Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phát bệnh đột ngột

69:...

Đới Với cậu, những tháng ngày ở bên anh trôi qua rất nhanh. Thường thì anh đều nhường nhịn cậu, chỉ có một vài trường hợp đặc biệt, như kỳ dịch cảm. Cứ mỗi lần đến kỳ dịch cảm, cậu đều sẽ như miếng thịt béo bở trong nồi, bị lật qua lật lại 'chiên' hết lần này đến lần khác.

Xuân Trường trong kỳ dịch cảm quá sung mãn, tinh thần và suy nghĩ cũng khác thường, cậu đã nhận ra điều này vào kỳ dịch cảm đầu tiên cậu tiếp xúc với hắn, bây giờ ở bên nhau, anh càng bạo hơn.

Sau vài lần, cậu cũng dần mò mẫm được một vài quy luật biểu hiện của anh trong kỳ dịch cảm, dù anh không nói, nhưng cậu cũng đoán ra đại khái anh đã đến kỳ dịch cảm hay chưa.

Hôm ấy tan học cùng cậu cùng anh về nhà, vừa đóng cửa, cậu đã bị anh ôm trọn vào lòng.

"Bác sĩ Trần, anh bệnh rồi." Giọng anh có vẻ ủ ê.

"Anh bị bệnh?" Cậu sửng sốt, vô thức sờ trán anh, cũng may thân nhiệt bình thường, không sốt.

"Vậy không khỏe chỗ nào?" Cậu hỏi tiếp.

"Tim anh khó chịu quá." Xuân Trường siết chặt vòng tay đang ôm cậu: "Chỉ cần một ngày không gặp bác sĩ Trần thôi, nó đã chẳng chịu làm việc rồi. Bây giờ gặp mặt thì làm việc quần quật cứ như muốn anh trả gấp mười lần lương cho nó vậy."

M. Vương "..."

Anh vẫn lan man: "Còn người anh em của anh cũng khó chịu nữa, nhưng nó không chịu khám bác sĩ khác, cứ khăng khăng bảo bác sĩ khác không chữa khỏi được cho nó, chỉ mỗi bác sĩ Trần mới giúp nó phun mầm bệnh ra được thôi, còn phun được nhiều lần nữa."

M. Vương: "...??"

Anh đè tay lên sau gáy cậu: "Bác sĩ Trần, làm sao mới chữa khỏi được bệnh này của anh đây?" Minh Vương cậu đáp với vẻ mặt vô cảm: "Hết thuốc chữa rồi, chờ chết đi." Sao Xuân Trường anh có thể ngoan ngoãn chờ chết được, hắn vác cậu lên bước vào phòng tắm.

Trong quãng đường ngắn ngủi này, cậu lấy điện thoại một cách bình tĩnh như đã quen từ lâu, gửi tin nhắn cho bạn cùng lớp của mình và của anh, nhờ họ xin nghỉ giúp ba ngày với lý do kỳ dịch cảm.

Vừa gửi xong, điện thoại đã bị vứt sang một bên, anh hôn tới tấp, cướp đi toàn bộ sự chú ý của cậu.
*

Kỳ nghỉ đông đầu tiên kể từ khi xác định quan hệ, thật ra cậu hơi do dự về việc có nên đến nhà anh đón năm mới hay không.

Trước đây cậu chỉ xem anh là bạn, nên vẫn chịu đựng được áp lực khi cùng gia đình anh đón Tết, nhưng bây giờ quan hệ giữa cậu và anh đã thật sự không còn trong sáng nữa.

"Sợ gì, kết quả tệ nhất là em và anh cùng bị đuổi ra khỏi nhà thôi." Anh chẳng hề hoảng hốt: "Tiền anh kiếm được đủ để mua nhà em thích rồi, không để em nhặt ve chai hay ngủ gầm cầu đâu."

"Đây là vấn đề ngủ gầm cầu hay sao?" Cậu đánh anh cái nhẹ, muốn hắn tỉnh táo hơn.

Cậu còn nhớ đoạn phỏng vấn bố z
Lương mà trước đây từng xem trên ti vi, rõ ràng bố Lương cũng là một Alpha truyền thống, không thể chấp nhận việc đối tượng của Xuân Trường thuộc giới tính nào khác ngoài Omega.

Cậu sẽ không chia tay với anh vì trở ngại này, nhưng cậu cũng không muốn mối quan hệ giữa anh và người nhà trở nên tệ đi vì cậu. Cậu nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy cách tốt nhất là chờ thêm vài năm nữa.

Chờ đến khi cậu đủ xuất sắc rồi, biết đâu khi ấy người nhà anh sẽ dễ chấp nhận hơn chăng. Cậu nói ra suy nghĩ này, anh nhíu mày: "Không cần thiết, không cần chịu thiệt nhiều năm như vậy."

"Đâu chịu thiệt gì?" Cậu giải thích: "Gia đình anh mâu thuẫn mới buồn đó, em thích chú với dì lắm."

Cậu hết lòng khuyên nhủ, cuối cùng cũng thuyết phục được anh đồng ý. Nhưng, không thú thật với bố mẹ anh đâu có nghĩa không thú thật với người khác.

Sau kỳ nghỉ đông, anh hẹn đám bạn nối khố của mình ra họp mặt. Thật ra với anh, họp mặt là phụ thôi, phát cơm chó mới là chính.

Vũ Văn Thanh cảm thán: "Lâu ngày không gặp, hình như tinh thần anh Lương tốt lắm nhỉ, anh Lương có lén mọi người tập dưỡng sinh không đấy? Truyền dạy bí quyết cho anh em nào, đừng nhỏ nhen thế."

Anh vừa gắp thịt cho cậu, vừa hờ hững đáp: "Được tình yêu vỗ về chăm bẵm, giờ tôi cho cậu biết cậu có tìm được đối tượng ngay không?"

M. Vương: "..."

Những người khác: "..."

Minh Vương cậu trợn tròn mắt nhìn cái chén trên tay Văn Thanh  suýt rơi xuống, sau đó là chuỗi ho liên hồi, cứ như mọi người bỗng chốc bị cảm hết rồi vậy. Điều cậu khó hiểu nhất là họ chấp nhận chuyện cậu và anh đến với nhau quá nhanh, cứ như không thấy mâu thuẫn gì khi anh ở bên một Beta vậy.

Sau khi ho xong, mọi người nhao nhao nâng ly chúc mừng.

"Không phải tôi tự khen đâu." Văn Thanh bắt đầu khoác lác: "Từ cấp ba tôi đã biết hai người sẽ đến với nhau rồi, quả nhiên trúng phốc!"

Mọi người: "Tôi cũng vậy tôi cũng vậy!"

Văn Toàn: "Tôi biết từ năm Mười một rồi!"
Anh vô thức mà liếc Văn Toàn một cái, khiến Văn Toàn y sợ tới hồn muốn bay khỏi xác!!

M. Vương: "..."
Không phải cậu không tin, nhưng vừa nghe đã biết đang điêu mà, lớp Mười một đã nhìn ra mới lạ đấy, lúc đó cậu và anh chỉ là bạn bè bình thường thôi.
*

Mọi việc dường như đều được giải quyết êm đẹp, cậu tiếp tục vùi đầu học tập và nghiên cứu. Thành tích của cậu vẫn nổi bật vô cùng, tâm thế điềm tĩnh được tôi rèn bao nhiêu năm giúp đôi tay cậu cực kỳ ổn định trong những cuộc giải phẫu.

Dần dần, các sinh viên tin chắc rằng dù người đang nằm trên bàn mổ là bố mẹ cậu chăng nữa, cậu cũng có thể bình tĩnh như đang đứng trước một khúc gỗ vậy, thế nên được tặng biệt hiệu là: Sát thủ máu lạnh.

Cậu dở khóc dở cười nhưng không để tâm lắm, mặc mọi người đùa vui với nhau. Năm năm trong Đại học Y là một quãng thời gian dài, bấy giờ anh đã bắt đầu học Thạc sĩ, còn cậu vẫn đang học Cử nhân.

Dù cậu luôn mãi mê học, nhưng theo cậu biết, ngoài học ra, anh cũng tham gia nghiên cứu sản phẩm để lên kế hoạch gây dựng sự nghiệp.

Thật ra cậu đã ngờ ngợ ra rồi, cậu biết anh đang trải sẵn đường cho tương lai nếu không được gia đình chấp nhận, nên dù biết anh bộn bề công việc, nhưng cậu không hề lên tiếng bảo anh hãy từ bỏ, chỉ cố gắng hết sức mình giúp được bao nhiêu thì giúp.

Chờ đến khi cậu tốt nghiệp đại học, những giáo sư hướng dẫn nổi tiếng đã nhắm trúng cậu từ lâu bấy giờ đều mở lời muốn nâng đỡ cậu. Cậu hướng tới ngoại khoa, hơn nữa trong đó có một điều khiến cậu vô cùng để tâm đó là căn bệnh mà mẹ cậu đã mắc phải.

Mười mấy năm trước, mọi thứ đều không phát triển như giờ, rất nhiều căn bệnh không có cách chữa trị tốt, nên mẹ cậu cũng không có môi trường điều trị lý tưởng. Mười mấy năm sau, căn bệnh ấy sẽ được cứu bằng việc phẫu thuật, nhưng thao tác rườm rà, yêu cầu rất cao với bác sĩ phẫu thuật chính.

Cậu dứt khoát lựa chọn thầy hướng dẫn về lĩnh vực liên quan để nghiên cứu thêm. Tối hôm nay, cậu và anh vừa 'vận động rèn luyện sức khỏe' xong, dựa vào nhau tâm sự.

Anh lau mồ hôi trên trán cậu: "Dậy tắm rửa nhé? Anh sợ người rít quá ngủ không ngon."

"Không cần đâu... chắc chắn anh sẽ không ngoan ngoãn tắm." Cậu híp mắt: "Em mệt quá, mai dậy tắm."

"Sao anh không ngoan chứ? Anh luôn rất ngoan với em mà." Xuân Trường không ép buộc, hắn đứng dậy lấy khăn, thấm nước lau người cho cậu.

Bấy giờ toàn thân cậu nồng mùi pheromone của hắn, dù đã lau xong cũng chẳng biến mất hẳn. Anh hài lòng vô cùng, hắn cúi đầu hôn cậu: " để anh xem xem có bị thương không?"

"Không bị thương, chuẩn bị kỹ lắm mà." Cậu tắt đèn, kéo chăn trùm kín người không cho anh chen vào.

"Bên nhau lâu vậy rồi còn mắc cỡ, có chỗ nào của em mà anh chưa từng thấy đâu?" Anh đòi xem với dáng vẻ hùng hồn. Cậu hờ hững rằng: "Lần trước anh cũng nói vậy, sau đó kiểm tra thấy không bị gì thì đề nghị thêm lần nữa."

X. Trường: "..."

"Có à?" Anh giả vờ mất trí nhớ để bỏ qua chủ đề này, chuyển sang một chuyện khác mà mình đang quan tâm: "Khi nào chúng ta đăng ký kết hôn?"

Họ đã bên nhau được vài năm, nhưng cậu chưa bao giờ đề cập đến khiến anh hơi lo. Hàng mày cậu trở nên nhu hòa, cậu khều ngón tay anh: "Vì bây giờ nói chuyện này còn sớm, chúng ta còn đi học... ít nhất cũng chờ đến khi tốt nghiệp, hả nói chuyện này cho bố mẹ anh đã?"

Anh hừ một tiếng, miễn cưỡng đồng ý, đoạn đi cất khăn, tắm qua loa một lượt rồi lên giường nằm cạnh cậu. Cậu lăn vào lòng anh dụi đến dụi đi, hít thật sâu.

Cậu hy vọng anh nói chuyện của họ với bố mẹ trước, được chúc phúc mới kết hôn, phần nào cũng vì cậu không có người thân để công khai. Đêm tối luôn dễ khiến người ta sầu muộn, cũng dễ khiến người ta hồi tưởng về quá khứ.

"Nếu mẹ còn sống, em có cứu được bà không nhỉ?" Minh Vương hỏi khẽ. Xuân Trường ôm cậu, vỗ nhẹ lên vai cậu: "Chắc chắn là được, trình độ của bác sĩ Trần đứng hàng đầu thế giới, không ai mà bác sĩ Trần không cứu được cả."

Cậu cũng vui hơn, thế là khoe với anh về thành quả học thuật của mình: "Thầy hướng dẫn của em nói trình độ em đã đủ để đảm nhận vị trí bác sĩ phẫu thuật chính rồi, thậm chí nếu không có ông ấy, em là lựa chọn tốt nhất làm bác sĩ phẫu thuật cho những ca bệnh giống mẹ."

"Vương của anh giỏi quá." Xuân Trường nghe thế cũng mỉm cười: "Sau này sẽ càng giỏi hơn, nổi tiếng thế giới."

"Anh ngoài tiền ra thì không còn gì, ở bên người nổi tiếng ghê gớm như vậy thấy khủng hoảng ghê." Ngoài miệng nói thế, nhưng bàn tay đang đặt trên lưng cậu đã dời xuống eo, sau đó đến đùi.

"Trái tim đầy khủng hoảng của anh cần được bác sĩ Trần an ủi." Anh giả giọng nghiêm túc.

M. Vương: "..."

Xuân Trường anh bị khủng khoảng cái con khỉ ấy!

Tuy biết không thể tin, nhưng khi anh hôn mình, cậu vẫn nhắm mắt đón nhận động tác của hắn.

Tháng ngày yên ả trôi, thầy của cậu ra nước ngoài tham dự buổi giao lưu hội đàm học thuật, cậu tiếp tục nghiên cứu cùng đàn anh đàn chị, học thêm về kiến thức lâm sàng.

Nhưng cậu không ngờ, sự yên ả này đã nhanh chóng bị phá vỡ.

Hôm ấy cậu còn trong bệnh viện học hỏi thêm, lúc đi ngang văn phòng viện trưởng, cậu nghe thấy một cuộc tranh chấp.

"Sao lại đột nhiên phát bệnh chứ? Bác sĩ Lý đâu? Ông ấy sở trường loại phẫu thuật này nhất!"

"Bác sĩ Lý ra nước ngoài rồi, dù bây giờ về ngay cũng cần mười mấy tiếng!"

"Rối loạn tuyến thể ảnh hưởng chức năng tim mạch, đây vốn là bệnh hiếm gặp, không bác sĩ nào dám đứng ra phẫu thuật và đảm bảo ca phẫu thuật sẽ thành công!" Cậu vốn không định nghe lén, nhưng cậu chợt khựng lại khi nghe đến tên bệnh.

Đây là bệnh mà mẹ cậu mắc phải, cũng là căn bệnh mà cậu đang nghiên cứu.

... Ai đột ngột mắc bệnh này nhỉ?

Giọng nói rầu rĩ của viện trưởng vang lên: "Đây không phải người bình thường đâu, đây là bà chủ nhà họ Lương đấy, nhỡ làm không tốt, chúng ta sẽ gặp rắc rối to." Ngoài phòng, cậu trợn to mắt.

Người phát bệnh đột ngột là... mẹ của Xuân Trường.

(All những gì trong truyện đều ko phải sự thật )

===hết chương 69

Mọi chuyện đều ko sao nữa rồi
Yên tâm nhé❤😽

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com