Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2. Tiệc sinh nhật bi thương

Thời gian: Mười giờ sáng, ngày ba tháng chín năm 2010


Cô là Tô Tranh, Tô Tranh của mười một năm sau.

Cô hai mươi tám tuổi, là nhân viên bình thường của một công ty, dáng người cao gầy xinh đẹp nhưng trầm mặc ít nói, chưa cưới, không có bạn trai.

Hiện, cô đang ở trong một phòng khách xa hoa nhất sang trọng nhất tại thành phố G. Hôm nay, những người giàu sang quyền quý đều tề tựu ở đây, họ muốn chúc mừng sinh nhật cho cặp chị em song sinh mười tuổi.

Thân phận của Tô Tranh vốn không nên xuất hiện ở nơi này, cô cũng không có tư cách xuất hiện tại nơi này.

Nhưng vào mấy ngày trước, cô tìm mọi cách, tìm đủ mọi mối quan hệ, để đổi lấy một thân phận là nhân viên phục vụ để được xuất hiện tại nơi này.

Cô vốn có một thân hình mộc mạc nên rất hợp với đồ của nhân viên phục vụ, cô đứng ở góc khuất đại sảnh, một đôi mắt khẩn cầu vội vàng nhìn vào trong đám âu phục và lễ phục đó tìm bóng dáng của hai tiểu thiên sứ.

Đúng, bọn họ là thiên sứ, bọn họ sinh ra ở gia đình quyền quý, ở thành phố G đó là dòng họ cao quý nhất và hiển hách nhất -- nhà họ Mạc.

Bọn họ không có mẹ, nhưng có một người cha tiền tài vô lượng, còn có cả một gia tộc luôn thương yêu cưng chiều bọn họ.

Nhưng hôm nay là sinh nhật bọn họ, là ngày mà mẹ bọn họ đã chịu đủ khổ đau để sinh bọn họ ra trên đời.

Trong cuộc sống này, nguyện vọng duy nhất của mẹ bọn họ chính là được nhìn bọn họ một lần, chẳng lẽ cũng không thể được sao?

Đôi mắt Tô Tranh rốt cuộc tìm thấy hai đứa bé được mọi người vây quanh.

Bọn chúng cười đến ngây thơ, hạnh phúc, ngọt ngào, giống như thế gian không có khuyết điểm.

Đối với bọn chúng mà nói, có lẽ thực sự không biết cái gì là thống khổ và bất hạnh?

Tô Tranh cười, bọn chúng là thiên sứ, đi đến nhân gian này vốn là để được nhận hết tất cả sủng ái trên đời này, cho nên bọn chúng không cần phải hiểu khổ sở là cái gì.

Đối với Tô Tranh mà nói, cô chỉ là muốn liếc mắt nhìn mà thôi, liếc mắt nhìn cũng đủ rồi.

Cô nhìn đại sảnh tràn đầy tiếng nói tiếng cười một lần cuối cùng , nơi này thật ấm áp, nhưng không thuộc về cô.

Cô sờ sờ tượng gỗ nhét vào trong ngực, lặng lẽ ra đi, ra đi thôi, cô vốn nên tuân thủ lời hứa.

Tô Tranh chưa bao giờ dám có bất kỳ hy vọng xa vời, nhưng nếu có đến với cô thì nó cũng không thể là điều tốt đẹp?

Tô Tranh nhìn hai đứa bé đang cười nói, hai mắt không dám nháy một cái.

Bởi vì chỉ cần nháy mắt một cái, giống như sẽ nhìn thấy chúng ít đi một chút.

Bọn chúng quá mức nghịch ngợm, sau khi ăn bánh sinh nhật xong rồi, len lén chạy ra khỏi đại sảnh.

Tô Tranh không dám lên tiếng, không dám động đậy, e sợ quấy rầy bọn chúng.

Bọn chúng đang ở trước mặt cô cười, tóc hơi xoăn, đôi mắt trong veo, khi cười lộ ra lúm đồng tiền nhỏ bên má, thật quá đáng yêu ngây thơ làm sao!

Nhưng lúc này, đôi chị em đáng yêu kia dường như đã cảm nhận được cô đang ở bên cạnh chúng nhìn bọn chúng chằm chằm .

Bé gái nghẹo đầu tò mò hỏi: "Dì là ai, tại sao lại ở cửa nhìn chúng cháu?"

Bé trai không nói gì, nhưng chân mày cậu đã khẽ nhíu lên, cậu cũng không thích ánh mắt của nhân viên phục vụ này khi nhìn mình.

Tô Tranh không biết làm thế nào để mở miệng, môi của cô đang run rẩy, trong mắt đã thoáng hiện ra nước mắt.

Cô kiềm chế bản thân, từ từ ngồi xổm xuống, nhìn thẳng bọn họ, đè nén kích động trong nội tâm xuống, dịu dàng nói: "Chúc các cháu sinh nhật vui vẻ."

Đây là lời nói đã lặp đi lặp lại vô số lần ở trong lòng cô, trời cao có mắt thương tình, đã cho cô cơ hội để nói ra những lời này.

Bé gái tò mò tiến lên, cặp mắt trẻ con to trong veo nhìn dì kỳ quái này vừa nói: "Cám ơn dì."

Bé trai khẽ nhíu chân mày cũng chạy xem ra, nhưng khuôn mặt nhỏ lãnh khốc không nói gì, đây cũng không phải cậu cố ý muốn thế, cậu vốn không thích cười.

Tô Tranh do dự một chút, móc từ trong ngực ra đôi tượng gỗ đã chuẩn bị trước, ánh mắt tha thiết nhìn bọn chúng: "Cái này tặng cho các cháu làm quà tặng sinh nhật, chúc các cháu vĩnh viễn hạnh phúc vui vẻ ."

Hai mắt bé gái tỏa sáng, tượng gỗ này là một đôi em bé, mặt cong cong, môi nhỏ đỏ tươi, thật tinh xảo sinh động, nhất là lúm đồng tiền của chúng, càng khiến cho người khác thương yêu thêm.

Nhưng kinh nghiệm của bé nói cho bé biết, phàm là người xa lạ tặng quà cho bọn chúng, luôn có các loại mục đích kỳ quái. Dĩ nhiên nhiều nhất là mơ ước tới ba của bọn chúng, các dì đều muốn làm mẹ của bọn chúng.

Nhưng hôm nay, ba của bọn chúng cũng nhân dịp sinh nhật này công bố việc đính hôn a, vậy sao dì này lại còn tặng quà cho bọn chúng đây?

Con ngươi bé gái lóe sáng từ từ lại có ánh xa lánh.

Lúc này, trong con mắt bé trai lộ ra điểm chán ghét, có chút không nhịn được quay đầu nhìn về phía chỗ khác, tuy còn nhỏ tuổi thế nhưng cậu đã sớm gặp qua rất nhiều người như vậy, một cái tượng gỗ nho nhỏ là đã muốn thu mua bọn chúng sao?

Đôi tay Tô Tranh đưa ra, lại thấy hai chị em không phản ứng chút nào, chỉ ngẩn ra yên lặng thu tay lại. ( hic thương chị quá hu hu)

Nước mắt cô sắp tràn ra, đôi mắt không chớp nhìn chị em họ, do dự một chút rốt cuộc run rẩy vươn tay, nghẹn ngào nói: "Dì muốn chạm vào các cháu, có thể không?"

Bé gái có chút kinh ngạc, dì này quá kỳ quái rồi, không phải sao? Bé kinh ngạc không nói ra lời, đồng thời trong mắt to bắt đầu có phòng bị.

Mà bé trai nghe nói như thế, trong mắt lại có khinh bỉ, tiến lên kéo tay chị gái, chỉ nói một chữ: "Cút."

Bé gái bị em trai lôi đi vào trong đại sảnh, bé vừa đi vừa quay đầu lại tò mò nhìn dì kỳ quái kia.

Dì kia đang chảy nước mắt đó.

Trong đại sảnh có tiếng vỗ tay vang lên, khi tiếng vỗ tay dừng lại, Microphone bên trong truyền đến giọng nói rõ ràng.

Giọng nói kia, Tô Tranh đã từng nghe qua, nhưng hôm nay cách vách tường lạnh lẽo, cách Microphone rất xa, Tô Tranh không tìm được bất kỳ một tia cảm giác quen thuộc nào.

Giọng nói rõ ràng đó, đang tuyên bố tin tức một đám cưới.

Tô Tranh thẩn thờ ngẩng đầu lên, xuyên cửa sổ, mơ hồ thấy trong tay người đàn ông kia đang dắt một người phụ nữ thật xinh đẹp ưu nhã.

Anh cũng không có quá nhiều vẻ mặt, nhưng trong tiếng cười của cô gái kia tràn đầy hạnh phúc.

Ánh mắt Tô Tranh từ trên người bọn họ dời đi, cố gắng xuyên thấu qua các khe hở tìm kiếm bóng dáng của tiểu thiên sứ, nhưng cô không nhìn được, không thấy được.

Tô Tranh cúi đầu, ngơ ngác ngồi bệt ở trên sàn nhà lạnh băng.

Bên tai là những âm thanh chúc mừng và tiếng vỗ tay, trước mắt cô lại hiện lên ánh mắt khinh bỉ, ánh mắt phòng bị đó.

Đứa bé còn nhỏ, bọn họ còn chưa hiểu được cách che giấu, con ngươi tinh khiết biểu hiện rõ nội tâm đơn giản của bọn chúng.

Dường như đã qua một hồi lâu, tiếng vỗ tay đã ngừng, âm nhạc lại vang lên, giống như có người ở chạm cốc, có người ở đó nói đùa.

Tô Tranh dùng hai tay chống xuống sàn để đứng dậy, từng bước một đi ra ngoài.

Cô đã từng cho rằng cho dù cái thế giới này cũng từ bỏ cô, cô vẫn phải cố gắng sống.

Nhưng hôm nay, cô chợt không tìm được ý nghĩa để sống tiếp.

Đang lúc mờ mịt, cô đụng phải một lồng ngực khỏe mạnh, ngước mắt lên, lại nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Gương mặt lạnh lùng nguội lạnh, con ngươi kiên nghị băng lãnh.

Cô kinh ngạc đến ngây người trong chốc lát, ngay sau đó quay đầu như bị ma đuổi chạy ra ngoài.

Cô đã không có cái gì, còn anh có con gái, con trai, còn có cả vị hôn thê, còn có tiền đồ sáng sủa.

Nhưng người đàn ông kia đã nhận ra cô, khinh thường lạnh giọng hỏi: "Tô Tranh, lại là cô... cô tới làm cái gì?"

Tô Tranh căn bản không để ý, điên cuồng đẩy cửa chạy ra phía ngoài .

Anh do dự một chút, ngay sau đó đuổi theo: "Tô Tranh, cô đứng lại!"

Tô Tranh liều mạng, tông cửa xông ra, hoảng hốt chạy bừa, bên ngoài có rất nhiều xe ô tô đang chạy.

Sau đó thì sao, Tô Tranh nghe được két một tiếng, cô cảm thấy thân hình mình bay lên.

Trong một khắc bay lên đó, cô hoảng hốt thấy được Mạc Phong cách đó không xa.

Trong con ngươi Mạc Phong tất cả đều là khiếp sợ!

Sau đó cô trầm trọng rơi xuống đất.

Trước mắt cô một vùng tăm tối, ý thức bắt đầu mơ hồ, cô mơ hồ nghe được âm thanh của Mạc Phong, anh đang kêu tên của mình, vội vàng muốn nói cái gì.

Nhưng là, âm thanh kia rất mơ hồ, cô nghe không được.

Cô lục lọi từ trong ngực móc ra tượng gỗ, cố gắng mở mắt ra, lại thấy một mảnh đỏ.

Tượng gỗ, tượng gỗ của cô, đã bị nhiễm đỏ sao?

Cô nở nụ cười bất đắc dĩ, cũng là phí công.

Cuối cùng, cô hoàn toàn chìm vào sâu trong bóng tối.

Khi cô tỉnh lại, cảm giác mình giống như bị xe đâm qua.

Dĩ nhiên cô nhớ lại rất nhanh, không phải mình bị xe hơi cán qua, mà là bị xe hơi đụng qua. Nhưng không phải cô hẳn là đã chết rồi sao?

Cô mở mắt, lại nhìn thấy bản thân mình đang ở trong ký túc xá, nhìn giống như là ký túc xá của học sinh, có giường tầng, cô nằm giường tầng trên.

Trên vách tường có ảnh tạp chí, là ảnh của Vương Phi.

Ánh mắt của cô nhìn quanh phòng, thấy trên cửa còn có dán lịch trực nhật quét dọn vệ sinh, trên đó viết Thứ hai Tô Tranh, thứ ba Trần Yến Lệ, vv...

Cô trầm mặc, chợt ngồi bật dậy.

Cô phát hiện, mặc dù cả người mình mệt mỏi, nhưng trên người lại không có vết thương gì.

Cô trầm tư, sau đó con ngươi trong nháy mắt co rúc lại.

Trùng sinh, cô sống lại sao?

Trùng sinh đến mười năm trước.

Cô nhắm mắt lại, làm theo suy nghĩ, sau đó xuống giường, cầm lịch ở bên cạnh lên.

Ngày 9 tháng 4 năm 2000.

Một tháng trước, là ngày cô sinh hai đứa bé.

Một ngày trước, đứa bé của cô đã rời cô đi.

Một ngày trước, Mạc Phong tìm cô, sau đó hoàn toàn thất vọng rời đi.

Một ngày trước, cô cảm thấy mình mất đi tất cả chỉ còn hai bàn tay trắng.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn trời.

Cô sống lại, nhưng tại sao cô lại để cô trùng sinh vào thời khắc này!

Nếu sớm hơn một năm, cô sẽ cố gắng thay đổi, không tiếp tục để cho đoạn nghiệt duyên này xảy ra!

Nếu sớm hơn một tháng, cô nhất định sẽ cố hết sức để bảo vệ con của mình, sẽ không để mặc cho bọn chúng bị người khác ôm đi!

Nếu sớm hơn một ngày, tất nhiên là cô cũng sẽ thuyết phục Mạc Phong!

Nhưng đã muộn, cô sống lại tại thời điểm mà tất cả đều đã xảy ra! Tất cả đều đã định!

Sau khi trầm mặc thật lâu, cô rốt cuộc ngẩng đầu lên lần nữa.

Không có quan hệ, lần này Tô Tranh, cô có thời gian là cả mười năm.

Mười năm, cô có thể làm rất nhiều việc.

Lần này, cô nhất định sẽ lấy lại hết nhưng thứ cô mong muốn!

Mười năm sau chính là ngày tổ chức tiệc sinh nhật, nhưng sẽ không tái hiện kết quả như trước nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com