Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Căn phòng không có tường

Tiếng "tách" vang lên, ánh đèn trắng mờ bật sáng.

Jeongin tỉnh dậy, cả người tê dại.
Cậu đang nằm trên một chiếc giường đệm dày nhưng bị khoá nhẹ bằng dây da ở hai cổ tay.
Không đau.
Chỉ vừa đủ để không thể chạy.

Căn phòng im phăng phắc.
Tường trắng.
Không có cửa sổ. Không đồng hồ. Không tiếng ngoài.
Chỉ có camera trên cao… và chiếc ghế đối diện giường.

---

Cửa mở.
Jeongin giật mình khi thấy Seungmin bước vào.

Không nói gì. Không biểu cảm.
Anh mặc áo đen cổ cao, tay cầm ly nước, bước lại bên giường như... quen thuộc lắm rồi.

Jeongin lùi lại, ánh mắt căm phẫn:

> "Thả tôi ra. Anh bị điên à?!"

Seungmin ngồi xuống ghế, đặt ly nước lên bàn.
Ánh mắt lướt qua vết dây khoá nơi cổ tay Jeongin như đang thưởng thức cảnh tượng này.

> “Sao phải thả? Em chạy đi đâu?”
“Ngoài kia không ai tìm em đâu, cáo con.”
“Họ nghĩ em đang nghỉ dưỡng. Vì anh nói vậy.”

Jeongin nghiến răng, mắt đỏ lên:

> “Anh nghĩ cái nơi trắng xoá này là 'nghỉ dưỡng' hả?
Anh đang giam tôi. Anh—”

> "Đúng. Anh đang giam em."
Seungmin cắt lời, giọng nhẹ tênh như đang đọc lịch trình concert.

> “Anh không cần em đồng ý.
Chỉ cần em ở đây. Không rời đi.
Không ai được chạm vào. Không ai được thấy em nữa.”

Anh đứng dậy, cởi nhẹ găng tay, rồi cúi xuống…
Ngón tay lạnh đặt lên cổ Jeongin — vuốt xuống xương quai xanh lộ ra dưới lớp áo mỏng.
Chậm. Rất chậm. Như đang thử độ giới hạn.

Jeongin thở gấp:

> “Anh… anh làm gì vậy…”

Seungmin kề sát tai cậu, thì thầm:

> “Không làm gì. Chưa làm.
Nhưng... sớm thôi.
Khi em ngừng la hét. Khi em học được cách im lặng.”

> “Cơ thể em… sẽ quen với anh.
Dù em muốn hay không.”


---

Jeongin rùng mình. Không phải vì lạnh.
Mà vì ánh mắt kia — không có tình yêu nào trong đó.
Chỉ có sở hữu.
Và đó là điều đáng sợ nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #seungin