5
Trong trường đại học có một rừng cây nhỏ, hai người thường xuyên vào đó dựng một căn cứ bí mật.
Trường học có rất nhiều cặp đôi yêu đương, ai mà không có nỗi niềm riêng, tự khắc mò mẫm một nơi nhỏ làm thú vui
JeongHan vốn thật thà, dễ dụ, chỉ cần anh nói, cậu gật đầu lia lịa. Điều này vô cùng thuận lợi cho anh làm "chuyện xấu"
Mà thực ra, cũng không xấu xa gì cả, chỉ là lén lút hôn nhau, cùng lắm trồng vài quả dâu trên cổ cho cậu.
Dưới căn cứ của bọn họ có một cây vải trĩu quả, JeongHan toàn 5 lần 7 lượt khều anh hái xuống, sau đó người lột vỏ, người bỏ miệng.
"Ngọt lịm í, anh có muốn thử không này?"
JeongHan chu chu cái miệng mời gọi, SeungCheol làm sao bỏ qua.
Chỉ khi vắng người, JeongHan mới thế này. Một khi có người, đừng nói hôn, nắm tay cũng khiến cậu chột dạ.
–
SeungCheol tiện tay bóc một quả vải, nhàn nhạt hỏi:
- Em vẫn không thể nói với tôi à, chuyện mấy năm nay ấy?"
JeongHan không khách sáo quả vải anh bóc, đưa lên miệng, ồm ồm trả lời:
"Cũng không có gì để kể mà, chỉ là thêm một đứa bé, cũng đỡ buồn tẻ"
SeungCheol nhận thấy sự lảng tránh của cậu, ánh mắt không khỏi thất vọng.
"Trong lúc buồn bực tuyệt vọng vì công việc thất bại, cuộc sống áp lực, thứ tôi nghĩ đến cũng chỉ là em, muốn đến Jeju vì có em. Còn em, JeongHan, có từng nghĩ đến tôi không?"
Sao lại không? JeongHan thầm nghĩ
Cậu đã có một khoảng thời gian dài chống chọi với nỗi cô đơn. Thấy vật sẽ nhớ người, lén lút cất giữ những kỷ niệm cũ. Soobin xuất hiện khiến cuộc sống cậu đảo lộn, cũng đành từ bỏ SeungCheol không lời từ biệt. Bẵng đi mấy năm, đến lúc anh xuất hiện, cậu nhận ra rằng hóa ra bản thân chưa từng quên và cũng không muốn quên
SeungCheol mãi mãi là phần đẹp nhất của cuộc đời cậu.
Nhìn lại quá khứ, có thể không vui nhưng chưa từng hối hận vì đã bắt đầu, cả SeungCheol và Soobin
Có những chặng đường bản thân phải đi một mình, không phải là cô độc nữa, mà là lựa chọn
JeongHan vẫn mặc cảm tội lỗi vì đã rời bỏ anh, thực sự không có cách nào thẳng thắn.
SeungCheol ngứa ngáy đến phát bực, giận dỗi cau có:
"Người đó quan trọng đến mấy mà em không thể nói ra được thế, còn bỏ lại nhóc con kia cùng em một mình"
SeungCheol không tin cậu phản bội mình, nhưng không có cách nào phá vỡ tấm phòng thủ của JeongHan mà lại gần
JeongHan cười nhẹ, ngoài anh ra thì làm gì còn "người đó nào" nữa.
Cậu khẽ lên tiếng:
"Không có ai cả, từ đầu đến cuối chỉ có anh thôi"
Hai ánh mắt chạm nhau, ngọt ngào và sâu lắng như thể cả thế giới xung quanh biến mất, chỉ còn lại duy nhất hình bóng của đối phương.
SeungCheol rung động, hôn lên môi cậu, dây dưa một lúc mới nhẹ tách ra
"Ừ, anh cũng thế, chỉ có mình em"
Trong làn gió đêm khẽ lay động sượt qua mái tóc, JeongHan có thể nghe thấy nhịp đập của người đối diện. Mạnh mẽ và mãnh liệt như chưa từng biết yêu.
–
Màn hình app đặt phòng tròn trĩnh số 0 như cũ, hoàn toàn không có dấu hiệu của sự đột phá "hồi sinh".
Nếu đóng cửa Homestay, JeongHan có chút luyến tiếc, cũng hơn 3 năm rồi. Nhưng điều quan trọng là, đào tiền ở đâu ra mà nuôi nhóc con Soobin bây giờ...
SeungCheol dắt Soobin đi tắm biển, lúc về nhà một thân đầy cát, chân chưa rửa sạch đã bước vào sảnh vừa mới lau. JeongHan nhăn nhó:
"Soobin, bố đã dặn phải rửa sạch chân cơ mà, mới vừa lau xong"
Nhóc con không phục, trề môi:
"Con lấy tóc chú SeungCheol ra cược, bố mà lau thì chú đẹp trai sẽ hói đầu, chú SeungCheol lau cho bố thì có í, hay là chú SeungKwan?"
"..."
JeongHan không thể phản bác, vì nó nói có sai đâu, đời nào cậu cầm cây chổi lau nhà.
SeungCheol buồn cười, véo má nó
"Nào, chú bế nhóc đi rửa chân, dám trù chú hói hả"
Thằng nhóc vẫn la oai oái:
"Chú không biết đâu, bố hay ra vẻ lắm í"
SeungCheol tập trung rửa sạch chân cho nhóc, lại hỏi:
"Nhóc có cầm chìa khóa phòng không, chú lấy đồ mới cho con thay?"
Soobin chỉ đường cho SeungCheol lên phòng nhóc và JeongHan, là căn phòng rộng nhất ở tầng trên cùng. Phòng này không cho thuê, là nơi ở của cậu và Soobin.
SeungCheol lục lọi một lúc mới tìm thấy một đồ mới, đôi mắt chạm phải một thùng to màu đỏ trong góc tủ mà thằng bé mô tả là "vật bí mật" của JeongHan.
Anh tò mò kéo ra, một tờ giấy rơi xuống.
SeungCheol cuối người nhặt lên, thoáng sững sờ, trong lòng hỗn loạn. Là tấm ảnh tốt nghiệp JeongHan chụp lén 2 người họ.
Cũng là ngày cậu để lại một câu bản thân tưởng rằng đã yêu rất sâu nhưng hóa ra không đậm đến thế, sau đó biến mất khỏi cuộc đời anh.
Phía sau có một dòng chữ, đường nét run rẩy, không khó để nhận ra tâm trạng người viết
"Choi SeungCheol, đừng yêu JeongHan quá tha thiết, vì em sẽ đau lòng"
Bên dưới chiếc hộp không có gì cả, chỉ toàn tranh cậu vẽ.
Là những bức tranh chưa từng thấy. Mỗi bức tranh trên góc đều có ngày tháng 08.08
Kèm theo dòng chữ: "Chúc mừng sinh nhật, bạn đời của JeongHan"
Không phải bạn trai, là bạn đời.
Cậu vẽ rất nhiều, có ảnh chân dung, cũng có ảnh khung cảnh là tái hiện lại mấy bức chụp cũ còn giữ trong điện thoại.
Lướt đến bức tranh cuối cùng, SeungCheol sững cả người, lồng ngực như có ai bóp nghẹn. Trong đầu thoáng qua tiếng nói lanh lảnh của Soobin hôm ấy: "Bố JeongHan ở một mình buồn lắm"
JeongHan vẽ chân dung ảnh cưới, ngày hoàn thành là 04.10.2023. Chỉ duy nhất bức tranh này, ngày tháng không phải là sinh nhật anh.
Dưới góc còn có một dòng chữ ngắn ngủn:
"SeungCheol, em cưới anh nhé, trong mơ cũng đẹp"
Cậu vẽ chân dung SeungCheol và chính mình, ánh mắt chạm nhau, khoé môi rạng rỡ hạnh phúc, chỉ qua lớp mực lòe nhòe cũng có thể nhận ra sự dịu dàng chìm sâu dưới đáy mắt.
JeongHan kèm một lời nhắn nhủ cho chính mình: "Sinh nhật vui vẻ, Yoon JeongHan đã mất nửa linh hồn!"
Cậu rốt cuộc đã cô đơn đến mức nào mới phải gửi gắm nỗi lòng qua từng nét vẽ.
Anh tưởng chỉ có mỗi mình chôn vùi tâm trạng cùng con tim sức mẻ, lặng lẽ nhớ cậu từng ấy năm.
SeungCheol xót xa, trái tim như có ai thắt chặt luồng khí thở, một giọt nước mắt rơi xuống, nhòe góc giấy.
Anh lặng lẽ cuộn lại bức tranh cưới, đẩy thùng về chỗ cũ.
Soobin thấy chú SeungCheol lấy đồ của bố bỗng thắc mắc. SeungCheol điều chỉnh cảm xúc, ra vẻ suỵt với nhóc, nở nụ cười:
"Chú lấy đồ của chú"
SeungCheol không biết Soobin ở đâu mà ra, nhưng khoảnh khắc nhìn thấu nỗi lòng JeongHan giấu nhẹm qua những bức tranh, anh đã đưa ra quyết định cho riêng mình.
Chỉ cần tình yêu còn đó là được.
–
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com