Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chỉ thuộc về anh - chap 4: Buổi picnic.

Một bầu trời trong xanh, một không gian thoáng đãng với những cơn gió thổi nhè nhẹ mang theo mùi hương của cỏ cây. Đúng là một nơi lý tưởng cho một buổi dã ngoại cuối tuần. Nhưng chắc chắn tôi sẽ vui hơn khi người đi chung với mình không phải là cái tên "đại boss" đáng ghét, Isaac.

Hôm nay là ngày thực hiện "giao dịch" đầu tiên của tôi!

Thức dậy từ rất sớm, Jen phụ tôi chuẩn bị mọi thứ cho buổi picnic mang tính chất cưỡng chế này. Nó cứ luôn miệng dặn tôi phải lấy lòng boss của mình, có vậy thì chức danh "vợ yêu của Tổng Giám Đốc tập đoàn VAA" chỉ còn là vấn đề thời gian. Nghe mà da gà tôi dựng hết cả lên.

Trên đời này làm gì có câu chuyện tình lãng mạn giữa hoàng tử và lọ lem như trong các tiểu thuyết tình yêu được chứ?

....

_Nè! Sao em đi chậm thế hả? – tên Isaac đáng ghét đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.

"Anh không phụ tui xách đồ thì thôi, còn ở đó mà la lối!" tôi tức giận để hết túi đồ xuống đất, dùng điện thoại, nhăn nhó soạn dòng chữ.

_Anh đợi em nói câu đó đó... Được! Coi như em nhờ anh – Isaac nhanh chóng cầm tất cả các túi đồ rồi bước đi như không.

Cái gì? Nhờ hả?

"Nè! Bộ số đồ này anh không dùng tới hay sao mà nói là tôi nhờ anh? Đây là thái độ của một Tổng Giám Đốc đáng kính hả?" tôi tức giận chạy theo chìa màn hình điện thoại lên trước mặt anh ta.

Thật uổng công khi Jen luôn xem anh ta là "hoàng tử trong mơ"!

_Không biết đâu, em đừng có nhăn nhó như vậy, nhìn dễ thương lắm! Em yên tâm,anh sẽ...thu phí xách đồ. – nói rồi Isaac sãi bước nhanh hơn còn không quên quăng lại cho tôi một cái nháy mắt đưa tình cùng một nụ cười gian tà hết sức. Tóc gáy tôi vì thế mà dựng đứng lên.

Gì chứ? Dễ...dễ thương hả? Anh ta có bị thần kinh không vậy?

Bất giác...tôi mỉm cười.

Ôi trời ơi! Mặt mình sao tự dưng lại nóng như thế này?

Tôi đưa nay sờ lên hai má, nhớ lại cái mặt anh ta lúc nãy, tim tôi bất ngờ trật đi một nhịp.

Bình tĩnh! Bình tĩnh!

Mình đang nghĩ cái gì vậy?

Còn trái tim kia! Ai cho ngươi có quyền không an phận vậy chứ?

...

Buổi dã ngoại kéo dài đến tận chiều, hôm nay thời tiết mát mẻ, cũng không có nắng,chắc là vì vẫn còn trong mùa xuân. Isaac có hứng mời tôi đi dạo, không biết trong đầu tôi lúc đó nghĩ gì mà lại nhận lời ngay.

Thật ra thì anh ta cũng không hẳn phải bị gắn cho cái mác "Tổng Giám Đốc lạnh lùng"?

Như bây giờ vậy! Khi tôi đi bên cạnh anh, gương mặt đó rất ấm áp, đôi môi còn liên tục nở những nụ cười toả nắng.

Trong anh hình như tồn tại hai con người khác nhau.

Không biết ở đây đã mọc thêm bao nhiêu cây si rồi? Các cô gái ở đây cư nhiên nhìn anh mà thèm thuồng.

...

Dưới một gốc cây cổ thụ, tôi lười biếng ngồi dựa đầu vào thân cây, lim dim ngủ. Sáng nay thức sớm, cả ngày còn phải loay hoay phục vụ cho tên đại boss, cơn buồn ngủ ập đến cộng với những làn gió mát rượi thổi quanh đây, hai mắt tôi sắp mở không lên rồi!

_Jun vẫn chưa nói gì với em sao?

Giọng nói lãng đạm mang một chút buồn của anh cất lên. Vừa nghe đến cái tên Jun, tôi giật mình tỉnh giấc.

"Nói chuyện gì chứ?"

Nét mặt anh hơi lộ vẻ ngạc nhiên nhưng cũng rất nhanh thay đổi.

_Em không cần phải bấm bấm chiếc điện thoại nữa đâu. Anh có thể hiểu được ngôn ngữ kí hiệu.

[Ngôn ngữ kí hiệu là một loại ngôn ngữ chủ yếu được sử dụng giữa những người không có khả năng nói hoặc nghe. Là các cử chỉ cơ thể hoặc nét mặt thay cho lời nói].

Hai mắt tôi mở to như muốn bay ra ngoài, cả người ngơ ngẩn vì ngạc nhiên. Trong năm năm qua, tôi cũng có học loại ngôn ngữ này nhưng vì không mấy ai hiểu nên tôi cũng không sử dụng đến nó.

Suy nghĩ một lúc, tôi quyết định phải "kiểm tra" anh...

"Nè!Đại boss già đáng ghét, có biết là từ sáng đến giờ tui bị ông đày lắm không hả?Thật là muốn để lại trên gương mặt đẹp trai của anh vài vết bầm mà, còn nữa..."

"Ááááá!"

Đang quơ quạng tay chân, ra sức chửi rủa anh cho thoả lòng thì lỗ mũi tôi bị nhéo ngược lên đến đau điếng.

Anh ta làm gì mà mạnh tay vậy chứ?

Ấy chết! Vậy...anh ta hiểu thật hả?

_Cô thư kí to gan kia! Anh hiểu hết những gì em vừa thể hiện đó nha!

"Aaa!Thả...thả tay, đau...đau mà...tôi...tôi xin lỗi là được chứ gì?"

Chưa bao giờ tôi thành khẩn như lúc này, cái mũi cao của tôi chắc sẽ vểnh lên vài mi-li-mét hoặc sẽ phồng đỏ lên mất thôi!

Anh ta đúng là nhỏ mọn y như cái mỏ nhọn của anh ta vậy đó!

_Anh không cần xin lỗi. Anh muốn được đền bù tổn thất tinh thần – nụ cười mờ ám muôn thuở mà chỉ có tôi được "chiêm ngưỡng" trên gương mặt kia lại xuất hiện.

"Đền...đền bù...cái gì?"

*chụt*

"Anh..."cơ thể tôi bất ngờ hoá đá.

*chụt*

"Cái tên..."

Sao tôi không thể "biểu tình" gì thế này?

*chụt*

"Ơ..."

_Nếu em không ngại ngồi yên để...tạo điều kiện, anh sẽ tiếp tục ngồi đây hôn em.

Dứt lời, Isaac vòng tay ra sau giữ lấy cổ tôi...

"Đừng...đừng...đừng,đừng hôn nữa!" – sợ Isaac làm thêm một phát nữa, tôi nhanh chóng đẩy cái đầu anh ra một bên, đứng phắt dậy.

Mặt tôi chắc đã đỏ hơn trái gấc luôn rồi!

Anh ta vừa mới làm cái trò gì vậy?

Không phải một...mà...mà là ba!

Vậy là third kiss, fourth kiss, fifth kiss của mình đều bị anh ta cướp hết rồi sao?

"Nè! Cái tên dê xồm này, anh định lợi dụng tôi đó hả?"

_Anh không có! Cái đó...là em phải đền bù tinh thần cho anh.

Ôi trời! Trên đời có ai phạm lỗi mà còn tỏ vẻ oan ức như anh không chứ?

Biết rằng mình không thể nói lại anh, tôi dậm chân trên cỏ, xoay lưng rời đi. Tâm trạng vô cùng rối bời, tức giận xen lẫn với...một chút mê loạn.

_Gil! Đợi anh.

...

Thật xui xẻo!

Tôi cùng anh ta chưa kịp về đến nhà thì trời đã đổ trận mưa tầm tã. Chiếc áo sơmi của tôi bắt đầu bệt lại, dính sát vào cơ thể từ lúc nào.

Vì đường về nhà còn khá xa, tôi đành phải ngậm ngùi đồng ý tạm thời ghé lại căn biệt thự gần đó của Isaac.

Có lẽ đó là sự lựa chọn đúng đắn nhất trong lúc này!

Trong căn biệt thự rộng lớn, ngoài một dì quản gia đã lớn tuổi, còn có một vài người giúp việc cung kính cuối đầu chào hỏi chúng tôi.

_Em...

Mãi ngắm nhìn phong cách của căn biệt thự, tôi không chú ý đến ánh nhìn nóng bỏng toả ra từ đôi mắt nâu của Isaac.

"Anh muốn nói gì à?"

Không nghĩ đến Tổng Giám Đốc của mình là một kẻ xấu, tôi ngây thơ chau mày dò xét xem anh đang chăm chú nhìn cái gì mà đến ngẩn dại...

"Hả?"

"Anh!Cái tên bại hoại này. Anh nhìn cái gì vậy hả?"

Tôi nhanh tay vơ đại cái gối trên ghế sofa đánh mạnh vào mặt anh.

Đôi mắt nâu đó đang...bắn ra lửa...trên...người tôi.

Nước mưa làm cho chiếc áo sơmi trên người tôi trở nên trong suốt, ôm sát vào da thịt nhẵn mịn của tôi. Tất cả những gì nữ tính tôi luôn cất giấu sau vẻ ngoài mạnh mẽ lại vô tình bị trưng bày miễn phí cho anh ta chiêm ngưỡng.

_Ờm...anh đi lấy cho em một bộ đồ khác!

Isaac ba chân bốn cẳng chạy thẳng lên phòng. Gương mặt bị bắt gian của anh thật thú vị!

Gò má anh ửng hồng, đôi mắt nâu vì mơ màng mà càng thêm sâu thẳm như đáy biển. Cái mỏ vểnh của anh vô thức hé mở. Cả dáng người cao ngất ngưỡng của anh đờ ra như rô-bốt hết pin.

Đích thị là điển hình của một tên dê xồm mà!  

Đêm nay hẳn còn rất dài, tôi phải hết sức đề phòng anh mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com