Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

 Công ty trang trí nội thất do Vân Giang liên hệ đã nhanh chóng đếncửa, sau khi khảo sát thực địa xong mới căn cứ vào bản vẽ của VânHàng đưa ra một số kiến nghị, Vân Hàng không hiểu những điều này,nên để họ nhìn rồi làm.

 Người Vân Giang tìm, cậu không lo sẽ lừa mình.

 Tràn đầy kỳ vọng cho bể bơi mới, hai ngày trước Vân Hàng còn cómặt tại chỗ để giám sát việc thi công, nói với Thương Nguyệt nhữnggì sẽ thay đổi và những gì định làm.

 Cậu đã tìm thấy rất nhiều hình ảnh tham khảo về trang trí trên mạng,cảm thấy đẹp thì lưu lại, sau đó lại giao chúng cho đội thi công đểxem liệu có thể sửa được không.

 Đối với những nhu yếu phẩm hàng ngày tương ứng, cậu đã đặt hàngtrên mạng, chỉ đợi bể bơi được xây xong rồi đưa vào sử dụng.

 Giọng điệu của cậu tràn đầy vui mừng không thể che giấu, cậu chânthành hy vọng rằng Thương Nguyệt sẽ vui vẻ.

 Cho dù Thương Nguyệt không quá để ý, cũng sẽ bị cảm xúc của cậulây nhiễm, rõ ràng bể bơi còn chưa xây xong, lại biết dỗ người:"Thích."

 Chỉ là khi tiến độ tăng lên, những vấn đề mới cũng ập đến, khói bụivà tiếng ồn tăng lên khiến cuộc sống trở nên bất tiện.

 Mỗi tối khi tắm trong bồn tắm, phải dành thời gian để dọn dẹp bụibẩn tích tụ, những thứ này tràn ngập, có một ngày Vân Hàng quênđóng cửa sổ, kết quả là phòng ngủ hoàn toàn không thể ở được, thậmchí cả phòng để quần áo cũng bị ảnh hưởng.

 Đêm đó, cậu chỉ có thể đến phòng ngủ của Thương Nguyệt để ngủ ké.

 Nhưng thật ra Thương Nguyệt rất vui vẻ, những bụi bặm cùng tiếngồn đó dường như không ảnh hưởng gì đến hắn, thân thể vẫn luônsạch sẽ.

 Lúc này, với tư cách là một con người, Vân Hàng lại cảm thấy hâmmộ.

 Buổi tối, hai người quấn quýt bên nhau, Vân Hàng nép vào trongngực Thương Nguyệt, thủy triều ẩm ướt quấn chặt lấy hai người, Vân Hàng tựa hồ tiến vào một cái không gian tuyệt mật, không bị bất kỳsự quấy nhiễu nào từ bên ngoài.

 Tuy nhiên, khi nghĩ đến việc ban ngày lại phải đối mặt với hoàn cảnhlộn xộn, cậu vẫn có chút không vui."Chúng ta chuyển ra ngoài đi."

 Vân Hàng nhéo nhéo ngón tayThương Nguyệt, cảm thụ gân xanh trên mu bàn tay hắn, nói: "Nhàchúng ta cũng có một căn ở khu B, cho nên chúng ta sẽ đến nơi đó ởtạm một thời gian."

 Kỳ thật cậu có chút lo lắng Thương Nguyệt sẽ không muốn, dù sao ởnơi đó hắn từng có ký ức rất không vui.

 Người phụ nữ bị hắn dọa cho khiếp sợ, những lời sỉ nhục đáng xấuhổ, chiếc roi điện đánh vào người không thương tiếc...

 Chỉ là ngoại trừ nơi đó, Vân Hàng tạm thời không có nơi nào để đi.

 Mặc dù cậu có rất nhiều tiền tiêu vặt, nhưng lại không đủ để mua mộtngôi nhà tốt hơn, khách sạn cũng không thuận tiện như ở nhà.

 Vân Hàng vuốt ve gương mặt của Thương Nguyệt, đầu ngón trỏ vôtình chạm vào vành tai, Thương Nguyệt hô hấp liền có chút nặng nề.

 "Chúng ta ở nhà của chính mình, chú Trương và những người khác cũng sẽ cùng đi theo, vệ sĩ cũng sẽ đi theo, không ai dám ức hiếp anh,Thương Nguyệt, tôi sẽ bảo vệ anh."

 Vân Hàng cường điệu cường điệu: "Hiện tại anh là của tôi, đừng sợ."

 Thương Nguyệt thích câu này, hắn là của Hàng Hàng, Hàng Hàngcũng là của hắn.

 Nhận thức này làm hắn hưng phấn.

 Thương Nguyệt chủ động dùng vành tai cọ vào lòng bàn tay VânHàng: "Được."

 Vân Hàng nhận thấy được động tác nhỏ của hắn, đặt bàn tay lên lỗ taihắn: "Sờ lỗ tai?"

 "Ừm, ừm."

 Vân Hàng đã tìm kiếm rất nhiều bức ảnh về Giao Nhân trên mạng,không có Giao Nhân nào có lỗ tai đẹp như Thương Nguyệt, ngay cảHạ Nhị lúc không bị bệnh cũng không bằng.

 Vây tai mỏng và có màu hồng phấn, giống như cánh ve sầu, chỉ cần cửđộng nhẹ, là như xòe cánh muốn bay.

 Đáng tiếc là giữa vây tai trái có một vết sẹo ngang, đó là do vết đứt trước đó để lại.

 Vân Hàng không nhịn được dùng ngón cái cùng ngón trỏ sờ sờ, lưngThương Nguyệt run lên, cơ thể không chịu nỗi cuộn lại, nhưng cũngkhông có đẩy cậu ra.

 Thậm chí thấp giọng cầu xin: "Sờ nữa đi."

 Vân Hàng liền dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng cạo viền vành tai, vànhtai màu hồng trở nên lung linh, khiến người ta mê mẩn.

 Lúc đầu, Vân Hàng còn tưởng rằng Thương Nguyệt là một Bạc Giao,bởi vì vảy vây đuôi và lỗ tai đều là màu bạc, dưới ánh mặt trời lấplánh, cực kỳ xinh đẹp.

 Có lẽ là bởi vì hiện tại năng lực dần dần khôi phục, trong cơ thể ẩngiấu đặc thù chủng tộc bắt đầu lộ ra, bộ vảy và đuôi đã biến thànhmàu hồng nhạt, từ dưới lên trên, thay đổi dần thành một màu bạc bột,vây tai và vây đuôi cũng thay đổi.

 Hắn là một Phấn Giao.

 Lần trước đưa cho giáo sư Kha mấy cái vảy của Thương Nguyệt đánhrơi, bên kia đã chứng thực điểm này.

 Phấn Giao ở trong chủng tộc Giao Nhân vốn rất hiếm, đã gần hai thế kỷ đều không có ghi chép nào về Phấn Giao.

 Giáo sư Kha rất kích động, đặc biệt gọi điện cho Vân Hàng để báo tinnày cho cậu.

 Mặc dù chính phủ không coi trọng Giao Nhân, nhưng hắn là PhấnGiao quý hiếm, có giá trị nghiên cứu cực cao, nói không chừng bêntrên có thể sẽ đưa ra các biện pháp bảo hộ đặc biệt.

 Sợ cậu suy nghĩ nhiều, giáo sư Kha giải thích: "Sẽ không làm hại hắn,chỉ là thỉnh thoảng cần hắn hỗ trợ làm một số xét nghiệm gien..."

 Vân Hàng từ chối.

 Cậu không muốn Thương Nguyệt trở thành vật thí nghiệm, hắn cótôn nghiêm, không phải con vật nhỏ.

 Khi cần thì bảo vệ, lúc vô dụng thì vứt bỏ, vậy những đau khổ trongquá khứ mà Thương Nguyệt phải chịu đựng thì tính làm sao?

 Hơn nữa cậu có thể tự mình bảo vệ Thương Nguyệt, không cần chínhphủ can thiệp vào giờ phút này.

 Thương Nguyệt phát hiện ý nghĩ của Vân Hàng đang trôi đi, bất mãnnghiêng đầu, há miệng cắn vào cổ tay cậu một cái.

  Lực đạo cũng không nặng, chỉ hơi hơi đau, sau khi trải qua vài lần bịcắn vào cổ, cảm giác này đối với Vân Hàng mà nói cũng chẳng là gì,cậu thu lại suy nghĩ của mình, liếc hắn một cái.

 Có vẻ như Thương Nguyệt đã tìm được chỗ phát tiết, không cho cắncổ, cũng không thể hôn, nhưng có thể cắn cổ tay.

 Hàm răng ở trên đó, đầu lưỡi còn có thể cảm giác được mạch đangđập.

 Vân Hàng: "..."

 Cậu có thể nói cái gì, cậu làm sao cũng nói không được.

 Cái tên này còn sẽ tìm bug.

 Vân Hàng để hắn chơi một hồi mới rút tay về, Thương Nguyệt đuổitheo, nhưng bị nhắc nhở: "Cắn hỏng thì không thể sờ lỗ tai."

 Lời này quả nhiên có tác dụng, Thương Nguyệt an tĩnh lại, tựa đầuvào bả vai Vân Hàng, ánh mắt trông mong nhìn cậu.

 Sau khi trên mặt đã có da có thịt, hốc mắt không còn hõm sâu đến sâuthẳm nữa, ngược lại thâm thúy đa tình.

 Trái tim của Vân Hàng đập thình thịch, cảm thấy rằng mình sắp trở thành một con chó mê sắc đẹp. (Mị cũng là nhan cẩu :))))))))))))))))) )

 Cậu thở dài, ngoan ngoãn đưa tay ra, vuốt nhẹ Giao Nhĩ của hắn,thỉnh thoảng còn nghịch ngợm chơi gập vành tai lại, "Xem này, conmèo cụp tai."

 Nơi đó tất cả đều là xương sụn, gập lại sẽ không đau, Thương Nguyệtsẽ nhỏ giọng ngâm nga để bày tỏ ý thích của mình.

 Nếu thực sự là một con mèo, chắc chắn sẽ phát ra âm thanh "khò khèkhò khè".

 Vân Hàng nhịn không được, một tay còn lại gãi gãi cằm của hắn:"Nghe tiếng kêu một chút nào?"

 Thương Nguyệt ngẩng đầu nhìn cậu, con ngươi đen láy giống nhưtrăng trong biển sâu, bị trêu chọc cũng không tức giận.

 Sau đó, nhẹ giọng mà: "Meo." (aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa)

 Vân Hàng:.....U là trời.

 Cậu không biết gì hết nha.

 -

 Việc chuyển nhà rất nhanh đã được giải quyết, nhưng chú Trương lạikhông muốn đi theo: "Nơi này cần phải có người quản lý, có chuyệngì cần thì cũng có người bàn bạc."

 Vân Hàng cảm thấy là do ông không muốn ở chung với ThươngNguyệt thì đúng hơn.

 Cảm giác của chú Trương đối với Thương Nguyệt rất vi diệu, bảnthân ông đối với người này cũng không quá coi trọng, nhưng tiểuthiếu gia thích, đại thiếu gia cũng cảm thấy cần phải lưu lại, cho nênmình nói cái gì cũng không có tác dụng.

 Tuy rằng ông sẽ không làm khó Thương Nguyệt, nhưng ông luôn cảmthấy Giao Nhân này là thứ khiến cho tiểu thiếu gia mê muội mất cả ýchí.

 Đơn giản nhắm mắt làm ngơ.

 Vân Hàng không cách nào thay đổi cách nhìn của chú Trương đối vớiThương Nguyệt, mà đối phương cũng không làm điều gì quá đángvới Thương Nguyệt, vì vậy cậu liền mặc kệ.

 Ngẫm lại nơi này đúng là cần phải có người lo, cho nên không cưỡngcầu nữa. 

 Khu dân cư của nhân loại ở khu B lớn hơn khu A nhiều, cũng có nhiềuchủng tộc nhân loại và phi nhân loại sinh sống ở đó, Vân Hàng sợ banngày gặp phải người ngoài, nên khi trời tối mới đưa Thương Nguyệtđến đó.

 Những ngôi nhà ở đây vẫn là những biệt thự nhỏ, bước vào cửa làmột khu vườn, lúc này rất nhiều loài hoa theo mùa đua nhau khoesắc, đung đưa trong gió đêm, tinh tế và đáng yêu.

 Phía sau có một khu giải trí, là do chủ nhân trước để lại, Vân Giangthấy cũng không tệ nên đã giữ lại trong lúc sửa sang.

 Ngoài ra còn có một bể bơi lớn phía sau nhà, dựa lưng vào núi, ở đâybơi lội không ai có thể nhìn thấy.

 Vân Hàng rất hài lòng.

 Công ty chuyển nhà đã chuyển đồ đến đây từ trước, người hầu cũngđã dọn dẹp nhà cửa rồi.

 Phòng ngủ của bọn họ ở lầu hai, bởi vì bọn họ sẽ không ở quá lâu, nênlầu ba chỉ là quét dọn sạch sẽ, cái khác cũng không có chuẩn bị gì.

 Vân Hàng mang Thương Nguyệt vào phòng ngủ chính, những ngườihầu cũng không chạm vào đồ đạc cá nhân, họ đóng gói chúng vào hai cái rương và đặt chúng trên mặt đất.

 Cậu lục lọi tìm bộ đồ ngủ định mặc vào buổi tối đưa cho ThươngNguyệt: "Nơi này không có bể tắm, anh vào phòng tắm tắm đi."

 Thương Nguyệt nhận lấy, không lập tức bỏ đi, mà là xác nhận vớicậu: "Cùng nhau ngủ?"

 Vân Hàng hiện tại càng ngày càng thích trêu ghẹo hắn: "Anh có thể trởvề phòng ngủ của mình, dì đã chuẩn bị mấy gian phòng."

 Thương Nguyệt tức khắc nhíu mày: "Đừng không cần tôi."

 Thật là đáng thương.

 Biết rõ hắn đang giả vờ, nhưng Vân Hàng vẫn thích.

 Ai có thể từ chối một tiểu Giao Nhân xinh đẹp làm nũng chứ?

 Không ai. ( 不可能的 : Bù kěnéng de)

 Cho dù cậu là con trai, cậu cũng không thể.

 Vân Hàng nhéo nhéo ngón tay hắn, sắc mặt vô cùng nghiêm túc:"Muốn ngủ cùng nhau cũng được, nhưng không được cọ, cũng khôngđược cắn."

 Đúng là Thương Nguyệt đã không còn hôn cổ cậu nữa, nhưng kể từlúc nếm trải niềm vui khi cắn cổ tay ngày hôm đó, thì đã biến thànhchỗ khác.

 Cánh tay, bắp tay, thậm chí có lúc không chú ý, cả bắp chân cũng bịcắn.

 Thật ra nói là cắn cũng không chính xác, Vân Hàng cảm thấy ThươngNguyệt đang trêu chọc mình, cố ý làm ra chút động tĩnh.

 Nắm lấy cổ chân cậu bằng đôi tay to rộng và mạnh mẽ, nhìn cậu vớimột nụ cười khiêu khích.

 Đó là lần đầu tiên Vân Hàng nhìn thấy Thương Nguyệt bộc lộ bảnchất thật của mình.

 Lúc ấy cậu chỉ có thể mở to hai mắt mà nhìn, không thể nói được lờinào.

 Không phải bị sợ hãi.

 Mà là cẳng chân càng làm cho cậu cảm thấy xấu hổ hơn cả ở cổ.

 Vân Hàng âm thầm co chân lại, lại cảnh cáo nói: "Không được thìquên đi."

 Thương Nguyệt mím môi nhìn cậu, cảm thấy ủy khuất đến tận tócgáy.

 Nhưng Vân Hàng vẫn không dao động, ý chí sắt đá.

 Thương Nguyệt thỏa hiệp, ôm bộ đồ ngủ, sắc mặt ủ rũ đi ra ngoài.

 ........

Còn biết mất mặt.

 Sau khi bóng dáng của hắn biến mất ở chỗ rẽ, Vân Hàng mới tiếp tụcthu dọn chiếc rương, lấy bộ quần áo thường mặc ra, nhìn thấy dướiđáy rương có một chiếc hộp nhỏ, là một hộp quà màu trắng bạc, bênngoài có khảm những viên trân châu nhỏ.

 Vân Hàng không nhớ là mình có thứ này, cậu mở nó ra, và thấy mộtcái vỏ sò bên trong.

 Kích thước bằng lòng bàn tay, màu trắng như ngọc trai, đôi khi nó sẽphát ra ánh sáng nhiều màu sắc dưới ánh đèn.

 Cậu nhớ ra rồi.

 Đó là lần trước ở trung tâm mua sắm nơi cậu xung đột với La Khắc,món đồ trang sức mà cậu thoáng nhìn đã thấy thích, vốn dĩ muốnmua nó làm quà cho Thương Nguyệt.

 Sau đó xảy ra chuyện, đến chính phủ đền một khoản tiền, chính phủđã đáp ứng với cậu sẽ đem mọi thứ trong trung tâm mua sắm đónggói cho cậu.

 Có điều cuối cùng cậu lại dồn hết tâm huyết cho Thương Nguyệt, đồtừ trung tâm mua sắm đưa tới cũng không mở ra, quà tặng cũngkhông có đưa.

 Nếu không phải đột nhiên xuất hiện ở đây, cậu cũng đã quên mấtchuyện này.

 Cái này chắc là đã được bỏ nhầm khi người hầu đang thu dọn đồ đạc.

 Vân Hàng ngắm nghía một lúc, sau đó đặt đồ lên tủ đầu giường. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com