Chương 10
Khi Vân Hàng tỉnh lại, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Màn không có kéo lại, cửa sổ mở rộng toàn cảnh, gió đêm thổi từ bênngoài phòng vào, phất phơi tấm màn màu xanh biển.
Suy nghĩ của Vân Hàng có chút mơ hồ, mở nữa mắt nhìn ra phái bênngoài cửa sổ, thấy bầu trời đen nhánh và ánh đèn tuần tra bên dưới,chợt lóe chợt tắt.
Vài giây sau, cậu mới cảm giác có thứ gì đó không thích hợp, chínhmình giống như bị cái gì đó rất nặng vây lấy mình
.Vân Hàng gian nan quay đầu lại, khủy tay chống lên một lồng ngựccứng rắn.
Cậu nhớ ra rồi.
Thương Nguyệt ngủ không được bao lâu thì cậu cũng ngủ theo luôn, toàn bộ hành trình đều là giấc mộng vô cùng thơm ngọt, giống nhưđược trốn vào một địa phương vô cùng an toàn, cậu được bảo hộ vôcùng gắt gao, bất luận chuyện gì nguy hiểm cũng không cần lo lắng.
Đầu của Vân Hàng có chút nặng, cậu đuỗi tay, sờ sờ cằm của ThươngNguyệt.
Rõ ràng là trước khi ngủ còn đang chôn đầu ở cổ cậu, không biết từkhi nào lại đổi tư thế, cả người Vân Hàng nằm gọn lỏn trong lồngngực của hắn.
Thương Nguyệt giống như là cự long, mà cậu chính là bảo vật đượcđại cự long ấy bảo hộ.
Ngủ lâu như vậy, cánh tay của Vân Hàng có chút tê, cậu nhấc tay kếtquả vừa giật mình thì vòng tay ôm lấy cậu đã siết chặt, nhưng màThương Nguyệt không có tỉnh lại, hô hấp vẫn bình thản như cũ.
Hiện tại thể chất của hắn không tốt, sử dụng năng lượng như thế đốivới cơ thể của hắn là gánh nặng rất lớn, ban ngày dùng quá nhiềutinh lực, thân thể không thể chịu được.
Vân Hàng cũng không sốt ruột thoát khỏi vòng tay của hắn mà đợivài phút sau đó mới cẩn thận thong thả mà rút tay mình ra, lặng lẽ rờikhỏi giường.
Đã qua thời gian dùng cơm chiều, Vân Hàng lại không càm thấy đóinên đi ra ban công lầu 3 ngồi, mở quang não ra nhìn xe, chuyện buổichiều có bị nháo lên mặt tin tức hay không.
Cậu đến khu xã hội nhìn thử, quả nhiên có thể nhìn thấy bài đăng cóngười đề cập đến trò khôi hài kia, La Khắc vì là tên mê chơi nênra tay vô cùng hào phóng, lại có một tôi tớ là Ngân Miêu, cho nên ởtrong vòng phú nhị đại này tương đối nổi danh, chuyện có quan hệđến anh ta nên nhiệt độ rất cao.
Chủ bài là một người chứng kiến trò khôi hài này, miêu tả mọi chuyệnvô cùng sinh động, nhưng lại nhớ đến giao nhân chế phục Ngân Tộc,những người khác lại không tin.
Hộ Xã Khu 339: Ngân Miêu mà lại đánh không lại giao nhân?
Đây làtrò cười của năm à, thiên phú của Ngân miêu đã được chính phủ côngnhận, thiên phú của giao nhân ngoại trừ bán manh và làm trò hài rathì có làm lợi ích gì?
Không có video cũng chẳng có ảnh chụp, chỉ cócâu chuyện bịa miệng của chủ bài là tin được à?
Hộ Xã Khu 392: Đúng vậy, huống hồ hiện tại giao nhân có thiên phúphải nói là cực nhỏ, trừ bỏ mấy lão tổ tông được ban cho gương mặtra thì cũng chỉ có mấy kỹ năng như mị hoặc hay chữa trị thôi mà nhỉ?
Tộc giao nhân ngày càng thoái hóa nghiêm trọng, làm sao có thể đánhNgân Miêu cho được.
Hộ Xã Khu 417: Đâu chỉ thế, nhìn thành bỏ hoang kia xem, cơ bản làchẳng có giao nhân có thiên phú về dung mạo nữa là, nếu có mộtngày nào đó giao nhân bị tuyệt chủng thì tôi cũng chẳng kỳ quái gì.
Hộ Xã Khu 421: Tôi có mặt ở hiện trường nè, chủ bài viết không có nóidối đâu, giao nhân kia nhanh hơn so với Ngân Miêu gấp trăm lần ý,Ngân Miêu thậm chí còn trốn vài bước rồi mà chằng trốn thoát!
Hơnnữa khí tràng hôm ấy rất kỳ quái, rất nhiều người không thể động đậyđược, tôi thật sự rất tò mò giao nhân này từ đâu tới, nếu như là sở môigiới có một người có thiên phú như vậy đã sớm treo danh trên websiteofficial, nhưng mà tôi chẳng nghe nói bao giờ.
Hộ Xã Khu 438: Nói đến đây tôi mới nhớ, bộ dáng của giao nhân kiakhông quá đẹp, khá giống với cái tên ở thành bị bỏ hoang kia...
Bài đăng đến đây thì ngừng, rất lâu mới có trả lời mới.
Hộ Xã Khu 339: Này này này, đừng có bảo là cái tên giao nhân đánhbại Ngân Miêu kia là giao nhân ở thành bỏ hoang nhé?
Đừng có kểchuyện cười nữa, tên kia đã sớm không xuất hiện ở chỗ của nhân loạirồi, không chừng đã chết rồi.
Hộ Xã Khu 421: Nhưng mà tôi nghe nói là hắn được người ta nhậnrồi, còn được chính phủ ký hợp đồng hiện tại sống cũng không tệ đâu.
Hộ Xã Khu 338: Người khác nói cái gì thì ông tin cái đó à, tên kia nếu như được người ta nuôi thì ông đây chặt đầu xuống làm banh cho mấyngười đá!
Hộ Xã Khu 478: Vậy thì đem đầu gửi đến đây đi.
Hộ Xã Khu 339: ???
Hộ Xã Khu 478: Hắn thật sự được người ta nhận rồi.
Hộ Xã Khu 339: Mày nói phải thì là phải à? Chính mắt mày thấy à?
Hộ Xã Khu 478: Tôi có mặt ở hiện trường, nhìn bọn họ ký hợp đồng,muốn chứng cứ sao? Tôi có thể chụp một phần hợp đồng của cố chủđấy.
Hộ Xã Khu 339: ...
Hộ Xã Khu 339: Được nhận nuôi thì thế nào? Vậy là có thể chứngminh giao nhân đó là hắn à?
Hộ Xã Khu 339: Một tên giao nhân xấu xí lại vô dụng, dù cho đượcnhận nuôi thì không bao lâu nữa cũng sẽ bị đuổi, không tin cứ đợixem.
339 sau khi nói xong thì lại offline chẳng thấy nữa, sau đó bất kệ cóngười lý luận cái gì với gã ta hay là có người ủng hộ gã ta lên tiếng thì gã cũng chẳng có chút phản ứng gì, khiến cho Vân Hàng chẳng thểnào cãi nhau được, vô cùng nghẹn khuất.
Có vài hộ dân hòi tình hình cụ thể chuyện Thương Nguyệt được nhậnnuôi, trong lời nói vô cùng khiếp sợ.
Nhưng mà Vân Hàng không có tâm tư trả lời, cũng offline.
Vân Hàng thật sự không rõ, rõ ràng là người chẳng quen biết vì sao lạicó thể ác ý như thế, khi dễ người khác để đạt được cảm giác hư vinhcao cao tại thượng hay sao?
Cậu quay về phòng ngủ của Thương Nguyệt, đối phương vẫn đangngủ say, bất quá mày của hắn cau chặt, ngủ nhưng không quá an ổn.
Vân Hàng nghĩ nghĩ, lại cởi giày ra leo lên giường, trốn vào trong ổchăn, nằm cùng hắn.
Thương Nguyệt dường như cảm nhận được là cậu đến, cơ hồ trongnháy mắt khi cậu nằm xuống thì cánh tay hắn duỗi đến, ôm người vàotrong ngực của mình, ôm thật chặt, lúc này mới không cau mày nữa.
"Hàng Hàng."
Bên tai truyền đến giọng kêu rất nhỏ, Vân Hàng cho làhắn tỉnh rồi, mới quay đầu lại hỏi: "Đói bụng không?"
Nhưng mà Thương Nguyệt lại chẳng trả lời vấn đề này, mà nhẹ giọngnói: "Đừng tức giận mà." Vân Hàng chớp chớp mắt, trái tim đập bang bang, hỏi: "Sao anh biếttôi tức giận."
Thương Nguyệt không có trả lời cậu, hắn giật giật người, sau đó cọ cọtrán Vân Hàng trong vô thúc, chóp mũi dán lên trên mặt của cậu, nhưcon vật nhỉ đang dỗ người ta vui vẻ.
"Ôm tôi một cái, không tức giận nha."
Dỗ người ta mà còn chiếm tiện nghi, nửa điểm cũng chẳng để mìnhchịu thiệt.
Vân Hàng không có từ chối, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, không khí quanhquẩn bên cổ tươi mát nhưng hơi lạnh, thật giống như cái bầu trời ướtát của mặt biển sau một đêm mưa tầm tã, có chút dính dấp oi bức.
Vân Hàng bị mùi hương này, hơi thở này quấn lấy, lý trí trong chốclát cũng tan dần.
Hơi thở dừng lại vô cùng ngắn ngủi, tựa như là ảo giác, nhưng rồi lạirõ ràng đến vậy, chờ cậu cẩn thận ngửi lại thì chẳng ngửi thấy gì.
Trong lòng cậu nghi hoặc, thậm chí là dán lên người Thương Nguyệttìm một vòng nhưng cũng chẳng có thu hoạch đi.Trong lòng Vân Hàng bỗng cảm thật mất mát.
Cậu có chút tham luyến mùi hương kỳ dị kia, không biết nên tìm ởnơi nào, chỉ có thể mất lực mà gọi một tiếng: "Thương Nguyệt."
Trong vô thức, cậu lại cảm thấy Thương Nguyệt hẳn là có cách.
Thương Nguyệt ôm cậu thật chặt, cằm cọ cọ trên đầu cậu, cuối cùnglại tiếp tục cọ xuống, cúi đầu vùi mình vào cổ cậu.
Vân Hàng tuy rằng không quá quen với động tác thế này, nhưng cũngkhông có ngăn cản.
Thương Nguyệt sẽ không khiến cậu bị tổnthương.
...
Ngày hôm sau, Vân Hàng bị tiếng thông báo của quang não đánhthức.
Đa phần là tin tức đến từ bài đăng tối hôm qua, còn có một ít liênquan đến tin tức hôm nay, căn bản là chẳng ngủ được, mãi đến trờisáng mới có chút buồn ngủ.
Thương Nguyệt vẫn chưa tỉnh, tư thế ôm cậu cũng chẳng biến đổimấy.
Tiếng gọi liên tục vang lên, Vân Hàng ấn xuống nút nghe, bên kia truyền đến giọng của Đường Trường Ngôn: "Xem tin tức."
Vân Hàng vẫn chưa tỉnh ngủ, theo bản năng hỏi một câu: "Cái gì cơ?"
"Vị trí hải vực chỉ dẫn lệch vị trí."
Vân Hàng mở mắt ra.
"Nó từ khu thành trì bị bỏ hoang chuyển sang khu A nơi nhân loạiđang cư trú."
Đường Trường Ngôn vô cùng nghiêm túc nói: "Là cáichỗ hôm qua hai người đến."
...
Ngày hè đã đến, đại lục Hải Chi ngày càng nóng hơn, nhiệt độ tăngcao, ban ngày buổi sáng có rất nhiều người không dám ra cửa, chỉtrốn ở trong phòng hưởng thụ máy lạnh.
Khi đến giữa trưa, khu trương mại A lập tức tấp nập đầy người, rấtnhiều truyền thông, phóng viên mang theo thiết bị nhanh chóng chạyđến đó bá chiếm vị trí, giữa không trung có không ít thiết bị phát sóngtrực tiếp di động, vô cùng đông đúc.
Bên ngoài khu thương mại đã bị người của chính phủ sai người phongtỏa, căng dây không cho người thường vào, đội bảo vệ và đội cảnh vệtới hiện trường, hai bên đều cầm vũ khí sẵn sàng đón quân địch.
Hải vực là nơi duy nhất của đại lục Hải Chi có thể giao nhau với biểnrộng, nhân loại có sự kinh sợ lẫn cảm kích đối với thiên nhiên, bởi vì ởtrong hải vực có thể lấy được nước biển vô cùng trân quý, tiếp tục lưulại các loại dược liệu quý cho nhân loại phát triển.
Đáng tiếc là hải vực rất khó hiện thế, khoảng cách xuất hiện từ lầntrước đến bây giờ đã hơn một thế kỷ.
Các nhà khoa học đoán mò ra quy luật, sau đó dùng đá chỉ dẫn làmthành một loại trì tuệ nhân tạo kết tinh có thể chỉ dẫn cho nhân loạiphương hướng của hải vực, chưa sai lầm bao giờ.
Đá chỉ dẫn lệch vị trí, đây là hiện tượng hơn một ngàn năm qua chưatừng có bao giờ.
Vân Hàng ngồi ở trước bàn ăn, trước mặt là quang não đang phát trựctiếp tin tức của chính phủ, phóng viên đài truyền hình quốc gia đangdùng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc thuật lại lời nói của các nhà khoahọc: "...Đá chỉ dẫn lệch vị trí, hải vực có biến động, đánh vợ nhậnthức về biển rộng bấy lâu nay cùa nhân loại, đây vừa là may vừa làrủi, trước mắt chưa có bất cứ tư liệu liên quan gì cũng như suy đoántương tự."
Thương Nguyệt đang ngồi đối diện cậu, yên tĩnh mà ăn phần cơmdinh dưỡng.
Đây là Vân Hàng cố ý mời đầu bếp nổi danh của đại lục Hải Chi đếnlàm cho hắn.
Chờ hắn ăn xong, Vân Hàng tắt quang não đi, sau đóchuẩn bị dẫn hắn đi đến bể bơi.
Thương Nguyệt ngăm mình trong nước biển, chậm rãi biến ra đuôi cá,tùy ý bơi qua bơi lại.
Vân Hàng đứng ở trên bờ nhìn, bỗng nhiên cảm thấy bể bơi có chútchán, cậu vẫy vẫy tay với Thương Nguyệt.
Giao nhân đang ở cuối bể bơi, ở trong làn nước xoay người một cáiđầy xinh đẹp, đuôi đong đưa qua lại, rất nhanh bơi đến đây, cònnhanh hơn so với trước kia rất nhiều.
Vân Hàng ngồi xổm xuống: "Sờ sờ đuôi."
Thương Nguyệt chống tay lên cạnh bờ bể bơi, ngồi lên, sau đó đuôi cámàu bạc nhẹ nhàng đong đưa, Vân Hàng vươn tay, có thể cảm giácđược cơ bắp dưới lớp vảy kia, săn chắc lại mềm mại.
Vân Hàng xác định: "Cao lên rồi nha."
Thương Nguyệt không có cảm giác gì, nhưng mà hình như HàngHàng rất vui vẻ, thế là hắn cũng vui vẻ theo, lại không cẩn thận nhìnxuống dưới, đuôi cá hơi dùng sức.
Rầm!
Nước bể bơi văng khắp nơi.
Trên mặt Vân Hàng toàn là nước biển, cậu trừng mắt nhìn ThươngNguyệt một cái.
Nhưng mà người kia cũng chẳng sợ hãi, ngược lại tiếp tục lắc lắc cáiđuôi của mình.
"Anh thích biển rộng à Thương Nguyệt?"
Thương Nguyệt nhìn cậu, có chút nghi hoặc.
Biển rộng đã sớm biến mất, có chút người thời gian sinh ra không tốtlắm, cả đời cũng chẳng nhìn thấy hải vực.
Vân Hàng không nhớ nổi rằng trong nguyên tác, Thương Nguyệt cuốicùng có nhìn thấy hải vực hay không, khi đó lực chú ý của cậu đều làthân thế bi thảm của Thương Nguyệt, cũng như là cuộc chiến đấu vớivai chính, ngay cả thứ như hải vực cũng quên mất.
Hình như chỉ là đọc sơ qua, cho nên ký ức không quá nhiều.
Khi Thương Nguyệt ở thành bị bỏ hoang, đá chỉ dẫn lại hiện thị ở thành bị bỏ hoang.
Ngày hôm qua chúng ta đến trung tâm thương mại thì đá chỉ dẫn lạilệch sang vị trí bên đó.
Là trùng hợp, hay là tất nhiên?
Vân Hàng bất an.
Quang não lại vang lên.
Vâng Hàng do dự một chút, chớp chớp mắt, cuối cùng vẫn nhận.
Bên kia, ngữ khí của Đường Trường Ngôn vô cùng hoảng loạn:"Chính phủ phái người đến nhà cậu, bọn họ muốn mang ThươngNguyệt đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com