Chương 6: Đánh dấu, ddooj x3
Phòng khách sạn vốn rộng rãi giờ đây lại như bị chật đi vì hai luồng pheromone tỏa ra tràn ngập, len lỏi đến từng ngóc ngách dù là nhỏ nhất. Chuỗi pheromone tím đàn áp luồng chất màu đỏ, giống hệt như tình trạng của chủ nhân chúng bây giờ.
Hai chiếc áo vest bị vứt lung tung trên nền đất, một trắng một đen nằm chồng lên nhau.
Hoắc Vũ Kỳ đè chặt Hồ Minh Ngọc trên giường, chống đầu gối cọ xát vào đũng quần cậu khi hai đôi môi vẫn không ngừng quyện chặt vào nhau. Đầu lưỡi anh vươn vào quấn lấy lưỡi cậu mút mát, nhiệt tình đưa đẩy, mạnh mẽ chiếm đoạt lấy hương vị thơm mát và hơi thở hổn hển của người kia.
Mỗi khi lưỡi anh quét qua hàm trên, Hồ Minh Ngọc lại thích đến mức cả người run rẩy. Miệng cậu cũng là vị trí nhạy cảm, đặc biệt mềm yếu mỗi khi đón nhận nụ hôn của Hoắc Vũ Kỳ, năm năm trước cũng thế, bây giờ vẫn chẳng khác gì.
Cặp răng nanh của anh cạ cạ vào môi dưới của cậu, Hồ Minh Ngọc theo bản năng dùng lưỡi liếm nhẹ lên chúng, nghe tiếng Hoắc Vũ Kỳ khẽ gầm gừ. Anh kích thích mút mạnh lấy môi cậu, hôn đến nỗi mùi máu tanh đã bắt đầu tản ra.
Tay anh cuối cùng cũng nhịn không nổi, gấp gáp cởi từng nút áo sơ mi của cậu, đôi môi trượt dần xuống mút lấy cằm cậu rồi lại dời đến cần cổ quyến rũ, mơn man liếm láp.
"Ưm, anh... chờ một chút... Chờ một chút đã..." Hồ Minh Ngọc biết lý trí của anh giờ đây đã về số không, cả cậu cũng vậy, nhưng cậu vẫn giữ được tia ý thức cuối cùng, vươn tay đẩy người anh ra.
"Anh không chờ được nữa..."
Thanh âm Hoắc Vũ Kỳ khàn đặc đáng sợ, anh thở hơi nặng nề nóng bỏng vào da thịt trắng trẻo, lại ngẩng lên tiếp tục dây dưa môi lưỡi cùng nhau. Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên làm tình, nhưng đây là lần thứ hai sau năm năm xa cách, Hoắc Vũ Kỳ mới thấy mình điên cuồng như vậy.
Lần đầu là khi gặp lại cậu ở tiệm bánh.
"Không được, em... em phải... phải đi tắm..."
"Để sau không được sao? Lát anh sẽ tắm cho em."
Hoắc Vũ Kỳ phóng thích pheromone làm đầu óc cậu tê dại, nhưng Hồ Minh Ngọc có chuyện nhất quyết phải làm. Trước khi bản thân hoàn toàn chìm đắm vào dục vọng, cậu dùng hết sức lực còn sót lại đẩy mạnh anh ra làm Hoắc Vũ Kỳ bật ngửa trên giường, còn mình thì vội vàng nhảy xuống, vơ túi quà mình tặng cho Hoắc Vũ Kỳ chạy vội vào nhà tắm.
Vừa nãy, cũng may là anh không quên cầm theo món quà cậu tặng, nếu không thì kế hoạch xôi hỏng bỏng không rồi.
Hoắc Vũ Kỳ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh chỉ biết bên dưới mình đã cương cứng đến phát đau. Đôi mắt anh ánh lên thứ ánh sáng của loài dã thú săn mồi, cũng vội vàng đuổi theo cậu, nhưng Hồ Minh Ngọc đã nhanh hơn một bước khóa cửa nhà vệ sinh.
"Hồ Minh Ngọc, em đang chơi trò gì vậy?" Anh thở dốc tựa trán vào cửa, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, "Mau ra đây đi, thỏ con."
Ở bên trong không có động tĩnh gì, người anh ngày càng nóng ran lên. Hoắc Vũ Kỳ nhận ra, kỳ phát tình tạm thời đã đến sớm vì sự kích thích quá độ, chất dẫn dụ lại càng thêm ma mị áp bức hơn bao giờ hết.
"Thỏ con, anh chịu hết nổi rồi, anh sắp chết vì nổ cu đó."
Hồ Minh Ngọc trong nhà tắm thầm nghĩ, thôi đừng nổ đừng nổ, lát nữa là sướng liền.
Vài phút sau, cửa nhà tắm từ từ mở ra. Hoắc Vũ Kỳ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.
Hóa ra món quà Hồ Minh Ngọc tặng anh là một bộ đồ tình thú.
Trang phục thiếu vải màu đen làm nổi bật nước da trắng sứ của cậu, ở hai vị trí được khoét ra vừa vặn nhô lên hai núm vú hồng hào bán cương. Hoắc Vũ Kỳ vô thức nuốt nước miếng, lại dời ánh mắt xuống dưới, nhìn đến nơi sẽ làm anh điên cuồng.
Hồ Minh Ngọc vừa ngại vừa mong chờ, khe khẽ nói: "Cái này là... quà sinh nhật..."
Tại mấy ngày trước anh có nói là muốn nhìn cậu mặc như này, là nói đùa thôi, ai ngờ thỏ con lại thật sự làm theo.
Thấy anh im lặng, cậu lại tưởng anh không thích nên có hơi lo, lại gọi nhỏ: "Anh..."
Bỗng dưng, Hoắc Vũ Kỳ bế bổng cậu lên, nhanh chân bước đến thả úp xuống giường. Khi Hồ Minh Ngọc còn chưa kịp phản ứng, con cặc nóng hổi cương cứng đã từ đằng sau thô bạo dập thẳng vào trong lỗ lồn chật hẹp.
"Aaaa!!!" Cậu bất ngờ ngửa mặt thét lên, cả người co giật run lẩy bẩy. Sảng khoái ập đến không báo trước làm cậu gần như muốn lên đỉnh ngay lập tức, nước nôi vốn đã tràn trề từ khi nãy càng ọc ra nhiều hơn, tưới ướt thân cặc gân guốc.
Hoắc Vũ Kỳ không đợi cậu thích ứng đã nóng vội nắc hông, đưa đẩy dương vật trong vách thịt ấm nóng. Được bao bọc bởi sự mềm mại này làm anh suýt chút nữa cũng muốn bắn ra, nghiến răng nghiến lợi nắm lấy hai cánh mông núng nính banh ra, quy đầu to bự giã bành bạch cái lồn mình yêu thích.
Hồ Minh Ngọc thè lưỡi rên rỉ, vô lực nằm bẹp trên giường, chổng mông lên cho người ta đụ tàn bạo. Cậu cũng phát tình tạm thời theo anh nên bên dưới lại càng nhạy cảm hơn.
Hoắc Vũ Kỳ đổ người lên lưng cậu, hai tay vòng lên thô bạo xoa nắn hai điểm hồng cương cứng. Ngón tay khi nặng khi nhẹ xoa vú cậu, lúc thì tàn bạo tới tấp lúc thì lại bất chợt dịu dàng làm Hồ Minh Ngọc bất giác thở hụt hơi, cơ thể khẽ run lên khi da thịt thô ráp quét qua đầu vú. Âm thanh rên rỉ sung sướng bật thoát ra khỏi đôi môi đỏ mọng.
"A, ưm! Chỗ đó... Đúng rồi, thích quá! A! Ư!"
Đầu cặc đâm mạnh đến một điểm nhô lên trong vách thịt làm cậu sướng đê mê, vách thịt bị mài nghiền vô cùng sảng khoái. Cậu thích bị anh chơi thô bạo như thế, trái ngược hoàn toàn với tính cách dịu dàng mềm mại thường ngày.
"Chỗ nào thích cơ?" Anh ngoáy cặc trong lồn cậu, tay vẫn không ngừng nắn bóp núm vú, "Vú thích hay là lồn thích hơn?"
"Chỗ nào... hức, ưm, cũng thích hết..."
Một tay anh dời xuống tìm đến hột le đã phồng to đỏ rực từ lâu, gảy le một chút rồi bất ngờ bóp mạnh làm Hồ Minh Ngọc trợn trắng cả mắt, thành lồn co rút lại, nước dâm chảy tràn. Cặc bự bị siết bất ngờ cũng làm anh rùng mình bắn ra, phóng đợt tinh dịch đầu tiên vào sâu trong người cậu.
"Mới đó mà em đã ra rồi? Nhéo le làm em thích đến vậy hả?"
Hoắc Vũ Kỳ nhếch môi lật người cậu lại, ngắm nhìn vẻ mặt đê mê vì ái tình của người thương. Nếu như ngày thường khuôn mặt đầy nước mắt của cậu làm anh xót xa bao nhiêu, thì khi lên giường, nó lại kích thích anh bấy nhiêu. Cũng vì vậy nên con cặc bên dưới rất nhanh đã cứng trở lại.
Anh quỳ thẳng lưng lên, lại tiếp tục thúc cặc vào cái lồn dâm đãng. Vì vừa ra nên bên trong cậu vô cùng khít khao mềm mại lại nhạy cảm, Hồ Minh Ngọc thảng thốt giơ tay chới với trong không trung, giọng nói đứt quãng vì sướng: "Đừng, em... ưm... em vừa ra... Không được..."
"Được." Hoắc Vũ Kỳ cúi xuống hôn lên môi cậu, "Em phải nhận hết lời cảm ơn của anh chứ."
Tay anh vẫn vọc le, viên thịt tội nghiệp bị giày vò đến tê rần. Anh chà xát hột le vừa nhanh vừa mạnh, kết hợp với nắc cặc tới tấp khiến thỏ con phê muốn ngừng thở, hai chân co giật, đôi mắt trợn trắng không nói được gì.
"Em mặc như này rất đẹp, hay là về sau ở nhà cứ thế này nhé."
"Nếu... nếu anh muốn thì... cũng được..."
"Em đúng là con thỏ dâm đãng."
Hoắc Vũ Kỳ ôm cậu đi đến trước gương lớn trong phòng, banh rộng hai chân cậu ra. Hồ Minh Ngọc có thể thấy rõ cảnh lồn mình đang cắn nuốt cặc anh ngon lành thế nào, bất giác lại co thắt lỗ lồn lại. Khắp cơ thể cậu rải đầy dấu hôn đo đỏ, hột le sau khi bị chơi chín đã phình lên bằng trái nho, hai đầu vú như kẹo dẻo dựng thẳng trong không khí.
Đáng ra cậu phải thấy ngại, nhưng ngoài ý muốn, não bộ lại càng khao khát được anh chịch tiếp.
"Nhìn đi bé yêu, cặc anh bị em ngậm hết vào rồi." Hoắc Vũ Kỳ xấu xa đẩy hông, thúc vài phát rồi ngừng lại.
"A, đừng dừng lại mà... Đụ em tiếp đi, xin anh..." Hồ Minh Ngọc khóc lóc ngoe nguẩy mông, van xin anh đụ cái lồn mình tiếp. Cậu không muốn khoảnh khắc gắn kết này ngừng lại, cậu muốn anh điên cuồng ham muốn cơ thể mình. Chỉ có như vậy cậu mới cảm thấy an toàn.
Hoắc Vũ Kỳ liếm liếm đôi tai thỏ run rẩy, cười thỏa mãn dập cặc như điên.
"Bé con, em là của ai nào?"
"Của anh... Của Hoắc Vũ Kỳ..."
"Sẽ không rời xa anh đúng không?"
"Đúng vậy, sẽ không... A, ưm! Không rời xa anh..."
"Ngoan quá, anh yêu em."
Anh ngồi trên giường dạng cặp chân thon dài sang hai bên, vừa bóp le vừa ra sức cày cấy trong lỗ lồn ấm nóng. Quy đầu rút ra đến cửa lồn rồi một phát đâm vào tận tử cung, phành phạch mà đụ địt đến nỗi đầu óc cậu trắng xóa. Hai tay cậu theo bản năng đưa lên tự xoa nắn vú mình, kích thích trên dưới phê pha, rất nhanh đã xè xè bắn ra lần thứ hai.
"Aaaa! Em ra! Em raaaa!!!"
Dòng nước tí tách chảy ra, đọng thành một vũng dưới sàn nhà.
Hoắc Vũ Kỳ nhẹ nhàng gặm cắn gáy cậu, sau khi nghĩ một chút mới trầm thấp thổi hơi bên vành tai đỏ ửng, dụ hoặc thì thầm: "Anh có thể đánh dấu em không?"
Hồ Minh Ngọc im lặng vài giây rồi run rẩy gật đầu.
Đó cũng chính là món quà thứ hai mà cậu muốn dành tặng anh.
Trái tim Hoắc Vũ Kỳ mãnh liệt rung động, anh ôm cậu nằm nghiêng trên giường, cánh tay siết chặt lấy vòng eo thon thả. Anh liếm mút nơi mình muốn cắn trước, hít vào một hơi rồi há miệng cắn sâu vào da thịt trắng nõn.
"A, ưm... Hức..." Hồ Minh Ngọc cảm nhận được một luồng điện chạy xẹt qua trong cơ thể mình, cậu hạnh phúc rơi lệ khi bản thân đã chính thức thuộc về anh.
Vết cắn này đáng giá hơn ngàn lời nói khác, bởi vì cả hai người đều hiểu rõ, một khi đã đánh dấu hoặc bị đánh dấu, nửa kia sẽ là duy nhất trong cuộc đời còn lại của mình.
Từ nay về sau, cả hai là bạn đời, trừ khi một trong hai chết đi, họ vĩnh viễn là cặp alpha và omega dành riêng cho đối phương.
"Anh yêu em..." Đáy lòng Hoắc Vũ Kỳ cũng dâng lên một cơn chấn động khiến viền mắt anh bất giác ươn ướt, anh dụi đầu vào hõm vai cậu, thanh âm mang theo sự kích động vỡ oà, "Anh thật sự rất yêu em, thỏ con của anh."
Cậu thật sự đã là của riêng anh rồi.
"Hoắc Vũ Kỳ, em muốn nữa..." Hồ Minh Ngọc cọ cọ mông mình vào háng anh, có lẽ vì luồng nhiệt dâng trào sau khi bị đánh dấu nên lồn cậu lại càng ham muốn hơn, "Em nứng lắm, anh đụ em tiếp đi..."
Hoắc Vũ Kỳ nghiến răng nâng chân cậu lên, lại tiếp tục những cú dập lồn thô bạo.
"Thích anh chịch em thế này lắm chứ gì!"
"Thích, ư ưm, xoa le em đi anh! Chỗ đó ngứa quá, ưm... Le em! Day le em mạnh nữa đi! Sướng quá! Sướng lắm!"
Ở lần cuối cùng anh bắn sâu vào trong người cậu, Hồ Minh Ngọc hổn hển hôn lên mắt anh, mỉm cười dịu dàng: "Em hy vọng từ nay, anh sẽ luôn luôn được ngon giấc..."
"Hoắc Vũ Kỳ, em cũng rất yêu anh..."
___
"Vậy tóm lại là cô ấy không hề thích anh hả?"
Sáng hôm sau, điều đầu tiên Hồ Minh Ngọc làm khi tỉnh dậy là lật đật tìm kiếm thông tin về bữa tiệc tối qua. Quả nhiên là tin tức thiếu gia của tập đoàn GM công khai danh tính người tình bí mật của mình đã tràn ngập trên khắp các trang báo rồi.
Nhưng mà, đi kèm với tin tức đó là tin tiểu thư của tập đoàn NDK - Trịnh Kiều Mỹ, từ chối liên hôn cùng Hoắc Vũ Kỳ. Lý do cô đưa ra là giữa hai người đơn thuần chỉ có mối quan hệ bạn bè, Hoắc Vũ Kỳ là đàn anh cô kính trọng, nhưng chỉ dừng lại ở đó thôi.
Với lại, đáng nói hơn là Trịnh Kiều Mỹ đã có người yêu rồi, và danh tính người ấy sẽ được bảo mật.
"Hẳn là ba anh sẽ giận lắm." Hồ Minh Ngọc thở dài trong vòng tay anh, "Em lại..."
"Em không có lỗi gì cả." Hoắc Vũ Kỳ dịu dàng hôn lên tóc cậu, siết chặt cậu vào lòng tận hưởng mùi hương ngọt ngào, "Chúng ta yêu nhau chẳng có gì là sai."
"Nhưng cô ấy không thích anh, sao lúc đó lại tìm đến em nhỉ?"
Thái độ đối địch ấy làm cậu còn tưởng mình sắp có trận chiến giành chồng khốc liệt lắm.
"À, cái đó... Cô ấy cũng muốn gửi lời xin lỗi em vì lúc đó mình quá nặng nề, sau này có dịp sẽ giải thích cho em sau."
"Ồ..."
Bên dưới Hoắc Vũ Kỳ lại rục rịch ngẩng đầu dậy, anh hôn lên tấm lưng trần, luồn tay ra trước xoa nhẹ đầu vú hồng hào. Hồ Minh Ngọc hiểu được phản ứng của anh, lồn cậu chờ mong hấp háy rỉ nước, con cặc đêm qua chôn trong đó vẫn chưa rút ra.
"Anh muốn làm nữa..."
"Ừm..." Cậu cũng muốn...
Căn phòng buổi sáng lại nhanh chóng vang vọng những âm thanh xấu hổ dâm đãng, hổ trắng quấn chặt lấy thỏ đen của mình mãnh liệt đâm rút, một khắc cũng không rời.
Dấu vết sau gáy cậu chính là bằng chứng rõ ràng nhất về việc từ bây giờ, cậu chính thức là của anh rồi.
"Hồ Minh Ngọc, bây giờ em đã nhớ ra anh chưa?"
"Nhớ ra rồi."
"Vậy anh là ai?"
"Là alpha duy nhất mà em đã, đang và sẽ yêu tới cuối đời."
Cảm ơn anh vì đã không từ bỏ em.
Đoạn đường sau này của hai chúng ta, hãy để em ôm anh thật chặt mãi mãi nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com