Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30

Dunk biết mình sai rồi, anh thì không sao nhưng cậu thì không được. Cậu nhanh chóng tự cứu mạng mình.

– Nhưng cũng chỉ…_ Dunk khó khăn nói vì cái eo cậu đang bị thắt thật chặt _ chỉ dừng lại ở việc đi ăn uống nhậu nhẹt thôi…_ Vòng eo cậu lập tức được nới lỏng, Dunk hít một hơi thật sâu để bổ sung oxy. “Vậy mà bảo không tính”

– Đúng là chỉ dừng lại ở mức độ ăn uống nhậu nhẹt chứ?_ Joong dùng giọng điệu vẫn còn nghi hoặc hỏi

– Đúng, vì anh ấy không muốn thân hơn nên cả hai chia tay, sau đó đường ai nấy đi không có gặp lại._ Dunk trả lời vội vàng, “mình an toàn chạy bộ năm tầng lầu để đi làm, cho nên không tính là nói dối chỉ là giấu lại một chút, mình muốn toàn mạng, không muốn cũng không dám đem vàng thử lửa.” Dù cậu có là vàng thật thì cũng bị nấu thành nước

– Tốt, coi như rất ngoan. Cũng đáng để cưng chiều._ Vừa nói anh vừa áp Dunk xuống ghế

Dunk để mặc cho anh đè trên người, mặc cho anh táy máy trên người cậu ngay giữa phòng khách.

– Vậy nếu em có gì đó với người khác thì không thích em nữa hả?

– Ừm…ư…mm

Không có câu trả lời, chỉ có tiếng gầm gừ thoả mãn của Joong khi thưởng thức cậu từng chút từng chút.
.....

Nhưng cái số Dunk không may, nhắc tiền không linh nhắc người thì linh. Cái người mà trần trụi nằm cạnh cậu ngày nào…bao lâu không nhớ tới hôm trước mới nhớ tới một chút thì cứ như gọi ba hồn chín vía hắn về vậy.

Four tái khai trương lần nữa với một bộ mặt mới toanh, cao cấp tiện nghi sang trọng hơn trước rất nhiều. Nhà hàng được đặt ở tầng dưới còn bar thì được đưa lên tầng trên. Bên ngoài có một cầu thang riêng để lên trên, nhưng phía sau bếp vẫn có thêm một cầu thang nữa thông lên tầng trên dành cho nhân viên.

Nói đến nhân viên của Four thì không chỉ có bốn người bọn Dunk nữa mà đã tăng lên nhiều, vừa có đầu bếp mới, bartander mới, nhân viên phục vụ bàn, nhân viên vệ sinh, rồi bảo vệ... Còn bốn người trụ cột của Four vẫn thay phiên có mặt ở đó để quán xuyến chung mọi việc.

Chuyện Four hoạt động như thế nào thì mời mọi người ghé qua thì biết, bây giờ phải nói tới là buổi lễ khai trương của quán. Khách tới đông vô kể, người lạ người quen đủ cả. Hoa lá, biểu ngữ giăng đầy phía trước, nhân viên tấp nập chạy tới chạy lui, hôm nay Pond và Joong đặc biệt phái thêm người tới giúp nếu không cả bọn chẳng biết làm sao. Mọi khách khứa đều có thiệp mời mà đến.

– Hai người phát thiệp mời mà không nói tiếng nào với tui hết trơn. _ Nanon có vẻ ấm ức lắm vì cái kế hoạch vượt trội của hai kẻ “quen biết rộng” kia

– Chúng tôi không biết chuyện này. _ Dunk thanh minh

– Cũng không hẳn là không biết, chỉ là họ bảo sẽ mời một vài người bạn đến ủng hộ ngày khai trương nên tôi không nghĩ nó có gì lớn lao để phải lâp thành một kế hoạch. _ Phuwin khổ sở thanh minh

– Vậy là anh còn được báo sẽ có ‘vài người’ bạn tới, còn em một chữ cũng không có nghe qua. _ Dunk tiếp lời có vẻ ganh tỵ

– Toàn thứ độc tài, thôi tui chạy trước đây, không nghĩ là có nhiều việc tới vậy. Cũng tốt, không có gì phiền lòng… nói chơi thôi… nói chơi thôi.

Nanon bỏ lại mấy câu rồi tất tả đi lo việc, Phuwin và Dunk cũng tản ra ai lo việc nấy. Sau hai ngày khai trương, lượng khách trở về bình thường không tấp nập như hai ngày đầu.

– Chào Dunk, hai ngày nay thấy tốt chứ?

Người đàn ông đến chào hỏi Dunk khi cậu đang kiểm tra quầy thu ngân, ngẩng lên cậu nhận ra người quen, anh quản lý trước đây vẫn giao lịch làm việc cho cậu.

– A! Anh, sao tới giờ này. Vào đây, mời ngồi. Anh dùng gì không em đãi?

– Không, anh không tới để ăn. Anh tới muốn hỏi xem hôm khai trương tốt chứ, em có gì không ưng ý không?

Dunk khựng lại, nghe cách anh hỏi thì có hơi kỳ lạ.

– Sao lại không ưng ý, anh hỏi cứ như lấy ý kiến nghiệm thu ấy. _ Dunk kéo anh ngồi xuống cái bàn gần đó

– Ừ thì đúng là đi nghiệm thu mà, tôi còn phải báo cáo tới hai ông chủ lận, kiểm tra một chút cho chắc.

– Hai ông chủ? Anh làm hai chỗ à?

– Đâu có, làm sao giám. Chỉ là anh Joong nhờ thì không thề từ chối, dù gì cũng là ông chủ mà _ ý muốn nói Joong dù mất chức thì vẫn là con của tổng giám đốc, em ruột của giám đốc mới

– Anh ấy nhờ việc gì mà anh phải tới nghiệm thu? _ Dunk nghĩ tới việc không biết Joong lại làm chuyện gì mờ ám ở Four

– Anh Joong lúc thôi làm giám đốc có nhờ tôi tiện thể báo với những khách muốn mời cậu tới nấu ăn thì tới Four.

– Là sao?

– À dù cậu không làm cho công ty nữa nhưng cũng có rất nhiều khách mới lẫn cũ vẫn gửi lời mời cậu. Anh Joong thì không thích cậu trở thành nhân viên công ty. Anh ấy bảo tôi mỗi khi tôi từ chối lời khách hàng mời cậu thì tiện thể nói cho họ biết cậu hiện làm ở chỗ này.

– Thì ra là như thế._ Hèn gì, tự dưng nhiều khách quen tìm tới một cách kỳ lạ. Một cảm giác tràn đầy yêu thương dâng lên trong lòng khi Dunk nghĩ tới Joong. Thì ra anh ấy âm thầm giúp đỡ. _ Anh Pond không nói gì về việc anh lợi dụng việc công làm chuyện riêng ư?

– Không lo, anh ấy còn mua đứt chỗ này luôn còn gì, có biết thì cũng là bảo làm mạnh tay thêm thôi.

– Mua đứt? Ý anh là…

– Cậu không biết, thôi chết… _ Anh ta tỏ vẻ lúng túng khi biết mình lỡ lời

– Anh nói thử nghe đi._ Dunk tiếp tục hỏi tới

– Tôi hình như nhiều chuyện quá rồi.

– Dù gì cũng lỡ rồi, em sẽ kín miệng giùm cho. Còn không chắc phải trực tiếp đi hỏi đương sự.

– Cậu hăm dọa tôi! Thôi thì…nhờ cậu kín miệng giùm. _ Anh trợ lý đành chịu thua _ Thật ra thì chuyện này tôi không rành lắm, nó do trợ lý mới của giám đốc phụ trách chỉ là tôi nghe loáng thoáng anh ấy hét với anh trợ lý mới là “Mua đứt cho tôi, cho anh một tuần lễ”. _ Anh diễn lại bộ dạng tức giận của Pond khi chỉ thị cho trợ lý mới_ Làm anh ta cũng một phen xanh mặt. Tôi có nghe anh ta than rằng anh ta đã đi thương lượng thuê nhưng không được, công tác quan trọng đầu tiên thất bại làm anh ta bị mất điểm. Cuối cùng giám đốc tự nhúng tay làm mua đứt, ép giao mặt bằng trong vòng hai mươi bốn tiếng, thu gom luôn cái công ty con trên đó rồi giải thể luôn._ Nói xong anh ta nhún vai _ Ra tay tuyệt tình không thua gì anh Joong, đúng cha nào con nấy, anh nào em nấy.

– Ha…à…ư…ừm!!! _ Không có gì để bàn luận

Dunk nuốt nước bọt đánh ực, thì ra cái hạn một tuần bị chậm trễ là do phải tiến hành mua đứt luôn. Hèn gì Joong cứ một hai nói cậu bây giờ có nhiều bạn bè bảo hộ, cứ nhất nhất bắt cả bọn phải để anh trang trí lại Four, thì ra có người không chịu thua kém người khác. Dunk bất giác cười thầm.

– Vậy là khách hôm trước tới ủng hộ khai trương là do Joong bảo anh gửi thiệp mời?

– Không hẳn, giám đốc giao tôi phụ trách khâu này nên tiện thể đưa thêm một số khách mà anh Joong chỉ định vào theo. Bây giờ tôi phải báo cáo lại cho cả hai nên tôi muốn biết có gì sơ xuất trong buổi khai trương không, tôi không muốn mình bị chém. Mấy vụ khác thì không sao, chứ ở đây… thiệt làm tôi hồi hộp muốn chết khi lên kế hoạch khai trương cho Four, làm sao vừa lòng cả hai ông chủ…vã mồ hôi.

– Áp lực lớn nhỉ _ Dunk cười cười tỏ vẻ rất thông cảm _ anh Pond thì em không biết chứ anh Joong em đã từng làm với anh ấy nên cũng biết, rất thông cảm với anh.

– Giám đốc nào cũng vậy thôi, đáng lẽ không tới lượt tôi lo vụ này đâu, cái tên trợ lý mới bị thất bại trong vụ thương lượng thuê lại Four mà bị lơ cho tới nay không giao cho nhiệm vụ nào nữa. Cậu nghĩ có khủng bố không? Cứ bị coi như không khí, không lấy lại được tín nhiệm có nước tự động xin nghỉ mà không cần đuổi. Bị đồng nghiệp nhìn như kẻ bất tài, chịu chì chiết.

– Vậy làm phiền anh rồi, ở đây không có gì không hài lòng, phải nói là quá tốt ấy chứ. Anh cứ báo cáo tốt đi, em sẽ báo lại mọi người trong Four cho.

– Không phải tôi bảo cậu bao che giùm tôi, tôi thực muốn biết, không có gì không hài lòng chứ?

– Không có, anh an tâm.

Sau khi anh trợ lý đi rồi, Dunk lên tầng trên thuật lại mọi việc cho Phuwin nghe. Giống như cậu đoán Phuwin kinh ngạc đến đứng im ru. Sau một lát thì câu đầu tiên Phuwin nói không đúng như dự đoán của Dunk.

– Vậy là tại mình mà có một mớ người thất nghiệp, còn bị giải thể luôn. Tôi phải nói chuyện với Pond lại thôi.

– Đừng, chuyện dù gì cũng lỡ rồi. Mà làm lớn chuyện thì người để lộ chuyện này cho chúng ta cũng tiêu. Anh nghĩ lại đi.

– Nhưng mai mốt lại tái diễn…chỉ vì một chút sĩ diện…

– Thôi thì nhắm mắt làm ngơ đi, mai này muốn nhờ vả chuyện gì nên cân nhắc cho kỹ, nhưng qua chuyện này cũng chứng minh được là anh ấy hiện hết lòng hết dạ với anh đấy ha._ Dunk cười đắc ý vô cùng với phát hiện vĩ đại của mình _ Không cần lo nữa, thấy anh cứ hay ngượng ngùng thế nào ấy khi gặp Pond, lúc hai người ở riêng với nhau có thế không?

– Cũng…cũng vậy thôi. Tôi thật thấy xấu hổ từ chuyện giả bệnh hôm nọ.

– Trời! Chuyện qua tám mươi đời rồi còn để bụng.

– Nhưng tôi thấy kỳ, giống như mình đang đi lừa gạt.

– Lừa gạt gì, thử lòng là thử lòng. Tại anh ấy trước mà, anh cứ lo lắng vơ tội vào mình thế làm gì.

– Nhưng…

– Nhưng nhị gì, em đây muốn có cơ hội thử lòng Joong Archen mà không có đây, qua thêm chuyện này anh cứ an tâm yêu đi. Người ta cũng không để bụng anh lại cứ…

– Tôi sẽ cố!

– Ừ, cố mà cố._ Dunk phi cười

Sóng gió của Four qua đi thì bão nổi lên. Chẳng là một tuần sau khi Four khai trương rất hoành tráng, Pond báo là chiều nay sau giờ làm việc anh sẽ tới giao giấy tờ cho Four. Mọi người chính thức thuê được Four dài hạn. Dunk với Phuwin cả Nanon và thằng Sood ngồi chờ trên quầy bar, Joong cũng tới góp vui. Và mọi chuyện bắt đầu từ đây.

Cửa vào bar mở, trong cảnh tranh tối tranh sáng của đèn màu ai cũng nhận ra người tới là Pond, theo sau là một người nữa tay cầm cặp táp.

– Tới rồi._ Dunk nói với Phuwin vốn cũng đang nhìn về phía đó

Pond nhìn rất hớn hở đi về phía họ, hôm nay với anh cũng là một ngày trọng đại với anh, anh chính thức hoàn tất lời hứa của mình với người yêu. Khi đã đứng trước mặt mọi người, Pond tươi cười chào hỏi một lượt xong chỉ về phía sau lưng mình.

– Chào mọi người, hôm nay để trợ lý của anh hoàn tất thủ tục thuê Four để mọi người an bụng làm ăn nhé. Kluen, anh giúp tôi nhé…

Pond quay nhìn người trợ lý nãy giờ vẫn theo sau mình bảo anh ta làm cho xong mọi thủ tục… Nhưng Pond không nhìn thấy thái độ nghiêm chỉnh chuyên nghiệp mà anh ta luôn thể hiện khi ở trước mặt anh, thay vào đó là một khuôn mặt ngay đơ, thảng thốt chẳng hề thể hiện việc có nghe lời anh vừa nói hay không, đúng hơn anh ta lúc này chăng để ông chủ vào mắt. Đôi mắt anh ta đứng im ngay đơ nhìn thẳng vào một người. Pond theo ánh mắt của anh ta hướng tới người làm anh ta thất thần. “Dunk?”.

Cũng như anh ta, Dunk nhìn cũng có vẻ hoảng hốt, chỉ khác anh ta một chút là có thêm sự sợ hãi.

– Dunk! _ Lần này chính anh ta cất tiếng gọi_ Dunk!

Lướt qua Pond đang đứng chắn trước mặt, anh ta tiến thật nhanh về phía Dunk và ôm chặt lấy cậu khiến Dunk không kịp trở tay.

– Dunk, anh tìm em lâu rồi, Dunk…anh xin lỗi…anh xin lỗi.

Mọi thứ xung quanh dường như đông cứng với hành động của anh ta, ánh mắt mọi người ngay lập tức dừng trên người Joong. (không nhìn đương sự)

– Buông ra giùm…anh làm ơn buông giùm…_ Dunk lắp bắp_ Anh đang làm gì vậy?

Thấy thái độ lạnh nhạt của Dunk đang muốn đẩy anh ta ra, anh ta càng kéo chặt hơn.

– Anh biết là lỗi của anh. Anh sẽ sửa sai, anh đã không chịu trách nhiệm.

– Anh buông ra trước đi, nói linh tinh cái gì vậy? _ Dunk cố đẩy anh ta ra lần nữa

– Được mà, anh xin lỗi. Anh hơi đường đột.

Anh ta buông Dunk ra, nhìn một vòng mọi người xung quanh đang chết trân nhìn hai người diễn cảnh trùng phùng, anh ta khẽ gật gật đầu với mọi người như tỏ ý xin lỗi với hành động kỳ lạ của mình.

– Dunk là người tôi tìm kiếm lâu nay… tôi mừng quá nên hơi bất lịch sự. Xin lỗi, anh Pond xin lỗi. Tôi lo việc của tôi ngay.

Dunk nhìn Joong, anh thản nhiên ngồi uống rượu, hết ly anh đẩy ly về phía Phuwin ý lấy thêm một ly nữa. Phuwin tiếp lấy ly, cậu thoáng xanh mặt. Một vết rạn chạy dọc thân ly.

– “Thôi, không xong rồi”.

Phuwin đành lặng lẽ đổi một ly rượu mới cho Joong. Kluen vẻ mặt rất tươi tắn nhanh tay nhanh chân lôi giấy tờ trong cặp táp ra hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mọi người ai cũng không quan tâm trong đó ghi gì, chỉ máy móc làm theo hướng dẫn. Kluen thỉnh thoảng lại liếc trông chừng Dunk, cứ như sợ cậu tự dưng biến mất.

– Giám đốc, mọi thứ đã xong rồi. Anh có muốn kiểm tra lại lần nữa không?

– Không, ngày mai cứ hoàn chỉnh rồi đặt trên bàn làm việc của tôi.

– Vâng, vậy em xin phép.

– Được.

Anh ta không ra về ngay mà lại tiến đến chỗ Dunk.

– Anh nói chuyện với em một lát được không? Anh muốn giải thích chuyện…

– Em…em hiện đang đi với bạn.

– Nếu vậy lúc khác anh quay lại. Em đồng ý không?

– Lúc khác vậy… mà không! Thật ra không có chuyện gì để nói đâu _ Dunk lấm lét liếc nhìn Joong _ Chuyện cũ kết thúc lâu rồi mà.

– Nhưng anh nhất định phải nói chuyện với em. Lần sau anh ghé.

Nói rồi anh ta cũng không dây dưa lắm, chỉ tỏ ra rất luyến tiếc khi phải rời đi. Dunk một phen xanh mặt. Cậu đứng im không biết phải làm sao cho tới khi Pond lên tiếng phá tan sự im lặng chết người.

– Em ngồi xuống đi, đứng mãi làm gì. Nói anh nghe thử, Kluen và em là như thế nào?

Dunk ngầm cảm ơn Pond vô cùng, anh cho cậu một cơ hội để giải thích gián tiếp với cái người nãy giờ vẫn chưa hề lên tiếng kia. Cậu ngồi lại xuống ghế của mình, nó vốn ở bên cạnh Joong, Dunk thận trọng từng lời.

– Hồi mới lên đây học, em có quen biết anh ấy, sau này không biết vì sao anh ấy bỏ đi không nói không rằng, nên từ đó tới nay em cũng không có gặp lại.

– Cậu quen anh ấy bao lâu? _ Phuwin hỏi

– Thật ra biết thì cũng cả năm, nhưng chính thức quen cũng không lâu lắm, chắc cũng mấy tháng gì đó là anh ấy đi mất.

– Vậy à, hai người không có hiểu lầm gì dẫn đến chia tay chứ. Anh thấy hắn có vẻ nuối tiếc em lắm. _ Joong bỗng dưng lên tiếng làm Dunk cũng hồi hộp. Chuyện này cậu từng nói qua với anh rồi mà, nhưng giọng anh không vui lắm.

– Đâu… đâu có hiểu lầm gì. _ Dunk bất đắc dĩ chống chế

– Em nói không, nhưng anh thấy anh ta thì có._ Joong kết luận làm Dunk cũng lúng túng

– Em…

– Anh ta bỏ cậu trước phải không? _ Phuwin lại hỏi

– Ừm…_ Dunk khẽ gật đầu xác nhận

– Vậy chắc là áy náy do bỏ cậu mà không có lý do nên muốn giải thích thôi mà. Không có gì phải khó chịu, không có gì đâu. Chuyện cũng lâu rồi mà _ Phuwin hình như không nói với Dunk mà nói với người cậu đang đẩy thêm một ly rượu nữa tới

Dunk ngàn lần cảm ơn Pond với Phuwin, cậu không thấy mình có lỗi, nhưng không hiểu sao khi đứng trước Joong cậu cứ có cảm giác làm gì cũng sẽ gây nên tội. Dunk khẽ chạm nhẹ khửu tay vào anh như vô tình va phải, Joong cũng không có phản ứng gì, cậu an tâm được một chút. Cậu dựa nhẹ vào anh tìm hơi ấm, tìm cảm giác an toàn để an tâm là anh không phát giận. Ngồi chơi mãi tới tận khuya, đề tài nói chuyện được đưa tới Tây Tạng luôn, chẳng ai nói tới chuyện của Kluen nữa.

Qua mấy ngày sau không thấy Joong có thái độ gì, Dunk cũng khá an tâm, buổi tối anh vẫn ôm cậu, vẫn đi vào cậu mạnh mẽ khiến cậu chỉ có thể há miệng để thở, cố lấy cho đủ oxy vào cơ thể.

– Joong Archen nhẹ… làm ơn nhẹ một chút…

– Sao vậy? Không thích anh yêu em nữa hả?_ Tai cậu bị anh nhai nhai sắp đứt lìa luôn rồi._

– Anh…là…là…lần thứ ba rồi…lần thứ ba rồi…

– Anh chưa mệt, anh vẫn muốn em lần nữa…_ Đến đầu vai cậu bị nhai nhai, mút mút

– Joong… Archen… anh…_ Giọng Dunk van xin, quyến rũ ngọt ngào đầy dục vọng

– Em xin ngừng bằng cái giọng đó chẳng khác nào khuyến khích người ta tiếp tục, vốn định tha cho em nhưng tự em kích thích anh thôi, nào một lần nữa.

Theo lời nói, Dunk bị lật trở lại, cái eo cậu bị nâng cao, kéo sát vào người anh, những nhịp yêu thương lại không ngừng ra vào khiến toàn thân cậu tê dại, mơ màng lịm đi vì sung sướng. Những cái thúc mãnh liệt sâu tận cùng trong cậu khiến cậu chỉ còn một cách nắm chặt ra giường mà mặc sức buông những âm thanh động lòng người.

Haizz nhưng Joong Archen vẫn là Joong Archen, không thể khác đi được. Trong vũ trường nơi Joong làm chủ, một vị khách mời đặc biệt ngồi đối diện với anh. Xung quanh tiếng nhạc xập xình, những bóng người nhún nhảy, đèn màu lóa mắt. Cách nhau cái bàn kiếng nhỏ và những âm thanh hỗn tạp nhưng Joong vẫn có thể thu thập những gì anh muốn biết.

– Tôi lúc đó trẻ quá, nghe lời bạn bè đốc thúc nên cứ nghĩ Dunk đeo bám làm khó mình. Con trai với con trai mà có ý nghĩ kỳ quặc là kết hôn, lập một gia đình cùng nhau sống đến già… Ai cũng nói với tôi vì nhà tôi khá giả nên cậu ta mới kiên nhẫn như thế đeo bám, còn cái gì lần đầu của cậu ấy, cái gì trách nhiệm…hoang đường!

Qua nhiều năm mới nghĩ lại, Dunk là người yêu tốt nhất mà tôi từng có. Lúc chúng tôi say quá đã làm chuyện chăn gối, Dunk sau đó rất vui cứ theo tôi nói chuyện cùng nhau sống, cùng nhau làm, cùng nhau thức dậy, cùng nhau ngủ…

Tôi thấy cậu ấy làm dữ quá đâm sợ, tâm sự với bạn bè. Anh biết không, Dunk lúc nào cũng tìm cách ở bên cạnh tôi, lúc nào cũng như cái bóng không buông được, là anh, anh có sợ không? Cậu ấy luôn ám chỉ chuyện chúng tôi chung đụng qua là chuyện cả đời phải cùng nhau.

Bạn bè vẽ ra bao nhiêu viễn cảnh khủng khiếp, Dunk bám sát một bên làm tôi phát hoảng, cuốn đồ mà chạy. Dunk lại đi khắp nơi, những chỗ tôi làm, những chỗ tôi quen biết tìm tôi. Cậu ấy thật kiên nhẫn, tìm tôi cả năm mới thôi tìm.

Cậu ấy càng tìm tôi càng sợ, càng trốn kỹ. May là cậu nhóc không tiền, không thân thế, cũng không có nhiều thời gian rảnh chứ không với cái tính kiên nhẫn đó không sớm không muộn cũng kiếm được tôi.

Khi cậu ấy bỏ cuộc tôi ăn mừng cả một đêm, hừ! Ngu ngốc. Nghĩ lại sao cậu nhóc làm thêm lắm thế, nếu rảnh rỗi một chút không chừng đã tóm được tôi rồi… và tôi sẽ không phải ân hận tiếc nuối mãi.

Tôi quen rất nhiều người nhưng không ai bằng Dunk, khi đi hết một vòng nghĩ lại, Dunk là tốt nhất. Tới phiên tôi đi tìm thì cũng mất cả năm mới tìm thấy, anh thấy tôi có may mắn không?

Đóng vai một người sẽ giúp đỡ anh ta nối lại nhịp cầu yêu, không mấy giây Joong móc được từ miệng của Kluen bao nhiêu là thứ. Nhưng móc ra tới đâu lửa giận anh bừng bừng tới đó. Thì ra thằng nhóc cũng có quãng thời gian như thế, yêu ái thân mật chạy theo một người đàn ông khác ngoài anh điên cuồng.

Vậy những gì cậu đối với anh cũng y như đã từng đối với hắn. Cậu nhóc luôn chạy theo những người có tiền, đeo bám rất dai, chịu cả khổ nhục để làm cho người ta nghĩ đó là chân tình. Nếu hắn cũng nghĩ đó là chân tình thì với anh đó là gì? Còn với anh là chân tình thì với hắn là gì khi cả hai người đều nhận được phương thức yêu như nhau? Hay mọi thứ chỉ là do thằng nhóc thao túng mọi thứ theo ý nó. Như với anh, thằng nhóc kiên trì những mấy năm để đạt được lòng anh, nhóc không tiền không thế đeo bám hắn lâu nhưng anh lại làm ngược lại, tự giữ cậu ta bên cạnh, còn bao bọc chẳng khác nào tạo một môi trường quá tốt để cậu ta được như ý.

Anh không phủ nhận hiện tại anh có thể cho cậu nhóc mọi thứ cậu muốn, thậm chí từ một người chưa từng quan tâm đến người cùng giới mà giờ đây anh đã công khai mối quan hệ với Dunk.

Giờ phút này Joong chỉ có một ý niệm duy nhất là phải phá hủy, nếu không anh nuốt không trôi cái nhục nhã này.
________

– Nói cho tôi biết, em và hắn có chuyện gì mà hắn nhất nhất muốn chịu trách nhiệm? _ Dunk vừa bước vào phòng

– Em không có chuyện gì với anh ấy hết… _ Dunk đánh lô tô trong bụng khi chuyện tưởng chừng như không có gì lại được đem ra bàn lại

– Không có chuyện gì? _ Joong không buồn giấu sự giận dữ mà thản nhiên để nó bộc phát _ Không có chuyện gì, em đừng tưởng tôi là con nít ba tuổi?

– Em đã từng nói qua với anh rồi, bọn em chỉ là đã từng quen nhau…

– ‘Bọn em’, bọn em cơ đấy.

– Đừng bắt bẻ lời nói của em, em từng nói với anh rồi đấy thôi, bọn… tụi…_ Dunk cố gắng chọn lựa từ ngữ _ Em và anh ấy chỉ dừng ở mức cùng đi ăn uống vậy thôi. Anh tin em đi.

– Nhưng theo những gì tôi nghe từ chính miệng hắn thì không phải như vậy. Hắn ta vốn đang tiếc nuối vì đã không chịu nhận trách nhiệm của mình.

– Anh ấy hiểu lầm thôi mà._ Dunk bất giác ân hận, mấy hôm nay đáng ra cậu nên gặp Kluen để giải thích rõ ràng chuyện cũ, không nên để anh ta tiếp tục hiểu lầm. Nhưng khốn thay phải giải thích kiểu gì đây, chẳng lẽ nói rằng ngày xưa vốn cậu cũng hiểu lầm giữa họ đã xảy ra chuyện, rồi giải thích với anh ta rằng sau này khi cậu thực sự nếm trải rồi thì mới biết lần đó là giả _ Để em đi nói rõ ràng với anh ấy.

– Em sẽ vì bỏ anh ta mà một lần nữa giở trò ép buộc à?

– Anh nói gì, cái gì mà một lần nữa… giở trò ép buộc…_ Dunk giận muốn run người. Anh tin người khác không tin cậu

– Hắn nói với tôi, khi đó em đã đeo đuổi hắn rất lâu vì muốn cùng hắn sống cả đời. Hắn hiện rất ân hận vì đã sợ hãi sự đeo bám dai dẳng của em mà bỏ trốn đấy.

– Không thể nào, anh ta không thể nói như vậy được. Em không có đeo bám…

– Không thể? Anh ta rất tự hào vì đã được em đeo bám, hắn nghĩ những điều đó minh chứng cho chân tình. Hắn chứng minh cho tôi thấy hắn có chân tình của em rất rõ ràng đấy.

– Và anh cũng nghĩ vậy.

– Tất nhiên, nó đúng với tác phong của em, rất kiên trì, rất nhẫn nại để có thứ em muốn…

– Anh đang khen em sao! _ Dunk cười khổ

Đúng là lúc đó do hiểu lầm cậu đã nghĩ hai người đã có một sự gắn bó thiêng liêng, cậu đã vui mừng nghĩ rằng cả hai sẽ sống với nhau cả cuộc đời, cậu đã lên nhiều kế hoạch cho cuộc sống chung của cả hai, cậu không ngại đeo bám… Đúng, nghĩ lại thì hành động đó cũng có thể cho là đeo bám nếu như người ta không thích cậu.

“Thì ra Kluen từng nghĩ cậu đeo bám anh nên không một lời biến mất”. Đến bây giờ Dunk mới biết vì sao mình bị bỏ rơi. Cậu lúc đó ngốc nghếch quá, từ dưới quê lên cứ đơn thuần nghĩ yêu nhau cùng nhau cả đời là hiển nhiên, ai ngờ… vả lại tình yêu đồng giới khó khăn như vậy mới tìm được một người tâm đầu ý hợp nhưng người ta không nghĩ như cậu.

– Làm tôi cũng nghĩ mình đã có chân tình… _ Joong tiếp tục câu nói đang dang dở

– Không!! Joong Archen _ Dunk bàng hoàng

– Thật ra hai người đã xảy ra chuyện gì? _ Joong lại tiếp tục

– Anh đã đến gặp Kluen thì chắc cũng biết rồi, đâu cần hỏi lại em._ Dunk trả lời chán chường

– Nhưng tôi muốn chính miệng em xác nhận. Có đúng như vậy không?

– Đúng… nhưng… cũng không đúng.

– Đừng quanh co, em biết tôi không thích mà. _ Joong gằn giọng

– Lần đó là do bọn… em say rượu… khi tỉnh lại thấy… thấy cả hai không mặc gì …ngủ… ngủ cạnh nhau… nên em…em nghĩ… em nghĩ giữa cả hai đã xảy ra chuyện …thân… mật…

Joong đứng phắt dậy, tay anh nện thẳng xuống bàn đánh RẦM một tiếng làm Dunk giật thót người.

– Anh nhớ có hỏi qua em đã từng thân mật với ai chưa. Anh không nhớ là có nghe em trả lời có.

– Chỉ là không mặc gì ngủ cạnh thôi, thực ra thì không có chuyện gì xảy ra cả.

– Em bảo là em say?

– Đúng.

– Vậy sao em dám chắc không có chuyện gì?_ Giọng Joong vẫn trầm trầm đến khó chịu

– Vì…vì…vì… Anh thực muốn nghe hả?

– Tôi bảo em đừng quanh co._ Joong bực mình gằn lại

– Vì khi…khi lần…đầu tiên quan…quan hệ…em…em…không dậy nổi…_ Dunk biết giờ phút này chỉ có cách theo tới cùng mà thôi

– Vậy thì có liên quan gì đến chuyện hiểu lầm với hắn?

– Vì khi đó…khi đó…em bị trễ giờ làm…em chạy bộ năm tầng lầu…mà không… không có việc gì.

– Không có việc gì là không có việc gì? Em đừng úp mở, tôi không đủ kiên nhẫn đâu._ Joong tỏ ra không thể kiên nhẫn thêm chút nào nữa

Dunk điếng cả người, anh hôm nay muốn nghe cậu giải thích nhưng sao đối với cậu lại hà khắc như vậy, cậu không hề có cảm giác mình đang giải trình với người yêu mà như là đang khai báo với ông chủ của mình vậy. Đúng cảm giác là như vậy không sai! Anh vẫn xem cậu như kẻ phục vụ trên giường sao? Không phải người yêu để anh trân trọng, để anh dịu dàng?

– Em chạy năm tầng lầu mà không hề cảm thấy đau, hay gì gì cả, nói chung là khỏe mạnh._ Cậu lại nhỏ giọng giải thích tiếp

– Lấy lý do đó em kết luận là em và hắn ta không hề quan hệ, không có gì là thuyết phục cả. Tại sao lúc đó em không nghĩ như vậy. Bây giờ lại mang nó ra biện hộ.

– Vì lúc đó em không biết hai người đàn ông quan hệ với nhau sẽ có cảm giác ra sao. Chỉ khi với…anh…lần đầu…em…em…

– Ý em là khi lần đầu em quan hệ với tôi thì em mới biết.

– Phải _ Dunk đỏ mặt, anh hiểu ra vấn đề. Thật nhẹ bụng

– Em thật biết biện hộ, em mang lần đầu của mình ra ép hắn sống với em cả đời, bây giờ lại mang lần đầu ra gán trên người tôi. Tôi không quan trọng chuyện em đến với tôi là lần hai hay lần ba. Tôi chỉ không muốn có người dối gạt tôi, tôi đã cho em cơ hội, nhưng em không chọn thành thật mà chọn dối trá. Em sợ tôi bỏ em khi biết em đã từng quan hệ với người khác ư. Em thật là, bây giờ là thời đại gì rồi… Em cũng chẳng phải phụ nữ mà giữ trinh tiết cho chồng. Nghĩ có thể mang lần đầu ra để bắt buộc người khác phải chịu trách nhiệm với em?

Dunk nghe như đất dưới chân mình nứt ra, cậu choáng váng. Anh đang nói cái gì vậy chứ?

– Em có nói anh phải chịu trách nhiệm gì đâu, em chỉ giải thích cho anh…em…anh không yêu em sao…sao…yêu em là…là anh tự nói…nói mà…_ Dunk chẳng còn biết miệng mình đang phát ra âm thanh gì

– Có…nhưng tôi thất vọng về em quá. Như thế mới biết trước đây em kiên trì theo tôi làm cho tôi cứ nghĩ là gặp được chân tình, thì ra cứ ai bám vào được thì em bám thôi.

– Không có, anh không thể nói như vậy…em không có…

– Không. Em hãy cứ nói thật mọi chuyện, không cần tìm lý do thoái thác. Anh không vứt bỏ em như hắn đâu, em rất hợp với anh, cũng làm anh thấy dễ chịu. Để em bên cạnh cũng không có gì thiệt hại. Còn nếu em vẫn cứ thích giả ngây giả dại thì…

– JOONG ARCHEN, anh đang nói gì vậy…anh…!!!

Joong giờ phút này lý trì đã mờ mịt, không còn thông minh, không còn nhạy bén, không còn sáng suốt, chỉ mỗi một mảnh điên cuồng che mờ mọi thứ. Ban đầu là điên lên khi nghĩ cái tên khốn đó đã từng chạm vào người của mình… và càng điên hơn khi phát hiện ra cái người anh cho rằng anh nắm trong lòng bàn tay thì ra chính anh mới là kẻ đứng trong lòng bàn tay kẻ khác. Giờ phút này anh để cho sự tức giận, lòng tự ái che khuất cả lý trí lẫn con tim mình.

– Em đã làm những gì để cho hắn sợ phải trốn mất. Hắn nói không thiếu một chuyện, thật giống như những gì anh từng kinh qua với em. Bây giờ nghĩ lại mới thấy cái bẫy của em thật hoàn hảo. Cái gì mà vin vào tình yêu, vin vào sự trinh trắng. Em cũng biết lựa chọn yếu tố để đeo bám người khác quá, không loại bỏ cả khổ nhục kế nữa. Phải ha, có ai bị người ta ngược đãi mà vẫn âm thầm cam chịu đâu. Mọi thứ chẳng qua đã được tính toán trước, đến sự xuất hiện bất ngờ của người cũ cũng được em hóa giải nhẹ nhàng như vậy. ‘Hiểu lầm’, một chữ như vậy là hất hết mọi chuyện qua một bên được sao. Tôi không trách em từng ngủ với kẻ nào khác ngoài tôi, nhưng tôi không thích người khác ở trong nhà tôi nghĩ cách điều khiển tôi.

– EM KHÔNG CÓ_ Dunk hét lên, cậu không kềm chế nổi sự uất ức trong lòng

– Em không còn cơ hội nữa, lập tức thu dọn, trong vòng một tiếng đồng hồ tôi không muốn thấy mặt em trong nhà tôi. Tôi không đùa đâu, đừng để tôi tự tay tống em ra khỏi nhà. _ Joong lập tức đáp trả lời la hét của Dunk bằng một giọng áp đảo tuyệt đối

– JOONG ARCHEN!!! Anh không thể làm như vậy. Em thực sự không có lừa dối anh mà… Archen… Anh tin em đi, em yêu anh thật mà, em không hề đặt mưu tính kế gì cả…em không có…_ Dunk chẳng thể nghĩ ra lời lẽ nào cho ra hồn, câu hoảng sợ khi anh đuổi cậu. Không phải cậu muốn sống trong ngôi nhà sa hoa này mà cậu biết bị đuổi đồng nghĩa với chấm dứt…nhưng nếu chấm dứt như vậy cậu phải làm sao đây. Trái tim khối óc, mọi tâm tư của cậu đã để ở đây cả rồi.

– Em đừng lãng phí thời gian của mình, nhanh đi lấy những gì có thể lấy. Đừng để tôi tống em ra khỏi nhà… thì chỉ với hai bàn tay trắng.

Dunk vẫn không chịu thôi, cậu không thể, lúc này cậu chắc chắn cậu không thể đi như vậy được. Ai thèm những thứ vật chất xa xỉ của anh, cậu chỉ muốn một lời minh bạch để anh không hiểu lầm cậu.

– Tại sao lại như vậy? Mọi chuyện đang rất tốt mà, em có làm sai gì đâu. Em làm gì có lỗi với anh đâu chứ?! Anh không tin, em sẽ đi nói chuyện rõ ràng với anh ta… _ Dunk bắt đầu nói năng lộn xộn _ Anh đã nói anh yêu em mà, không lẽ mọi lời đều là giả, anh phải tin em chứ… em không lấy gì cả…_ Dunk thực sự nói năng lộn xộn cả lên rồi

Dunk làm gan níu chặt anh không buông, không cho anh rời cậu ra. Dunk nhất quyết không chịu đi thu dọn đồ.

– Anh không thể đuổi em như vậy, em biết làm sao…em làm sao sống…em…_ Cậu muốn nói cậu làm sao sống thiếu anh, nhưng khổ nỗi cậu nói không trôi nên mọi thứ tới tai Joong như một lời xin đểu

– Tôi đã bảo em nhanh chóng thu dọn rồi mà, tôi đã tặng em không ít thứ có giá trị, chậm chút nữa là không có gì mang theo đâu.

– Em không thể đi…anh không thể đuổi em… anh…

– Có gì mà không thể, đây là nhà tôi, tôi muốn đuổi ai là quyền của tôi. Hiện giờ tôi không muốn em có mặt trong nhà này.

– Joong, nghe em giải thích đi… đừng như vậy…

– Hết giờ rồi, ra ngoài. Đừng để tôi gọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com