Chiếc lá Thu phai
Tháng ngày qua đi tựa cơn gió trời lạnh buốt, đẩy đưa mùa Hè rời đi chẳng quay lại. Nhưng cô bé ấy ngày nào cũng tới đây với con, học cùng con, chơi cùng con, gần như là tất cả mọi việc. Và con trông thật sự hạnh phúc, khoảnh khắc đó. Mẹ vẫn nhớ những tháng ngày hai đứa cùng nhau ôn thi vào cấp ba. Rất khó để kiếm được người bạn lúc nào cũng sẵn sàng ở cạnh bên mình, dù nắng mưa, dù ốm đau, dù xa cách, lúc nào cũng như lúc nào. Mẹ mừng cho con, cũng như mong con hãy trân trọng điều đó. Mẹ cũng biết ở cạnh Mary con sẽ cười rất nhiều, nụ cười mà chỉ ở bên bạn ý con mới thể hiện ra, nụ cười rạng ngời mà mẹ đã không được trông thấy từ lâu. Nhưng không sao, miễn con hạnh phúc là mẹ cũng vui rồi, biết đâu đó, có thể mẹ còn vui hơn cả con ấy chứ. Rồi hai đứa đều thi đỗ với điểm số cao thật cao, học chung một trường, cớ sao con lại buồn? Vậy ra là bởi hai đứa không còn cùng lớp nữa. Ngay từ ngày đầu năm lớp mười, kéo dài tới tận đầu Thu năm sau, con còn nhớ chăng? Stella cứ hễ tới giờ nghỉ là lại chạy ra khỏi lớp thật mau để sang chơi với Mary, hay biết bao buổi chiều cùng đạp xe đèo nhau đi chơi khắp phố phường. Bao sắc màu, bao ánh đèn. Trên chiếc xe đạp bố Mary đã làm riêng cho bạn ý, và nó đâu phải chiếc xe dành cho hai người. Đuổi theo ánh mặt trời trước giờ phút úa tàn. Ngồi ăn một quán ven đường, nhẹ nhàng, ấm áp. Vội vàng nuốt thật mau thức ăn xuống bụng khi nghe tiếng còi xe cảnh sát kéo tới.. Dừng chân ở ghế đá trong công viên, bất ngờ làm sao khi mẹ tình cờ gặp được hai đứa tại đây. Mary với mái tóc vàng điểm lên sắc trắng hoa sữa, con cùng những tấm thiệp tự vẽ ghi lên bài thơ tình lãng mạn đã nhờ mẹ làm giúp tối qua. Thì ra đây là lý do sao? Giờ thậm chí mẹ còn ngạc nhiên hơn cả hôm trước khi con nói muốn viết thơ về tình yêu. Và cô bé ngồi e thẹn nghe con kể câu chuyện mà ai cũng biết là chẳng có thực, nhưng Mary thích vậy, mẹ nhìn qua là biết thôi, trông cách bạn ý nhìn con kìa, hoặc đôi bàn tay nhỏ bé đang đan cẩn thận chiếc khăn len mà mẹ vẫn thấy con quàng sau này. "Con đi chơi Trung Thu với Mary nhé." - À.. Con cũng lớn rồi, nên sẽ thích đi ra ngoài với bạn bè hơn là ở nhà với bà mẹ lắm chuyện phải không? Mẹ hiểu mà, ngày đó mẹ cũng vậy, nhưng tới giờ nghĩ lại chợt thấy nuối tiếc làm sao.. "Hai đứa đi chơi có vui không? Hôm nay đi những đâu vậy?" - Mẹ luôn luôn muốn biết về con gái mình.. - "Mẹ hỏi gì mà hỏi hoài, tò mò thế!". Này, có khi nào.. Mẹ không biết, bởi mẹ chưa thực sự yêu ai bao giờ, một người mẹ cô độc. Nhưng con, có lẽ con biết đấy nhỉ? Có lẽ những gì đang diễn ra đây, con có gọi đó là tình yêu không? Hay mẹ chỉ là người lắm chuyện hay xen vào giữa bởi tính tò mò của mình? Nụ hôn ấy, nụ hôn đầu tiên của con, hãy còn ngại ngùng, hãy còn luống cuống.. là dành cho một cô gái. Nụ hôn mà con đã không bao giờ kể với mẹ, và mẹ cũng chẳng bao giờ biết nếu như hôm đó không tình cờ băng qua lối này. Hơi kì một chút nhỉ? Khác người thật đấy, nhưng ai trách con thì trách, không phải mẹ. Thực sự phải mất rất nhiều để con hiểu được tình yêu là thế nào. Không phải điều lớn lao, mà từ điều nhỏ bé nhất. Chẳng cần những điều lãng mạn, những lời hứa hẹn, hãy bắt đầu bởi điều giản đơn thôi, như cái ôm thật ấm giữa ngày mưa bão, chiếc khăn quàng chung cổ hai đứa, bát cơm vơi sẻ nửa,.. Điều đó mới thật sự ý nghĩa. Con cũng đã lớn, con sẽ tự biết tìm ra hạnh phúc của riêng mình. Mẹ luôn ủng hộ con, hãy biết vậy nhé, cho dù là gì đi nữa, dù có khác người ra sao, dù ai chê trách con thế nào, miễn là chúng ta cảm thấy đúng. Thú vị sao, con gái mẹ vừa biết yêu, hãy còn rụt rè lắm, thậm chí còn giữ kín bí mật này chẳng bao giờ kể với mẹ chứ. "Nè, con lớn rồi đó, phải chăm sóc bản thân tốt hơn chứ, mẹ đã mua cho con lọ khử mùi rồi mà con chả bao giờ chịu d.." - Mẹ hơi lắm chuyện chút, mẹ biết.. Có lẽ đúng thế thật. Đôi lần mẹ cũng vô ý làm con xấu hổ trước mặt Mary.. - "Con biết rồi mà!" - Nhưng mẹ chỉ muốn tốt cho Stella thôi. Tại con chả nhớ bao giờ, lúc nào cũng phải để mẹ nhắc. Con bây giờ có người quan tâm tới mình rồi, lúc nào cũng kề bên con thay mẹ, vậy cũng phải để ý vệ sinh cá nhân chút chứ. Giá mà Stella dành thời gian ngồi tâm sự với mẹ thì hay biết mấy. Mẹ sẽ có thêm thật nhiều tài liệu cho cây bút của mình, những tài liệu chân thực nhất chứ không còn là tưởng tượng trong đầu nữa. Còn nhiều lắm, nhiều điều lắm mà con chưa bao giờ kể ra, nhưng mẹ biết đấy, sao lại không chứ? Bởi con là con mẹ, có điều gì mà mẹ không hiểu được? Dễ nhận ra lắm, Stella à. Từ mùi hương trên người con bị pha lẫn với người khác, hay lớp son dưỡng môi bị nhòe đi. Con đang tuổi phát triển mà, còn biết bao thứ xung quanh khiến con tò mò, nhưng có lẽ thời điểm này, còn tự tò mò về bản thân mình nhiều hơn tất cả. Con không bao giờ kể ra, nhưng đôi lúc con bận và mẹ phải giặt hộ quần áo, coi bộ đồ lót của con là biết thôi. Mà mẹ đâu có trách con đâu, mấy chuyện ý là hiển nhiên, con người ai chả như ai, tất cả những gì mẹ mong muốn chỉ là chúng ta gần gũi với nhau hơn, mẹ muốn được làm người bạn thân của con, người mà con có thể chia sẻ mọi điều lớn nhỏ, cũng như tâm sự chuyện vui buồn cùng, chỉ bấy nhiêu thôi.. Chỉ bấy nhiêu thôi..
Thế nhưng.. đóa hồng ấy, lay nhẹ trong sương gió. Rồi khi nắng mưa, cùng khi giá rét, đã héo.. và tàn theo năm tháng. Chiếc ghế đá năm xưa nay chỉ còn đọng lên những giọt sương buốt giá. Trước cánh cửa sắt nhà ta còn đâu vọng vang tiếng cười đùa, tiếng tích tắc trên bức tường cũng chỉ gợi lại khoảnh khắc sống mãi trong quá khứ. "Dạo này con không đi chơi với Mary nữa hả? Hai đứa không nói chuyện với nhau à?" - Mọi câu hỏi mẹ đặt ra, mọi điều mẹ nói, cứ hễ liên quan tới bạn ấy là con gạt luôn sang bên, không bao giờ đáp lại dù chỉ một từ. Chiếc khăn len tự đan bằng tay đã mãi mãi nằm sâu tận cùng trong ngăn tủ của con. Có chuyện gì đã xảy ra giữa hai đứa vậy? Dù biết tình yêu đầu tiên chẳng dễ dàng bền lâu, nhưng mẹ vẫn luôn hi vọng hai đứa sẽ ở bên nhau. Con biết đấy, Mary là một cô bé rất tốt, đặc biệt là với con. Nhưng có lẽ, chỉ có riêng con mới biết hết thôi, điều khiến hai đứa rời bước khỏi nhau, để tự đi trên con đường của riêng mình. Còn nhớ cô gái đó đã kéo con đứng lên khi đang gục ngã, vậy giờ, ai có thể làm lại điều đó một lần nữa đây? Khi bản thân con chẳng còn tin tưởng vào tình yêu nữa. Rồi con kiếm việc làm thêm để quên đi dĩ vãng đấy. Gom góp cả năm trời để mua chiếc điện thoại di động. Con cũng quý trọng đồng tiền hơn, bởi đó là do con tự kiếm được, mọi khoản chi tiêu cũng biết tính toán kĩ càng, mà mẹ nhận ra rằng con thậm chí còn kĩ tính hơn cả mẹ nữa. Nhưng với chiếc điện thoại đó, con bắt đầu ít nói đi, gần như chẳng bao giờ thấy con mở miệng nói một lời, lúc nào cũng chỉ ngồi đút tay vào túi áo khoác, đeo tai nghe và mở nhạc, dù khi mẹ nói, con vẫn gật đầu giả vờ có nghe, mà thật ra có điều gì lọt vào tai con đâu, bởi tiếng nhạc kia hãy còn vang lên, cùng đôi môi đang mấp máy hát theo cũng như ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình. Mấy bài hát đó có tốt cho con hơn những lời mẹ dặn không..? Bởi gần đây con càng lúc càng trở nên khó tính. Và mẹ lại mất đi Stella mà mẹ từng biết, lần nữa. "Stella này, phòng con bừa quá, để mẹ giúp dọn hộ qu.." - Lập tức, con giãy nảy lên thật thất thường. - "Đừng có đụng vào đồ của con!". Nụ cười không còn trên đôi môi con, ánh mắt thì lạnh lùng chẳng như xưa, con dễ nổi nóng, bất đồng với người khác, mỗi khi họ đưa ra ý kiến nào trái chiều là con có thể phát điên lên để cãi nhau với họ, rồi cuối cùng chẳng ai được lợi ích gì.. Những giọt màu đỏ chảy trong huyết quản con cũng buốt hơn, dường như đã đóng băng toàn bộ. "Nhà cô không có nhiều, cháu cầm tạm quả táo này vậy nhé." - Con còn nhớ chứ, Stella, khi đứa nhóc ăn xin tới trước cửa nhà mình.. Chính con đã giật lại quả táo từ đứa bé, ngay vừa khi nó nhận lấy bằng cả hai tay cùng lời cảm ơn còn đang nghẹn ngào chưa rõ tiếng.. - "Mẹ không ăn thì để con ăn! Cho bọn ăn xin làm cái gì? Không kiếm sống được thì tự chịu, không chịu nổi thì chết đi cho lành!". Khi con nói thế, mẹ biết mình đã thất bại rồi, mẹ đã không thể dạy bảo được con.. Con có nhìn thấy đứa trẻ đó không? Có lẽ còn đang ở độ tuổi tiểu học, nhưng coi kìa, bộ áo quần rách nát ấy, không giày dép, không mũ, không ô, một bầu trời mưa gió, con không cho nó bất kì thứ gì, thậm chí còn đuổi đứa bé đi không cho đứng ở hiên nhà mình. Con biết không, Stella.. Không phải ai cũng may mắn như con, có biết bao đứa trẻ mồ côi khác chẳng được ai nhận nuôi, phải lớn lên một mình trong sự cô độc như vậy. Sẽ ra sao nếu đó là con, bởi con cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi nếu mẹ không nhận về, điều đó cả hai ta đều biết, đúng không.. Vậy sẽ ra sao, nếu đó là con, Stella? Khi miếng ăn khó khăn lắm mới có được vừa chạm tới bàn tay đã vội mất đi, khi một nơi để trú trong cơn bão cũng chẳng còn? Và không phải mẹ không thương con, không phải mẹ quan tâm những đứa trẻ đấy hơn Stella của mẹ. Con là con mẹ, mẹ phải nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần nữa thì con mới hiểu được? Tại sao con lại ích kỉ như vậy chứ? Quả táo mà con lấy lại con cũng đâu có ăn, cứ để nó ở góc phòng tới mốc cả lên. Sao con không giúp người khác khi mình có cơ hội..? Như ngày xưa con đã từng làm đó.. Sao giờ lại để cơ hội ấy tuột đi? Con muốn chứng minh điều gì..? Rằng Stella mẹ từng biết giờ đã không còn nữa sao..?
Những tháng ngày cuối cùng trong cuộc đời học sinh của con trôi qua nhạt nhòa. Không kí ức, không kỉ niệm. Con không ở trong cuốn kỉ yếu của lớp cũng như bất kì tấm ảnh nào. Con không bao giờ có mặt tại đó, không bao giờ. Trong khi các bạn vất vả học tập ôn thi đại học, tất cả những gì con làm chỉ là vứt cặp sách ở chân giường và ngủ tới tận sáng hôm sau, đôi khi còn bỏ cả bữa tối, cũng chẳng còn đi làm thêm ở ngoài. Lại chuyện gì nữa đây, chuyện gì khiến con phải suy nghĩ căng thẳng vậy..? "Con không học ôn bài sao? Sắp thi rồi đấy." - Mẹ chẳng nhận được lời nào, chỉ văng vẳng lại sau tấm chăn bông là tiếng nhạc của con. Lần nào cũng như lần nào, mẹ cố gắng bảo ban, chỉ cho con điều nên làm, mà con chả bao giờ để vào đầu. Mẹ lo lắng thế nào, con biết không? Khi kì thi quan trọng sắp tới.. Khi con còn mãi ngồi chơi chẳng để tâm tới chuyện gì.. Kết thúc năm lớp mười hai, đỗ cả đại học với điểm số thật cao mà chả ôn luyện gì nhiều. Có lẽ con đã học ở trên lớp, bởi trở về nhà mẹ chỉ thấy con nằm im trong chăn cùng tai nghe đeo chặt hai bên, cứ thế tới tận sáng hôm sau.. Ấy vậy mà con vẫn đỗ được. Niềm hạnh phúc bất ngờ ập đến khi bác đưa thư gõ tay lên cánh cửa nhà. Dường như mẹ chẳng tin nổi vào mắt mình, điểm số của con.. Quá tốt.. Chưa bao giờ mẹ ngờ tới.. Con đã làm thế nào? Con đã học ra sao? Điều đó hệt như tấm màn tối đen mẹ cố gắng mở ra mà chẳng thể.. Mẹ xin lỗi, Stella.. Mẹ đã không tốt, mẹ đã nghi ngờ con.. Nhưng tạm gác việc đó lại đã, giờ thì.. giờ thì.. mẹ sắp quên hết mọi từ ngữ trong đầu mình đây. Phải rồi, mẹ phải làm một bữa tối thật tuyệt vời để chúc mừng con chứ! Bất ngờ một chút sẽ hay hơn đây. Để xem. Con thích ăn món gì nhỉ? Thịt gà quay mật ong, đúng! Bánh mỳ bít tết nữa. Được rồi, mẹ sẽ đi chuẩn bị ngay, khi nào con ngủ dậy hai ta sẽ cùng ăn với nhau! Thế nhưng.. niềm vui ấy, mẹ chưa được hưởng bao lâu, thì ngay chiều đó thôi, con bước xuống nhà, trên lưng khoác chiếc ba lô nặng trĩu chứa đầy đồ. Bàn ăn mẹ vừa mới dọn ra.. Con nhìn xem, Stella.. toàn những món con thích này.. Sao không ngồi xuống đây.. Con vội vã điều gì..?
_ Con sẽ rời khỏi đây. - Rất ngắn gọn, rất rõ ràng, và rất lạnh lùng.
_ Con sẽ đi đâu? - Con chẳng hề bàn trước với mẹ một lời. - Con vừa đỗ đại học mà, sao l..
_ Con sẽ không học đại học. - Tim mẹ như ngừng đập khi lời nói vang lên từ đôi môi nhạt nhòa. - Con chỉ muốn mẹ biết con vẫn có thể thi đỗ trong khi chúng bạn trượt cả thôi. Con không định học đại học, chưa bao giờ.
_ Con đã thi vào rồi, tại sao lại không học..?
_ Thứ cuối cùng con lấy lại cũng chỉ là tờ giấy, không gì hơn. Con không muốn tiếp tục tốn tiền vào nó. Con sẽ lên thành phố kiếm một công việc để làm, con sẽ rời khỏi đây.
_ Con ít nhất cũng phải có bằng đại học để xin việc chứ?
_ Trong cái xã hội bây giờ chẳng thiếu cách đâu. - Tiếng còi tàu vang lên từ đầu làng báo cho mẹ biết điều chẳng lành sắp kéo tới.
_ Sao con không ở lại đây cùng mẹ..?
_ Con không thể sống tiếp những tháng ngày nghèo khổ nữa, con không muốn thế. Tại sao mẹ lại muốn một cuộc sống như này chứ? Sáng nào ngủ dậy cũng phải tính toán xem hôm nay ăn gì, mai ăn gì, tiết kiệm từng đồng một, rồi hôm nay tiêu bao nhiêu, mai phải cắt đi bao nhiêu. Và còn quá nhiều thứ nữa khiến con chẳng thể nào ở lại đây được! Con không chịu được như vậy nữa! Đó không phải cuộc sống của con! Đó không phải cuộc sống mà con mong muốn!
Đây là lý do, là động lực thúc đẩy con bước đi ư..? Mẹ hiểu.. Mẹ hiểu.. Chỉ là.. mẹ hơi ngạc nhiên thôi.. Nó quá vội.. Mẹ cũng từng nghĩ rằng ngày này sẽ tới, nhưng không nhanh như thế này.. Mẹ muốn níu thời gian chậm lại thêm chút nữa.. Chỉ một chút nữa thôi.. Mẹ muốn con ở lại.. dù biết cũng chẳng được bao lâu..
_ Con xin phép, chuyến tàu đã tới rồi.
_ Khoan đã, Stell..
Khoảnh khắc ấy, lặp lại lần nữa, khi con gạt tay mẹ ra.. Trong thoáng giây, thực sự.. mẹ đã nhầm lẫn giữa con với cô bé tóc nâu năm nào..
_ Mẹ bảo trọng.. - Bóng dáng gầy gò đó còn khựng lại lần cuối trước khi đưa tay kéo cánh cửa khép vào. - Khi nào thành công con sẽ trở về.
"Phải mạnh mẽ lên, nếu có ngã hãy tự đứng dậy bằng đôi chân mình." - Mẹ đã dạy con như thế, nhưng liệu mẹ có làm được không, khi động lực duy nhất mẹ có giờ đã chẳng còn..? Trong giờ khắc tăm tối nhất.. Trong làn gió sương lạnh buốt đợi mong cơn mưa lá vàng.. Trong tận sâu trái tim luôn luôn mong muốn điều tốt nhất cho con.. Trong hiện tại nghèo khó của gia đình mình.. Trong sự sợ hãi, lo lắng của mẹ, trong sự tự tin của con.. Trong nỗi đau mẹ chẳng thể nói thành lời, trong sự suy sụp của tinh thần, trong những điều mẹ chưa bao giờ làm được cho con.. Trong niềm hạnh phúc nay đã trở thành nỗi đau.. Trong giây phút yếu đuối của trái tim.. Mẹ đã để con bước đi.. Xa thật xa.. Bữa tối hãy còn đây, nguội lạnh trên bàn.. Bữa tối mà mẹ đã hi vọng rằng chúng ta sẽ ăn cùng nhau.. trò chuyện, cười nói.. Tiếng cười của con.. Đã lâu rồi.. Đã rất lâu rồi..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com