Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36 : Nhớ mà không thể nói ra.

Tâm trạng tôi những ngày sau dần ổn định. Hôm nay có thể xuống giường đi lại khập khiễng.

Trời hôm nay rất trong , bên cạnh cửa sổ phòng bệnh của tôi mở ra cả một cây hoa sữa thơm ngát. Tôi tựa người bên cửa sổ , đưa tay ra bắt lấy một chùm hoa sữa còn đọng sương buổi sớm.

Có tiếng gõ cửa , tôi không quay lại , cất lời :

- Vào đi !!!

- Boss !!! - Tiếng gọi của Phong vang lên giữa gian phòng.

Tôi nhìn qua , ngạc nhiên hỏi :

- Sao anh lại ở đây ???

- Hôm qua gặp Hạnh Yên với Bạch Hiên ở công ty , hai người họ bảo Boss bị thương đang nằm bệnh viện nên tôi thay mặt cả công ty đến đây thăm Boss !!! - Phong đặt giỏ hoa quả lên tủ cạnh giường tôi.

Tôi chậm rãi đi lại , nhìn gói đồ còn lại trong tay của Phong , hỏi :

- Gà rán Ichi ???

- Boss đúng là chuyên gia đấy !!! Mới thế đã nhận ra rồi !!! - Phong giơ ngón cái tán dương tôi.

Tôi ngồi xuống giường , như cười như không nhìn anh ta. Phong kéo bàn ăn ở cuối giường lại gần chỗ tôi ngồi , lôi đồ ra , nói :

- Tôi nghĩ Boss ở trong bệnh viện chắc chỉ toàn ăn đồ ăn nhạt nhẽo nên cố ý đi mua gà rán cho Boss đấy !!! Mà đúng thật là gà ở đó ăn ngon cực phẩm luôn !!!

Tôi không nói gì , từ từ ăn đồ Phong mang đến. Trước đây tôi đã từng đưa Doãn Kỳ đến Ichi ăn vài lần , cậu ấy rất thích hương vị này. Khi ấy món ăn này thật ngon. Vậy mà bây giờ , món ăn vẫn vậy , vẫn hương vị ấy , chỉ là người ngồi cạnh tôi đã không còn là Doãn Kỳ , mà sao tôi thấy lưỡi mình chẳng còn cảm nhận được hương vị cũ nữa rồi.

Tôi ngẩng đầu lên cười cười :

- Ngon thật đấy !!!

- Vậy Boss ăn nhiều vào !!! - Phong cười tươi nhắc tôi.

Đột nhiên cánh cửa bật mở , bóng dáng bao ngày tôi vẫn nhớ xuất hiện ngay trong tầm mắt. Cậu ấy nhìn tôi và Phong rồi gằn giọng hỏi :

- Có vẻ tôi đã phá chuyện tốt của hai người ???

Tôi im lặng nhìn Doãn Kỳ , ngón tay không tự chủ mà nắm chặt đôi đũa đến mức trắng bệch. Cậu ấy...lại hiểu lầm tôi ??? Cậu ấy lại ghét tôi hơn rồi !!!

Phong hết nhìn tôi lại nhìn Doãn Kỳ , rồi anh ta nhanh chóng lỉnh đi :

- Boss , tôi đến thăm một lúc rồi còn có việc nữa , giờ tôi đi đây !!!

Khi căn phòng chỉ còn hai người , tôi đã chẳng còn tâm trạng để mà ăn uống nữa. Tôi nhìn Doãn Kỳ , hỏi :

- Cậu đến đây có việc gì ???

- Em mấy ngày nay không muốn gặp tôi chính là để ở đây hẹn hò với tên đó ??? - Doãn Kỳ đặt cặp lồng sắt xuống , tức giận hỏi tôi.

- Tôi không có !!! - Tôi uất ức quay qua nói.

- Vậy tại sao mấy ngày nay em không cho tôi vào thăm ??? Hắn lại có thể tự do vào !!! - Doãn Kỳ khí lạnh bao quanh tiến tới áp sát tôi , hai tay chống hai bên người tôi.

Tôi cứng người , hô hấp như ngừng lại. Nhưng nhanh chóng phản lại câu hỏi của Doãn Kỳ :

- Tại tôi giận !!! Tôi giận vì cậu không tin tưởng tôi !!!

- Tôi không tin em ??? Kỳ Kỳ , em có thể nói có lý một chút không ??? Là em và anh ta quá thân thiết , trong khi đó với tôi , em luôn tìm cách tránh xa. Em nói đi , em ghét tôi hay bởi vì em thích hắn ta nên em mới như vậy ???

- Doãn Kỳ , người cần nói có lý là cậu chứ không phải tôi. Cậu áp đặt tôi vào những yêu cầu của cậu. Không được thân thiết với người con trai khác , không được về nhà quá muộn , không được đi ăn cùng người khác giới. Cậu có biết là cậu rất vô lý không ??? Tôi là vợ của cậu , dù sao cũng chỉ là vợ cậu , tôi sẽ không bao giờ làm loại chuyện có lỗi với cậu. Cậu không hiểu sao ??? - Tôi bất lực đến không thể kìm nén được nữa.

Doãn Kỳ im lặng nhìn tôi , trong đôi mắt là một mảng hỗn loạn không biểu hiện ra được bằng lời. Cậu ấy bất chợt ôm tôi vào lòng , dùng đôi tay rắn chắc và ấm áp bá đạo ép chặt tôi vào ngực cậu ấy. Giọng điệu Doãn Kỳ kiên định và đầy tính sở hữu cao :

- Kỳ Kỳ , em đã là vợ của tôi , tôi không cho phép có chuyện em để ý đến người con trai khác ngoài tôi. Tôi chỉ muốn cơ thể của em , trái tim em hay thậm trí là tâm trí em , tất cả chỉ có hình ảnh của tôi mà thôi. Chỉ được là của một mình tôi !!! Em hiểu chứ ???

Doãn Kỳ đẩy tôi ra , nhìn thẳng vào mắt tôi khiến tôi bối rối liền quay đi nơi khác tránh ánh mắt cậu. Tiếng thở dài của Doãn Kỳ ngay bên tai tôi. Cậu ấy khẽ hôn nhẹ lên má tôi , vuốt tóc tôi nói nhỏ :

- Tôi sẽ đợi , đợi em trở về ngôi nhà của chúng ta !!! Nghỉ ngơi đi , Kỳ Kỳ !!!

Bóng dáng của Doãn Kỳ khuất sau cánh cửa , nước mắt tôi lúc ấy cũng nhanh chóng không trụ được mà rơi xuống. Cậu ấy đã không biết , tôi đau đến thế nào khi không được nhìn thấy cậu ấy mỗi ngày như trước. Cậu ấy cũng không biết là , tôi đã nhớ cậu ấy rất nhiều. Nhớ mà không thể nói ra.

Tôi nằm xuống giường , ngón tay nhẹ nhàng chạm vào nơi hương thơm của Doãn Kỳ còn vương lại , giờ mới nhận ra , má tôi đã đỏ ửng đến mức nào.

Tôi lôi tai nghe ra , cắm vào điện thoại rồi bật một bản nhạc bất kỳ lên nghe. Tiếng hát của chính mình từ tai nghe phát ra khiến tôi lại bắt đầu bật khóc.

       Dừng chân nơi đây không dám bước tiếp.
       Để bi thương không cách nào hiện diện.
       Trang kế tiếp chính tay người viết lời ly biệt.
       Ta không cách nào cự tuyệt.

       Con đường này chúng ta đã đi quá vội vàng.
       Cứ ôm ấp bao dục vọng không thật.
       Đã quá muộn.
       Chẳng còn kịp quay đầu tận hưởng.
       Hương mộc lan chẳng thể khỏa lấp nổi bi thương.

       Thôi không nhìn.
       Ánh dương xuyên thấu mấy tầng mây.
       Thôi không tìm.
       Thiên đường đã hẹn ước.
       Thôi cảm thán.
       Nhân gian thế sự thường người từng nói.
       Chẳng thể vay được ba tấc nhật quang.

       Thiên đường ấy nơi ta đã từng yêu người....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com