Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương24: ....

24:....
Omg
Chương này hơn 6000 từ gần 3chap lun ấy chứ☺

======

Phòng ký túc xá yên tĩnh lại, cậu dọn ghế về, bắt đầu làm bài tập.
Mười mấy phút sau, Văn Thanh ra khỏi phòng vệ sinh với khuôn mặt đỏ bừng, cậu ta trèo lên giường đắp chăn, bọc thật kín, vờ như mình không tồn tại.
Hơn hai mươi phút sau, cậu làm xong bài tập Hóa, thấy anh vẫn chưa về.
… Đừng nói anh xấu hổ quá, cảm thấy bị cậu bắt quả tang mất hết mặt mũi, nên cứ trốn bên ngoài không chịu về?
Lúc này, cậu cảm thấy mình không nên lo chuyện bao đồng.

Cứ để anh ở bên ngoài từ từ vơi đi cảm giác xấu hổ, ổn định lại tâm lý rồi về là được.
Cậu làm bài tập xong, nghĩ ngợi một lúc, bèn gửi tin nhắn cho anh: Tôi đi tắm, Văn Thanh cậu ấy ngủ rồi, cậu về nhớ khóa cửa.
Anh không trả lời cậu, cậu cũng chẳng để bụng.

Cậu cầm quần áo vào trong, còn cố ý tắm lâu chút để anh về ký túc xá có đủ thời gian nằm lên giường, đắp chăn giống Văn Thanh, tách biệt với mọi thứ xung quanh.
Anh thông minh thế, dù cậu không nói rõ, nhưng sau khi thấy tin nhắn ấy, chắc anh cũng hiểu và làm thế nhỉ.
Nhưng điều cậu không ngờ là, đến tận khi cậu tắm rửa xong, giặt luôn quần áo, bước ra khỏi phòng tắm, anh vẫn chưa về.
Cậu nhíu mày, nhận ra chuyện không đơn giản.
Hiện vẫn chưa mở hệ thống sưởi, lúc ra ngoài anh ăn mặc không dày lắm, tính theo nhiệt độ bên ngoài, anh đi lâu thế chắc sẽ đông thành đá mất.
Rốt cuộc anh đang ngại cái gì?

Cậu nhíu mày chặt hơn, cậu mặc áo khoác, mở cửa phòng.
Trước cửa phòng là một hành lang dài, vị trí phòng ký túc xá của họ khá ít người, anh cũng chẳng ở ngoài cửa.
Cậu đi men theo hành lang, nhìn thấy anh ở cuối đường.

Bấy giờ hắn đang mở toang cửa sổ, đón từng cơn gió ập vào người, tóc bay phấp phới, nhưng trông có vẻ chẳng lạnh chút nào.
Cậu sải bước lớn đi đến bên cạnh anh.
“Ngơ ra làm gì? Về thôi.”
Anh đứng im không động đậy, hắn quay đầu nhìn sang, dưới ánh đèn, ngũ quan sắc sảo trên khuôn mặt điển trai bị hắt bóng tạo nên từng mảng tối, khiến cậu không thấy rõ được ánh mắt hắn.
Cậu chợt rùng mình, những Alpha từng đến quấy rối cậu cũng không mang lại cảm giác rợn gáy như thế, dường như người trước mặt mới là con sói ẩn náu ở nơi sâu nhất, con sói mà cậu nên cảnh giác nhất.
Nhưng chẳng mấy chốc, suy nghĩ này đã bị xua đi bởi phản ứng của anh.

Anh nhìn quần áo của cậu với vẻ chê bai: “Cậu ra đây làm gì, trời lạnh vậy, mặc đồ mỏng quá có cản gió được không?”
Minh Vương: “…”

Chỉ biết chỉ trích cậu, sao anh không chịu nhìn lại xem mình mặc dày bao nhiêu.

Có vẻ như thật sự cảm thấy cậu mặc quá mỏng, cậu thấy anh cởi áo khoác ra, vươn tay khoác lên người mình.
“???”

Cậu giơ tay ngăn cản, kiên quyết không để anh làm tiếp.
“Đừng nghịch, cậu mặc lại đi.” cậu nghiêm túc rằng, “Tôi không lạnh.”
“Nói dối, hôm nay nhiệt độ thấp, sao không lạnh được?” anh xụ mặt.
“Cậu cũng biết trời lạnh à.” cậu giận đến bật cười, “Lạnh mà còn không về ký túc xá, đứng ngơ ra đây làm gì?”

“Tôi…” anh sửng sốt, hắn cầm áo khoác không nhúc nhích, hạ giọng, “Tôi đang nghĩ một chuyện.”

Cậu tỏ vẻ chăm chú lắng nghe, thế là anh kể về chuyện mà mình đứng đây suy nghĩ đã lâu.
“Hai Alpha hôm đó…” anh nói rất chậm, như đang nghĩ xem phải diễn đạt thế nào, “Nếu trước đó họ không giả vờ thờ ơ, mà đổi một cách khác, chậm rãi tiếp cận cậu, trở thành bạn bè của cậu rồi ra tay, thì phải làm thế nào?”
Cậu không ngờ anh lại đang nghĩ đến chuyện này, hơn nữa trông còn để bụng hơn người trong cuộc là cậu, bèn an ủi: “Chuyện đã qua cứ cho qua đi, đừng luôn nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng xấu.”
Anh nhìn ra cửa sổ, lá trên cành cây ngoài kia đã rụng gần hết, trông tiêu điều biết nhường nào.
Anh vẫn cố gắng tiếp tục đề tài: “Không nói họ, ý là nói sau này.
Sau này nếu có người che đậy bản chất, trở thành bạn cậu rồi lại nói muốn hẹn hò với cậu, lúc đó cậu có mềm lòng không, tôi có cần xen vào không?”
(tự nhin nghe câu này lại buồn nhỉ☺)

“Nếu có chuyện ấy thật, tôi sẽ là người đầu tiên bỏ của, xách xe chạy lấy người ngay trong đêm.” cậu đá nhẹ lên giày anh, “Đi thôi, có lạnh không đấy.”
Dường như cuối cùng đã hài lòng, anh nhếch môi cười, xoay người cất bước rời đi.

Cậu yên tâm đi phía trước, không nhìn thấy ánh mắt của anh.
Ánh mắt đó rất khó hiểu, anh cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc bên trong, sau đó trở lại như bình thường.
*
Ngày hôm sau, Vũ Văn Thanh y chưa dậy nổi, cậu và anh cùng đến căn tin ăn sáng trước.
Căn tin vào buổi sáng khá vắng, họ lại tới sớm nên cậu có thể từ từ chọn thức ăn ở những khung cửa sổ.
Thức ăn của trường cũng khá ổn, bữa sáng đa dạng, có rất nhiều món cậu thích.

Nhưng chúng sẽ không có cùng một lúc, nên thường cậu sẽ chọn ăn món có bán ngày hôm đó.
Nhưng hôm nay, những món cậu thích ăn lại đồng loạt xuất hiện.
Cậu đang lưỡng lự thì nghe anh nói với giọng lười nhác: “Muốn ăn cứ gọi, tôi cũng muốn ăn, chúng ta mỗi người một ít, chia phân nửa ăn.”

Đây quả là cách hay, nhưng

Cậu do dự nghiêng đầu sang, hạ giọng: “Chỗ họ không cho thêm chén.”
Để tránh tình trạng một phần bún phở nhiều người ăn, căn tin trường đã đặc biệt ra quy định, rằng mỗi học sinh đều phải gọi một phần.
“Ồ.” anh gật đầu qua loa, “Không cho thì thôi.”
Thấy anh chưa hiểu ý mình, cậu đành thì thào giải thích kỹ cho anh: “Không cho thêm chén nghĩa là không thể chia một nửa phần sạch sẽ ra để sang một bên, phải gắp mì bún trong chén đối phương, cậu sẽ ăn trúng nước miếng của tôi đó, hiểu chưa?”
Xuân Trường: “Ừ, đúng là vậy.”
Minh Vương: “… Cậu không để bụng?”
Anh chia phân nửa đồ ăn cho người khác, nghe sao cũng thấy khó tin.

Tuy cậu là Beta, nhưng cũng biết một Alpha có ý thức lãnh địa mạnh sẽ rất để ý tới chuyện thức ăn của mình từng bị người khác dùng qua, dù sao thì đó cũng là bản tính trời sinh của Alpha, ép một Alpha không có tính chiếm hữu với đồ của mình thì quả thật hơi khó.

Anh nhướng mày, đôi con ngươi đen lướt thoáng qua bờ môi đỏ nhạt của cậu, sau đó lại nhìn những món ăn sáng bên trong ô cửa sổ, nói giọng điềm nhiên: “Cậu không thấy bây giờ hỏi tôi có để bụng không thì hơi trễ à? Chúng ta… đã tiến thêm một bước từ lâu rồi.”
Cậu sửng sốt, bấy giờ mới nhận thấy, hình như quan hệ giữa họ đã vượt cả lằn ranh ăn đồ của nhau.
Họ đã áp dụng cách giúp thứ hai, là quan hệ bạn bè thân thiết trong sáng giúp đỡ lẫn nhau.

Đừng nói ăn đồ đối phương từng ăn, còn nuốt qua nước bọt của đối phương luôn kìa.
Nói vấn đề này trong tình thế hiện giờ, chuyện giúp đỡ nhau trong sáng cứ như bị phủ lên lớp màu đen tối vậy.
“Cậu là Beta, không có pheromone nên không sao.” anh cười, “Nếu cậu là Alpha hoặc Omega, có thể tôi sẽ do dự một lúc.”
Cậu nhẹ lòng: “Vậy cứ theo lời cậu nói, mỗi người một phần, sau đó ăn chung.”
Cậu gọi một phần hoành thánh cuốn, còn anh gọi một phần mì xào đặc biệt, khi món ăn của cả hai đã có đủ, họ bèn tìm một vị trí trong góc, ngồi xuống.
Một món nước một món khô, không thể bỏ vào cùng một chén, thế là nửa phần đầu mỗi người ăn một nửa, xong rồi thì nhìn nhau.
Mì xào của anh trông còn rất đẹp, nửa phần còn lại mà hắn để dành cho cậu trông như chưa từng động vào, đây là cách ăn khiến người ưa sạch có thể miễn cưỡng chấp nhận.

Cậu nhìn lại hoành thánh của mình, là bữa ăn sáng đầy nước, lớp da bên ngoài lại dễ bị nát, dù cậu đã cố gắng ăn thật cẩn thận, nhưng cũng chẳng thể trông chỉnh tề đẹp mắt như món của anh được.

“Hay là thôi.” cậu ngại, “Tôi nghĩ chắc cậu không muốn ăn đâu, đừng miễn cưỡng…”
Cậu chưa dứt lời, anh đã đẩy mì xào tới trước mặt cậu, sau đó điềm nhiên kéo hoành thánh của cậu sang, cầm thìa của mình lên.
Dáng vẻ không để bụng của anh chẳng giống giả vờ chút nào, cậu thở phào nhẹ nhõm, yên tâm cúi đầu ăn.

Cậu ăn rất tập trung, còn anh thì như có điều suy nghĩ.
Trước đây hắn cũng từng cho rằng phán đoán và phân tích của mình là sai, hắn có phản ứng với cậu chỉ vì thiên thời địa lợi nhân hòa, tình cờ mà thôi.

Còn sự quan tâm với cậu cũng chỉ là tình nghĩa anh em bạn bè.
Để xác nhận rõ hơn, hắn đã đưa ra lựa chọn này.
Ăn đồ thừa của người khác để lại, đây là chuyện làm hắn phản cảm trong quá khứ, đừng bảo chấp nhận, nghĩ tới thôi đã ghê tởm buồn nôn rồi.

Tuy ngoài miệng hắn nói với cậu rằng họ đã dùng cách chữa trị thứ hai, không cần để ý chuyện này.

Nhưng thực ra chữa là một chuyện, ăn đồ là chuyện khác, phải rạch ròi.
Vậy mà bây giờ…
Đừng bảo ghét, hắn còn húp sạch nước lèo luôn kia kìa.

Có người vượt qua vạch cảnh giác của hắn, xâm nhập và quanh quẩn trong cấm địa của hắn, ấy vậy mà chẳng hề khiến hắn tức giận.
Tại sao chuyện này lại gây phản cảm chứ?
Hắn của quá khứ thật khó hiểu, đồ điên.
Anh đang vừa nghĩ vừa ăn thì nhận thấy tầm mắt không thân thiện gì đang đặt trên người mình.
Anh ngước đầu nhìn sang, thấy một nam Alpha mắt một mí đang ngồi  phía sau họ, vẻ mặt trông có vẻ đố kỵ lắm.

Anh nhíu mày, nhích đến gần cậu, sau đó vươn tay đặt lên lưng ghế cậu đang ngồi.

Nhìn từ phía sau, tư thế này giống như đang ôm cậu vậy.
Sắc mặt của nam sinh mắt một mí trông càng xấu xí hơn, cậu ta nhìn chằm chặp anh, nói bằng khẩu hình miệng.

Anh không hơi đâu phân tích cậu ta nói gì, hắn quay đầu về, gắp một đũa mì bên chỗ cậu.
“?”
Anh điềm nhiên rằng: “Tự dưng muốn ăn.”

“À, vậy cậu ăn nhiều chút.” cậu đẩy mì xào sang, “Thật ra tôi cũng hơi no.”
Anh chẳng khách sáo chút nào, cười nhận lấy, đến khi cả hai no bụng rồi mới tới lớp.
Hết tiết học sớm sẽ xuống sân tập thể dục, tập xong có mười mấy phút nghỉ ngơi.
Cậu thường tranh thủ những giờ nghỉ giữa tiết ngắn để học từ vựng tiếng Anh, đang cúi đầu học, cậu chợt nghe chuỗi tiếng xì xầm ngoài cửa.
“Này, cậu học lớp nào, qua đây tìm ai? Để tôi gọi giúp cho.”

“Này khoan đã, sao cậu lại vào thẳng bên trong!”
Cậu ngẩng đầu, thấy một nam sinh mắt một mí mặc đồng phục đi thẳng tới chỗ mình, sau đó dừng lại trước bàn cậu.

Ánh mắt của các bạn trong lớp đều tập trung sang bên này, lo lắng chàng trai lớp khác kiếm chuyện với cậu, đã có rất nhiều người xắn sẵn tay áo, thấy có gì không ổn là xông lên ngay.

( lớp học ai cũng mún có:))

Cậu ngồi im: “Có việc gì?”
“Minh Vương.” Nam sinh mắt một mí chống tay lên bàn, “Tôi tới để hỏi anh một chuyện.”
Minh Vương: “Cậu nói đi.”
Nam sinh mắt một mí khom người kéo gần khoảng cách với cậu cười tít mắt: “Tôi chỉ muốn hỏi, anh đã đọc những lá thư tình mà tôi để trong hộc bàn anh chưa?”

Thấy có chuyện hóng, cả lớp tức thì lặng ngắt như tờ.
“…”

( và đây là lớp học hiện tại của bạn??? Đúng chứ ạ?)

Minh Vương: “Chưa.”
Thực ra cậu không đọc bất kỳ lá thư tình nào mà mình đã nhận cả.
“Thật ra tôi cũng đoán được, nhưng chẳng sao.” Nam sinh mắt một mí gật đầu, vươn tay vào túi lấy ra một lá thư, “Giờ chỗ tôi còn một lá, phiền anh lần này mở ra đọc trước mặt tôi, cảm ơn.”
Nghe thì có vẻ lễ độ, nhưng lại chẳng khách sáo chút nào.

Lá thư tình mới được đặt giữa bàn của cậu, chờ cậu mở ra xem.
Vũ Văn Thanh y vô thức nhìn sang anh, quả nhiên mặt anh đã đanh lại.
Còn cậu cũng không thay đổi nguyên tắc không đọc thư tình của mình, cậu hời hợt rằng: “Xin lỗi, tôi không muốn xem.
Đồ của cậu che mất sách từ vựng tiếng Anh của tôi, mời cậu lấy ra cho.”
“Ồ, thành tích học tập tốt.” Nam sinh mắt một mí không lấy thư tình đi, cậu ta dài giọng, “Vậy vừa hay bù cho tôi, hợp nhau lắm.”
Chuông vào học vang, nam sinh mắt một mí nâng ngón trỏ chỉ vào lá thư tình: “Cứ để thư tình ở đây, tôi đã quá lười chờ đợi rồi, lát hết tiết tôi sẽ tới nữa, đến khi anh đọc rồi cho tôi câu trả lời.”
Nói xong, nam sinh mắt một mí nghênh ngang rời đi.
Thầy dạy tiếng Anh vào giảng bài, bên dưới thì lan truyền thông tin loạn xạ cả lên, chưa đầy nửa tiết, mọi người đã biết lai lịch của nam sinh mắt một mí kia.
Nam sinh tên Giả Lưu, năm nay học lớp Mười, nhà giàu có lại quyền thế, là nhân vật nổi tiếng phong lưu trong trường, chưa từng thiếu bạn trai bạn gái, số người quen với cậu ta giơ cả hai bàn tay cũng đếm chẳng xuể, hiệu trưởng cũng chẳng quản lý được.
Nhân vật phong lưu nhường này vốn sẽ chẳng dính dáng gì tới họ cả, họ cũng không quen, nào ngờ vì cậu mà mọi người được chứng kiến vẻ đáng sợ của nhân vật phong lưu này.

Văn Thanh y dựng đứng sách che đi tầm mắt mình, lén bàn bạc với anh: “Tên kia mẹ nó không biết xấu hổ, chúng ta đánh nó một trận cho xong, tiết nào cũng tới quấy rầy Vương Vương mà coi được à?”
Anh cụp mắt xuống, giọng lạnh tanh: “Tiết sau, cậu ngồi chỗ cậu ấy, để cậu ấy xuống đây ngồi.”

Y hiểu ngay, đến khi tan tiết, cậu ta tức tốc đổi chỗ ngồi với cậu.

Cậu cũng không khách sáo, cảm ơn xong rồi sang.
Gần đây họ vừa điều chỉnh chỗ ngồi, bấy giờ chỗ ngồi của họ ở trong cùng lớp, anh ngồi ngay đường đi, chỗ Văn Thanh ở sát tường.

Giờ cậu sang đây ngồi, nếu người nọ muốn tiếp xúc với cậu thì phải được anh đồng ý, mà người nọ bị chắn bên ngoài sẽ không chạm được vào cậu.

Có Xuân Trường bảo kê, cuối cùng các bạn trong lớp đã yên tâm, có tâm trạng nói nhảm.
“Quan hệ của họ tốt thế, mẹ cảm động quá.” Lớp phó Thể dục cường tráng thủ thỉ bên tai lớp phó Sinh hoạt ngồi cùng bàn, còn giả vờ gạt lệ: “Tuy không biết họ thân nhau từ hồi nào, nhưng chắc đây chính là anh em nhỉ.”
Lớp phó Sinh hoạt cười ha hả, cầm điện thoại chụp lén thêm một tấm: “Đúng đó, đây chính là tình anh em chủ nghĩa xã hội vĩ đại!”
Không khí lớp học náo nhiệt hẳn lên, quả nhiên sau khi tan tiết, Giả Lưu lại đến, nhưng lần này hắn không thể giao lưu với cậu nữa, bởi đã bị chặn bên ngoài.
“Này, tránh ra.” Học sinh lớp Mười thường trêu ong ghẹo bướm, tất nhiên không biết anh, cũng chưa từng chứng kiến cảnh anh đánh người khác bầm dập, bấy giờ cậu ta kiêu căng rằng, “Đừng cản đường.”
Nghé con mới sinh không sợ cọp, các bạn trong lớp hí hửng thưởng thức cảnh tên nhóc liều lĩnh dám động chạm anh.

Đôi chân dài của anh duỗi một cách tùy ý, đặt ngoài đường đi, hắn lật sách, xem người nọ như không khí.
Giả Lưu bực bội, thời gian nghỉ giữa tiết vốn đã ngắn, cứ kéo dài nữa sẽ vào học mất! Cậu ta bèn dùng tới pheromone mà mình luôn lấy làm tự hào, định dạy dỗ tên chắn đường này một bài học.
Xong, anh đối mặt với pheromone của cậu ta lại không hề hấn gì, ánh mắt những người khác nhìn cậu ta như đang nhìn tên thiểu năng.
Pheromone giữa Alpha là thứ trực tiếp nhất dùng để chèn ép nhau, pheromone của bản thân không thể tạo ảnh hưởng cho người khác là một chuyện vô cùng mất mặt, dù ở bất cứ trường hợp nào.
Giả Lưu sống thuận buồm xuôi gió từ nhỏ bấy giờ không nén được nỗi nhục này, thẹn quá hóa giận: “Tôi theo đuổi anh ấy liên quan gì tới anh, can thiệp nhiều vậy làm gì, anh là bạn trai anh ấy à?”
Động tác lật sách của anh dừng lại, vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, không đáp.
Từ hồi ở căn tin, Giả Lưu đã để ý tới anh, giờ thấy phản ứng của anh, cậu ta lập tức đưa ra phán đoán, xếp anh vào hàng ngũ những người theo đuổi giống mình, là một kẻ theo đuổi khoác lớp da bạn bè.
Giả Lưu hạ giọng, nhằm vào chuyện này để châm chọc: “Anh cũng không phải nhỉ, anh có tư cách gì, nhìn vào biết ngay anh ấy không có ý với anh, sau này cũng sẽ không có.
Anh chỉ là một người bạn bình thường thôi, còn ngồi đây lo chuyện bao đồng?”

Tất cả những người nghe thấy câu này đều thấy nó như lời khiêu khích nhạt nhẽo, không xem là thật, cả Văn Thanh cũng cảm thấy câu nói rác rưởi ở mức độ này sẽ chẳng thể khiến anh giận điên lên được.
Nhưng nào ngờ, anh gấp sách lại cười một tiếng, đứng lên.
Pheromone khủng bố nghiền ép, Giả Lưu chịu đựng đến mặt mũi đỏ bầm, như bị ai đó bóp cổ.
“Cậu lặp lại lần nữa thử xem?” anh nói rất khẽ.

Những người khác không bị pheromone của anh tấn công, chỉ tưởng câu này là lời cảnh cáo bình thường, nhưng mỗi Giả Lưu biết kẻ trước mặt… đã tức giận thật.
Như con rồng độc ác bị giẫm trúng vảy ngược, muốn tiêu diệt kẻ địch ngây thơ của mình.
“Tôi…” Giả Lưu khó thở, trước khi cậu ta đến, chẳng ai nói với cậu ta rằng lớp này có người đáng sợ như vậy cả! Sự nghiền ép tuyệt đối về thực lực khiến cậu ta run lẩy bẩy, Giả Lưu đã muốn bỏ chạy rồi, nhưng lại sợ mất mặt, thế là vẫn gắng gượng: “Nếu anh muốn ra mặt thì có dám đấu một trận bóng rổ với tôi không? Anh mà thắng, sau này tôi sẽ không quấy rầy anh ấy nữa, nhưng nếu tôi thắng, anh không được nhúng tay vào.”
Những bạn cùng lớp đang dỏng tai nghe ngóng bấy giờ không nhịn được bật cười, lớp phó Thể dục càng không kìm được phải bụm miệng để mình không thốt ra tiếng cười nhạo quá lộ liễu.

Đấu bóng với anh, muốn bị thua hay gì?

Thật ra anh chưa từng gặp tên này trong sân bóng rổ, cũng đoán được tỷ lệ thắng của mình gần trăm phần trăm.
Khi những người khác đều tưởng anh sẽ đồng ý ngay, thì chợt thấy anh nghiêng đầu, chuyển sang cậu ngồi bên trong.

“Cậu ta muốn đấu bóng rổ với tôi, cậu cảm thấy thế nào, chấp nhận được không?” anh hỏi.
Cậu không ngờ anh sẽ hỏi ý kiến mình, hơi sững sờ: “Đều được, cậu quyết định đi.”

Thế là anh đồng ý: “Được, hẹn ngày mai.”
Giả Lưu vẫn nhìn chằm chằm: “Không đấu trong trường, ra sân bóng rổ bên ngoài.”
Anh thì không quan tâm đấu ở đâu, bàn bạc xong, Giả Lưu rời đi.

=========Hết Chương24

Lẽ ra chương này hơn 6000 từ lần cơ mà mỏi tay quá:))

Thôi thì tới đây được rồi

Cũng gần 4000

Thôi mng đọc đi Sun đi ăn cơm trưa đây:))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com