Chương 0
*Tác phẩm đã được cập nhật lại ,nhân vật là người Việt Nam,bối cảnh ở TP HCM và các khu vực đồng bằng Sông Cửu Long.
''Đi ra!!!!ra khỏi nhà ngay!!!!''
Sau câu nói tức giận của người cha(ông Trần Hoàng Long,56 tuổi) là cái va li bị văng ra ngoài sân cùng quần áo nằm vương vãi trên đất.
Thanh Duy không nói một lời , ngồi xuống nhặt lại quần áo của mình xếp vào va li.
Mẹ đứng đó (bà Bảo Anh,54 tuổi) đau lòng nhìn con trai mới 16 tuổi của mình,cái tuổi thanh xuân đầy nhiệt huyết,chưa biết mùi vị yêu đương là gì ?vậy mà ,con lại nói với cha mẹ ,con là đồng tính luyến ái,tức là thằng bé sẽ không lấy vợ và cũng không thể sanh con đẻ cháu cho ông bà.
Cứ nghĩ con còn nhỏ tuổi ,chưa hiểu rõ tư tưởng của mình,hai vợ chồng già hết lời khuyên giải con trẻ ,nhưng càng nói càng giải thích lại càng không giải quyết được vấn đề,kết quả?con bị đuổi , không được vào nhà.
"Sao con không nghe lời?"
"Mẹ~~~con xin lỗi"
Ánh mắt Thanh Duy nhìn mẹ đầy hối tiếc và xấu hổ,thừa nhận bản thân là vô hệ (tức chỉ những người đồng giới yêu nhau, thời ba mẹ Thanh Duy hiểu như vậy)trước mặt ba mẹ,trời mới biết cậu đã lấy hết dũng khí và hiện tại cậu không còn khí lực để giải thích cho ba mẹ hiểu.
Chịu đựng cơn tức giận của ba mẹ là điều Thanh Duy có thể làm và không muốn nói thêm gì? để hàng xóm biết chuyện rồi lại bàn ra tán vào,gia đình này có con trai độc lại là bê đê ,hỏi sao sẽ không bị chê cười?
May là cậu đã đăng kí học trường chuyên tỉnh khi thi chuyển cấp ,ở trường có ký túc xá nên cậu ra đó học và ở luôn .Nhưng cậu không thể về lại nhà , bởi vì ba nói chỉ khi nào cậu chịu cưới vợ thì mới đuợc phép vào nhà, lời ba nói là ý chỉ,con cháu đế vương mấy đời lưu lạc chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh của bề trên .
Nghĩ đến đây Thanh Duy đau lòng từ biệt mẹ mình"mẹ~~~con đi đây"
Biết không khuyên được con trai nên người mẹ cũng chỉ thở dài dặn dò con ."tiền bạc.....mẹ sẽ lo cho con đầy đủ,ra đó lo học hành.... đừng suy nghĩ chuyện khác nghe chưa?"(ý mẹ Thanh Duy khuyên con đừng vội yêu người đồng giới sớm ,chỉ lo học hành thôi ).
"Dạ. ..con biết rồi" Thanh Duy cười khổ trong lòng nói với mẹ mình,cậu cố gắng nhìn mẹ thật lâu ,vì không biết khi nào mới được trở về nhà nữa? "ba ,mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe".Đôi mắt Thanh Duy đỏ hoen,cậu nhanh chóng quay lưng đi để không cho mẹ đau lòng khi nhìn đến con trai bé bỏng của bà khóc .
Xách va li trên tay ,Thanh Duy thẳng lưng bước ra khỏi cửa nhưng trong lòng đau xót vô cùng,đối với một đứa con, gia đình là cả thế giới,cho dù ở bên ngoài là đất rộng trời cao cũng không có ở đâu bình yên ấm áp như ở nhà ,cho dù là vậy cậu vẫn để bản thân bước đi trên con đường này ,là tại cậu?tại trời cao ?hay tại số phận nó vốn như vậy rồi ,đâu thể tránh khỏi,suy cho cùng thì quyết định thừa nhận tính hướng với ba mẹ là đúng hay sai????
Thanh Duy trầm mặt"thôi ....không nghĩ nữa lo học trước rồi tính sau" .
Quyết định đúng sai ,tương lai sau này sẽ rõ, nhưng cậu sẽ không hối hận, tuyệt... không hối hận.
Thanh Duy bắt xe ôm rồi rời đi .
Người mẹ đứng nhìn con trai bé bỏng của mình rời đi cho đến khuất bóng,trên gương mặt già nua đã chảy những hàng lệ .
Bà không biết,lần ra đi này của con trai kéo dài tận sáu năm và ngày con trở về chính là trong đêm mưa gió khi mà linh hồn và thể xác của con cùng bị tổn thương trầm trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com