[1]
-Lưu Vũ-
Từ khi còn nhỏ,tôi đã cảm thấy mình rất cô đơn,không phải vì không ai chịu ở bên cạnh tôi,chơi với tôi,mà là vì cái chứng sợ hãi xã hội bên trong tôi,nó đã ám ảnh tôi quá lớn
cũng không hẳn chỉ đơn thuần là mắc một mình hội chứng đó,có bác sĩ chẩn đoán là tôi tự kỉ,còn có người nói... tôi vốn bị thần kinh, tôi không hiểu được cũng không muốn tìm hiểu nguyên nhân dẫn đến căn bệnh của tôi,vì đối với tôi,sống một mình đôi khi... lại là một điều tốt
Ba mẹ rất nhiều lần đưa tôi đi điều trị tâm lý,tiếc là chẳng có lần nào nó mang lại kết quả khả quan,bạn bè dần dần xa lánh tôi,vì họ phát hiện ra sự bất thường trong tâm lý của tôi nên bắt đầu kì thị tôi,và trêu chọc tôi đủ thứ
Cứ như thế,tôi tập làm quen với cuộc sống nhàm chán của chính mình,những tưởng sẽ chỉ cứ sống như vậy đến hết cuộc đời thôi,nào ngờ đâu,lại có một ngày tôi...gặp được
"người con trai ấy"
Cái "người con trai" mà tôi đề cập tới đấy không phải là bạn mới,cũng không phải anh em gì của tôi,người đó tuy là người xa lạ thôi,nhưng nhất mực quan tâm,chiều chuộng tôi,quan trọng hơn là cậu ấy tình nguyện ở lại bên tôi,lắng nghe tâm sự của tôi mọi lúc
Đừng đoán nữa,tôi nghĩ có đoán chắc chắc bạn cũng sẽ đoán không ra,bật mí cho nha, cậu ấy là người bạn tưởng tượng của tôi,tên cậu chỉ gồm hai chữ thôi...là "Ngô Hải"
-----------------
"Lưu Vũ Nhi"
Ngô Hải chầm chậm xuất hiện bước tới nghiêng đầu quan sát tôi,gọi tôi bằng cái biệt danh chỉ có mình cậu ta dùng đến
"mắt cậu lại đỏ rồi,là vừa khóc sao?"
"làm gì có, tôi đâu có khóc đâu" - tôi lắc đầu nhìn cậu ta,chối bay chối biếng
"Lưu Vũ!nhìn thẳng vào mắt tôi đi"
"hả?!?"
"nhìn vào mắt tôi,giờ nói lại lần nữa thử xem,nói với tôi rằng cậu không hề khóc"
"tôi...Ngô Hải à..." - tôi ngượng ngùng,liên tục ấp úng,rồi kết cục vẫn là cúi đầu chịu thua
mỗi lần nhìn vào mắt cậu ta,tôi thật tình không thể nào mở miệng mình ra mà nói dối
"lại bị bọn bạn ở trường ăn hiếp?"
"không phải"
"không?!?"
"cậu..cậu đừng giận,quả thật lần này bọn họ không làm gì gọi là quá đáng với tôi,chỉ là đùa hơi lố một chút thôi,tất cả là tại tôi...quá dễ khóc"
"thế nào gọi là đùa hơi lố một chút?nhốt cậu trong phòng vệ sinh rồi tạt nước,hay như lần trước, ném thẳng cậu xuống hồ sen?"
"không...không phải vậy mà"
"Lưu Vũ à,đến nước này rồi cậu còn nói tốt cho tụi nó sao?cậu không mau nói cho gia đình cậu biết đi,nếu không tôi nghi, cậu sẽ bị bắt nạt cho tới khi ra trường mất"
"tôi không dám,tôi thật sự không dám cậu có hiểu không? Nói ra thì đã làm sao,bọn nó cùng lắm cũng chỉ bị cảnh cáo hay đình chỉ học tạm thời thôi,còn tôi...sẽ phải chịu gấp đôi sự bạo hành của tụi nó"
Tôi hét,ôm đầu ngồi khụy xuống,dùng hết sức bám chặt lấy phần tóc ở hai bên
Ngô Hải thấy vậy chầm chậm ngồi xuống đối diện tôi,đợi tôi bình tĩnh rồi mới kêu tôi ngẩng mặt lên,lại một lần nhìn vào cậu ấy
"tôi xin lỗi,cậu đừng khóc,buông tóc cậu ra đi"
"Ngô Hải....tôi sợ..."
"đừng sợ!ngoan...nghe lời tôi,buông tay ra đi...cậu còn nắm chặt như vậy thì sẽ đau,mà cậu đau...thì tôi cũng đau lắm"
Tôi vì sự dịu dàng này mà lòng nhẹ đi được một chút,dùng tay lau vội hàng nước mắt,cố gắng cười dù miệng đắng để Ngô Hải không phải lo
"Ngô Hải à, cậu có thể...mãi mãi đừng rời xa tôi không?"
"chỉ cần cậu còn nhớ đến tôi,còn cần có tôi,tôi sẽ không đi đâu hết"
"tôi sợ lắm Ngô Hải,tôi sợ mình sẽ có lúc quên đi hình dáng của cậu"
"sẽ không đâu,tôi tin cậu,cậu nhất định sẽ không quên tôi"
"nhưng..."
"Lưu Vũ Nhi,cậu là tri kỉ của tôi,tôi không quên cậu và cậu sẽ nhớ về tôi,giữa chúng ta...luôn có sự gắn kết"
Tôi mở to mắt, hết nhìn Ngô Hải lại nhìn vào khoảng không dưới chân,có đôi lời tôi không dám tự mình nói ra,nhưng... trong lòng lại tiệt nhiên hiểu rõ
Đó là tôi biết,Ngô Hải thực sự chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng bên trong tôi,từ khi nhỏ tôi đã rất muốn tin tưởng vào sự hiện diện của cậu ta, tuy nhiên, việc cậu ta biến mất và xuất hiện theo ý muốn của tôi, chính là câu trả lời thõa đáng cho tôi về việc cậu ta không hề có mặt trên thực tế
nhưng sao khi cậu ta xuất hiện vẫn mang cho tôi cảm giác chân thực lắm,không thể giải thích!chỉ là...giống như cậu ấy tồn tại ở một thế giới khác,song song bằng cách nào đó mà có thể tùy ý đến để gặp mặt tôi
-----------
Tôi cùng Ngô Hải trò chuyện rồi ngủ thiếp đi trên ghế lúc nào chẳng hay,tỉnh dậy thì cũng đã 18 giờ hơn, Ngô Hải cũng theo quy luật thường ngày tôi đặt ra,sau khi giải tỏa nỗi buồn giúp tôi thì âm thầm biến mất
"Tiểu Vũ! Con có trong phòng không?" - mẹ gõ cửa phòng,nhỏ tiếng gọi tôi
Tôi dè chừng bước từng bước lại gần mở cửa ra,tuy nhiên, lại không để bà bước vào trong,cho dù chỉ là một bước
"có bạn học của con đến tìm con đấy"
"bạn...bạn học sao?"
"phải! thằng bé nói là bạn cùng lớp với con,con có muốn gặp mặt không?nếu không,để mẹ lựa lời từ chối"
Mẹ tôi sống với tôi mười mấy năm rồi,dĩ nhiên biết bệnh của con mình nặng ra sao,bà không muốn tạo áp lực cho tôi,vậy nên luôn hỏi ý kiến tôi,mỗi khi làm một điều gì đó
"rồi rồi,mẹ hiểu rồi,để mẹ từ chối cho con" - thấy tôi im lặng không nói,mẹ hiểu ý vỗ nhẹ vai tôi
"xin lỗi mẹ,con..."
"thằng con ngốc!không cần phải lo,vào trong nghĩ ngơi đi,không muốn gặp thì thôi,không làm sao hết"
Ngay lúc mẹ vừa quay bước chuẩn bị đi xuống nhà dưới thì khựng lại bởi bàn tay tôi
chả hiểu tôi lấy can đảm ở đâu ra mà chạy lại gấp gáp níu lấy áo mẹ tôi,gật đầu chắc nịch đồng ý với bà rằng tôi...có thể gặp cậu bạn đó
---------------
Theo sau lưng mẹ đi vào phòng khách, tôi thầm tự trách đã không suy nghĩ kĩ càng,vì kẻ trước mặt chính là kẻ ở trường thường xuyên bắt nạt tôi,tôi không muốn gặp mặt cậu ta,tại sao cậu ta nhất quyết không tha cho tôi,còn tìm đến tận nhà tôi như thế
"mẹ..mẹ ra ngoài đi ạ,con một mình nói chuyện với bạn được rồi"
Mặt mẹ thoáng nghi ngờ do sự dũng cảm bất thường của tôi,tuy nhiên bà cũng không nề hà hỏi thêm tôi,lánh mặt nhằm tạo không gian riêng cho tôi... và "người bạn" đấy
Tôi kêu bà đi,là do không muốn bà phát hiện tôi đang lo sợ,tôi không muốn mẹ biết chuyện ở trường của tôi,không muốn bà lo,càng không muốn bà nhúng tay vào những chuyện đó
"Lưu Vũ,sao ban sáng lại tránh mặt tôi?"
"tôi không có tránh" - tôi rụt rè thụt lùi bước về phía sau,cậu ta thì cứ một mực tiến tới chỗ tôi,càng ngày càng cùng tôi áp sát
"tại sao phải sợ hãi như vậy,đây là nhà cậu,tôi không làm gì cậu đâu"
"Cam Vọng Tinh..."
"hôm nay còn dám gọi cả họ lẫn tên tôi?" - Vọng Tinh bật cười rồi dùng tay cậu ấy mạnh bạo nâng mặt tôi,cằm tôi cảm tưởng như sẽ vỡ ra nếu cậu ấy dùng lực mạnh thêm một chút
"tôi trước nay đâu làm gì có lỗi với cậu,sao cậu lại không chịu tha cho tôi?"
"cậu chắc chứ,chắc là chưa từng làm gì có lỗi với tôi?"
"nếu như có thì cậu nói thẳng ra đi!sao cứ phải dày vò tôi như thế"
"TÔI CHÍNH LÀ THÍCH NHƯ VẬY ĐÓ!CẬU QUẢN ĐƯỢC SAO?" - Vọng Tinh bực thật rồi, đẩy mạnh tôi ra, cậu đứng cách xa và chừa giữa hai chúng tôi một khoảng trống
"Lưu Vũ! Cậu nghe rõ cho tôi,sau này bất cứ khi nào tôi gọi cậu phải ngay lập tức xuất hiện ở trước mặt tôi,không được tránh né tôi, không được trốn tôi,còn nữa... khi trò chuyện phải nhìn thẳng vào tôi,không được nhìn đi nơi khác"
"ngày xưa cậu đâu có như vậy,cậu đã từng rất tốt ...Vọng Tinh"
tôi ức đến run, lại theo thói quen ngồi cụp xuống,mắt dán chặt lên nền đất,bó gối bấu chặt bắp chân
"cậu cũng biết tôi từng tốt với cậu sao? Là do cậu thôi,cậu không trân trọng tôi,cũng không trân trọng tình bạn đó"
==========
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com