6
Ngày thứ năm.
Yoon Jeonghan, mình nhớ cậu.
Tôi nhốt mình ở trong phòng, lịch trình của chúng tôi tất cả đều bị huỷ bỏ. Dưới sức ép từ người hâm mộ concert ngày mai cũng không thể diễn ra. Bên ngoài càng lúc càng nhiều fan không thể nhìn thấy hình của Jeonghan trong album và poster của nhóm. Cũng chính vì thế mà càng lúc càng nhiều những tin đồn kì lạ nổi lên như sợ trong lòng chúng tôi chưa đủ loạn.
Nghi vấn SEVENTEEN Yoon Jeonghan rời nhóm?
Mâu thuẫn nội bộ giữa SEVENTEEN là có thật?
Sự mất tích "bí ẩn" của thành viên SEVENTEEN Yoon Jeonghan.
Tôi cảm thấy thật buồn cười khi nhìn những dòng tiêu đề nhấp nháy trên màn hình nhưng tay thì vẫn vô thức click chuột vào. Quả nhiên là báo chí, chỉ cần một tựa đề gây sốc và tò mò thì vẫn dễ dàng thu hút hàng nghìn lượt đọc dù nội dung nhảm nhí tới đâu. Hình ảnh của chúng tôi tràn lan trên mạng, những tin đồn vô căn cứ nhưng lặp đi lặp lại nhiều lần còn đáng sợ hơn sự thật. Bên dưới có người bình luận nghi ngờ teamwork của chúng tôi, có người thất vọng lại có người hoang mang không biết đâu là thật đâu là giả. Tôi bật cười. Là ai thì tôi không dám khẳng định nhưng Jeonghan thì chắc chắn là một trong những người coi trọng SEVENTEEN nhất cái nhà này. Cậu ấy yêu thích công việc thần tượng, tự hào khi được gọi là SEVENTEEN Yoon Jeonghan, coi mấy đứa nhỏ trong nhóm như em uốn trong nhà mà ra sức bảo vệ, chăm sóc. Thậm chí tôi còn ghen tỵ với cậu ấy vì lúc nào cũng được bọn trẻ trong nhà vây quanh trong khi bản thân là nhóm trưởng mà có nhiều chuyện tôi lại chỉ biết qua lời Jeonghan kể. Vậy mà có lúc Jeonghan nói rằng có những chuyện cách nhau một bức tường đã là cách nhau một khoảng trời, cậu không bước vào thì chỉ thấy người ta ích kỉ và ngu ngốc. So với chuyện hết thời của chúng ta thì cậu ấy lại sợ chuyện có ai đó thay lòng. Rồi sợ tôi phản bác mà Jeonghan vội vàng giải thích. Cậu ấy tin tôi, tin đám trẻ trong nhà nhưng lại không tin cuộc sống. Mãi mãi là ba năm hay bảy năm khi mà mỗi ngày cuộc sống đều đưa đẩy và luồn lỏi biết bao thứ làm thay đổi suy nghĩ mỗi người, có thể sớm có thể muộn nhưng đến một lúc nào đó khi ý chí không còn chung đường thì so với chuyện được tự do dù có bị ném xuống biển Sokcho cũng không còn đáng sợ. Thế nên Jeonghan chẳng bao giờ thích hai từ mãi mãi.
Ngày đông của một năm nọ, bởi vì kết thúc tour diễn mười ba người cao hứng lén lút tổ chức tiệc trong kí túc xá. Không ai nói nhưng ai cũng nhét mấy chai strongbow trong người, đến lúc tiệc tàn thì cả đám lăn lóc trên sàn đứa này ôm chân đứa kia, đứa này là ịn mặt lên mông đứa kia mà ngủ trông đến không còn hình tượng. Strongbow vốn không mạnh bằng rượu vậy mà chẳng hiểu vì sao lúc kéo tụi nó về phòng lại nặng nề như vác mấy tấn trên vai. Nhất là Lee Seokmin đã ngủ rồi vẫn còn nói, vừa nói lại vừa ôm chân tôi mà bảo rằng trả nhẫn cho em đi.
"Anh có lấy nhẫn của em đâu mà trả?"
"CÓ MÀ! TRẢ NHẪN CHO EM!!!!"
Seokmin chẳng những không buông tay ngược lại nghe tôi nói nó còn phản ứng gay gắt hơn trước. Nó quấy, nó quấn người chẳng khác gì con bạch tuột làm tôi cũng bối rối đến chẳng biết làm sao. Cúi xuống gỡ tay nó ra thì lại còn bị nó đánh cho nữa chứ. Sao mà em hư quá vậy hả?
"DK là đồ ngốc của ai nào?"
Giọng thanh thanh lại còn dẻo quẹo của Jeonghan vang lên trong tình huống có chút thần kì, Seokmin nghe xong không còn ồn ào quậy phá mà quay ra cười ngây ngốc đáp lại.
"Đồ ngốc của Jeonghan hyung."
"Em nhìn trên tay em là cái gì kìa?"
Jeonghan nói, Seokmin cũng lờ đờ buông chân tôi, giơ bàn tay lên trước mặt nhíu mày săm soi ngắm nghía, rồi đột nhiên nó reo lên phấn khích.
"Nhẫn của em!!!"
"Đúng rồi, nhẫn ở trên tay em, không có ai lấy hết, Seokmin..."
"Nhẫn, nhẫn, ui nhẫn của mình..." - vẫn là chưa tỉnh, mồm há ra nói vậy thôi.
Xong rồi thì rũ xuống sàn ngủ thiệt.
Tôi quay lại ra dấu cảm ơn với Jeonghan, cậu ấy phẩy tay như đúng rồi còn nhẹ tênh mà bảo một ly cacao nóng trả ơn đi nhé. Tôi bĩu môi bảo cậu ấy tính toán nhưng cũng nhờ cậu ấy mà lôi được Seokmin vào phòng nên vẫn là đi pha cacao. Ngày lạnh Jeonghan ôm ly cacao nóng sì sụp đứng ngoài ban công ngắm trời thì chẳng còn quan tâm tới ai nữa. Tôi đứng bên cạnh im lặng nhìn cậu ấy trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
"Say cacao rồi à?"
"Không, chỉ là đang nghĩ là nếu thực sự có một ngày bọn mình không đi cùng nhau thì mình vẫn muốn ở lại, ở lại làm SEVENTEEN."
"Tại sao? Nếu như tất cả mọi người đều rời đi thì sao?" - tôi lúc đó rất tò mò muốn biết.
"Thì ít nhất phải có một người ở đây an ủi nỗi oán giận của fan chứ, nếu đến mình cũng bỏ đi thì biết phải làm sao?"
Đôi mắt lấp lánh của Jeonghan nhìn tôi căng tròn, bao nhiêu ánh dịu hiền của vầng trăng hôm ấy đều nằm trong mắt cậu. Còn tôi đối với sự thuần khiết của Jeonghan, đối với sự cố chấp của cậu ấy chỉ biết thở dài.
"Nhưng mà cậu sẽ nghèo."
"Vậy nên bây giờ mình mới chăm chỉ kiếm tiền để đủ cho cả đời làm SEVENTEEN Yoon Jeonghan mà không ai có thể bắt mình cúi đầu được."
"Kế hoạch nghe có vẻ hay ho đó...nhưng mà có mình ở đây thì chuyện cậu một mình gánh vác cái tên SEVENTEEN sẽ không xảy ra đâu." - tôi tự tin khẳng định.
"Vậy cậu sẽ làm gì? Vứt chúng nó xuống biển nếu chúng nó phản bội chắc?" - Jeonghan bật cười thành tiếng.
"Có vứt chúng xuống biển được hay không thì không biết, nhưng ở bên cậu thì chắc chắn là mình làm được."
Tôi đáp lại Jeonghan bằng tất cả sự chân thành và quyết tâm. Cậu ấy nhìn tôi một hồi, rồi lại ngó lên bầu trời một lúc. Thành phố, đêm mùa đông. Người thở ra làn khói trắng lại làm tôi ảo giác khung cảnh thần tiên chỉ có trên truyền hình. Yoon Jeonghan nói giống thiên thần lại chẳng hơn người thường là mấy, nhưng nếu nói cậu ấy là người thường thì lại chẳng ai dám nhận thiên thần.
Mà thiên thần thì không có thật.
"Cánh của cậu giấu ở đâu?"
"Cánh?"
"Đúng. Lúc xuống trần gian này thiên thần chẳng phải bay xuống sao? cánh của cậu đâu rồi hả? Đưa đây cho mình cất, không lúc cậu nuốt lời lại mang nó ra mà bay lên trời thì sao!"
Tôi giục giã Jeonghan bằng giọng điệu nửa đùa nửa thật, lại còn ngó nghiêng xung quanh như thể đôi cánh thực sự tồn tại trên đời. Jeonghan nhìn biểu cảm của tôi không biết là thấy buồn cười hay ngu ngốc mà phá lên cười.
"Thật ra thì...mình không có cánh." - đang cười thì dừng lại nhìn tôi nghiêm túc.
"Mình bay bằng chổi."
Vậy có phải đem hết chổi trên thế giới ra đốt không Choi Seungcheol?
...
..
.
Cuối thu đêm chẳng thua đông, nhiệt độ thấp xuống bao trùm cả thành phố. Dù ở trong nhà không mấy lạnh nhưng những chuyện cũ cứ làm lòng tôi tê tái. Tôi đi sang phòng Wonwoo để xin mấy viên thuốc an thần, chuyện Wonwoo sử dụng thuốc an thần là bí mật của tôi và nó, đến giờ cũng đã gần hai năm. Bắt đầu từ lúc quảng bá "Very Nice" Wonwoo ngã bệnh, đúng lúc nó lại vừa chia tay với cô bé thực tập sinh cùng công ty nên tâm lí càng khủng hoảng hơn, cuối cùng nó tìm tới thuốc an thần như một lối thoát. Tôi còn nhớ lúc nó bị tôi bắt gặp, nó hoảng sợ đến đánh rơi lọ thuốc xuống sàn, tôi thì lo lắng không hiểu vì sao nó lại phải dùng đến những thứ này để duy trì giấc ngủ.
"Để em thanh thản."
Wonwoo đáp lại tôi một câu lạnh nhạt rồi cúi xuống nhặt số thuốc vương vãi trên sàn.
"Anh đừng nói với mọi người...em không có chết đâu, em chỉ muốn ngủ ngon hơn thôi."
Nó nói với tôi như thế tôi cũng chẳng thể dùng quyền hạn trưởng nhóm mà gay gắt với nó. Wonwoo vốn là người chín chắn, những lời nó nói là những chuyện nó sẽ làm, nó hứa với tôi không chết thì tất nhiên là vậy. Chỉ là có những chuyện phải tìm ra gốc rễ để giải quyết triệt để chứ không thể thông qua thứ kích thích lừa mình dối người này.
"Em cũng đừng lạm dụng nó quá."
Người nói với Wonwoo mấy lời chính đạo đó là tôi, người sắp sửa ngửa tay ra xin nó mấy viên thuốc để ngủ ngon hơn cũng là tôi. Thì ra bản chất tôi và Wonwoo đều giống nhau, đều là những kẻ thích trốn tránh thực tại. Nhưng tôi thì lại có phần hèn nhát hơn khi để đôi mắt đánh lừa mình vì bản tính chủ quan của con người, để rồi vuột mất thứ đáng trân trọng nhất.
"Em chỉ cho anh hai viên thôi, em không muốn thấy anh chết trước em." - Wonwoo nói bằng giọng mũi vì đang cảm.
Nó dốc lọ thuốc như dốc kẹo mãi cũng ra được hai viên. Tôi xòe tay ra nhận lấy thuốc, Wonwoo còn cẩn trọng căn dặn rằng uống với nước cho loãng thuốc ra.
"Để làm gì? Anh đang muốn ngủ càng lâu càng tốt mà."
"Em cũng như vậy đấy, cũng muốn ngủ càng lâu càng tốt, đến lúc tỉnh lại thì Jeonghan hyung biến mất rồi."
Jeon Wonwoo nói với tôi một câu như thế là lòng tôi lại đau còn hơn như thế. Tôi định nói với nó vài điều nhưng nghĩ đi nghĩ lại chỉ có một câu để lại cho nó.
"Anh phải ngủ thì mới gặp được Jeonghan."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com