06
Hôm đó Jisoo đúng là bị phạt thật, đã bị đánh sưng hết cả mông thì thôi đi, bọn hắn còn tàn nhẫn dùng đồ chơi với cậu. Dù chỉ có một thứ hình con nhộng màu hồng có kích cỡ khá nhỏ nhưng với "bông hoa" lần đầu bị "mở ra" thì đúng là một trải nghiệm kinh hoàng. Đã vậy rõ ràng cậu là Alpha, nhắc lại lần nữa là Alpha trội một trăm phần trăm có giấy tờ xác nhận nhé. Cảm giác lúc ấy vừa đau vừa thốn, nó cứ rung bên trong rất kì lạ, cậu tự hỏi sao người ta có thể bị kích thích bởi thứ đó chứ.
Bọn hắn trêu xong thì vẫn chăm cậu như thường nhưng được cái Jisoo học cách hờn dỗi dai dẳng không biết từ ai nên đâm ra đã hơn một tuần cậu không nói chuyện với lại cả hai. Ăn cơm thì ăn cơm, đi tắm thì đi tắm, nói ngủ là đi ngủ ngay. Bất cứ yêu cầu gì cả hai bọn họ đưa ra thì cậu đều đáp ứng, ngoan ngoãn thuận theo. Duy chỉ một thứ chính là giao tiếp thì tuyệt đối không.
Jeonghan thì bức rức trong lòng, nắm tay ôm ấp mãi không thấy cậu có động tĩnh nên khó chịu ra mặt, dùng con bài giận lẫy lại, không về nhà nữa mà ở luôn văn phòng.
Seungcheol chỉ bất lực thở dài, hắn ở giữa không biết nên làm cách nào nên cũng im lặng chịu đựng cứ đi đi về về liên tục.
Và một nhân tố khác chính là Seokmin, sau vụ việc đó nó cũng không dám ở lại lâu nữa, ít nhất là nó đề phòng cảnh giác hơn rất nhiều. Để cậu thoát lần nữa thì nó sẽ xuống làm tay sai vặt cho mấy thằng đệ luôn mất.
Tối đến, mặc dù giận thì giận nhưng vẫn sẽ nằm chung giường đắp chung chăn. Jisoo cố ý quẫy đạp hai đối tượng hai bên mà chen vào giữa, không những vậy còn ngang ngược đạp hai ông chú cách xa mình một chút. Trần đời anh và hắn chưa thấy ai có tính nết giống cậu nhưng cũng vì biết bản thân vẫn đang bị ai kia ngó lơ nên chỉ bất lực thở dài. Jeonghan tắt video chuyển thành đọc sách và Seungcheol thuận tay chỉnh lại độ sáng của đèn ở mức phù hợp nhất.
"Này, mày định sống như vầy mãi sao?"
Bỗng hắn nhẹ giọng, tông giọng tuy không lớn nhưng cũng không nhỏ, đủ để anh nghe trong không gian tĩnh mịch. Đối phương khi nghe được câu hỏi liền đánh mắt sang thiếu niên có vẻ đã say giấc nồng, chần chừ một lúc mới trả lời.
"Đã sống giả tạo thì hãy cứ sống giả tạo thôi."
"Mày biết đấy Jeonghan, sự thật sẽ đến lúc sẽ lộ ra, chúng ta không thể giấu em ấy mãi được."
Seungcheol nghiêm túc nói, hắn tựa đầu lên thành giường mà bắt đầu chiêm nghiệm những kí ức đã qua.
"Thế mày nghĩ em ấy có bỏ chúng ta đi khi biết được sự thật không, Seungcheol? Tao đã rời xa em ấy một lần rồi, cả mày cũng thế. Mày hiểu cảm giác đó mà."
Bàn tay vuốt ve mái tóc mềm, hương hoa trà vẫn dịu lại trên làn da mịm màng của cậu. Đôi môi anh chợt cong lên, bé con quả thật khi ngủ trông ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Từ đôi mắt đến bờ môi, tất cả thật giống với hình hài nhỏ nhắn trong những thước phim thơ mộng tua chậm trong tâm trí anh.
Em ở đây rồi, tôi sẽ luôn giữ chặt lấy em.
Cảm xúc đến đột ngột, anh khẽ khàng rời giường, trước đó không quên đặt một nụ hôn trên trán cậu rồi lững thững ra khỏi phòng. Hắn thấy thế cũng biết tâm trạng anh lại lay động, Seungcheol chỉnh lại chăn, thưởng cậu một chiếc thơm bên thái dương, tắt đèn song cũng đến bên Jeonghan để an ủi.
Tiếng cánh cửa vừa kêu vang, Jisoo chầm chậm mở mắt, tay bấu chặt lấy phần gối đến nhàu nát. Có thứ gì đó vẫn đang bị che giấu, có chuyện gì đó mà cậu vẫn không hề hay biết. Cảm giác vừa bị lừa dối vừa tò mò mong muốn tìm ra sự thật nó lẫn lộn vào nhau rất khó diễn tả. Cứ thế cậu trằn trọc mãi đến sáng, hai người họ không biết đã đi làm từ lúc nào.
Với cuộc đối thoại tối hôm qua, cậu chắc chắn cho dù bản thân có hỏi thẳng thì bọn hắn sẽ không trả lời, thêm đó còn sẽ đánh trống lảng qua những vấn đề khác. Thế nên cậu quyết tự mình tìm ra câu trả lời.
Tự tin mở cánh cửa phòng làm việc kiêm luôn phòng học, mặc dù nơi này chẳng có gì lạ lẫm nhưng thật sự cậu chỉ ngồi đúng một vị trí khi bước vào đây, các kệ tủ lẫn bàn làm việc của họ cậu đều không đụng đến.
Tâm tình phức tạp, vừa cầu mong mình sẽ kiếm ra thứ gì đó để lật tẩy nhưng đồng thời là đừng nên kiếm ra thứ gì quá sốc, tinh thần cậu chưa sẵn sàng đến mức có thể chấp nhận một việc động trời.
.
.
.
Ôi vãi thật!
Động trời thật!
Jisoo tìm được một tệp giấy đằng sau những cuốn sách, nó được che giấu vô cùng kĩ càng, bề ngoài bao bì khá cũ màu đồng, bên trong có rất nhiều giấy tờ nhiều chữ. Cậu đã không phải thốt lên nếu nó không in đậm tên gia đình của cậu. Từ việc chuyển nhượng tài sản, bản cam kết, hợp đồng... và thậm chí là một tờ di chúc với những con chữ gọn gàng. Cậu sinh viên họ Hong chẳng cần ai chỉ điểm cũng có thể chắc chắn đây là chữ của cha mình.
Đôi con ngươi không ngừng thu tiêu cự rồi giãn ra một cách đột ngột, từng dòng từng dòng khiến lí trí của cậu bị ngưng trệ, cảm xúc khó tả và dường như trái tim đang bị bóp nghẹn lại. Có gì đó đau đớn, có gì đó khốn đốn đến tận bên trong mà chính bản thân cậu cũng không thể lí giải.
Thở gấp, đến khi đọc xong mọi thứ một cách lướt qua, thứ duy nhất cậu nhớ chính là dòng chữ cuối thư.
Mong con sẽ hạnh phúc.
Hạnh phúc? Làm sao cậu có thể hạnh phúc khi biết gia đình mình đã chết? Làm sao cậu có thể hạnh phúc khi biết chuyện gia đình mình đổ nợ chỉ là một lời bịa đặt? Làm sao...? Làm sao đây...?
Cạch!
Bóng dáng của chủ căn biệt thự xuất hiện ngay trong căn phòng khiến Jisoo sững người.
"Jisoo!? Em đang làm gì vậy? Tài liệu đó-"
"Các người!!!"
Seungcheol bị cắt ngang cũng không nói nữa, bàn tay vươn ra liền thu lại, Jeonghan nhìn cậu tức giận cũng hiểu được phần nào. Ấy thế nhưng vẫn không muốn buông lời giải thích gì thêm, việc ấy chỉ khiến cậu thêm phẫn nộ, cả căn phòng này bây giờ đã tràn ngập pheromone mạnh mẽ của Alpha. Cay nghiệp, uất hận và tổn thương.
"Con mẹ nó! Mau đưa tôi đến gặp cha mẹ tôi! Các người! Lũ khốn!"
Trong tích tắc, Jisoo đã thực sự nắm cổ áo hắn mà đè mạnh vào cửa phòng, đôi mày cau lại cùng nơi tròng mắt đầy tơ máu. Hắn ngay sau đó cũng cầm chặt cổ tay cậu tránh dẫn đến việc cả hai bị thương nhưng bị phản ứng ngược, cậu cho hắn một cái hất mạnh rồi quát mắng.
Cha mẹ của cậu chưa chết! Tất cả đều là bịa đặt!
"Còn nữa, tại sao các người có ảnh thuở nhỏ của tôi!? Các người giải thích mọi chuyện đi chứ!!"
Hoảng loạn, mọi thứ xảy ra chỉ trong một buổi đã khiến cậu rối rắm, trên tay vẫn giữ chặt góc hình đã hằng lên những nếp gấp. Đứa trẻ ấy có đuôi mắt cong cùng nụ cười rực rỡ vào mùa hè năm ấy, đọng lại sự ngây thơ và trong sáng. Đến hiện tại, giờ đây đứa trẻ đã lớn lên, đứng trước hoàn cảnh trớ trêu mà chẳng thể làm gì ngoài việc bồn chồn và lo sợ.
Jeonghan nắm lấy bàn tay đang run rẩy kia, khẽ khàng đan vào từng ngón tay mà giữ chặt. Cố gắng xoa dịu đối phương, anh nhìn hắn rồi gật đầu. Chỉ vừa mới hôm qua, hôm nay đã bị bại lộ mất rồi...
Không thể giấu cậu được nữa.
"Chúng tôi đưa em đi."
Rời khỏi hòn đảo, dù biết mục đích của chuyến đi nhưng Jisoo vẫn cảm thấy con đường này vô định không rõ điểm đến. Cậu ngồi trên xe, hai bàn tay liên tục bấu chặt nhau biểu hiện trạng thái đầy căng thẳng. Chiếc xe dừng lại là lúc cậu ngẩng đầu, ấy vậy anh chỉ đưa cho cậu một bó hoa sau khi rời cửa hàng. Điều này càng làm cậu thêm bối rối, nó giống như khẳng định một việc rằng cha me cậu đã chẳng còn trên thế gian này nữa. Không gian lại chìm vào im lặng để âm thanh rọt rạt từ bó hoa vang lên.
Điểm đến cuối cùng chính là nghĩa trang dưới sự quản lý của một nhà thờ trong thành phố.
Đôi chân như bất động, nó không thể bước thêm nữa dù nơi cần đến đã ngay trước mắt. Nơi hai phần mộ đã lau dọn sạch sẽ cùng những bông hoa được chăm sóc hằng ngày xuất hiện phía xa. Cậu thẫn thờ đánh rớt bó hoa trong tay, lập tức khuỵu chân với dòng nước mắt ướt đẫm gò má. Ánh mắt vẫn bần thần trước hai cái tên đã sinh ra và nuôi nấng cậu suốt bao năm sương gió.
Nơi khu vườn xanh mát ấy, gió rít lên qua từng tán cây mang ánh nắng chiếu sáng bóng lưng run rẩy, tiếng khóc đau đớn làm lòng người rỉ máu.
———
Thời gian quả thật trôi nhanh đến mức choáng ngợp, năm ấy nơi xóm nhỏ luôn nô nức tiếng cười trẻ thơ của ba đứa trẻ nọ, hai đứa đã xôn xao vào tiểu học cùng một bé nhỏ vừa chập chững bước đi. Dù cách biệt tuổi tác nhưng chúng vui đùa cùng nhau, hẹn nhau đi thả diều và chờ đợi nhau trong những ngày tan trường chiều thơ mộng.
Cuối cùng cũng chỉ là kỉ niệm khi hai đứa trẻ lớn buộc phải rời đi cùng gia đình. Chúng không có sự lựa chọn và cũng không có quyền quyết định khi chỉ vừa mới lên tám. Để lại em bé nhỏ vẫn cầm chiếc kẹo trong tay mếu máo nhìn hai "người bạn" của mình dần xa.
Kí ức mờ nhạt, bé nhỏ dần lớn lên và quên đi những người khi trước đã từng dìu dắt mình trên chiếc xe đạp sờn cũ.
Kí ức vẹn nguyên, hai đứa trẻ đã trưởng thành và luôn mong muốn tìm kiếm lại "người bạn" cũ, tiếc thay, họ cũng không còn sống tại khu xóm đó nữa rồi.
Cuộc đời luôn gắn liền với hai chữ số phận và định mệnh sẽ luôn luôn là định mệnh, nơi dây duyên tình đan móc lại với nhau cũng là lúc họ ngẫu nhiên tìm được bé nhỏ.
May mắn đối với chúng tôi nhưng lại thật bất công đối với em.
ASJ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com