Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

02

"Rồi giờ sao đây?"

"Thì thả ra chứ sao?"

Yoon Jeonghan cùng Choi Seungcheol lại nạnh nhau, người xoa xoa thái dương vì bất lực, kẻ thở dài mệt mỏi gõ đầu đàn em. Không ấy nghỉ làm giang hồ về quê trồng rau nuôi cá đi, cứ thế này thì mất hết cả uy tín.

"Phải thả tôi chứ! Không thả tôi báo cảnh sát!"

Hong Jisoo trong lúc được cởi trói vẫn miệng mồm chửi bới không ngừng. Dù ngày mai có là Chủ Nhật đi chăng nữa thì cậu vẫn mắng, tại cậu phải đi làm thêm, không phải rảnh rỗi ở nhà ngủ nghỉ như nhiều người. Hắn nghe cậu nói liền không cau mày, mắt hướng về đứa bạn, thấy nó cũng cùng suy nghĩ liền búng tay cho đàn em trói lại không cho về.

"Báo cảnh sát thì cậu ở đây. Chúng tôi diệt khẩu cậu luôn."

Bị phản tác dụng, vẻ mặt uất ức ngoan ngoãn hơn hẳn. Cậu nhìn hai tên bắt cóc mình, vì muốn được thả nên bắt đầu thấp giọng, nhỏ nhẹ nói, cứ như trở thành một Omega hiều lành đáng thương thay vì một tên Alpha nổi điên giãy đạp như ban nãy.

"Dạ...em xin lỗi, các anh làm ơn cho em về đi, nhà em nghèo lắm, mai em phải đi giao hàng kiếm ít tiền phụ giúp gia đình nữa ạ. Các anh thương xót em, tha em lần này, em hứa sẽ không báo cảnh sát đâu..."

Thoát khỏi đây, Hong Jisoo thề sẽ không báo cảnh sát nhưng sẽ đi báo công an!!! Đã bắt nhầm người ta còn không cho người về, đòi giết đòi bắn! Tình người ở đâu? Báo công an là quá nhẹ cho các người!

"Em năn nỉ các anh mà... Em còn trẻ lắm, chưa thể chết được, em còn cha mẹ, tương lai em còn rộng mở, sau này còn lập gia đình nữa..."

Mắt nhắm mắt mở đã thấy mình bị tống lên xe chở ra đường xa lộ bỏ ngay giữa đường.

!!!

"Các người đùa tôi à???!!!!"

Giữa đêm, đường này ít xe đi qua như thế, bỏ cậu ở đây thì khi nào mới về được đến nhà? Hận! Hong Jisoo hận hai tên khốn đó, tên đầu vàng và tên đầuđen, cứ chờ đấy, cậu nhất định sẽ báo luôn lên chính phủ để giải quyết các người.

Kết cục, cậu đi nhờ được một chiếc xe chở rau để về lại thành phố. Ngót nghét đến hai giờ sáng mới đến nhà.

Trong khi đó...

"Nói nhiều quá, đi bộ cho đỡ nói nhiều."

"Ê mày, nhìn này, siêu thị giảm giá thịt, đi hốt một ít về nướng."

Người tàn ác thường sống thảnh thơi. Kẻ tội lỗi thường sống nhàn rỗi suốt cuộc đời.

"Mà này, tao chán quá, chẳng có em sub nào ngon cả."

"Ý mày là sao?"

"Ý tao là bây giờ tao muốn một bé sub láo toét nhưng mặt vẫn xinh, mông đầy đặn, miệng tuy hỗn nhưng vẫn có gì đó ngoan ngoãn. Kiểu làm tao muốn chiếm đoạt muốn cưỡng ép hết mình thay vì tao chỉ diễn thôi ấy. Mấy đứa gầy yếu kia chịu đựng không nổi, một chút là ngất, một chút là khóc nên tao thấy nhàm chán."

Anh vừa nói vừa lướt xem vài dòng tin nhắn mới, điện thoại chỉ toàn các thông báo từ tổng đài cùng các tin bên web subdom. Yoon Jeonghan không phải một tên bền chặt trong một mối quan hệ, dù là yêu đương hay bạn tình. Mọi thứ chỉ diễn ra lâu nhất là hai tuần, không hơn. Bảo anh ta redflag thì chắc chắn anh ta redflag thật, chẳng thấy chỗ nào xanh ngoài vẻ mặt đẹp trai và lắm tiền.

Seungcheol nghe xong thì đánh giá anh qua ánh mắt, hắn cũng không biết phải nói thế nào nhưng công nhận mấy đứa sub đó chán thật. Hắn chơi nhiều cũng không còn thấy thú vị nữa, lâu lâu đổi lại khẩu vị xem ra vẫn sẽ vui hơn nhiều. Không bàn luận gì thêm, hắn chỉ tập trung vào việc lo liệu đống công việc còn tồn đọng. Bất chợt hắn cười, huýt vai anh, môi nở một nụ cười đầy quái đản.

"Mày muốn sub vừa láo vừa đẹp đúng chứ? Vừa hay tao có cái này."

Ngay lập tức liền đưa anh xem thông tin trong điện thoại, Jeonghan đọc xong liền nhìn hắn cười lớn, quả nhiên không phải ý tồi. Nghĩ đi nghĩ lại thì càng thấy thú vị vô cùng.

Đáng để thử.

———————

"Jisoo, nay em có thể về sớm, vì hôm nay cũng không còn hàng gì để giao, còn mấy việc vặt anh làm chút là xong."

"Vâng ạ."

Cậu cởi áo khoác đồng phục treo vào tủ đồ nhân viên, nhanh chóng thu dọn. Bây giờ chỉ mới bốn giờ chiều, thôi thì ghé qua siêu thị mua ít đồ để về nấu cơm, buổi tối làm nốt bài luận là được.

Không phải nói quá nhưng Hong Jisoo thật sự là tấm gương sáng cho các sinh viên trong trường. Học giỏi, chăm chỉ, không những vậy còn cần cù kiếm thêm tiền phụ cha mẹ. Đã thế ngoại hình cũng sáng sủa, là một Alpha vượt trội hết phần thiên hạ, tương lai rộng mở, thực sự không còn điểm nào để chê.

Hai tay hai túi xách đầy thức ăn bước vào nhà, căn phòng này cậu thuê với giá khá ổn, có giường ngủ, căn bếp nhỏ cùng phòng tắm vừa đủ. Máy giặt, tủ lạnh cùng một số nội thất khác đều có sẵn nên tiện nghi vô cùng. Có điều cô chủ nhà hơi khó tính, nhiều khi cậu cũng sợ chạm mặt.

Vươn tay bật đèn, căn phòng sáng hẳn, cậu xách đồ bỏ vào bếp, loay hoay sắp xếp thức ăn bỏ vào tủ lạnh gọn gàng. Dọn dẹp vừa xong, định bụng sẽ đi tắm, vừa quay đầu liền bị doạ một phen đến điếng người vì hai tên nào đó ngồi trên giường mình đầy thong thả, không những vậy còn thản nhiên nhìn cậu cong môi cười mỉn.

"H...hai người sao lại vô được đây?"

Jisoo hỏi, khuôn mặt vẫn còn hoang mang, hai tay nắm chặt thành bếp, chân không nhúc nhích dù chỉ một chút.

"Phòng cậu nhỏ quá, đến ghế sofa cũng không có."

"Cái giường này cũng nhỏ."

Mặc kệ câu hỏi của cậu, hai kẻ kia vẫn bình thản than phiền về nội thất. Vài phút trước, cụ thể là hai mươi bốn phút, Yoon Jeonghan cùng Choi Seungcheol đã đột nhập dễ dàng vào nhà trọ của Hong Jisoo, ngồi trong nhà chờ sẵn cậu về.

"Này! Các anh có nghe tôi nói không vậy? Các anh đang đột nhập bất hợp pháp đấy!"

Cậu nói lớn, rốt cuộc kiếp trước cậu sống tốt cỡ nào để rồi bây giờ gặp phải hai tên đáng ghét này. Kiếp nạn tám hai của Hong Jisoo là đây. Chuyện bắt cóc nhầm cậu đã bỏ qua, bây giờ thêm cái này, làm thế nào mới thoát khỏi tình cảnh này đây. Không lẽ về quê ở ẩn nuôi cá trồng rau cho xong.

Nét mặt cậu hiện tại khó coi vô cùng, nói trắng ra thì vừa cáu vừa phẫn vừa mệt mỏi vừa thấy phiền phức. Muốn đuổi người ngay tức khắc.

"À, chúng tôi đến bắt cậu đi."

?

"Các anh lại định bắt nhầm đấy à?"

Seungcheol nghe xong liền bật cười, chỉ là cái cách cậu phản ứng lại khiến hắn thấy vui vẻ vô cùng. Hai lần trước tuy miệng cậu có hỗn thật, trông chỉ muốn bịt mồm lại đánh cho mấy phát, nhưng hôm nay giống như đã quen với việc bị bắt nên liền tỏ vẻ ngơ ngác xem hai bọn hắn là kẻ ngốc.

"Bố cậu là Hong Jisung, ông ta vay nợ đánh cược nhưng không trả, giờ đang bỏ trốn rồi."

??

Jisoo nghe xong liền nghệch mặt ra, cậu đã nghe cái gì vậy? Hong Jisung đúng là bố cậu nhưng làm sao có chuyện bố cậu đi vay nợ được. Nếu có cậu cũng phải biết, tình cảnh gia đình tuy khá giả ổn định nhưng cũng không đến mức đi vay mượn rồi không trả.

"Vẻ mặt đó của cậu là không biết sao? Vậy cậu biết mẹ cậu cặp với một người khác rồi bị lừa, giờ cũng nợ một khoảng lớn không?"

???

Chuyện gì nữa vậy? Cậu thấy tai mình bùng bùng như nghe pháo hoa, không biết là thật hay giả. Trong lòng dâng lên cảm giác rất khó tả, mọi thứ dồn dập đến mức khiến cậu không kịp trở tay. Từ việc đứng ngơ ngác đến hoang mang, bây giờ cậu thật sự không đứng nổi nữa.

Jeonghan bước đến gần cậu, vút nhẹ màn hình điện thoại để cậu xem lại các thông tin. Ánh mắt vẫn luôn dán lên người cậu, chăm chú đánh giá mọi biểu hiện cùng động thái của đối phương, kiểu này là bị sốc tâm lý mất rồi.

"Cậu kiểm tra thông tin xem, có sai sót thì báo lại chúng tôi, không kẻo chúng tôi lại bắt nhầm cậu thì toi."

Đây là lần đầu tiên trong đời hắn và anh mang thông tin cho đối phương xác nhận trước khi bị bắt đi đấy. Hình thức này chắc chắn chưa có tên bắt cóc nào áp dụng đâu, mỗi Hong Jisoo được đặc cách này mà thôi.

Giọng điệu anh như trêu ghẹo, quả thật đống thông tin đó không sai một li nào về gia đình của cậu. Vậy có nghĩa, nếu cậu bị bắt... thì cậu sẽ chết thay cha mẹ mình sao?

"Hai anh cho tôi vài tháng, tôi sẽ trả đủ mà."

"À, vấn đề đó cậu không cần lo đâu."

Lần này đến lượt Seungcheol lên tiếng, hắn lấy ra một sấp tài liệu, động tác nhanh chóng lật ra trang quan trọng nhất cho cậu xem.

"Cha mẹ cậu đã trả nợ hết rồi."

Cuối trang có hai chữ ký xác nhận, cậu nhìn qua cũng biết chữ kỹ cha mẹ mình. Trong lòng nhẹ nhõm hơn, tinh thần cũng thả lỏng.

"Bằng cách bán cậu cho chúng tôi."

Vừa thở một hơi liền nín thở muốn tự xác cho xong, Jisoo bàng hoàng nhìn hai kẻ trước mặt. Tay giật lấy tờ giấy mà đọc từng chữ một, căng thẳng đến mức muốn ngất xỉu tại chỗ.

Tưởng chừng tình tiết này chỉ có trong phim, ai ngờ bây giờ lại là người rơi vào tình cảnh éo le chó chết mèo kêu như thế này. Cậu ngước mắt nhìn cả hai, nhìn lại tờ giấy trong tay, theo bản năng liền bỏ chạy ra khỏi cửa. Bây giờ cũng chỉ nước tự mình thoát thân, tìm đến tận nhà thế này chắc chắn cậu đánh không lại.

Tay chỉ vừa với được nắm cửa liền bị kéo lại ngã ngửa ra sau, lưng đập xuống sàn nhà đau đớn. Ánh mắt chạm phải hai tên bắt cóc đang cúi đầu khinh bỉ nhìn cậu. Mẹ kiếp, trông bọn hắn thoả mãn mà chướng hết cả mắt.

"Cậu Hong Jisoo, cậu có hai lựa chọn, một là tự lên xe ngồi ngoan, hai là chúng tôi bụp thuốc mê khiên cậu ra."

Điệu bộ đó trông thật đáng ghét.

Nói sợ thì quả thật cậu sợ đến run người rồi, tay chân tê tái bất động nhưng miệng liền buông lời quát.

"Nằm mơ đi!!! Tôi sẽ báo ca-"

Hong Jisoo bất tỉnh trên sàn. Jeonghan nhìn Seungcheol nhún vai một cái, vẻ mặt vô tội. Anh thấy mình làm đúng mà, bụp luôn thuốc mê cho xong, nghe chửi bây giờ nhức đầu thêm còn không bắt được người. Thôi làm nhanh về nhanh, đỡ tốn công hai bên.

Thế là cậu bị bắt đi, nhà trọ được xong đồ sạch sẽ, hợp đồng nhà trọ cũng được giải quyết nhanh gọn.

Kết thúc một ngày "bình yên".


#ASJ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com