46
Suốt mấy tuần liền trôi qua, cơn mưa cũng đã vơi và dần nhường lại cho những ánh nắng ấm áp.
Cơn mưa chưa hoàn toàn hết, nó thường lất phất vài hạt về đêm và cả chiều tối nữa.
Chỉ ít, buổi sớm lại đón những vạt nắng dịu dàng, rọi qua ô cửa sổ và đáp xuống trong phòng bệnh nhỏ.
Đã gần ba tuần trôi qua rồi, Jeonghan chưa có dấu hiệu của sự tỉnh lại, cậu luôn nằm im ở đó, thở đều và luôn để những vạt nắng vàng rọi xuống khuôn mặt đầy nét tuấn tú.
Seungcheol đã luôn túc trực chăm sóc Jeonghan, dù anh còn phải tất bật đi học.
Vì Jeonghan đâu còn người thân nào đến chăm lo cho cậu nữa cả.
" Em đến rồi đó hả, Seungcheol ? ".
" Dạ, Jeonghan thế nào rồi ạ ? ".
" Thằng bé vẫn vậy, chả có dấu hiệu gì cả..."
Chị y tá buồn rượi lắc đầu rồi cùng Seungcheol đến phòng bệnh của Jeonghan. Vừa đi, anh vừa được nghe kể lại suốt khoảng thời gian Jeonghan vật vã, chịu đựng nhiều đến nhường nào.
Cô kể vào năm Jeonghan chỉ mới 15, đã phải chạy rất nhiều nơi để kiếm một khoản tiền khá lớn để chạy chữa cho em gái, đến nỗi phải vay mượn cả bọn xã hội đen. Vì bế tắc mà, nên cậu còn phải làm thêm để trả nợ nữa.
Đến khi trả xong khoản nợ lớn đó, em gái cậu cũng ra đi. Bọn đòi nợ cũng không tha, theo đến tận nhà để lột tiền.
" Cuối cùng thì em ấy cũng chỉ là đứa trẻ đáng thương... "
Cô y tá ấy vội quay mặt, tránh đi những giọt lệ rơi. Cô ấy vì tận mắt nhìn bao nỗi đau thương trên người Jeonghan từ khi chỉ còn mới non nớt, chỉ còn là đứa trẻ vốn phải hồn nhiên, vui vẻ mới đúng. Rồi cô đưa tay lau những giọt nước mắt, mỉm cười chào tạm biệt Seungcheol, chẳng quên lời dặn dò hãy chăm sóc Jeonghan thật tốt.
Seungcheol nhìn theo bóng lưng dần xa khuất, lòng anh cũng chùng xuống, sự hối hận và thương xót cũng vì thế mà dấy lên.
Anh xoay nắm tay cầm bước vào, vẫn một thân nhỏ nằm im trên giường bệnh, với bao thiết bị xung quanh.
Seungcheol nhẹ bước tới bên, kéo cao phần chăn để tránh cậu bị lạnh, anh ngồi xuống, ngắm nhìn gương mặt tuấn tú, xinh đẹp tựa những vạt nắng dịu dàng mà ấm áp.
Anh mân mê lấy bàn tay nhỏ gầy, mân mê từng ngón tay, hôn nó rồi bất giác mỉm cười. Dù biết cậu đang chìm sâu vào giấc ngủ, chìm sâu vào cái giấc mộng tưởng chừng nó là sự thật ấy, Seungcheol vẫn muốn nói với cậu rằng
" Tớ thích cậu, nên là Jeonghan à...hãy sớm tỉnh dậy nhé ".
Seungcheol bật ra tiếng nói trong lòng, anh chẳng còn ngượng ngùng hay lo sợ như lần trước nữa, bởi vì, anh sẽ nói ra, nói ra sự yêu thương đầy thật lòng ấy.
Phải chăng, câu nói ấy chạm đến trái tim nhỏ bé của Jeonghan hay không, mà anh lại cảm nhận được, ngón tay cậu lại khẽ động.
Vì cảm thấy như thế, anh bất ngờ nhìn cậu, thấy người đang nhằm mắt thở đều, Seungcheol thở dài rồi nghĩ chắc anh chỉ đang mệt mà thôi. Rồi, anh cứ ngồi đó mãi cho đến khi trời chuyển tối, có lẽ anh nên về thôi, còn lại nên giao cho cô y tá. Seungcheol đứng dậy sắp xếp lại đồ, không quên hôn lên trán Jeonghan một nụ hôn nhẹ, anh mỉm cười
" Jeonghan à, mai tớ lại đến nhé ".
----------------------------------
Cậu cảm thấy mình đang trong một không gian xa lạ.
Không gian ấy tối tăm, chẳng lấy nổi một ánh sáng. Cậu thẫn thờ bước đi trên đôi chân trần mà chẳng cần biết mình đang đi về nơi đâu.
Chỉ là cứ tiến về phía trước, rồi sẽ có nắng ấm đang đợi cậu nơi đó.
Nhưng cậu cảm thấy thật ngột ngạt và đau đớn, những vết thương từ tâm trí lẫn thể xác vẫn ở đó, dày vò cậu.
Jeonghan gục xuống vì đau, ôm lấy trái tim nhỏ, ôm lấy cái mảnh vỡ đang ghim sâu trong người. Cậu nhận ra bản thân đã chẳng còn gì, người thân cũng chẳng còn nữa, vậy thôi cậu mong rằng mình cứ ngủ mãi, rồi chìm sâu vào cái bóng tối bủa vây này.
Seungcheol bước nhanh trên hành lang trường, hôm nay anh phải về sớm với Jeonghan nữa. Nhưng có lẽ không nhanh ngay được, vì anh đang còn phải nộp đống bài tập của lớp cho thầy cô nữa.
Đi được một đoạn thì Seungcheol bắt gặp ngay Son Ho Jun, cậu ta vừa nhìn thấy anh thì lại thân thiện mỉm cười.
" Lâu rồi không gặp nhỉ? ".
" Chuyện gì ? ".
" Vẫn gắt gỏng quá nhỉ ? ".
Ho Jun nhún vai, thoáng thấy gương mặt sắc bén ấy của Seungcheol, cậu ta lại càng muốn trêu chọc.
Seungcheol dường như đoán được ý định cậu ta nói gì, anh nắm chặt lấy đống sách vở trên tay, đưa mắt liếc nhìn tên đang tươi cười ẩn ác gì kia.
" Nếu không có chuyện gì thì phiền đứng sang một bên đi ".
" Vội thế sao, không nghe chuyện của tên Yoon Jeonghan à ? ".
" Gì cơ !? ".
Ho Jun có vẻ chọc giận được Seungcheol, bật cười lớn
" Seo yeon, cô ta là người đứng sau tất cả mọi chuyện này. Cô ta đã dàn dựng kế hoạch, từ việc lợi dụng cậu cho đến họ hàng của cậu ta và cả thuê người để hạ bệ cậu ta nữa "
" Vui không? Trong khi cậu chỉ đang cố gắng để che giấu làm theo lời cô ta còn Yoon Jeonghan, cậu ta phải chịu đựng tất cả chỉ vì cậu. Nhưng sau cùng thì chẳng một lời hứa nào cả ".
Nói rồi Ho Jun bỏ đi, để lại một mình Seungcheol ở đó.
Anh nhận ra những lời Seo yeon nói chỉ là dối trá, cô ta chỉ muốn tài sản của nhà anh, muốn lấy đi tất cả, lấy luôn cả Jeonghan của anh.
Chẳng kìm được sự tức giận và hối hận, anh nắm chặt tay, đấm mạnh vào tường, nó mạnh đến mức rỉ máu. Đống sách vở cũng vì thế mà rơi hết cả xuống sàn.
Từng cơ mặt cũng trở nên méo mó, nhăn lại chẳng phải vì cơn đau, mà là vì Jeonghan. Hóa ra sau tất cả, đều là do anh, đều do cái sự ngu ngốc, nên Jeonghan mới phải chịu khổ thế này. Anh đau đớn đến nỗi mà đôi tay trần ấy liên tục đấm mạnh xuống sàn, mặc cho cơn đau cứ lan ra, mặc cho nước mắt từ đâu cứ đang rơi, trong lòng thì tan vỡ, như chính Jeonghan cũng đã tan vỡ và đau thương như thế.
-------------------------
Seungcheol rảo bước trên đường, bầu trời cũng đã chuyển màu, những đám mây với vạt nắng vàng cũng dần hạ xuống, để lại một đêm đen đang dần kéo đến.
Anh thẫn thờ bước đi, trên tay còn cầm lấy tấm hình sớm đã nhàu, trên ấy là hình ảnh một Jeonghan cười rất tươi. Tựa thiên thần đầy vẻ trong sáng. Seungcheol xoa lấy tấm hình trên tay, rồi nắm chặt lấy nơi trái ngực.
Bầu trời cũng dần vài hạt mựa, rơi xuống, lạnh buốt, lòng Seungcheol cũng lạnh buốt nốt. Mặc cho cơn mưa ấy dần thấm ướt vai áo, mặc cho vạn ánh mắt đặt vào anh, anh vẫn cứ chạy, chạy về với Jeonghan.
Đến nơi thì Seungcheol cũng đã ướt nhẹp, cô y tá cũng phải bất ngờ, vội vàng kiếm một bộ đồ nào đó cho anh.
Seungcheol chỉ thay tạm bộ đồ rồi đến phòng Jeonghan, anh gục xuống bên giường cậu, đưa đôi mắt nhìn lấy tấm thân nhỏ, tay nắm chặt lấy tay cậu.
Bỗng, anh nhớ dáng vẻ cười tươi của cậu quá, nhớ cái cách mà cậu nhẹ nhàng bước vào đời anh.
Seungcheol nhớ tất cả.
Jeonghan vẫn đang sống, vẫn đang thở nhưng cậu lại chìm trong giấc ngủ sâu.
Anh thì thầm gọi tên Jeonghan, thì thầm nói ra tiếng lòng, nói ra câu " yêu " mà bấy giờ anh mới dám nói. Nhưng liệu Jeonghan có nghe thấy không?
Anh mệt mỏi nhắm mắt, hóa ra bây giờ anh mới hiểu, rằng Jeonghan cũng đã phải từng mệt mỏi, chỉ để chờ anh trở về. Anh run lên, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống, anh cũng đau lòng, cũng xót thương vì cậu lắm chứ. Nhưng mà thế gian này, cứ làm Jeonghan của anh đau khổ mãi, cứ kéo lấy tấm thân vụn vỡ lại càng vụn vỡ thêm.
----------------------------
Ấy thế mà buổi sớm mai lại đón ánh nắng ấm áp, chẳng phải là vài hạt mưa lất phất, buổi sớm hôm lại chợt ấm áp đến lạ. Seungcheol mở mắt tỉnh dậy bởi vạt nắng rọi trên khuôn mặt, anh nheo mắt, nhìn ánh sáng mập mờ trước mắt
" Seungcheol à... "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com