Chap 13
Lý Trường Sinh nằm trên mái nhà buồn chán uống rượu, khóe môi ông cong lên khi thấy Đông Quân bay lên ngồi cạnh ông
"Ái dồ hôm nay có nhã hứng uống rượu với ta luôn sao"
"Sư phụ người có tin việc sống lại không ạ?"
"Hửm? Còn có chuyện mà ta không biết luôn sao?"
Lý Trường Sinh vờ không biết,Bách Lý Đông Quân nốc một vò rượu rồi nói tiếp
"Sư phụ người sống lâu như vậy rất buồn chán đúng không?"
"Ể!!! Nay con nói chuyện chứ như ông cụ non thế?"
"Quả thật rất nhàm chán, vô vị. Nên ta chỉ có thể tìm niềm vui cho mình bằng cách trêu chọc các con"
"Người tin con là người sống lại không ạ?"
"Ta tin! Bởi vì ngày gặp con ta đã biết. Lý Trường Sinh ta đây có chuyện gì mà không biết chứ haha"
"Con kể lại kiếp trước của con ta nghe xem nào"
Lý Trường Sinh bày ra vẻ mặt hóng hớt di chuyển lại cạnh y
"Toàn là chia ly"
"Con trở thành tửu tiên nhưng chẳng có gì tự hào cả...bởi vì con chẳng bảo vệ được nhiều mình yêu thương"
"Đồ đệ ngốc! Tủi thân cho con rồi"
Lý Trường Sinh choàng tay qua vai y vỗ nhẹ
"Những kẻ sống lâu như chúng ta sẽ còn nhiều lần chứng kiến cảnh chia xa như này"
"Ể nay sao ta thấy Đông Bát giống sư phụ ấy nhỉ?"
Lôi Mộng Sát mở to mắt hai đồng tử mở rộng từ hậu viện nhìn lên mái nhà
"Lão thất đệ nói xem đúng không?"
"Nhìn Đông Quân và sư phụ bây giờ quả thật rất giống nhau"
Tiêu Nhược Phong khẽ gật đầu nhìn hai con người đang ở trên mái nhà uống rượu an ủi lẫn nhau nhưng họ chẳng nghe được cuộc trò chuyện
Diệp Đỉnh Chi không biết từ lâu đã đứng ở xa nhìn y
"Đông Quân đệ có tâm sự gì sao?"
_______
Diệp Đỉnh Chi thấy y buồn nên đi mua bánh hoa hạnh y thích nhất lúc nhỏ nào ngờ lại gặp Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu chặn đường
Họ đánh hắn bị thương rơi vào Cảnh Ngọc vương phủ bất tỉnh
Dịch Văn Quân đi đến có chút quen thuộc với người đang bất tỉnh này
Diệp Đỉnh Chi được Dịch Văn Quân đưa vào phòng chăm sóc
"Ta đang ở đâu đây?"
Diệp Đỉnh Chi tỉnh lại ngơ ngác nhìn xung quanh cảnh vật lạ lẫm
"Là ta đã cứu huynh"
Dịch Văn Quân mỉm cười đi đến, nụ cười tỏa ra vầng sáng mê hoặc lòng người
"Cô nương là..."
"Ta tên Dịch Văn Quân"
"Văn Quân?!!!"
Hai mắt Diệp Đỉnh Chi trợn tròn không tin được có chút vui vẻ
"Huynh quen ta sao?"
"Sao lại bất ngờ thế?"
"À không..."
"Cảm đạ cô nương đã cứu ta. Ta không biết lấy gì báo đáp?"
"Huynh ở đây bầu bạn với ta một thời gian thôi thế nào?"
"Không được!"
"Ta còn phải đem bánh về cho Đông...."
"Đông gì?"
"Cô nương đa tạ cô đã giúp ta dù lên núi đao xuống biển lửa ta cũng không từ chối. Nhưng cô nương chưa xuất giá, ta lại chưa có thê tử ở chung không tiện lắm"
Hắn quay đầu rời đi lại bị Dịch Văn Quân đánh ngất đi đến tối nghe được tiếng ầm ĩ nên mới tỉnh lại
Bách Lý Đông Quân đang đấu khẩu sắp đánh nhau với Lạc Thanh Dương
"Tiểu gia ta muốn đưa ai đi còn phải hỏi ý kiến ngươi sao?"
"Ngươi tự tiện xông vào cảnh ngọc vương phủ dù là con cháu hoàng thất cũng không tránh được tội"
"Vậy sao?"
"Vậy nàng tự tiện giấu nam nhân trong phòng có phải ta cũng nên báo với Tiêu Nhược Cẩn không?"
"Đông Quân!"
Diệp Đỉnh Chi chạy ra đứng bên cạnh y nũng nịu
"Đệ đến đón ta à?"
"Um đi thôi"
Bách Lý Đông Quân kéo lấy cổ áo Diệp Đỉnh Chi bay lên phi về Tắc Hạ học đường. Vốn y cũng đã đem theo kiếm định đánh nhau với Lạc Thanh Dương một trận
Y không nói ngồi xuống bàn trà rót một ly trà cho y và hắn
"Sao? Trách ta không cho huynh ở với mỹ nhân lâu một chút nữa à?"
Y đưa ly trà lên miệng rồi lại hạ xuống nhìn thấy gương mặt Diệp Đỉnh Chi đang chồng cằm si mê nhìn y
"Mặt ta có gì sao?"
"Ta đang nghĩ...đệ ghen lên thật đáng yêu"
Y nghe xong sặc nước mà ho sặc sụa
"Ghen?"
Diệp Đỉnh Chi gật đầu mỉm cười đôi mắt vẫn dán vào mặt y, nhất là dưới cánh môi còn vươn chút nước trà kia
"Ấu trĩ"
Y không nói gì đứng dậy cầm Bất Nhiễm Trần lên từ tốn đi về phòng, đến khi thoát khỏi tầm mắt Diệp Đỉnh Chi y mới chạy nhanh về phòng đóng cửa cái rầm, mặt mày đỏ hơn quả cà chua
"Bách Lý Đông Quân sao ngươi lại xấu hổ vậy chứ? Có chuyện gì mà ngươi chưa trãi qua chứ?" y tự trấn an bản thân
Y bỗng nhớ lại kiếp trước y và hắn đã làm chuyện phu thê với nhau liền đỏ mặt hơn, vành tai đỏ tía
Hôm sau vừa mở cửa đã thấy Diệp Đỉnh Chi chạy đến trên tay cánh bánh hoa hạnh
"Đông Quân ta xếp hàng lâu lắm mới mua được đó. Đệ mau ăn đi"
"Huynh mua cho đệ sao?"
"Um đệ mau ăn đi"
Trong lòng y không biết có cảm giác gì nhưng khóe môi đã cười không ngậm được mồm cầm lấy chiếc bánh
"Vân ca đa tạ"
********
Mưa rơi trên mái hiên, nhỏ từng giọt từng giọt, trong âm thanh giòn tan ấy dường như đang muốn nói gì đó, suy nghĩ của y cũng ngẩn ngơ theo hạt mưa, nhìn làn sương mù lướt qua, trong lòng lộ ra niềm bất an … Lẻn vào màn đêm theo gió, thấm ướt vạn vật, những bước mưa nhẹ nhàng rơi trên cánh hoa, e ấp, mềm mại và quyến rũ, dường như y không còn phân biệt được ngày hay đêm
Bách Lý Đông Quân cầm lấy chén rượu ấm nóng hương thơm dịu nhẹ mà tê cay đầu lưỡi nhấp một ngụm rồi lại nhìn ra cửa sổ
Y không biết được rằng từ xa trong hành lang đối diện cũng có một người đang ngắm nhưng không phải ngắm mưa mà là ngắm y
Một làn gió thổi qua từ cửa sổ một thân ảnh nhảy vào cửa sổ nhanh đến mức như làn gió thoảng qua làm bay hai sợ tóc mái của y
Diệp Đỉnh Chi nhận thấy gì không đúng vội cầm kiếm lên đi về phía phòng y, đến cửa thì bị kết giới chặn lại
Bách Lý Đông Quân bình thản xoay người lại đi đến giường
Y lấy ra từ dưới giường một vò rượu đưa cho đối phương
"Nhược Phong huynh không biết là muốn bàn giao dịch gì với ta đây?"
Y mỉm cười rót rượu ra đưa cho Cơ Nhược Phong- Bách Hiểu Đường
"Chứ chẳng phải ngươi gửi thư bảo ta đến bàn vụ làm ăn à???"
Ngồi xuống thưởng rượu
"Đúng là rượu ngon, rượu ngon. Làm vụ giao dịch này chắc sẽ không lỗ"
" Haha yên tâm huynh không lỗ đâu mà lo, rượu của ta là đệ nhất thiên hạ đấy"
"Ta muốn cứu một người"
Cơ Nhược Phong ngạc nhiên
"Tiểu công tử đây muốn cứu ai còn phải nhờ ta sao? Không biết là nhân vật tầm cỡ nào???"
"Vũ Sinh Ma"
Cơ Nhược Phong bất chợt sựng lại
"Ngươi muốn cứu Vũ Sinh Ma thì phải đánh bại hết các cao thủ Nam Quyết. Ngươi...làm được sao?"
" Cho nên ta mới cần huynh giúp đỡ một tay "
Mỉm cười
"Sao ngươi biết ta sẽ giúp ngươi?"
"Ta đoán thôi" nhấp rượu
"Sau vụ này chúng ta sẽ còn hợp tác"
Cơ Nhược Phong không nói gì cầm lấy hai vò rượu đi ra biến thành làn khói đỏ bay lên trời
Bách Lý Đông Quân phẩy tay kết giới liền biến mất, y đi ra mở cửa thì đập vào mắt là gương mặt hậm hực của Diệp Đỉnh Chi vì không phá được kết giới
"Tên đó là ai?"
"Hai người làm gì mà phải tạo kết giới còn không cho ai nghe?"
"Diệp Đỉnh Chi??"
"Sao huynh lại ở đây?" ngó nghiêng nhìn xung quanh rồi kéo hắn vào phòng
"Ngốc à? Trời mưa mà đứng ở ngoài đó ướt hết người rồi"
Y lấy khăn lau y phục đang ướt cho Diệp Đỉnh Chi nhưng chẳng thấm
"Huynh mau đi thay y phục đi"
"Kẻo bị bệnh"
Diệp Đỉnh Chi không vui khi y chẳng trả lời câu hỏi vừa rồi của hắn liền gạt tay y ra khỏi vai hắn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com