Lạc Lạc có em bé( Hoa Thịnh x Lạc Lạc)
Một buổi sáng ấm áp, Lạc Lạc cảm nhận rõ sự thay đổi trong cơ thể. Hoa Thịnh ngay lập tức nhận ra, ánh mắt vừa lo lắng vừa hạnh phúc. Sau vài lần kiểm tra, kết quả xác nhận: Lạc Lạc mang thai.
Hoa Thịnh ôm chầm lấy cậu, thì thầm:
"Thỏ con... em sẽ trở thành mẹ, còn anh sẽ luôn bên em, không rời nửa bước."
Lạc Lạc nhắm mắt, dựa vào ngực anh, cảm nhận nhịp tim vững chãi và hơi ấm trọn vẹn. Mùi pheromone của cả hai hòa quyện, vừa mạnh mẽ vừa thanh tao.
Những tháng sau, Hoa Thịnh chăm sóc Lạc Lạc chu đáo: nấu ăn, theo dõi sức khỏe, và luôn bên cạnh dỗ dành, bảo vệ cậu. Mỗi cử chỉ đều là sự âu yếm, vừa quyền lực vừa dịu dàng, làm Lạc Lạc an tâm tuyệt đối.
Với thể trạng của Omega cấp S, Lạc Lạc thuận lợi mang thai đôi. Theo kết quả khám là một trai một gái.
Ngày 2 bé chào đời, cả hai bật khóc trong hạnh phúc: Hai sinh linh nhỏ nhắn, mang trong mình sự kết hợp hoàn hảo của tình yêu hai người. Hoa Thịnh đặt nhẫn lên tay Lạc Lạc lần nữa, như khẳng định: tình yêu này sẽ còn vĩnh viễn và trọn đời.
Lạc Lạc muốn đặt tên bé gái là "Hoa Ninh (花宁, Huā Níng) "hoa nở trong bình yên" hoặc "một đời bình an, hạnh phúc".
Còn bé trai Lạc Lạc muốn Hoa Thịnh đặt tên, sau khi chọn lọc Hoa Thịnh muốn tên bé trai là "Hoa Du (花悠, Huā Yōu) – "Du" nghĩa thong dong, tự do, nhưng vẫn nhẹ nhàng.
Cả hai đều muốn con mình một đời an nhiên, hạnh phúc.
⸻
Hoa Thịnh và Lạc Lạc – đoạn kết
Nhiều năm trôi qua, hai người cùng nhau lớn lên bên con cái, vừa xây dựng công ty vừa vun vén gia đình. Họ học cách cân bằng giữa công việc và tình yêu, cùng chia sẻ niềm vui, nỗi buồn.
Hoa Thịnh vẫn giữ thói quen ôm và kiểm tra pheromone của Lạc Lạc mỗi ngày, như một cách để cảm nhận sự bình yên, sự thuộc về. Lạc Lạc thì vẫn nhõng nhẽo, nhờ anh chăm sóc, nhưng giờ đã trở thành mẹ trẻ mạnh mẽ, vẫn luôn khiến Hoa Thịnh mềm lòng.
Cả hai sống hạnh phúc, gia đình trọn vẹn, tình yêu vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, mở ra một tương lai đầy ánh sáng.
Một buổi chiều cuối tuần, cả đại gia đình tụ họp tại biệt thự của Hoa Vịnh. Sân vườn rộng rãi, ánh nắng ấm áp, hoa lá ngát hương. Hoa Thịnh bế Hoa Ninh trên tay, tay kia dắt Hoa Du, Lạc Lạc nắm tay anh , ánh mắt rạng rỡ.
Thẩm Văn Lang và Cao Đồ đứng cạnh nhau, vẫn giữ thói quen âu yếm, Thẩm Văn Lang khẽ hít mùi pheromone của Cao Đồ, vừa yêu thương vừa bảo vệ.
Hoa Vịnh mỉm cười nhìn mọi người, giọng nhẹ nhàng:
"Xem nào, cuối cùng cũng được cả nhà tụ họp đầy đủ."
Thịnh Thiếu Du cười, gật đầu:
"Đúng vậy. Hai gia đình giờ đã gắn kết. Mọi người đều an toàn, hạnh phúc. Không gì quý hơn thế."
Con cái chạy nhảy khắp sân, tiếng cười vang vọng, hòa cùng pheromone tự nhiên của các bậc phụ huynh. Hoa Thịnh nhẹ nhàng bế con, nhìn Lạc Lạc đang chơi với con họ, ánh mắt vừa dịu dàng vừa tự hào.
Lạc Lạc chạy đến cạnh anh, bám tay:
"Anh... anh có thấy hạnh phúc không?"
Hoa Thịnh cúi đầu, hôn lên trán cậu, giọng trầm ấm:
"Rất hạnh phúc. Vì em, vì con, vì tất cả chúng ta."
Thẩm Văn Lang nhìn Cao Đồ, mỉm cười:
"Chúng ta cũng vậy, phải không? Dù đã trải qua nhiều năm, nhưng cuối cùng vẫn có nhau."
Cao Đồ khẽ gật, dựa đầu vào vai Thẩm Văn Lang:
"Ừ, và sẽ luôn thế."
Cả gia đình quây quần bên nhau, trong ánh nắng chiều vàng ấm.
Đó là khoảnh khắc hoàn hảo, nơi hai thế hệ, bốn con người và những đứa trẻ bên họ, đều tìm thấy hạnh phúc thật sự, kết thúc câu chuyện bằng một HE viên mãn: yêu thương, bảo vệ, và trọn đời bên nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com