Chap 18.
Có bị bắt về khôngggg?
-----------------------------------------------------------
-Hobi: Không thể, không thể mở cửa..! Tuyệt đối không thể, phải tìm cách ra ngoài!
Rõ ràng cách nhau một cánh cửa, nhưng sao âm thanh hắn như sát bên tai vậy?
Âm thanh hắn càng lúc càng lớn, cậu càng lúc càng khẩn trương.! Lời nói uy hiếp vang lên thật rõ ràng..
-Yoongi: Bảo bối, mở cửa nhanh lên! Cậu biết sự kiên trì của tôi chỉ có giới hạn..! Tôi đếm đến 10, nếu cậu không mở cửa, TÔI SẼ PHÁ! Đến lúc đó cậu đừng hối hận..
-Yoongi: 1...
-Yoongi: 2..
-Yoongi: 3...
Hắn lạnh lùng đếm, cậu hoảng loạn đến run rẫy cả người...
-Hobi: Được rồi, có cầu thang!.. Đây là tầng 2, để ngừa hỏa hoạn, có một cái thang xếp..
Cậu vội vàng mở cửa sổ, đem cầu thang đặt xuống, rồi nhanh chóng bò xuống..
RẦM
Hắn phá cửa xông vào, cùng lúc bà Vương đi ra, nghi hoặc hỏi hắn..
-Hobi: Xin lỗi ông bà, là lỗi của con..
Vừa đặt chân xuống đất, cậu lập tức lao đi, chạy đên mức không còn sức lực để chạy nữa. Ngồi bệt dưới đất, cảm thấy những vết thương mà hắn gây ra lại cuồn cuộn trào lên, cậu biết, đó chỉ là ảo giác..
Cậu chưa quen thuộc đường phố, lại ít ra ngoài nên cũng không rõ mình đang ở đâu...Căng thẳng nhìn xung quanh, trong người cũng chỉ mang một ít tiền. nên cậu ghé đại một quán nhỏ ăn tạm thứ gì đó, nghĩ hôm nay không thể trở về rồi.
Sau khi ăn no, cậu chỉ còn cách gọi điện cho cha đến giúp. Khi cha biết được Yoongi đã biết được chỗ ở của cậu, cha cậu thật sự kinh ngạc, lập tức đến giúp cậu,vì tài khoản của cậu bây giờ không thể sử dụng được nữa...
Cha đáp máy bay xuống cũng phải mất một đêm, cậu cũng đợi cha suốt đêm trong quán cafe..
Tâm tình đang rất bất an, nhìn thấy cha, cậu không còn lo lắng nữa. Cậu ôm chặt lấy cha, vùi mặt vào lòng cha, không kìm nổi nước mắt, đem mọi ủy khuất từ trước đến giờ nói ra...
-Namjoon: Ngày mai chúng ta đến Phúc Hải, mẹ con đã thu xếp ổn thỏa rồi!
Hôm sau Hobi đã ở Phúc Hải
-Seokjin: Hobi, chúng ta ăn sáng xong rồi về, mẹ đã trang trí lại nhà rồi..
-Hobi: Vâng..
Vẫn theo thói quen, cậu mua một tờ báo về xem, lật tờ báo ra, tay cậu run run. Phía trên có một dòng chữ rất lớn tìm người...
" Bảo bối, bà của cậu đang bệnh nặng, còn có cả Jihoon đáng yêu của cậu nữa, nếu như không trở lại, tôi sẽ nghiêm túc
Trò chơi kết thúc - hãy tưởng niệm những người đã giúp đỡ cậu! "
Đây là ý gì... Hắn vì cái gì không để cho cậu yên..
Đọc báo, cha lập tức vứt nó đi.
-Namjoon: Không có chuyện gì, nó chỉ uy hiếp thôi! Đây là một xã hội có pháp luật..Con đừng lo lắng Hobi.!
Ba nắm tay cậu rồi bắt taxi...
Yoongi liệu có làm gì không? Cậu càng lúc càng lo sợ..Nếu như vì cậu mà làm hại đến họ...
Sẽ không! Yoongi chỉ là một học sinh cao đẳng, anh ta không đủ khả năng
Cậu tự trấn an mình.!
-Namjoon: Hobi, tới rồi, con xuông xe đi..
Nghe cha nói, cậu giật mình cuối đầu
-Hobi: Xin lỗi bà và Jihoon, con không thể trở lại!
Cậu sợ hắn, cậu biết mình hèn nhát, nhưng cậu thực sự không thể chịu được sự đối đãi không khác gì phế vật mà hắn dành cho cậu..
Cậu đi theo cha về nhà, nhìn xa rất thanh nhã, còn thấy mẹ đang đứng trước cửa, là nhà mới của cậu a!
-Seokjin: Mau vào nhà, anh đi tắm đi, chắc là mệt lắm rồi! Hobi, con thay đồ đi, ba tắm xong rồi thì đến con..!
Cậu gật đầu nhìn mẹ..
Quan sát kĩ lưỡng căn nhà, bố trí cũng không khác gì nhà cũ, cũng kiểu kiến trúc vừa đơn giản vừa nhã nhặn này. Ngồi trên xe cả ngày, cậu cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy buồn ngủ..
-Seokjin: Hobi, con cầm quần áo chuẩn bị đi tắm đi!
Mẹ ôn nhu cười, cậu cảm nhận được sự mệt mỏi sau nụ cười đó, một vành thâm đen quanh mắt mẹ, dù mẹ là người luôn chú ý chăm sóc bản thân..
Cậu cầm quần áo, vô tình chạm vào tay mẹ. Nhưng ngay lập tứ mẹ tách ra, quần áo rơi xuống, cậu cảm thấy khó chịu..
Tại sao..?
Đến cả mẹ cũng giật mình vì hành động của mình..
-Seokjin: À..là mẹ không cẩn thận.
Mẹ phá vỡ im lặng, miễn cưỡng cười, nhặt quần áo lên..
Trong lòng một cỗ nghèn nghẹn, cậu cố kìm không cho nước mắt rơi xuống, cậu khan giọng nói..
-Hobi:Không.. là tại con..
-Seokjin: Mẹ làm cơm xong rồi! con tắm đi đừng suy nghĩ nhìu nữa..
Mẹ xoay người đi vào nhà bếp.
Ngâm mình trong nước nóng, tỉ mĩ chà sát cơ thể. Kí ức đột nhiên trở về, cậu nhớ lại, khi hắn kéo tóc cậu lôi vào nhà tắm. Cậu che mắt, tay càng chà sát mạnh hơn, chà cho sạch kí ức dơ bẩn, cơ thể dơ bẩn!
Da đau rát, nước nóng như lửa thiêu!Nhưng hạ thể khiếm khuyết vẫn còn, cậu hận nó, hận là mình đã có nó..
Tiếng nước rơi va chạm vào mặt sàn, tất cả trở nên mờ mịt, câu không biết là nước rơi hay nước mắt đang rơi
-Seokjin: Hobi, con ăn nhiều một chút..Con xem toàn món con thích thôi, con gầy đi nhiều rồi..!
Trong chén cậu toàn thức ăn do cha mẹ gắp vào, hết sức ân cần..
Cậu gật đầu cắm cuối ăn..
Cha luôn cố gắng tìm chuyện để nói nhưng không khí vẫn hết sức miễn cưỡng.
-Hobi: Cha, con tạm thời không đến trường đâu!
-Namjoon: Ừm.. con cứ ở nhà nghĩ ngơi đi, bình phục rồi tính tiếp. Cha đi làm ở bệnh viện gần đó, mẹ cũng chuyển công tác đến đây, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.!
Cha mẹ bỏ đi công việc quen thuộc, đột ngột chuyển đến đây, đều là vì cậu..
Tưởng rằng thời gian sẽ thay đổi tất cả, nhưng khi vừa ăn cơm xong, đã có tiếng chuông cửa vang lên..
Mẹ nhìn qua camera, vội vàng kéo cậu lên lầu, cất chén đũa cậu đang ăn rồi mới mở cửa..
-Yoongi: Chào hai bác, Hobi đã về rồi sao?
------------------------------------------------
Chết rồi chết rồi! có bị bắt hongggg?
Riin×Nady
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com