Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 9-12

Chương 9:

Về chuyện fan cãi nhau, Lục Trạch Xuyên trước đây chưa từng quan tâm, người khác nói anh thế nào, anh chẳng để ý, anh chỉ để ý đến Khương Tùy Tranh, hồi trước bởi vì chuyện của công ty kiến trúc, đúng lúc lấy chuyện của Phó Đình để phát tiết, bây giờ hai người làm lành rồi, còn quan tâm Phó Đình là cái đếch gì à?

Trần Bằng gần đây bận việc đến nỗi vắt giò lên cổ, cuối cùng cũng tạm ổn định, hôm đó phỏng vấn xong, liền liên tục quay thêm mấy chương trình, còn tham gia một buổi phát sóng trực tiếp trên mạng, cũng coi như là gặp mặt công chúng, trên đường trở về công ty, Trần Bằng ngồi ở phía sau với bọn họ cùng họp, “Nhớ kỹ, những bài đăng weibo không thích hợp nên xóa thì xóa, những bài nhấn like thượng vàng hạ cám gì đó bỏ like hết cho anh, à, đúng rồi Tùy Tranh có weibo không?”

Khương Tùy Tranh nói: “Có một cái, nhưng mà không dùng thường xuyên lắm.”

“Được, vậy em đổi lại tên, sau này anh giúp em chứng thực.”

Khương Tùy Tranh lấy điện thoại ra, đổi tên theo phong cách của nhóm, tài khoản weibo đó của cậu ngoại trừ Lục Trạch Xuyên thì chỉ toàn theo dõi những tài khoản về kiến trúc thiết kế, hỏi: “Anh Trần, có cần phải bỏ hết các theo dõi không?” echkidieu2029.wordpress.com

Trần Bằng nhìn lướt qua nói: “Không cần, cứ như vậy đi, thánh học mà, theo dõi mấy cái này cũng là bình thường.”

Cách ngày ra mắt chỉ còn vài hôm, dùng lời của Hồ Tư Ninh mà nói thì debut tức là sắp flop, trừ weibo của cậu ta và Phương Quân Thăng lên được một trăm nghìn người theo dõi, thì những người khác đều tầm bốn, năm mươi nghìn, Khương Tùy Tranh càng thảm hơn, toàn là fan ảo, gì mà ba tệ mười nghìn fan, năm tệ tám mươi nghìn, còn phải add QQ nói chuyện. bớt đọc ở sstruyen luôn nha

Bây giờ minh tinh giới giải trí lên tới hàng nghìn hàng vạn fan rất dễ, vớ va vớ vẩn cũng có thể debut, tuy rằng Mạch Hoa cũng có tiếng, còn có một vài mối quan hệ, thế nhưng tuyên truyền trước ra mắt cũng không gây được tiếng vang gì, ngay cả ngày debut cũng chỉ là chính thức đăng một bài thông báo, ca khúc debut cũng chìm nghỉm, không phải là một bài hát bắt tai dễ thuộc, cũng không phải là một bài hát trữ tình đi sâu vào lòng người, đứng sau top 100 trên bảng xếp hạng âm nhạc, không leo lên nổi.

Một câu của Hồ Tư Ninh thành tiên tri, đúng là flop thật, ngược lại Trần Bằng không hề nhụt chí, show gì cần quay đều quay, chương trình quay chung với Lục Trạch Xuyên nhất định có thể hút một đợt fan, cũng sẽ nhận được cơ hội làm việc, cho nên gần đây cả nhóm đều ở công ty luyện tập, Trần Bằng tiếp tục liên hệ tìm bên hợp tác.

“Rè rè” điện thoại rung hai lần, Khương Tùy Tranh ngồi trong phòng tập đàn ở công ty, bỏ bản nhạc trong tay xuống mở điện thoại ra, nhìn thấy mấy bình luận dưới bài cậu chia sẻ weibo của công ty.

@Vịt Vàng Nhỏ Du Du: Woa, xẻo cưa cưa xinh xắn ghia, nhờ weibo của Xuyên tổng mà tới đây đó! Mới debut cố gắng lên nha anh!

@Tiên Cá Của Tôi: Mị cũng tới nhờ weibo Xuyên tổng nè, ha ha Xuyên tổng của chúng ta rất ít khi follow ai nha! Chúc nhóm các anh càng ngày càng tốt nha!

@Đại Lực Hoa Hoa Tương: Là quan hệ hợp tác sao? Hí hí xẻo cưa cưa xinh xinh! Fan nhan sắc nè!

@Gulu Gulu: Không phải quay nguyên nhóm à? Anh Xuyên sao chỉ follow có một mình xẻo cưa cưa vại? Là đội trưởng sao?

Bình luận vẫn còn đang tăng thêm, fan cũng ngày càng tăng, cậu hết sức nghi ngờ nên mở ra weibo của Lục Trạch Xuyên, bài mới nhất vẫn là tuyên truyền phim mới, chỉ là trong danh sách theo dõi có thêm cậu, mới dẫn tới các fan kéo nhau đi tìm thực hư, Khương Tùy Tranh sang phần tin nhắn, nhắn cho Lục Trạch Xuyên hỏi: “Có đang bận không?”

Lục Trạch Xuyên nửa tiếng sau trả lời: “Mới vừa hết bận.”

Khương Tùy Tranh hỏi: “Anh follow em rồi à?”

Lục Trạch Xuyên chắc vẫn đang bận, sau năm phút mới trả lời: “Follow em thì sao?”

Khương Tùy Tranh nói: “Công ty của các anh có cho không? Anh Trần Bằng nói, weibo không thể tùy tiện follow được đâu.”

Lục Trạch Xuyên gửi sang một tin nhắn thoại, nổi giận đùng đùng: “Anh theo dõi vợ của anh, liên quan gì đến ổng, bên Mạch Hoa có phải là muốn đóng cửa sớm không?” Xung quanh có tiếng ầm ĩ, chắc đang ở phim trường.

Rõ ràng là anh xuyên tạc, Trần Bằng nằm không cũng trúng đạn, Khương Tùy Tranh bỗng dưng đỏ mặt, ở bên nhau mười năm, cậu vẫn không chịu nổi Lục Trạch Xuyên thỉnh thoảng đụng tới mấy từ như “vợ” “bà xã”, anh cũng không thường nói, bình thường đều nghiêm mặt, nhưng chỉ cần nói ra, Khương Tùy Tranh liền lắp bắp không biết đáp lại như thế nào, bình luận còn đang tăng lên, tất cả mọi người đang suy đoán quan hệ giữa hai người, là bạn bè? Sư huynh đệ? Sắp hợp tác? Dẫn dắt người mới?

Không biết làm sao, Khương Tùy Tranh liền nghĩ đến năm mười lăm tuổi, bọn họ mới vừa yêu nhau, trốn ở sân sau nhà họ Lục hôn môi, Lục Trạch Xuyên cắn sưng môi cậu, trở lại phòng khách tất cả mọi người đều đoán là làm sao mà cậu bị như vậy, ăn ớt sao? Hay là bị ong đốt?

Không ai đoán đúng, chỉ có hai người họ cách vô số người lớn nở nụ cười nhìn nhau, dưới ánh mắt mọi người, lén lén lút lút trở thành một cặp tình nhân ngây ngô.

Chương 10:

“Đứng ở đồng ruộng bờ sông” là chương trình giải trí nổi tiếng nhất mấy năm qua, mỗi thứ sáu mười giờ rưỡi tối, kéo dài một tiếng hai mươi phút, không có phập phồng căng thẳng, chỉ là những trải nghiệm an nhàn, còn có thể biết rõ một mặt khác của thần tượng, không ít nghệ sĩ bởi nhờ chương trình này mà gom được rất nhiều fan, mặc dù có kịch bản, thế nhưng biên tập rất tốt, khiến người khác nhìn vào thấy rất tự do thoải mái.

Sau khi chương trình phát sóng, năm thành viên của Five trong một đêm tăng lên mười mấy nghìn fan, hôm sau năm người ở công ty coi phát lại, Khương Tùy Tranh lần đầu tiên nhìn mình trên truyền hình có hơi căng thẳng, nhưng cũng không căng thẳng bằng cậu ở ngoài truyền hình, trong chương trình cũng có thể nhìn ra khi cậu đối diện với ống kính có chút cứng nhắc, chỉ có phân đoạn Lục Trạch Xuyên ở bên cạnh cậu, là cậu vô cùng thả lỏng, biểu hiện của Phương Quân Thăng cũng rất tốt, bản thân hắn đã lăn lộn trong cái giới này từ lâu, thêm cả tuổi tác tương đối lớn, rất đáng tin cậy, Niệm Thịnh Ân vào thời khắc mấu chốt vẫn thể hiện rất tốt, chàng thiếu niên với cổ họng vịt đực vô cùng có độ thừa nhận, Hồ Tư Ninh và An Thần là hút fan nhiều nhất, một người cực kỳ ngầu một người cực kỳ đáng yêu.

Nhìn thấy cảnh ở nhà kính trồng dâu tây, An Thần chọt chọt Khương Tùy Tranh, phấn khích nói: “Anh Xuyên đáng yêu thế á? Anh ấy tìm đâu ra dâu tây to thế haha, ảnh giống như đang dâng báu vật vậy đó! Dễ thương quá!”

Người quay phim quay đặc tả, camera 360 độ quay hết tất cả những hành động nhỏ của Lục Trạch Xuyên, lúc thì bí mật quan sát, lúc thì bước chậm bên bờ ruộng, còn đi loanh quanh Khương Tùy Tranh nhìn trộm giỏ dâu tây của cậu, hậu kỳ vô cùng tri kỷ, mỗi khi Lục Trạch Xuyên đứng dậy thấp thỏm đều sẽ dán dòng chữ thật lớn “Anh Xuyên lại tới tra xét tình hình quân địch”.

Lúc Khương Tùy Tranh hái dâu tây, hoàn toàn không biết Lục Trạch Xuyên ở sau lưng làm cái gì, những đoạn đặc tả người quay phim quay cho anh đã bị fan cắt thành hình động làm gói biểu cảm, gương mặt trịnh trọng ghét bỏ những quả dâu vừa nhỏ chua xót, gương mặt vương giả không dư hơi sức đi kiếm dâu, còn có gương mặt chỉ lo bị người quay phim phát hiện, cướp dâu của anh, sau khi tìm được anh lập tức quay đầu nhìn về phía Khương Tùy Tranh, trong đôi mắt ánh lên sự kiêu ngạo của người thắng cuộc, đứng lên vỗ vỗ đất trên người, kết quả trượt xuống ruộng, suýt nữa là ngã sấp mặt, lại hung dữ nói với người quay phim: “Đoạn này không được chiếu.” echkidieu2029.wordpress.com

Còn lau cổ, uy hiếp, anh quay phim vô cùng kinh sợ dùng camera gật gật đầu, nhìn theo bóng lưng hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang của Lục Trạch Xuyên thả lỏng cả người, Lục Trạch Xuyên cầm dâu tây đứng cách Khương Tùy Tranh hơn một mét, ngưỡng cổ xác nhận trong rổ của Khương Tùy Tranh không có quả nào lớn hơn quả của anh, nghiêm mặt đi tới, vô cùng cool ngầu đưa cho cậu, nói: “Cho em.”

Đến đoạn này năm người kia liền cười phá lên, Khương Tùy Tranh cũng cười theo, tim nhảy thình thịch, Lục Trạch Xuyên luôn như thế, khi còn bé còn hung dữ hơn bây giờ, tất cả mọi người cho là anh không dễ chọc ghẹo, chỉ có cậu không cẩn thận phát hiện ra kho báu này, còn may mắn chui vào hộp kho báu ấy, cậu sẽ ở trong cái hộp này cả đời, không đi đâu cả, cũng không ai có thể tách rời. đọc tại wordpress của Ếch Kì Diệu nè mấy con lòn

“Em đi ra ngoài một chút.” Khương Tùy Tranh đứng lên, đi ra ngoài cửa gửi tin nhắn thoại cho Lục Trạch Xuyên, câu này cậu đã nói rất nhiều lần, Lục Trạch Xuyên chắc đã nghe đến chán ngấy rồi, nhưng cậu không nhịn được, cậu cứ muốn nói, muốn ôm anh hôn anh, thời thời khắc khắc đều muốn nói cho anh biết: “Em yêu anh, em cực kỳ yêu anh.”

Tầng cao nhất Giải trí Hằng Trình.

Điện thoại của Đào Thần gọi muốn nổ máy, từ tối hôm qua vẫn chưa dừng lại, đều là lời mời của các chương trình tạp kỹ, Lục Trạch Xuyên sáng sớm đã chiếm ba vị trí đầu hot search, #Bộ mặt đáng yêu tương phản của anh Xuyên#, #Lục Trạch Xuyên đáng yêu quá đi!#, #Lục Trạch Xuyên hái dâu tây#

Đào Thần đẩy cửa phòng nghỉ ra, Lục Trạch Xuyên đang cầm điện thoại ngẩn người, lỗ tai hơi đỏ lên, trong mắt còn len lén giấu một chút dịu dàng, anh lưu lại tin nhắn thoại Khương Tùy Tranh gửi tới, nghe Đào Thần nói: “Anh Xuyên, lời mời của các chương trình em đều từ chối hết rồi, đạo diễn Tôn lần trước nói cái bộ phim kia, anh chắc chắn sẽ nhận đúng không?”

Lục Trạch Xuyên nói: “Nhận đi.” Rồi mở weibo ra, trong năm mươi vị trí hot search, thấy được tên nhóm Five, anh nhấp vào.

Đào Thần nói: “Hôm qua em gọi cho anh Đâu Đâu, nói cho anh ấy biết một vài điều nên chú ý, phải rồi, anh Đâu Đâu lần này hút được rất nhiều fan, hí hí, ai cũng nói anh ấy đẹp trai, tính cách tốt.”

Lục Trạch Xuyên nhíu nhíu mày, thầm nghĩ: Chẳng đương nhiên à? Cũng không nhìn xem là người nhà ai.

Bình luận quả nhiên nói y như Đào Thần, mọi người đều khen Khương Tùy Tranh đẹp trai tốt tính, chỉ là có hơi ngây thơ, MC với khách mời hỏi cái gì liền đáp cái đó, cả nhóm Five cũng khá ổn, Trần Bằng có năng lực, chắc có thể dẫn dắt được bọn họ, lại tiếp tục lướt, trên mặt đột nhiên chuyển nhiều mây, từ nhiều mây thành âm u.

@Khóa Cứng (*) Cho Mị: Phương Quân Thăng và Khương Tùy Tranh nhìn như một cặp vợ chồng dẫn theo 3 đứa con nhỏ vậy! Khương Tùy Tranh dịu dàng quớ đi! Một tiếng đội trưởng hai tiếng đội trưởng ngọt xớt à! Vờ lờ! Mị tự động giúp ảnh đổi thành chồng ơi! Mị muốn ngất luôn!

(*) khóa: người ta hay nói “CP này khóa rồi” có nghĩa là CP này được khóa lại với nhau, là real rồi, đại khái như vậy đó

@Mùa Xuân Ơi Mùa Xuân: Tui cảm thấy Phương Quân Thăng và Khương Tùy Tranh rất có cảm giác CP nha! Là cái kiểu mỹ nhân x trung khuyển! Tui shippp!

@Mau Chơi Cổ Phiếu Cùng Tôi: Chỉ có tui cảm thấy Hồ Tư Ninh và Khương Tùy Tranh mới xứng sao? Cool ngầu x mỹ nhân! Tui ổn mà! Mỹ nhân dịu dàng đúng là chuẩn quá! Tui muốn ALL Khương! Tui là người trưởng thành rồi! Tui muốn hết!

Điện thoại bị nắm đến nỗi kêu tiếng lẹt kẹt, Lục Trạch Xuyên nhìn chằm chằm màn hình, giơ tay định ném, Đào Thần đúng lúc tiến lên chặn lại, hô: “Anh ơi! Đừng ném! Mới mua có mấy ngày mà!”

Lục Trạch Xuyên nghiến răng, bình tĩnh lại, gõ “Xuyên Tranh” trong ô tìm kiếm

Xin lỗi không có.

Lại kiếm “Lục Khương”

Xin lỗi vẫn không có.

Tiếp tục kiếm “Lục Trạch Xuyên Khương Tùy Tranh”

Cái này có, nhưng mà hai người tách ra, không xuất hiện cùng trong bất cứ bài weibo nào.

“Oành” một tiếng, Đào Thần lùi về sau vài bước, chiếc điện thoại mới mua chưa tới ba tuần, vẫn chưa có bảo hiểm đã nhắm mắt xuôi tay rồi.

“Đưa điện thoại cậu cho tôi.” Lục Trạch Xuyên bí xị, nói.

Đào Thần nuốt ngụm nước bọt, nhỏ nhẹ nói: “Anh ơi, lương, lương một tháng của em cũng không bao nhiêu, mua một cái điện thoại cũng không dễ dàng.”

“Mau lên!”

Đào Thần bị ép đưa điện thoại, nhìn Lục Trạch Xuyên mở weibo của cậu ta ra, nhanh chóng đăng ký một tài khoản mới, tiện tay sửa lại tên, gõ cọc cọc cọc xong, đăng lên.

Xuyên Tranh Thịnh Thế: Lục Trạch Xuyên Khương Tùy Tranh, Lục Khương Trạch Tùy Xuyên Tranh!

Lại gõ vào ô tìm kiếm, kiếm lại lần lượt như lúc nãy, nhìn thấy kết quả, cười lạnh một tiếng, phù, thoải mái.

Chương 11:

Từ từ xuất hiện trước công chúng, Five rốt cuộc cũng có chút nhân khí, bài hát debut cũng có fan giúp đỡ vote, vất vả lên được gần top 100, tuy rằng ra mắt qua loa, thế nhưng năng lực nghiệp vụ sau này vẫn phải bắt kịp, Mạch Hoa có giáo viên dạy nhảy chuyên nghiệp, không có chuyện gì liền cho bọn họ đi học, những người khác còn đỡ, với Khương Tùy Tranh quả thật khá khó, cậu chỉ biết đánh đàn, còn vũ đạo, phải học lại từ đầu, may là Trần Bằng tương đối có nhân tính, không bắt bọn họ luyện tập hai mươi bốn giờ một ngày, nhưng mặc dù là như vậy, Khương Tùy Tranh vẫn mệt đến mức không đứng lên nổi, cậu chưa từng phải chịu khổ, không so bì được với bốn người còn lại.

Lúc Trần Bằng cầm nước lạnh đi vào, phòng vũ đạo chỉ có một mình Khương Tùy Tranh dựa lên tường ngẩn ra, nghe thấy tiếng bước chân, định đứng lên chào hỏi, Trần Bằng liền đưa đồ uống cho cậu, nói: “Cứ ngồi đi.”

“Cảm ơn anh Trần.” Khương Tùy Tranh vặn nắp chai ra uống một hớp hỏi: “Bọn họ đều về hết rồi sao?”

Trần Bằng nói: “Về rồi, mấy ngày nay không có chuyện gì, nghỉ ngơi một chút đi, em ngồi ở đây không phải là không đứng lên nổi chứ?”

Khương Tùy Tranh ngượng ngùng nói: “Em muốn nâng cao thể lực.”

Trần Bằng nói: “Có phải là cảm thấy bản thân rơi vào hang sói rồi không? Tự dưng lại phải chịu khổ như vậy?”

Khương Tùy Tranh gật đầu cười nói: “Thật sự không nghĩ tới.” Cậu suy nghĩ một chút, tùy ý hỏi: “Đóng phim có phải mệt hơn thế này không?”

Trần Bằng kéo cái ghế ngồi xuống, nói: “Không phải em quen Lục Trạch Xuyên sao? Không biết à?”

Khương Tùy Tranh lắc đầu một cái: “Anh ấy chưa bao giờ nói với em những chuyện này.”

“Cũng phải, những chuyện cay đắng ấy, chắc anh ta cũng sẽ không nói lung tung ra ngoài.” Trần Bằng nói: “Anh vào nghề rất nhiều năm rồi, Lục Trạch Xuyên là người diễn viên mà anh bội phục nhất, nói thật anh ta có thể đi đến mức này, cùng với vẻ đẹp trai của anh ta… Thôi, cũng có chút liên quan nhưng mà liên quan không lớn lắm ha ha.” echkidieu2029.wordpress.com

Khương Tùy Tranh cười theo, vui vẻ nói: “Anh ấy quả thật rất đẹp trai.”

“Phải đó, nếu không làm sao vào được giới diễn viên.”

Khương Tùy Tranh có hơi hiếu kì, chú mèo vừa ấu trĩ vừa đáng yêu lại thích nổi nóng nhà cậu, rốt cuộc điểm nào khiến Trần Bằng bội phục, Trần Bằng nhớ lại: “Khi đó anh ta mới vừa vào nghề, cũng không biết có phải là thiếu tiền quá hay không, mà liên tục nhận vai, tuy rằng nhận rất nhiều, nhưng vẫn đều có chất lượng, không thì nói là tầm nhìn của anh ta rất tốt, chứ không sao nổi mười năm rồi vẫn càng ngày càng nổi được. Lúc đó nghệ sĩ anh dẫn dắt quay cùng phim trường với anh ta, gặp được mấy lần, thật sự là vô cùng chuyên nghiệp, hơn nữa cực kỳ đúng giờ, vốn hôm đó sắp đóng máy rồi, còn có một cảnh cuối cùng là hết phần diễn, kết quả dự báo thời tiết sai, mưa to một trận, đạo diễn cũng không biết bị gì, cảm thấy trời mưa càng dễ thể hiện cảm xúc bi tráng, mà ở trong núi, vừa ẩm ướt vừa trơn trượt, đừng nói rơi xuống vực, đứng vững cũng run chân, hơn nữa mười năm trước thiết bị còn đơn sơ lắm, một người mới như Lục Trạch Xuyên vẫn không có thế thân, dưới vách núi bảy, tám mét, có một cái hố, đặt một cái đệm phồng ở đó, xuống chút nữa là vực sâu, đạo diễn cũng cảm thấy nguy hiểm, rất tiếc nuối, dự định hôm sau mới quay, kết quả Lục Trạch Xuyên nói có thể nhảy, nhảy không chết được đâu, bây giờ anh cũng không nói được lúc ấy mạo hiểm cỡ nào, ngược lại anh ta nhảy bảy, tám lần mới qua, trên người xanh xanh tím tím, mắt cá chân cũng sưng lên, thật ra cũng không cần gấp gáp như vậy, chỉ cần chờ thêm một ngày là được, sau đó nghe Tiểu Đào nói, bọn họ còn phải sang phim trường khác, cố gắng kiếm từng giây từng phút để kịp giờ bay.”

Khương Tùy Tranh ngơ ngác, đột nhiên hỏi: “Lần đó là khi nào?”

Trần Bằng nói: “Bao nhiêu năm rồi, khi đó Lục Trạch Xuyên cũng mới vừa vào nghề không lâu, chừng tháng sáu tháng bảy thời gian cụ thể không nhớ được, mưa to mà.”

Trên người xanh xanh tím tím… Khương Tùy Tranh từng thấy một lần, khi đó bọn họ lén lút yêu đương bị người trong nhà phát hiện, kết quả có thể tưởng tượng được, cậu bị nhốt ở nhà, Lục Trạch Xuyên bị đuổi ra khỏi nhà, thật chỉ cần Lục Trạch Xuyên chịu nói chia tay, nhà họ Lục cũng không nỡ lòng bỏ đứa cháu đích tôn này.

Nhưng anh không nói, đi rất kiên quyết.

Lúc đó Khương Tùy Tranh còn nhỏ, chẳng làm được gì, cậu muốn đi cùng Lục Trạch Xuyên, Lục Trạch Xuyên lại bảo cậu chờ, cụ thể chờ cái gì cũng không biết, nhưng cách mấy tháng Lục Trạch Xuyên sẽ lén lút trở về thăm cậu, đứng ở ngoài lan can sân sau nhà cậu, hôm đó là sinh nhật của cậu, Lục Trạch Xuyên đã nói là sẽ đến, buổi tối tầm mười giờ, Khương Tùy Tranh lén lút trốn ra sân sau chờ trong lo lắng, sau mười mấy phút, Lục Trạch Xuyên đi tới, anh đi rất chậm, Khương Tùy Tranh gấp đến độ chìa bàn tay ra ngoài rào chắn, hi vọng anh có thể đi nhanh hơn, nhưng Lục Trạch Xuyên càng chạy càng chậm, có lúc còn phải dừng lại nghỉ một chút, Khương Tùy Tranh nhớ anh, nhỏ giọng gọi: “Anh Xuyên Xuyên anh đi nhanh lên, đi nhanh chút nữa đi.” nhỏ ko học lớn lên đọc ở truyenfull

Lục Trạch Xuyên nghiêm mặt nói: “Giục cái gì mà giục.”

“Em nhớ anh, em nhớ anh!”

“Hầy, biết rồi biết rồi, em là yêu tinh dính người đấy à?” Giọng nói lộ ra sự thiếu kiên nhẫn, nhưng vẫn tăng nhanh bước chân đi tới, Khương Tùy Tranh cảm thấy chân anh đi không vững, vừa muốn hỏi, lại bị miễn cưỡng nhét một món quà, còn chưa kịp mở ra, lại phát hiện Lục Trạch Xuyên lộ ra hai cánh tay chằng chịt vết thương xanh tím, vội hỏi anh bị làm sao.

Lục Trạch Xuyên cúi mặt nói cho cậu biết, là bởi vì vội vã về đón sinh nhật với cậu, không kịp tẩy trang từ phim trường chạy vội về, Khương Tùy Tranh không nghi ngờ anh nữa, ánh mắt cong cong cười rất tươi, cách lan can hôn môi với anh, rồi mới cúi đầu mở quà, Lục Trạch Xuyên giơ tay lên xoa mái tóc mềm mại của cậu, nói: “Đâu Đâu.”

“Hả?”

“Anh quay một bộ phim nữa là có thể mua nhà rồi.”

“Có thật không? Anh Xuyên Xuyên lợi hại quá!”

“Đương nhiên rồi.” Lục Trạch Xuyên hất cằm, qua một lúc lâu, mới nhìn vào đôi mắt cậu, thấp giọng nói: “Đến lúc đó, em chạy trốn cùng anh nhé, có dám không?”

“Dám!” Khương Tùy Tranh gật đầu thật mạnh, cực kỳ dũng cảm: “Em dám!”

Chương 12:

Ở lại công ty nghỉ ngơi một lúc, Khương Tùy Tranh mới đón xe về nhà, nhà của bọn họ bây giờ chính là căn nhà Lục Trạch Xuyên năm mười chín tuổi đã mua, ở nhiều năm rồi, vẫn chưa từng thay đổi.

Hai phòng ngủ một phòng khách đơn giản, không lớn, lại tràn đầy dấu vết cuộc sống, Khương Tùy Tranh mở cửa phòng, phát hiện đèn phòng tắm sáng.

Lục Trạch Xuyên hôm nay vốn có một sự kiện tuyên truyền, nhưng bên sản xuất nói chưa chuẩn bị xong, đẩy sang tuần sau, anh biết lịch trình của Khương Tùy Tranh, nhóm bọn họ gần đây không có chuyện gì nên Trần Bằng cho nghỉ, sau khi anh kết thúc công việc của mình liền trực tiếp trở về nhà, lúc lau tóc đi ra, quả nhiên nhìn thấy Khương Tùy Tranh đứng ở cửa không nhúc nhích, hỏi: “Làm gì thế? Sao không vào đi?”

Khương Tùy Tranh nhìn anh, mím môi cười cười, cười mà còn khó coi hơn khóc, Lục Trạch Xuyên nhíu mày, lập tức ném khăn mặt xuống, đi tới hỏi: “Sao thế?”

Vành mắt Khương Tùy Tranh ửng đỏ, giang hai tay ôm lấy anh, làm nũng: “Anh Xuyên Xuyên, em mệt quá.”

Lục Trạch Xuyên thở phào nhẹ nhõm, bế cậu lên, ngồi ở trên ghế sô pha, ghét bỏ nói: “Em là đứa yếu ớt à?”

Khương Tùy Tranh cọ cọ trong ngực anh, nhỏ giọng nói: “Phải đó…”

Lục Trạch Xuyên biết gần đây cậu đang học nhảy, ôm cậu vào trong ngực, chốc chốc lại xoa bóp cẳng chân cho cậu, tuy rằng anh ngoài miệng ghét bỏ, nhưng trong lòng lại biết, không có ai dũng cảm hơn kiên cường hơn Khương Tùy Tranh, mới mười mấy tuổi đã dám cùng anh bỏ nhà đi, bị bắt lại ba lần, nhiều lần đều nghĩ cách trốn thoát.

Hiện tại giấc ngủ của Khương Tùy Tranh không tốt, có liên quan rất nhiều đến hồi đó, thật ra Lục Trạch Xuyên không biết ba lần đó cụ thể cậu đã trải qua chuyện gì, sau khi bọn họ tới với nhau, rất nhanh đã bị phát hiện, chỉ là hai đứa nhóc thôi, có thể giấu được cái gì chứ? Nhà họ Khương tuy rằng không bằng nhà họ Lục, nhưng cũng rất giàu có, hai nhà vẫn luôn hợp tác, lại không nghĩ tới hai đứa con lại hẹn hò với nhau, lại còn là hai đứa con trai. echkidieu2029.wordpress.com

Người nhà họ Lục bỏ mặc Lục Trạch Xuyên, mặc anh tự sinh tự diệt, nhưng người nhà họ Khương lại không bỏ Khương Tùy Tranh, hết lần này đến lần khác dẫn cậu đi, hai lần đầu còn đỡ, chỉ nhốt cậu ở nhà, lần thứ ba dẫn cậu ra tới nước ngoài, cắt đứt hết tin tức.

Chừng nửa năm, Lục Trạch Xuyên đều ở một mình, anh nhìn căn nhà hiu quạnh, không biết đang chờ đợi điều gì.

Hôm đó anh trở về rất muộn, kết thúc quay phim đã gần sáng, ngửa đầu nhìn căn phòng đen thùi, nhà là của hai người, nhưng bây giờ thiếu một, lạnh như băng, anh không phải là chưa từng đi tìm Khương Tùy Tranh, nhưng biển người mênh mông, không có chút đầu mối nào, Lục Trạch Xuyên chán nản lên lầu, mới ra khỏi thang máy, liền phát hiện ở cửa có một người đang đứng, áo sơ mi trên người nhăn nhúm, còn hơi bẩn, có vẻ như đã mặc rất nhiều ngày, đang ngó qua mắt mèo. truyenfull sao chưa ăn lòn

Lục Trạch Xuyên đừng sững ra, kinh ngạc nói: “Đâu, Đâu Đâu?”

Khương Tùy Tranh lập tức quay đầu, nở nụ cười nhào tới anh, ôm anh phấn khởi nói: “Anh Xuyên Xuyên! Em về rồi nè!”

Cậu gầy đi rất nhiều, hình như là thiếu dinh dưỡng, nhưng đôi mắt vẫn sáng lấp lánh, như một nhóc chiến sĩ chinh chiến trở về, Lục Trạch Xuyên ôm cậu vào nhà, giúp cậu cởi quần áo tắm rửa, cậu thẹn thùng che lại thân thể da bọc xương, cười khanh khách, nói sợ ngứa.

“Tại sao em về được?” Giọng Lục Trạch Xuyên rất khàn.

Khương Tùy Tranh oai phong lẫm liệt mà nói: “Em lén lút lấy hộ chiếu, không tới sân bay ngay! Cực kỳ thông minh đi công… đi sang nhà bạn trốn hai ngày, sau mới mua vé sang thành phố khác, ở thành phố đó… trốn ở nhà bạn thêm hai ngày nữa!” Sợ Lục Trạch Xuyên không tin, còn bổ sung: “Bạn còn dẫn em đi ăn, ăn hot dog nè, bỏ thật nhiều phô mai, em học được cách làm rồi, ngày mai làm cho anh ăn.”

Lục Trạch Xuyên nhìn theo cậu, nhìn ánh mắt cậu nhấp nháy, Khương Tùy Tranh không còn dám nhìn thẳng vào mắt anh, cúi thấp đầu, nghịch nước trong bồn tắm nói: “Sau đó, sau đó em mới tới sân bay, không có mua vé máy bay liền, tại, tại ham chơi, em bay đi mấy nước khác, em, còn mua quà cho anh.” Giọng cậu khàn khàn, lắp ba lắp bắp.

Lục Trạch Xuyên hỏi: “Vậy quà đâu?”

Khương Tùy Tranh bĩu môi, cúi thấp đầu, nói: “Bỏ, bỏ ở công viên rồi.”

“Vậy sao?” Lục Trạch Xuyên không tiếp tục hỏi, lấy khăn tắm bọc cậu lại, ôm trở về phòng ngủ, buổi tối hôm ấy Khương Tùy Tranh ngủ không yên, cứ nằm mơ, ôm thật chặt Lục Trạch Xuyên hô: “Đừng cướp đồ của tôi, đừng cướp…”

Lục Trạch Xuyên gần như lớn lên cùng cậu, biết cậu ở nước ngoài vốn chẳng có bạn bè gì, cậu vì trốn người nhà, ở trên đường lây lất một tháng, luôn ở trong công viên, không dám ngủ quá sâu, sợ có người cướp quà cậu mua, cướp tiền của cậu, Lục Trạch Xuyên xót lắm, cảm thấy cậu chịu khổ, nhưng cậu chưa bao giờ cho đó là chịu khổ, cậu vì người yêu mà trở về, thứ nghênh đón cậu chính là lồng ngực ấm áp cùng những cái hôn dịu dàng, ngọt ngào còn không hết, sao có thể gọi là chịu khổ?

“Còn đau ở đâu nữa?” Lục Trạch Xuyên thấp giọng hỏi.

Khương Tùy Tranh dựa vào trong lồng ngực anh không lên tiếng, chỉ mới mấy phút đã ngủ yên.

Nơi này là chỗ an toàn nhất, cho nên cậu sẽ không đi đâu hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #1x1#dmmy