Chap 12: Anh yêu em.
Trăng đã lên cao, trong lúc mọi người đang chìm sâu vào giấc ngủ thì hai người Dương Nam và Phương Nguyên thì đang say sưa với bộ phim tình cảm trên chiếc máy tính bảng. Đây đúng là một ý tưởng tồi khi trông thấy cặp đôi trong phim cứ hôn nhau, ôm nhau tình tứ quá trời, mặc dù là anh đang dang hai tay ôm lấy cô nhưng anh vẫn cảm thấy có chút khó chịu trong người.
- Anh yêu em, dù em có ra sao đi chăng nữa thì anh chỉ có yêu mình em - nam chính trong phim.
- Anh không hiểu gì cả, em mắc bệnh ung thư, em không muốn anh phải trông thấy em ở hoàn cảnh như thế - nữ chính trong phim.
Bỗng trong đầu Dương Nam xuất hiện những dòng suy nghĩ, anh thấy trên phim những cặp đôi như thế toàn xưng hô anh, em với nhau không mà sao anh và cô lại xưng là chị với em. Anh cảm thấy có chút kì lạ. Anh nhìn cô cười thầm.
- Phương Nguyên này - Dương Nam.
- Hứm...? - Phương Nguyên vẫn cắm mắt vào cái máy tính bảng.
- Anh yêu em - Dương Nam thốt ra những lời ngọt ngào mà trước đây anh chưa từng nói ra, đến cả cô cũng bất ngờ quay qua nhìn anh nhưng chưa gì mà đã bị anh đè xuống giường và rồi trao cho cô một nụ hôn.
Lúc đầu cô vẫn đang từ chối nó vì do quá bất ngờ nhưng lát sau thì cô lại chấp nhận nó vì lần đầu tiên cô nghe anh nói " Anh Yêu Em " nên trong lòng cảm thấy rất vui. Cuối cùng thì anh cũng dừng lại và rời khỏi đôi môi cô để anh có thể trông thấy khuôn mặt xấu hổ mà anh đã yêu bấy lâu nay. Đúng là cô đang xấu hổ, mặt đỏ ửng không thốt lên lời nào, chỉ có biết dùng tay che miệng.
- Em... em... làm gì thế? - Phương Nguyên vẫn nằm đó với khuôn mặt đỏ ửng của mình.
- Bộ em không thích anh kêu em như thế sao? - Dương Nam mỉm cười trước sự xấu hổ dễ thương của cô.
- Không... không phải là... không thích mà... do... đột ngột quá, e... em... em ngại - Nói đến đây thì Phương Nguyên liền lấy tay che lại mặt mình.
Anh liền nhe răng ra cười trước những hành động dễ thương đó của cô, chắc giờ anh nghiện cô thật rồi, thiếu cô một giây một phút cũng không được.
- Phương Nguyên, anh yêu em, yêu nhiều lắm - Dương Nam thì thầm qua tai cô rồi lại không ngừng hôn lên đôi môi ấy. Cô cũng thế cũng không thể ngừng ôm lấy anh mà hôn. Tay của Dương Nam bắt đầu lần mò qua những vùng trên cơ thể cô, cảm nhận từng hơi thở mạnh của cô và hai người bắt đầu chìm sâu vào thứ được gọi là hạnh phúc.
- Em cũng yêu anh - Phương Nguyên.
...
Sáng hôm sau, Phương Nguyên thức dậy, thấy hai người đang trong tình trạng không có một mảnh vải che thân thì cảm thấy có chút xấu hổ nhưng cô vẫn chưa muốn mặc đồ vào mà muốn ôm anh thêm chút nữa. Đêm hôm qua đúng là một sự bất ngờ lớn đối với cô, không ngờ anh lại chủ động đổi cách xưng hô và còn... gì nữa chứ, xém chút là cô ngất luôn rồi đấy.
Dương Nam quay qua ôm cô và bất ngờ mở mắt nhưng vẫn còn có chút mệt. ( chắc do hôm qua làm sung quá ^_^ )
- Anh dậy rồi à? - Phương Nguyên.
- Ừm..., sao em dậy sớm... thế? - Dương Nam vừa nói vừa ngáp.
- Em lúc nào mà chẳng dậy sớm hơn anh - Phương Nguyên.
- Ừm chào buổi sáng và... chúc em ngủ ngon - Dương Nam nói xong rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.
- Cái gì mà chúc ngủ ngon nữa, dậy mau lên - Phương Nguyên ngồi dậy kêu anh.
- Giờ còn sớm mà cho anh ôm cái nữa đi - Dương Nam ngồi dậy rồi kéo cô xuống ngủ tiếp.
- Này mau dậy đi, em không có giỡn đâu - Phương Nguyên hất tay anh ra và ngồi dậy.
- Giờ anh thiếu năng lượng quá - Dương Nam.
- Do anh hôm qua thôi chứ trách ai - Phương Nguyên.
- Tiếp năng lượng cho anh đi - Dương Nam lấy tay chỉ vào môi mình.
- Hôm qua tiếp chưa đủ hay sao? thôi mau dậy nhanh đi - Phương Nguyên nói và anh cảm thấy chán nản nhưng cũng theo cô vào phòng vệ sinh.
Hai người lấy bàn chải ra và bắt đầu công việc đánh răng, trong lúc đó Dương Nam không ngừng lấy tay ôm lấy cô, đầu đặt lên vai cô và ngáp. Đến cô cũng chịu thua rồi, cô đánh thật nhanh để còn lo cho đứa con nít to xác này nữa. Cô súc miệng rồi quay lại đánh răng cho anh. Xong việc thì cô hôn anh một cái " chụt ", bỗng được cô hôn thì Dương Nam liền tràn đầy năng lượng, không còn ngáp, ngủ gì nữa.
- Được chưa ông tướng? - Phương Nguyên.
- Ưm..., chưa đủ cho lắm, thêm chút nữa đi - Dương Nam.
- Thôi bỏ đi - Phương Nguyên định đi ra ngoài thì lại bị anh bắt lại.
Không cho cô đi, anh liền ôm cô vào lòng rồi lại đặt nụ hôn lên môi cô. Phương Nguyên thì lấy tay đánh đánh anh nhưng lúc sau thì cũng lấy tay vòng qua cổ anh. Vài giây sau thì môi anh từ từ rời khỏi môi cô.
- Vậy đủ chưa? - Phương Nguyên xấu hổ nhìn anh.
- Đủ rồi - Dương Nam.
- Vậy anh đi ra cho em tắm đi - Phương Nguyên.
- Hay là mình tắm chung đi - Dương Nam. Phương Nguyên nghe xong thì càng xấu hổ hơn.
- Thôi anh ra ngoài đi - Phương Nguyên liền đẩy anh ra ngoài và rồi đóng cửa chặt lại, còn anh thì mỉm cười vui vẻ.
Dương Nam đành phải lên giường bật ti vi lên xem để chờ cô xong việc rồi đến lượt mình. Lúc anh đang xem kênh HBO thì anh nghe thấy có tiếng tin nhắn điện thoại ở trên cái bàn kế bên chiếc giường. Anh liền xem thử thì ra là tin nhắn của Phương Nguyên, anh tò mò liền mở khoá điện thoại lên xem.
Trong tin nhắn nó ghi là.
" Cô ơi, mùng 4 cô có rảnh không? nếu rảnh thì qua nhà em dùng bữa đi " được gửi bởi một người tên là " Hiền Minh ".
Chuyện gì nữa đây? lại thêm một anh chàng nào nữa à? Dương Nam chau mày lại. Dương Nam liền mở trang cá nhân của người đó lên xem, sau một lúc tìm hiểu thì mới biết người này là học sinh cùng trường với anh. Anh ấn vào xem hình ảnh, xem một hồi thì thấy được tấm ảnh Phương Nguyên với thằng đó đang đưa ngón tay hình chữ V trước ống kính, đến đây thì anh bỗng tức giận nhưng anh tin tưởng cô nên liền tắt máy không lo gì hết mà tiếp tục xem phim: 1 phần là do tin tưởng, còn phần còn lại là do cô đang bước ra nên anh phải tắt máy.
- Xong xuôi rồi, giờ đến lượt anh đấy - Phương Nguyên nhảy lên giường.
- Vậy giờ anh đi tắm đây, đừng có nhìn lén nha - Dương Nam bước xuống giường.
- Ai mà thèm nhìn lén anh - Phương Nguyên.
- À hồi nãy anh có nghe thấy tiếng tin nhắn, em coi có phải của em không? - Dương Nam.
- Vậy sao? cảm ơn anh nha - Phương Nguyên liền cầm điện thoại lên xem.
- Có phải là anh chàng soái ca nào khác không đó? - Dương Nam.
- Có cũng không có nói cho anh nghe đâu - Phương Nguyên.
- Em coi chừng anh đấy nha - Dương Nam nói xong thì đóng cửa lại.
Còn cô thì mở điện thoại lên xem, xem một hồi thì cô bỗng nhiên mỉm cười mà không biết vì lí do gì. Sau vài phút thì Dương Nam bước ra, mới mở cửa thôi mà đã thấy Phương Nguyên ngay trước mặt rồi.
- Em làm gì mà đứng đây thế? - Dương nam hết hồn, bỗng nhiên Phương Nguyên đưa điện thoại lên cho anh xem, anh thấy được trang cá nhân của cái thằng tên là Hiền Minh.
- Có phải anh không? - Phương Nguyên.
- Em nói cái gì anh không hiểu - Dương Nam.
- Đừng có chối nữa, anh lên trang cá nhân của người ta xong rồi mà quên tắt nên mới bị em phát hiện - Phương Nguyên.
- Vậy thì sao? - Dương Nam cảm thấy mình làm việc không chuyên nghiệp gì hết, sao lúc nãy quên tắt cơ chứ!!!.
- Vậy là anh thừa nhận rồi nha - Phương Nguyên.
Dương Nam không nói gì mà ngồi lên giường, cô bỗng mỉm cười trước hành động đó.
- Đừng có nói với em là anh lại dở trò ghen tuông đấy nhé - Phương Nguyên cúi xuống nhìn anh và anh vẫn im lặng.
- trời, người này chỉ là học sinh của em thôi à. Lúc em còn học đại học thì mẹ cậu ta mời em tới nhà để kèm cậu ta học thôi, chứ không có quan hệ gì đâu - Phương Nguyên.
- Thì anh tin tưởng em mà - Dương Nam.
- Có đúng không đó, em biết IQ ghen tuông của anh cao lắm mà - Phương Nguyên bước tới ôm anh.
- Thì giờ em là của anh rồi, tất nhiên anh phải tin tưởng em chứ - Dương Nam nói và Phương Nguyên bỗng cảm thấy rất vui.
- làm em cứ lo là anh lại ghen tuông rồi giận luôn em - Phương Nguyên nói xong thì cả hai cùng mỉm cười.
- Thôi giờ chúng ta xuống dưới ăn sáng thôi - Dương Nam và cô gật đầu nghe lời.
- Ừm - Phương Nguyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com