Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 32

Tại Bạch gia

Bạch Tử Hàn ngồi nghiên mình lên ghế nét mặt vừa đau đớn vừa tức giận nhưng chưa bao giờ cậu lại bình tĩnh đến vậy

"Thiên Cửu" Tử Hạn lên tiếng gọi

"Sao" Thiên Cửu có chút giật mình hỏi

"Mọi chuyện là thế nào" Tử Hàn hỏi

Đôi mắt Thiên Cửu đã tỏ ra được sự e dè sự sợ hãi từ câu hỏi Tử Hàn

"Không....không phải tớ đã nói với cậu rồi hay sao?"

"Đó đúng là sự thật" Tử Hàn bật người ngồi dậy nhìn thẳng vào mắt Thiên Cửu hỏi

"Cậu nghi ngờ tớ, cậu không tin tớ nói" Thiên Cửu người bật đứng dậy vì cậu biết Tử Hàn đã có đôi phần tin lời Tiêu Chiến nói

"Tử Hàn, cậu ấy không có lí do gì để lừa gạt cậu. Cậu đừng quên ba chúng ta đã chơi với nhau cũng đã hơn 3 năm không lẻ cậu không hiểu bọn tớ hay sao " Tử Triều

"Tớ chưa từng nói là không tin cậu ấy, nhưng những lời Tiêu Chiến nói cũng không phải là không thể xảy ra" Tử Hàn

"Hư......hết Tiêu Lạc giờ lại đến Tiêu Chiến, Bạch Tử Hàn trong mắt cậu người nhà họ Tiêu đó đáng tin hơn bọn tớ đúng không?" Thiên Cửu

" Vậy được rồi tớ không can thiệp những chuyện của cậu nữa vừa lòng của cậu rồi đúng không"

Thiên Cửu nói xong bỏ đi rời khỏi Bạch gia

"Thiên Cửu......... Thiên Cửu...............Thiên Cửu cậu bình tĩnh đã" Tử Triều nói với theo

Thiên Cửu không một lần quay mà cư thế bỏ đi. Tử Triều quay lại nhìn Tử Hàn vẫn ngồi điềm tĩnh trên sofa

"Tử Hàn, Thiên Cửu cậu ấy giận thật rồi làm sao đây?"

"Tử Triều, cậu ấy sẽ không lừa gạt tứ đúng không?"

"Điều đó cậu còn hỏi tớ. Tuy bình thường cậu ấy cứ đùa dỡn không chút nào đứng đắn nhưng cậu ấy thật rât xem trọng chúng ta xem trọng cậu thì việc lừa gạt càng không thể xảy ra"

"Ừm...."

"Cậu nghĩ ngơi đi đừng suy nghĩ nhiều quá mọi chuyện rồi sẽ sáng tỏa sớm thôi. Tớ về trước, tớ sẽ đến gặp Thiên Cửu thay cậu"

Tử Triều vỗ lấy vai Tử Hàn vài cái rồi bước ra về

Từ trên lầu nghe thấy được đầu đuôi câu chuyện bà Bạch vô cùng vui mừng vì bây giờ bà đã chắc chắn rằng giữa Tử Hàn và Tiêu Lạc đã có một mâu thuẫn hoàn toàn khó có thể hàn gắn lại tốt đẹp như trước nữa. Bà đợi Tử Triều rời đi rồi đi xuống cùng Tử Hàn.

"Mẹ" Tử Hàn

"Con làm sao, Sao lại lớn tiếng với Thiên Cửu như vậy?"

"Dạ, không có gì?"

"Thật không có gì"

Tử Hàn gật gật đầu rồi đứng dậy với ý định bước lên phòng nhưng vì một câu nói của mẹ mà khựng lại bước chân của mình.

"Chỉ vì một đứa con gái con có cần thành ra như thế này không? Người không ra người suốt ngày cứ như người mất hồn"

"Mẹ nói cho con biết dù con và cô gái đó có trở lại với nhau đi nữa thì mẹ cũng sẽ không đồng ý cái cuộc hôn nhân này"

Tử Hàn xoay người lại nhìn bà Bạch nói

"Trở lại với nhau" "Làm sao mẹ biết giữa chúng con đang xảy ra mâu thuẫn phải chia cắt nhau chứ"

Tử Hàn không đợi đươc câu trả lời của mẹ cậu nói tiếp với giọng khàn khàn héo mắt đã đỏ lên quát lên

"Mọi chuyện là do mẹ làm đúng không...... hả mẹ"

Chát......

"Bạch Tử Hàn hôm nay chỉ vì một đứa con gái mà con dám lớn tiếng với mẹ."

"Là mẹ thật sao" Tử Hàn tay đưa lên má giọt nước mắt vừa động lại cũng đã rơi

"Mẹ nói mẹ không làm con có tin mẹ không."

"Mẹ con muốn nghe sự thật" Tử Hàn hạ giọng

Bà Bạch xoay người nuốt nước mắt vào trong rồi quay lại trực diện với đứa con bà lớn giọng lên nói

"Đúng mọi chuyện là do mẹ làm đó con vừa lòng chưa. Đối với con Tiêu Lạc quan trọng hơn người mẹ này vậy để người mẹ này tiếp tục làm người ác trong mắt đứa con mà mẹ nuôi từng ấy năm đi."

"Mẹ.....mẹ cũng biết Lạc Lạc là cô gái mà con hết mực yêu thương nhưng tại sao mẹ cứ muốn chia cắt chúng con"

"Mẹ làm như vậy có từng nghĩ cho cảm giác của con không?"

"Vậy con có từng nghĩ cho cảm giác của người mẹ này bao giờ chưa?"

"Lạc Lạc em ấy có chổ nào không tốt tại sao mẹ lại ghét em ấy như vậy?"

"Mẹ không thích và mẹ cực kỳ ghét cô ta. Mẹ và ba con đã định hôn sự cho con rồi đừng mong chờ gì với cô ta nữa."

"Mẹ....mẹ thật sự quá đáng. Hôm nay con sẽ nói ra quyết định của mình. Ngoại trừ Lạc Lạc thì bất kỳ là ai đi nữa con cũng sẽ không chấp nhận.

Tử Hàn nói xong cũng tức giận bỏ đi ra ngoài để lại người mẹ đang rươm rướm nước mắt.

"Tử Hàn, mẹ chỉ muốn tốt cho con, chỉ mong con đừng vì vẻ bề ngoài ngây thơ trong sáng của cô ta mà bị lừa gạt" Bà Bạch nói với chính mình

"Mẹ con xin lỗi, con biết mẹ yêu thương con nhưng con cũng rất thương Lạc Lạc với con em ấy là tất cả."
---------------
Đã hai ngày trôi qua chỉ còn một ngày nữa là đến ngày Tiêu Chiến phải cho Tử Hàn một đáp án cũng như là chứng minh cho sự trong sạch của chính mình.

Tại Tiêu gia. Hôm nay Vương Bác đến mục đích là thăm ông Tiêu nhưng mục đích chính là đến tìm gặp Tiêu Chiến.

"Chú Hàn, ông với Tiêu Chiến có nhà không ạ" Vương Bác

"Có đấy cháu. Cả hai đang ngồi phía trong cháu vào đi" chú Hàn quản gia

"Vâng, cháu cảm ơn chú" Vương Bác

Vương Bác đậu moto của mình ngây ngắn rồi chỉnh chu đầu tóc quần áo lại xong đi thẳng vào nơi ông cháu Tiêu Chiến đang ngồi

Như một đứa trẻ Vương Bác nhẹ nhàng đi đến phía sau lưng ông nhưng đã bị Tiêu Chiến bắt gặp

Vương Bác đưa một ngón tay lên miệng mình cố ý ngăn lời nói của Tiêu Chiến lại

"Đừng lên tiếng" Vương Bác dùng khẩu hình để nói với Tiêu Chiến

Tiêu Chiến cũng làm theo lời cậu xem như không nhìn thấy cậu rồi nhẹ lắc đầu cằm lấy tách cafe đưa lên môi nhăm nhi

Vương Bác thấy sự hợp tác của Tiêu Chiên môi chợt cong lên nhưng cậu đã kịp lấy tạy bịch lại miệng của mình để không gây tiếng đọng phát ga thì có một giọng nói lên tiếng.

"Vương Bác, chú làm cho cháu một cafe nhé" chú Hàn từ ngoài cổng vào lớn tiếng nói

Tiêu Chiến vì câu nói của chú Hàn làm cho cậu không nhịn được mà phát lên cười rất vui vẻ.

Ông Tiêu, Vương Bác, chú Hàn mất chừng mấy giây để định hình lại người đang cười đó có phải là Tiêu Chiến hay không. Đã hơn 10 năm rồi đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến cười vui vẻ mà phát ra tiếng như vậy.

Vương Bác thấy kế hoạch đã bị phá vỡ hoàn toàn cậu xoay người lại nhìn chú Hàn nói "Chú Hàn tại chú không đấy"

"Tiêu Chiến cậu không được cười nữa, dừng lại ngay cho tớ"

Tiêu Chiến lần này thì có chút không nghe lời rồi, tuy không còn cười ra tiếng nhưng trên môi vẫn đang hé nụ cười tươi tắn.

Ông Tiêu vừa vui mừng khi gặp lại Vương Bác càng vui mừng hơn khi ông đã tìm lại được đứa cháu của mình bấy lâu nay chưa hé đến một nụ cười.

"Tiểu Bác, cháu đến khi nào"

"Cháu chào ông, cháu chỉ vừa mới đến thôi ông" Vương Bác tươi cười trả lời rồi lại đưa mắt nhìn sang Tiêu Chiến vẫn còn nụ cười trên môi không dứt.

"T...i...ê....u......C...h..i...ế....n" Vương Bác nói

Tiêu Chiến hiểu ý của Vương Bác đưa một bàn tay lên như chặn lại lời nói tiếp theo của Vương Bác rồi đưa mình trở về hình dáng ban đầu vừa lạnh lùng vừa sâu sắc.

Vương Bác thấy vậy nheo mắt với Tiêu Chiến một hai lần rồi tiến lại ngồi cạnh ông, tay thì bóp tay thì đấm nhẹ nhẹ lên người ông.

"Ông lúc này sức khỏe vẫn tốt đấy ạ?" Vương Bác

"Tốt tốt lắm cháu...haha....A Chiến cháu thấy Tiểu Bác không, thằng bé còn biết đấm bóp cho ông nữa" ông Tiêu

"Thế ông có muốn cháu đón cậu ấy về ở chung với ông cháu mình được không ạ" Tiêu Chiến nói

Vương Bác giật mình trước câu nói của Tiêu Chiến

"Được được được...haha" ông Tiêu

"Vương Bác cậu nghĩ thế nào?"

"Được thôi, ông thích là được ông ha" Vương Bác

"Ngoan ngoan ngoan" Ông Tiêu

Chú Hàn từ dưới bếp bưng lên một tách cafe

"Vương Bác, cafe của cháu"

"Cháu cảm ơn chú" Vương Bác

Cả ba ông cháu lại tiếp tục cùng nhau tán gẫu với nhau rất vui vẻ, tiếng cười cứ nối tiếp nhau lên tiếng

Một giờ sau, ông Tiêu cũng về phòng nghĩ ngơi, Tiêu Chiến cùng Vương Bác lên phòng

"Waoooo, đây là phòng cậu" Vương Bác

"Ừm"

"Thoải mái, gọn gàng, thích thật đấy" Vương Bác nói chưa dứt câu đã ngã lưng lên giường của Tiêu Chiến

Tiêu Chiến thì ngồi trên chiếc ghế cạnh bàn của cậu

Vương Bác nhắm mắt lại ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ của Tiêu Chiến đang xuất hiện mọi nơi trong căn phòng này.

Tiêu Lạc từ ngoài trở về thấy được xe của Vương Bác đậu ngoài sân, nên cũng biết được sự có mặt của cậu đang hiện diện trong nhà.

Vào đến cửa thấy chú Hàn trên tay đang bưng lấy đĩa khoai tây chiên đang đi Tiêu Lạc lên tiếng

"Là của Anh 2 và anh Vương Bác ạ"

"Đúng vậy cháu" chú Hàn

"Chú để cháu bưng lên cho ạ" Tiêu Lạc lại lấy đĩa khoai tây rồi leo lên lầu. Tài vừa đưa lên chưa rõ lấy cửa thì Tiêu Lạc nghe được tiếng của Vương Bác phát ra

"Tiểu Tán, mọi chuyện thế nào rồi, cậu đã điều tra được gì chưa mai đã đến hạn rồi" Vương Bác hỏi

"Tớ vẫn đang điều tra, tớ nghĩ mọi người sẽ vô cùng bất ngờ và có thể sẽ không thể chấp nhận sự thật khó tin này." Tiêu chiến

"Cậu đã biết là do ai làm" Vương Bác

Tiêu Chiến gật đầu trả lời "Ừm"

"Nhưng tớ không thể nào tìm ra được lý do cho hành động này cả"

"Là ai?"

"Gia Tuệ"

Vương Bác bật người ngồi dậy

"Gi.....Gia Tuệ. Tại sao có thể là em ấy, em ấy....."

Tiêu Lạc đã không cằm vững đĩa khoai tây trên tay nữa, hết ngạc nhiên này đến bất ngờ khác cứ đè nén lên người con gái bé nhỏ. Làm sao cô có thể chống trọi được mọi chuyện đây từ người cô yêu nhất, giờ lại đến người bạn cô tin tưởng nhất.
——————-
Mình dành 3h để viết chỉ mong gần đọc giả dành 3s để vote ⭐️ sao khi cảm nhận câu truyện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com