít người sẽ quản nhiều như vậy.

Đặc biệt còn là đối diện với đám người trước mặt hung dữ như vậy.

Người đàn ông này không chút do dự, trực tiếp nghênh đón tới giải cứu.

Còn có ngày hôm nay, có thể nhìn ra được bảo vệ và chăm sóc của anh ta đối với mình .

Tuy rằng. . . Anh ta cũng ở trước mặt mọi người trêu chọc mình mấy lần, cũng xác thực rất đáng ăn đòn, nhưng đem hai cái so sánh, Hứa Nùng nhớ dường như đều là điểm tốt của anh ta.

Cho nên ở trong lòng Hứa Nùng, Chu Khởi đã tiến thêm một bước được coi là người tốt.

Nhưng người tốt thuộc về người tốt, anh ta dù tốt cũng là đàn ông. . . Cứ cho là tin tưởng anh ta sẽ không sẽ làm gì với mình, nhưng hai người ở chung trong một căn phòng đóng kín, bầu không khí cũng sẽ rất lúng túng.

Nghĩ tới đây, trong lòng Hứa Nùng không ngừng ảo não, sao lại nhất thời kích động đem chính mình rơi vào hoàn cảnh căng thẳng, thấp thỏm như vậy.

Màn hình điều khiển bên cạnh thang máy tầng trượt không ngừng hiển lên các con số có quy luật, 11, 10, 9, 8. . .

Ánh mắt Hứa Nùng vẫn luôn nhìn chằm chằm trên màn hình, lẳng lặng quét qua gương phản chiếu trên cửa thang máy, kết quả, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Chu Khởi.

Anh ta dựa ở đó nhìn như muốn cười, cũng không biết đã nhìn bao lâu rồi.

Hứa Nùng âm thầm hít sâu một hơi, dời ánh mắt, không nhìn anh ta nữa.

Cửa thang máy lúc này "ding" một tiếng mở ra, bên trong có hai nhân viên dọn dẹp của khách sạn đẩy xe dọn dẹp vệ sinh đi ra, Hứa Nùng bước về bên cạnh hai bước, nhường đường cho bọn họ.

Cô dẫn đầu bước vào trong thang máy, Chu Khởi cũng đứng thẳng người chầm chầm bước vào thang máy, đi ở phía sau, sau đó không có dừng lại, trực tiếp bước tới bên cạnh Hứa Nùng.

Cửa thang máy vẫn không có đóng lại, Hứa Nùng cảm thấy trong không khí căng thẳng.

Mím môi, đứng tại chỗ trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn là nhấc tay lên quẹt thẻ, ấn phím.

"Ôi chao! Chờ chút chờ chút! Làm phiền chờ một chút!"

Bên ngoài thang máy truyền tới một giọng nói, thuận theo tiếng nói còn có tiếng bước chân chạy.

Động tác Hứa Nùng nhanh chóng ấn nút mở cửa thang máy, cùng lúc đó, trong lòng vẫn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chu Khởi đem tất cả những thứ này đều để ở trong mắt, mày nhẹ nhàng nhướn lên.
Cửa thang máy lần nữa bị mở ra, một đám các cô gái chen chúc tiến vào. Trên tay mỗi người đều cầm băng rôn và gậy phát sáng, biểu hiện trên mặt lúc này tràn đầy mệt mỏi.
Người tiến vào quá nhiều, trong thang máy chật hẹp nhất thời trở nên chen chúc. Những cô gái đó túm năm tụm ba xô đẩy nhau, băng rôn cùng gậy phát sáng cũng thỉnh thoảng bị đẩy về phía bên cạnh.
Cánh tay Hứa Nùng bị góc của bảng hiệu cọ vào hai lần, cô muốn yên lặng lùi về sau hai bước, nhưng thấy Chu Khởi xoay người, yên tĩnh chắn ở trước người mình.
Phía sau mấy cô gái còn chen lấn, nhưng Chu Khởi dùng thân mình đem Hứa Nùng cùng với bọn họ ngăn cách .
Anh ta dùng một tay đỡ ở trên bức tường ở thang máy, một tay cắm trong túi áo, lồng ngực cách mặt Hứa Nùng rất gần, áo T-shirt trắng như ẩn như hiện lộ ra bên ngoài đồng phục học sinh dường như muốn chạm vào mũi của cô.
Hứa Nùng động cũng không dám động, thân thể căng thẳng dán sát vào vách tường thang máy.
Thang máy chậm rãi đi lên, cô cảm giác không khí xung quanh càng ngày càng loãng. Đám cô gái nhỏ đó vẫn ở bên cạnh líu ra líu ríu trò chuyện về thần tượng của chính mình, giọng nói không nhỏ, nhưng không biết vì sao, cô cảm thấy những giọng nói đó cách mình rất xa.
Bên tai cô, chỉ còn lại tiếng tim đập của hai người là mình và Chu Khởi, hòa lẫn vào nhau.
Cô theo bản năng gẩy móng tay, mắt rũ xuống càng ngày càng thấp, thậm chí hô hấp cũng bắt đầu chậm lại.
Chu Khởi lười biếng chống tay đứng ở đó, ánh mắt cũng không thèm động, vẫn luôn dừng ở trên đỉnh đầu cô.
Nhìn thấy phản ứng này của Hứa Nùng, ngược lại là hắn rất hài lòng, biểu cảm trên khuôn mặt càng thêm lưu manh và nghiền ngẫm, khóe miệng vẫn như cũ nhếch lên.
Cuối cùng, thang máy cũng đến tầng mà Hứa Nùng đang ở, trong giây phút thang máy mở ra, cô liền nhanh chóng đứng thẳng người chuẩn bị rời đi. Nhưng Chu kHởi vẫn như cũ chống tay trên vách tường chắn trước người cô, không nhúc nhích.
Cô không thể không ngẩng đầu lườm anh ta, nhỏ giọng nói: "Ra ngoài thôi."
Vẻ mặt Chu Khởi lười biếng , nghe Hứa Nùng nói xong, nhếch môi nói: "A, còn tưởng rằng em ngủ rồi."
". . ." Đây là lý lẽ chết tiệt gì, không phải lúc nãy cô có động sao?
Hứa Nùng nói thầm ở trong lòng, nhưng cũng không nói ra ngoài.
Chu Khởi trực tiếp đứng thẳng người nhanh hơn một bước, bước ra ngoài, cô chậm rãi theo ở phía sau.
mấy cô gái trong thang máy đưa mắt nhìn theo bọn họ rời đi, từng người, từng người đều không nhịn được bát quái về mối quan hệ của hai người họ là gì, lúc thì nói Chu Khởi đẹp trai, khí chất giống minh tinh nào đó, một lúc lại nói Hứa Nùng quê mùa, cục mịch.
Căn phòng Hứa Nùng ở cách rất gần hướng thang máy bên này, hai người đi chưa tới hai bước liền tới.
Cô cầm thẻ phòng đứng trước cửa phòng, trong lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi mỏng, cánh tay giơ lên, động tác có chút cứng ngắc.
—— đinh.

Cửa phòng theo tiếng động được mở ra, Hứa Nùng hít sâu một hơi, nhắm mắt đem cửa mở ra.
Thẻ phòng được cắm ở trong khe đựng thẻ, đèn trong phòng nháy mắt sáng lên, Hứa Nùng cũng không tiến vào trong, chỉ dựa bên cạnh cửa, nhỏ giọng nói với Chu Khởi: "Vào đi."
Chu Khởi chân dài lười biếng bước vào bên trong, sau khi tiến vào bước chân cũng không có ngừng lại, trực tiếp tiến vào bên trong phòng.
Hứa Nùng lại yên lặng hít sâu một hơi, sau đó đem cửa đóng lại, triệt để đem căn phòng ngăn cách với bên ngoài.
Sau đó khi cô xoay người nhìn qua, phát hiện Chu Khởi đứng ở đó không biết đang nhìn gì.
Trong lòng cô đột nhiên dâng lên một dự cảm không tốt, vừa chạy tới, vừa mở miệng hỏi: "Sao vậy?"
Nói xong, chân đã vội vàng bước qua.
Cô thuận theo ánh mắt Chu Khởi nhìn sang, kết quả, trong nháy mắt, hai má nhanh chóng nóng lên.
Bởi vì bình thường ở có một mình, cô cũng không có chú ý gì, đặt phòng đôi là vì cùng người trong tổ ở cùng một tầng, còn có nguyên nhân là vì thuận tiện để đặt quần áo cùng đồ dùng sinh hoạt hàng ngày .
Lúc trước không cảm thấy gì, ở trong tổ bận bịu, mệt mỏi cả ngày, thay quần áo xong gần như đều là nằm bò trên giường, cách một buổi tối mới lại tắm rửa.
Nhưng hiện tại. . .
Hứa Nùng nhìn đống quần áo trên giường, cùng với nội y màu nhạt đặt ở vị trí cao nhất, bỗng nhiên có loại cảm giác muốn quay về 24 tiếng trước, đem kích động của mình bóp chết.
Cô nhanh chóng chạy tới bên giường, lôi kéo đống quần áo đó , nhanh chóng tìm một cái túi giấy đem tất cả đồ nhét vào.
Sau khi làm xong , cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn cảm thấy như vậy không được.
Chậm rãi xoay người nhìn về phía Chu Khởi, Hứa Nùng do dự mở miệng nói: "Nếu không anh cứ ở chỗ này đi, lúc nữa rửa mặt xong em sẽ trở lại trường quay ngủ."
Trường quay bình thường diễn viên chính đều dùng ghế nằm để nghỉ ngơi, hiện tại vẫn là mùa hè, nhiệt độ cũng không thấp, ngủ ở trường quay có lẽ cũng sẽ không cảm lạnh.
Cô nói xong xác thực trong đầu đã âm thầm quyết định, cho nên cũng mặc kệ Chu Khởi có phản ứng gì, xoay người bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Hồ ly đã tiến được vào trong phòng sao có thể dễ dàng buông tha con mồi đã tới tay, cho nên Chu Khởi nghe cô nói xong, lười biếng tiến lên, chắn ở trước mặt cô.
Hắn trực tiếp giữ chặt cổ tay cô, ở trên đỉnh đầu cô nói: "Ghét bỏ anh?"
Hứa Nùng sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn hắn.
Chu Khởi nheo mắt nhìn cô, vẻ mặt không rõ ràng, "Nếu như ghét bỏ anh, em cứ nói thẳng, anh có thể về ký túc xá ở."
"A, không phải vậy. . ."
"Anh tuy rằng nghèo, nhưng cũng không phải là mặt dày mày dạn, em là một cô gái nhỏ, buổi tối đi tới trường quay bên đó, anh không thể an tâm."

Nói xong, còn giống như thật sự muốn rời đi, một chút cũng không dài dòng, trực tiếp xoay người hướng về phía cửa mà đi.

Lần này Hứa Nùng không quản cái gì gọi là lúng túng cùng bất an, chỉ sợ Chu Khởi thật sự hiểu lầm mình vì ghét bỏ anh ta mới trốn ra ngoài, nhanh chóng kéo anh ta lại.

"Không có! Anh đừng đoán mò!"

Chu Khởi cũng không có quay đầu, chỉ lưu lại một bóng lưng.

"Anh biết là em ngại, không có chuyện gì, hành lang ký túc xá anh cũng không phải chưa từng ngủ qua, ngược lại bây giờ là mùa hè nóng nực, không có chiếu cũng không có là vấn đề lớn gì."

". . ."

Chu Khởi ở đầu bên đó còn muốn đi, giãy dụa muốn thoát khỏi tay Hứa Nùng, nào ngờ con mèo nhỏ sức lực đột nhiên bùng phát, cao giọng nói: "Đã nói là không phải ghét bỏ anh! ! Anh không cần đi! Em cũng không đi là được chứ gì!"

Khóe môi Chu Khởi không tự giác nhướn lên, vẻ mặt lười biếng, nhưng khi mở miệng, trong giọng nói còn mang theo chút do dự và không xác định, "Việc đó, em. . ."

"Đã nói là không đi!"

Hứa Nùng cũng không biết vì sao lại gấp gáp như vậy, hành động đột nhiên có chút nóng nảy, cũng không quản Chu Khởi có phản ứng gì, cầm lấy đồ dùng tắm rửa cầm lúc nãy dọn dẹp lại, lại cầm lấy khăn tắm cùng áo ngủ, vội vã hướng về phía phòng tắm.

"Em tắm trước, bây giờ anh rảnh xuống dưới mua chút đồ dùng hằng ngày, lúc trước em quên mất cái đó."

Nói xong những lời này, giống như nhớ tới điều gì, bước chân ngừng lại. Đứng tại chỗ rất lâu, sau đó đem đồ trên người bỏ xuống, cầm lấy ví tiền, từ bên trong móc ra ba trăm đồng .

Trên mặt không tỏ vẻ gì, trực tiếp kéo tay Chu Khởi qua, đem tiền nhét vào trong lòng bàn tay anh ta.

"Cầm lấy tiền này mua đồ."

Nói xong lại vội vã xoay người, cầm đồ vật tiến vào trong phòng tắm.

Lần này không có bất kỳ do dự nào,"bang" một tiếng, cửa phòng tắm bị đóng lại từ bên trong.

Phút chốc, phòng tắm bên đó lại truyền tới tiếng "răng rắc", là tiếng khóa trái cửa từ bên trong vọng lại.

Chu Khởi liếm môi nở nụ cười, là loại tiếng cười phát ra từ trong lồng ngực.

Con mèo nhỏ là đang coi hắn là kẻ trộm mà phòng bị.

Hắn cũng không vội vàng ra ngoài , đi tới bên cửa sổ đem cửa sổ mở ra, nghiêng người dựa trên bệ cửa sổ, từ trong bao thuốc móc ra một điếu thuốc ngậm bên miệng.

Một tay khác vừa muốn nhấc bật lửa lên châm, đột nhiên trong lòng bàn tay nhìn thấy ba đồng Mao gia vừa nhét cho mình.

Hắn ung dung, lười biếng nhướn môi nở nụ cười, hừ, còn muốn thật sự bắt đầu bao nuôi hắn.

Lúc này, ngoài cửa vang lên một trận tiếng gõ cửa, Chu Khởi cũng không quá để ý, ngậm thuốc lười biếng đi về hướng đó.

Sau khi dừng bước , hắn mở cửa, kết quả giây tiếp theo, khi nhìn thấy rõ người đứng ngoài cửa là ai, Chu Khởi có chút ngạc nhiên nhướn mày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com