十三
Hendery đi cùng Zhong Chenle về nhà, ngoài trời đã tối đen, mùa đông ngày ngắn đêm dài, lại thêm lạnh lẽo, thật khiến người ta phải thấy não nề.
Nhưng Hendery chỉ thấy đau đầu. Không phải là cái máy phát thanh bên cạnh anh thì chắc chẳng ai. Cậu Chenle này nói không biết mệt, hết hỏi anh về Jisung rồi lại kể chuyện trường lớp cho anh nghe, Hendery chỉ ước có thể đánh ngất cậu ta đi thôi.
Nhưng mà anh ta thử xem.
- Anh Hendery này, Jisung lúc nào cũng lạnh lùng vậy à?
- Đúng vậy.
- Kể cả với anh luôn?
- Như cậu thấy rồi.
- Thế cậu ấy có anh em hay người thân không?
Hendery quay sang nhìn Chenle, anh dám chắc cậu biết Jisung không có bố mẹ nên mới hỏi vậy. Cậu trai này cũng quan tâm đến Park Jisung nhiều thật, mới đầu anh còn tưởng lại là mấy đứa nhóc háo sắc thôi. Xem ra cũng nên nghĩ thoáng về con người một chút.
- Có anh trai, nhưng không phải ruột.
Chenle cúi đầu xuống, ánh mắt hoàn toàn đặt trên mặt đường. Cậu mải nghĩ về Park Jisung, về cuộc đời cô đơn của người ấy. Nếu cậu không đoán sai, thì người anh trai kia của Jisung làm việc trong cái giới mà hay xuất hiện trên phim ảnh giang hồ, rồi cậu ấy cũng theo đó luôn. Chenle biết, nhìn trên phim thấy vậy thôi, ngoài đời thì thật khốn khổ, cậu tự dưng thấy đau xót hộ cho Park Jisung.
Tại sao cùng là người mà hai người cậu lại khác nhau đến vậy nhỉ?
Chenle thấy thật bất công cho Park Jisung mà.
Vậy thì Chenle đã nghĩ đến nếu hai người yêu nhau, sau đó bị phát hiện sẽ thế nào chưa?
Chắc chắn là rồi, cậu còn từng vẽ nên cả viễn cảnh hai người về già kìa. Trong mắt Chenle, Park Jisung không phải đứa trẻ hư, chắc chắn là vậy, cậu ấy sẽ không làm gì có hại cho Chenle đâu. Nếu bố mẹ Zhong hay ai đó cho rằng hai người là hai thế giới khác nhau, một cậu bé thuộc tầng lớp trung lưu ở Thượng Hải sao có thể yêu đương với một tên nhóc "giang hồ" được?
Zhong Chenle sẽ cho rằng mình may mắn hơn cậu ấy, tại sao không ở bên mà làm cuộc sống cậu ấy tốt hơn? Cậu là ánh mắt trời vui vẻ của cả nhà cơ mà.
Hendery thấy Chenle không liến thoắng gì tiếp, thở phào một hơi. Anh ta cố lục trong trí nhớ đường về nhà cậu, mấy hôm trước anh có đến gọi Jisung về.
Đến gần nhà cậu, anh quay lại, phát hiện ra Chenle không hề để ý gì hết, cứ một mạch đi thẳng theo anh. Anh khá tò mò xem cậu nghĩ gì mà ngẩn cả người vậy.
Hendery vỗ vai cậu một cái nhẹ, báo cho cậu biết đã về đến nhà. Chenle tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, thất thần nhìn xung quanh, vậy là đến nhà cậu rồi.
- Cảm ơn anh.
Chenle mỉm cười chào tạm biệt Hendery, xoay người bước vào nhà.
Rồi như nhớ ra gì ấy, Hendery cũng đang xoay người đi lập tức đứng lại, rụt rè hỏi cậu:
- Ừm, cậu nhóc này.
- Dạ?
Dường như chẳng có chút tức giận khi bị gọi là nhóc, Chenle vẫn vui vẻ hỏi lại anh.
- Em thích cậu Jisung ư?
- Vâng, rất thích!
Chenle cười tươi nhìn anh, chỉ trong một giây ngẩn ngơ, cậu nói ngay ra điều thật lòng. Hendery gật gù, anh yên tâm cho cậu chủ anh phải quản lí rồi.
- Anh Hendery, anh cũng...
- Không không! Anh hỏi để xác minh xem cậu có phải là người xấu không thôi.
Chenle chỉ mìm cười, cúi đầu chào anh rồi đóng cổng lại. Làm người xấu với Park Jisung ư? Cũng thú vị, cậu cũng muốn thử làm hồ li tinh.
Nhưng thôi, Chenle cậu sẽ theo hình tượng trong sáng dễ thương, từ từ nung chảy tim Park Jisung lạnh lùng kia.
1:00 AM
Park Jisung khoác lên cái áo khoác da, vừa chống lạnh tốt, vừa thoải mái. Nếu là làm màu như cái tên Lee Jeno lớp trên thì không phải đâu, Jisung cậu ta vốn chẳng để ý ba thứ bày đặt ấy từ rất lâu rồi.
Hendery và nhiều người nữa đã đợi sẵn ở ngoài, trong cái lạnh rét buốt của buổi đêm mùa đông, họ vẫn đứng thẳng, chẳng có lấy ai tự đi châm điếu thuốc làm ấm người. Tí nữa họ sẽ cùng Youngho đi gặp khách hàng, người này nghe nói rất quan trọng, hơn nữa còn đặc biệt không cho họ có mùi thuốc lá.
Park Jisung mở cửa ra ngoài, tiến ra đoàn xe, vào trong một chiếc có Youngho ngồi sẵn. Hôm nay hắn ăn mặc chỉnh tề , điếu thuốc luôn trên tay cũng mất hút, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng về phía trước xe. Người tài xế sau khi thấy Jisung đã yên vị, bắt đầu khởi động đi đến nơi hẹn.
Địa điểm hẹn là một toà biệt thự trắng ở ngoại thành, nếu cứ lấy nhà để suy ra chủ nhân, ắt hẳn người này phải từ nhiều đến rất nhiều tiền. Từ cái cổng rộng lớn cũng có thể làm cho người bình thường nhìn đến thơ thẩn. Không biết bên trong nhà sẽ thế nào?
Trái với tưởng tượng của Jisung, nội thất bên trong biệt thự lại khá đơn giản, tv còn chưa bỏ bọc nilon, nhìn như chủ nhân nơi này mới chuyển đến vậy.
Cậu ta nuốt nước bọt, có ai làm việc trực tập với Youngho mà nghèo đâu, có khi đây chỉ là chỗ nghỉ chân của người ta thôi.
Park Jisung theo Youngho tiến vào trong, sau đó lại vào sâu hơn, đến một phòng kín sâu trong toà biệt thự.
Người đàn ông làm việc cùng Youngho khá trẻ, có lẽ chỉ kém hắn có mấy tuổi. Anh ta có khuôn mặt cũng gọi là đẹp, ánh mắt mang vẻ tàn bạo, lạnh lùng, nếu cho đoán thì hẳn người này phải là cốt cán của công ty tập đoàn nào đó, cũng có thể là nhân vật chính trị nào có tiếng.
Youngho mỉm cười ngồi xuống đối diện người kia, mở lời:
- Mới gặp tháng trước thôi nhỉ? Nhìn cậu vui vẻ hẳn ra đấy.
- Đúng thế, đúng là mới gặp, nhưng vui hay không cũng còn phải chờ đợi.
Người nọ cũng vui vẻ đáp lại, phong thái mời trà của anh ta thật sự nhìn khác một trời một vực với Youngho đối diện.
- Cậu ấy trên kia sao? Nghe nói chú bỏ cả thuốc cả rượu.
- Đúng vậy, đang ngủ say rồi.
Ánh mặt người kia tràn đầy ý cười, Park Jisung không ngăn nổi mình nhớ lại ánh mắt của Youngho khi lần trước ai đó nhắc đến anh Ten.
Cũng không ngăn nổi mình nhớ đến ánh mắt trong veo của Zhong Chenle.
Hai người họp bàn công việc khá nhanh, dường như đây chỉ là cuộc gặp để họ chốt kế hoạch. Jisung cho đến khi theo Youngho ra ngoài vẫn chưa lấy lại tinh thần, ngồi trên xe cũng chỉ lặng thinh.
- Nhớ cậu nhóc đó à?
Youngho quan sát kĩ cậu, hắn đoán chắc rằng ánh mắt này chỉ dành cho người yêu đương, vậy nên không khó để đoán ra. Jisung từ từ quay đầu lại, muốn lên tiếng phản đối nhưng cũng không muốn, cứ ậm ờ chẳng nói ra được câu nào.
- Anh nhắc em rồi đúng không?
Giọng Youngho vẫn đều đều, nhưng Park Jisung biết anh đang có chuyển biến thái độ, dường như tỏ ý thất vọng vì cậu không nghe lời. Jisung nhanh chóng lắc đầu, là Youngho muốn tốt cho cậu ta, cậu ta phải nghe theo anh.
- Em sẽ không thế một lần nào nữa ạ.
Hắn ta cười khẽ một cái, vui vẻ nhìn bộ dạng nghiêm trọng của em trai.
- Anh đâu có cấm em yêu đương, chỉ là bảo đừng lún sâu vào thôi.
Jisung nắm chặt tay lại, phải, cậu không nên chú ý quá nhiều đến Chenle nữa, nếu không sẽ chỉ có cậu ngu ngốc mà chịu khổ. Park Jisung ngẩng đầu lên nhìn Youngho, ánh mắt hiện vẻ chắc chắn, thốt ra một câu nói mà có lẽ sẽ ám ảnh cậu ta, đẩy cậu ta vào dằn vặt cả đời này.
- Em sẽ chỉ chơi đùa thôi.
Ngày hôm sau, Zhong Chenle vui vẻ tiến vào phòng hội học sinh, tươi cười tỏ ý muốn gặp hội trưởng. YangYang đi ra ngoài, vừa đúng lúc thấy Chenle muốn gặp mình. Cả hai người đi vào bàn làm việc của hội trưởng, YangYang khá vui, anh mở lời trước:
- Có gì mà đến gặp anh thế?
- Ừm, bạn em muốn mở một câu lạc bộ cờ vây, mà vẫn chưa xin được phòng.
- Thì ra là thế hả? Vậy bạn của em là người bên nào?
- Dạ bên thể dục.
YangYang trầm ngâm, nhìn Chenle háo hức đến tìm mình, tưởng gì vui vẻ, hoá ra là chỉ có ba cái vụ nhờ vả này. Anh không phủ định là anh có thất vọng, nhưng hay là cứ giúp em ấy, đổi lại một chút gần gũi cũng không tệ.
- Họ ghi danh chưa?
- Dạ có rồi, nhưng là dưới danh nghĩa câu lạc bộ cờ vua.
Hả? Cờ vua? À! Anh nhớ ra rồi, anh đã cho cái tờ đơn của lũ nghịch ngợm bên thể dục ấy vào thùng rác lâu lắm rồi. Nhưng tại sao Chenle lại quan hệ với cái lũ anh chẳng ưa một chút nào vậy?
- Ừm, anh không thích họ à?
Ánh mắt Chenle bỗng dưng trở nên long lanh hơn, cậu cần phải thành công xin hộ cho Jisung, tiến triển giữa cậu và crush thế nào đều dựa vào cái này hết. Chenle hướng ánh mắt cầu xin đến YangYang, anh thở dài một cái, lắc đầu:
- Anh không có ý đó, bảo họ làm lại một tờ đơn xin khác nhé. Anh sẽ để cho bạn em căn phòng trống bên toà nhà thể dục.
Dường như chỉ đợi có thế, Chenle cươi tươi một cái, gật đầu lia lịa cảm ơn YangYang. Anh cũng bất giác nở một nụ cười với cậu, ánh mắt cố nhìn thật kĩ dáng vẻ xinh đẹp của cậu nhóc anh thích.
Ánh mắt anh dừng trên cặp sách cậu. Nét cười trên mặt anh càng sâu, cậu đeo trên cặp sách chiếc móc khoá ngôi sao vui vẻ anh tặng hôm sinh nhật cậu.
Chenle luôn là một con người quý trọng tình cảm của người khác, chỉ không biết quý trọng tình cảm của mình.
Lúc đi ra đến cửa, Chenle bỗng lại chạy vào, tươi cười hỏi YangYang:
- Anh có rảnh buổi tối không?
- Không, sao thế?
Anh nếu thích sẽ đến thư viện tự học, dù sao cũng có thi đại học đâu.
- Em sẽ mời anh ăn đồ trung tối nay, bao giờ đi em sẽ gọi, okay?
- Ừ.
Anh dịu dàng gật đầu, đưa mắt nhìn theo cái móc khoá lắc lư theo nhịp chân cậu đang xa dần.
YangYang đã chán đất Hàn Quốc này, nhưng anh chưa rời đi. Bởi vẫn còn có người khiến anh muốn ở lại.
Vừa hoàn thành xong sự nhờ vả của Park Jisung, Chenle chạy ngay đến chỗ sân bóng, nơi có crush đại nhân của cậu đang nằm trên đất thở.
- Jisung, tớ xin được rồi đó.
Cậu nhìn Jisung từ trên xuống, ngồi xổm xuống ngay cạnh cậu ta, nụ cười trên môi cậu tươi rói, cảm tưởng như còn rực rỡ hơn ánh mặt trời phía ngoài kia. Jisung bỗng bị loá mắt, cậu ta sống trong bóng tối nhưng cũng không bị hâm đến mức thấy một người toả sáng, sao bây giờ lại thấy được?
Hay cậu ta hâm thật rồi nhỉ?
Park Jisung ngồi dậy, mơ màng hỏi lại Zhong Chenle đang nhìn mình vui vẻ.
- Gì cơ? Hội trưởng phê duyệt rồi sao?
- Các cậu chỉ cần viết lại 1 tờ đơn nữa ghi câu lạc bộ cờ vua, và rồi sẽ có một phòng ở ngay toà nhà thể dục luôn. Cậu không cần phải lo chỗ ngủ rồi.
Chenle đưa ánh mắt ra xa, nụ cười giờ chỉ còn là mím môi, nhưng thần sắc vui vẻ vẫn chưa mất. Park Jisung nhìn cậu, lại thấy trong lòng sảng khoái lạ thường.
Cậu ta chưa nhận được sự quan tâm nào từ một người lạ, sự quan tâm đích thực ấy. Bởi vậy khi nghe Chenle vui vẻ vì mình sẽ có chỗ ngủ tử tế, cậu ta không khỏi thấy cảm động.
Nhưng mà làm sao đáp lại được cậu trai này?
- Tí cậu có bận không? Tôi sẽ mời cậu ăn thứ cậu muốn.
Chenle nhanh nhảu định nói có như phản xạ có điều kiện dạo này, nhưng cậu nhớ ra có hẹn.
- Thôi, tôi có hẹn với anh YangYang rồi, anh ấy đã giúp mà.
Lại là anh YangYang hả?
Ơ nhưng khoan, sao Park Jisung lại thấy người nóng nóng lên bởi suy nghĩ ấy nhỉ? Đầu cậu ta có lẽ muốn bốc khói lắm rồi. Ánh mắt cậu ta lại liếc Chenle, thấy người kia cứ cười cười, có vẻ vui lắm.
Chắc là vui vì anh YangYang rồi.
Xua đi ba cái suy nghĩ kì lạ, lúc Jisung nhìn lên thì thấy Chenle đứng dậy, cậu háo hức nói:
- Tạm biệt nha, tôi đi đây, mai cậu có thể trả ơn tôi.
Thế sao không để Park Jisung cậu ta đi trả ơn tên YangYang kia hộ, cậu đi làm gì vậy? Hay là thích tên kia lắm rồi? Cũng đúng, vừa giỏi vừa là hội trưởng, ai chả mê!
Cả ngày hôm đó Park Jisung thấy buồn bực âm ỉ, bất kì lúc nào cũng có thể nổi điên vô cớ.
Hihi, nay đi mua đồ được gọi là "em bé", sướng quá về đăng tiếp fic =))) Cái mặt mấy hôm ôn thi mắt thì sưng mặt thì to, nhưng không sao vẫn còn trẻ đẹp lắm =)))
Fic lại có vẻ lan man, tình tiết hơi chậm, có lẽ từ bây giờ con au sẽ đẩy nhanh tình tiết nha ( hên xui xem tôi có nhớ mà đẩy không )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com